Thời Gian Đều Biết

Chương 5




Luyện tập nhiều như vậy, cũng đều chỉ vì có thể cho anh một ấn tượng tốt.

Tối hôm đi lĩnh chứng, bố mẹ Lâm Lục cũng tới. Bố mẹ Lương Tích bận rộn trong phòng bếp, Lương Tích cũng phụ giúp bố mẹ mình một tay.

Mẹ Lâm Lục đối với con rể tương lai đặc biệt hài lòng. Bà đã lo lắng cho cô nhiều năm như vậy, đã sớm cảm thấy con gái của mình nếu gả đi được là tốt lắm rồi chứ đừng nói là gả cho người đàn ông có điều kiện tốt như vậy.

Lúc ăn cơm, người hai nhà bàn đến chuyện sinh em bé. Mẹ Lâm nói trước: "Con gái tôi nhất quyết không có suy nghĩ đến việc kết hôn. Cuối tháng chín năm nay cuối cùng cũng chịu nghe lời tôi đi xem mắt, kết quả thật may mắn, lần đầu đi xem mắt liền chọn chúng chồng tương lai của mình."

Mẹ Lương cười đặc biệt thoải mái, lôi kéo tay của mẹ Lâm nói: "Cũng không khác gì mấy, Lương Tích nhà tôi cũng là lần thứ nhất đi xem mắt."

Nói cho cùng, quả thật đúng là duyên phận.

Lâm Lục cúi thấp đầu xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào chén cơm. Lương Tích ngồi bên cạnh gắp cho cô tôm hùm mà cô thích nhất, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng, "Chờ chút nữa về phòng, chúng ta nghiêm túc nói về chuyện đi xem mắt một tí."

Làm sao cô có thể nói bản thân quên đi chuyện này đây?

Hôm đó cô dõng dạc nói mình sở dĩ quen thuộc bởi vì đã đi xem mắt rất nhiều lần rồi. Nhưng bây giờ, trong thời gian ngắn thế này Lâm Lục thấy phải nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để giải thích sự tình lúc trước thì thật là khó cho cô.

Tiễn bố mẹ về xong, Lâm Lục cùng Lương Tích lần lượt đi vào phòng. Vừa vào xong cô liền tính chạy vào nhà vệ sinh thì cổ áo lập tức bị người đàn ông phía sau giữ lại. Lâm Lục thiếu chút nữa là bị nhấc lên, Lương Tích cũng không dễ nói chuyện như vậy, anh không mấy vui vẻ nói: "Tại sao lại muốn gạt anh?"

"Bây giờ em rất muốn đi vệ sinh, đợi em đi xong lại nói tiếp." Lâm Lục nhắm mắt lại, không dám đối mặt với anh.

"Nói xong rồi đi."

Lâm Lục cảm thán. Đừng cản cô chứ, nếu tình hình cho phép cô có thể trốn cả một đêm.

Đại khái lần trước việc Lâm Lục trốn trong nhà về sinh khiến Lương Tích đã có kinh nghiệm, nên anh không để ý tới việc cô có bao nhiêu lo lắng chút nào.

Cuối cùng thật sự không còn cách, Lâm Lục quay người lòng đầy phẫn nộ nói: "Còn không phải đều tại anh hả. Hai người chúng ta đi xem mắt, anh cả buổi không nói gì, em mà không nói thì cũng quá lung túng đi. Kết quả là lúc em đang nói hăng say anh lại hỏi em có phải đã từng đi xem mắt nhiều lần hay không, em chẳng lẽ lại nói mình vô sự tự thông à nên dứt khoát liền giả vờ nói vậy."

"Nhưng loại chuyện này nói thật cũng có gì đâu." Lương Tích vẫn không nghĩ ra.

"Nhưng anh có làm tổn hại đến mặt mũi em đó. Nếu như em nói đây là lần đầu tiên em đi xem mắt, không chừng anh vì thế mà cảm thấy em vì để cho anh có ấn tượng tốt nên đã bí mật tập luyện nhiều lần." Lâm Lục chột dạ.

Lương Tích thở dài, "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ?"

"Sao lại không chứ?" Cô chính là sợ anh nhìn thấu cô nên mới nói như vậy.

"Anh cũng không biết em là ai mà em cũng như thế. Mà anh lại không có tự luyến như vậy." Anh nói tiếp.

Nhưng sau khi nghe anh nói lời này xong, Lâm Lục lại không vui, bĩu môi, "Đúng đúng đúng, luật sư lớn như anh làm sao mà biết em là ai?"

"Giọng em sao lại chua như vậy hả?" Lương Tích nhéo mũi cô, "Không biết không phải chuyện rất bình thường à?"

Thật đúng vậy, quá bình thường.

Anh sao mà nhớ tới cô bé mập mạp hồi xưa được.

Lâm Lục hất tay anh ra, chạy tới phòng vệ sinh.

- -------------------------------------

Ngày mùng 6 tháng 1 này Lương Tích kết hôn với Lâm Lục.

Lúc Chương Vũ đến đám cưới mới biết được chú rể là Lương Tích.

Lương Tích? Chương Vũ không hiểu lắm. Lâm Lục nở nụ cười thoái mái nhìn bạn mình, giải thích nói: "Anh ấy trùng hợp là đối tượng hẹn hò của tớ."

Nhưng nụ cười kia nhìn qua không ung dung như mọi người nghĩ, Chương Vũ cũng không biết làm thế nào để biểu đạt nội tâm của mình nên xoắn xuýt lại. Về lí thuyết mà nói, nếu đổi lại là cô, cô hẳn là sẽ vui mừng mới đúng.

Mong muốn khi còn bé trở thành sự thật, việc này khó tới cỡ nào.

Nhưng Lâm Lục bây giờ không còn là thiếu nữ hai mươi tuổi nữa, cô đã sắp ba mươi. Nhiều năm vậy, hai phần ba tình cảm đều hướng về Lương Tích. Chương Vũ cảm thấy Lâm Lục thật không dễ dàng.

Đã từng có toàn bộ liên quan tới Lương Tích mà anh lại hoàn toàn không biết gì. Đến ba mươi tuổi vì gia đình thúc ép nên mới cưới cô.

Lí do kết hôn có thể đoán được.

Chương Vũ bỗng nhiên kéo tay Lâm Lục, "Nếu không thì cậu đừng kết hôn nữa."

"Hả?" Lâm Lục bị cô bất thình lình làm giật mình.

"Tớ cảm thấy rất quá đáng, nếu là tớ, tớ sẽ không chấp nhận được."

Sao có thể chấp nhận được chứ? Lương Tích không phải vì thích Lâm Lục nên mới kết hôn với cô.

Sau này Lâm Lục hẳn là sẽ tủi thân lắm.

Lâm Lục sờ đầu cô, bắt đắc dĩ nói: "Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng anh anh chọn tớ, tớ rất mãn nguyện."

"Cậu mãn nguyện thật à?"

"Thật ra trước đó tớ đã nghĩ tới việc hi vọng Lương Tích sẽ nghiêm túc một chút tìm người nào đó anh ấy thích, hoặc là làm quen với nhiều người khác nhưng lại không dám nghĩ như vậy, tớ sợ khi anh ấy nghiêm túc thật rồi thì sẽ không cần tớ nữa.

Mũi Chương Vũ cay cay, ôm lấy bạn mình.

"Lâm Lục cậu thật ngốc." Chương Vũ mắng cô.

"Nhưng bây giờ tớ là người được lợi nhiều nhất." Lâm Lục ra vẻ nhẹ nhõm, trầm mặc mấy giây rồi thấp giọng nói, "Hẳn là tớ cũng không thích anh ấy nhiều như vậy đi, thật ra thì đến bây giờ tớ cũng không có biểu hiện bộ dạng đặc biệt thích anh ấy ra ngoài. Hai chúng tớ cứ như vậy mà cố qua ngày, tớ rất sợ nếu như anh ấy biết thì khẳng định sẽ cảm thấy, ôi vợ của mình thế mà lại đáng sợ như vậy, nói không chừng sẽ còn trốn tránh tớ."

Loại lời này nói ra sao cũng làm người nghe khổ sở.

Chương Vũ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể vỗ ngực cam đoan, "Tớ đã rõ tối hôm đó vì sao cậu lại nói tớ chuyện trước kia đều quên hết đi. Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không để cho ai biết được chuyện này đâu, chuyện này vẫn luôn chưa từng xảy ra, hai người các cậu cùng nhau hạnh phúc là được.

Quên đi quá khứ không khó chút nào, dù sao cái cô và Lương Tích có được là tương lai của hai người.

Lương Tích mang cô giới thiệu với từng bạn học của anh, còn có mấy người chơi thân. Bạn học chung cấp ba Hà Độ ngồi trên bàn nhìn thấy Lâm Lục mở trừng mắt, lấy kính mắt xuống lau một hồi một phát hiện mình không nhìn lầm, chỉ vào cô, "Lâm Lục!"

"Ừ, Hà Độ." Lâm Lục lịch sự trả lời.

"Ôi ta nói, sao lại có thể trùng hợp như vậy nha. Lâm Lục và vợ tớ là bạn thân hơn mười năm trời, thật đúng là có duyên phận."

Hà Độ tiến lên trước mặt bọn cô, ngay sau đó nói, "Lương Tích, cậu thế nhưng lại không biết đâu, lúc Lâm Lục học tiểu học..."

"Hà Độ, anh đừng uống rượu rồi nói nhảm đó." Chương Vũ thấy bất thường liền bước nhanh về phía anh ta, hung tợn uy hiếp chồng mình, "Về nhà tính sổ với anh sau."

Hà Độ ôm một bụng nghi hoặc, lại bị lôi kéo sang một bên để "tỉnh rượu". Anh ta rõ ràng chưa say nha.

Lương Tích có thể cảm giác được Lâm Lục đứng bên cạnh có chút mất tập trung, anh kéo tay cô mới thấy tay cô có chút run rẩy nên thấp giọng hỏi.

Lâm Lục chưa hoảng hồn, bối rối nhìn anh.

"Không thoải mái?" Anh quan tâm hỏi.

"Ừ, em đi về nghỉ trước." Lâm Lục nhìn anh cười cười. "Anh trò chuyện cùng bọn họ đi, em không tiện nói tránh làm bọn anh mất hứng."

"Trò chuyện có thể để lần sau cũng được. Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, sẽ không có lần thứ hai." Lương Tích nắm chặt tay cô, nhìn một bàn toàn đàn ông nói, "Xin lỗi, lần sau tớ sẽ tự phạt mình một ly. Các cậu trò chuyện tiếp đi, tớ phải đi theo vợ về nhà."

"Đi đi đi đi." Một đám đàn ông dùng loại ánh mắt mập mờ không rõ kia nhìn tới, thúc giục anh đi mau.

Cuối cùng giống như là bị đám người kia đuổi đi vậy.

Cũng may không khác nhau lắm, Lương Tích dứt khoát để một người bạn tốt của anh chở bọn họ về.

Trên đường đi Lâm Lục đều cúi đầu, giống như cô làm sai cái gì, hai tay quấn vào nhau.

Khẩn trương lo lắng.

Sau khi về đến nhà, Lương Tích mở cửa. Trên người anh vẫn đầy mùi rượu, lúc anh cúi người xuống Lâm Lục mới phát hiện.

Trong lúc nhất thời liền muốn đẩy anh ra.

Lương Tích là người khôn khéo cỡ nào, anh cắn lỗ tai Lâm Lục hỏi: "Em hồi tiểu học như thế nào?"

Thân thể Lâm Lục cứng ngắc lại.

Một giây sau liền ôm lấy Lương Tích, hai chân đưa lên kẹp lấy eo của anh. Lương Tích cười thật trầm tiếp tục hướng phía dưới mà hôn xuống.

Không phải nói là rất mệt mỏi nên muốn ngủ à, sao tới anh ấy liền không như vậy thế?

Đổ chút mồ hôi cũng không sao cả, so với chuyện này Lâm Lục còn lo lắng chuyện anh hỏi cô hơn, sợ anh nhận ra manh mối gì đó.

Trước mặt Lương Tích, cô cẩn thận giấu diếm từng li từng tí một.

Còn đang suy nghĩ nên dùng lí do gì cho hợp lí thì người đàn ông kia đã cởi sạch váy cưới của cô. Lâm Lục bị ném lên giường khi không mặc gì cả, váy cưới bị ném xuống đất ngay sau đó là sơ mi cùng áo khoác của Lương Tích.

Cô co người lại, tay sờ tới tấm chăn định đắp lên người thì một giây sau tay bị Lương Tích nắm lấy. Anh cúi đầu hôn môi cô.

Mặc dù đã uống rượu, nhưng mùi vị tuyệt đối không khó ngửi mà ngược lại còn mang đến cảm giác bị mê hoặc, khiến cho cả người Lâm Lục nóng lên nhiệt tình đáp lại anh.

Lương Tích cười, bắt đầu hôn sau gáy cô rồi từ từ hướng xuống.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Lâm Lục nằm trên người Lương Tích. Cô sờ lên ngực anh, cảm thấy trơn bóng vô cùng sau đó liền lập tức ngoan ngoãn quay đi.

Một giây sau người kia tiến lại gần, đặt tay lên bụng cô, không buông tha hỏi, "Hồi học tiểu học em như thế nào?"

Anh ấy sao vẫn còn nhớ vậy trời.

Lâm Lục thở dài, nghĩ giả ngu không được nên chỉ có thể dùng giọng điệu đặc biệt đau thương nói, "Em lúc đó rất mập."

"Mập cỡ nào?"

"So với bây giờ còn mập hơn. Lúc đó em tương đối thích ăn, nhưng thể trạng hết lần này tới lần khác lại là dễ mập nên rất dễ gây sự chú ý. Tối hôm qua đoán chừng Hà Độ muốn để anh biết chuyện này tiện thể cho anh cơ hội để chọc em."

Lương Tích cầm tay cô, "Có mập chút xíu cũng không sao cả."

"Đó là anh không tưởng tượng được lúc đó em mập bao nhiêu thôi." Lâm Lục rất không hài lòng với câu trả lời của anh, cô có chỗ nào là mập chút xíu đâu?

"Lúc anh còn bé cũng có thấy qua một cô bé kia rất mập, cô bé ấy rất dễ thương." Lương Tích an ủi cô, "Chắc là cô bé đó mập giống em đi, anh nhớ kĩ như vậy cũng là vì do cô bé ấy béo quá nên bị các bạn trong lớp xa lánh."

"..." Lâm Lục vốn định vui vẻ vì anh còn nhớ rõ cô, nhưng nghe được câu sau của anh liền cảm thấy có gì đó chặn trong lòng, càng không giải thích được.

Thấy Lâm Lục trầm mặc, Lương Tích nói tiếp: "Có một lần anh trốn học leo tường bị cô bé ấy bắt gặp, về sau cô ấy liền cũng trốn học theo. Sau đó bị ngã, anh không còn cách nào liền cõng cô bé đó về. Cả đời anh cũng không quên được chuyện đó, vì nó mà hơn nửa tháng sau tay anh đau kinh khủng. Em bây giờ tưởng tượng được cô bé ấy mập đến cỡ nào chưa?"

Nếu bây giờ dùng một từ để diễn đạt cảm xúc của Lâm Lục, thì đó chính là muốn chặn miệng thối của Lương Tích lại để anh ngậm miệng không nói nữa.

Thật bực mình mà.

Suy nghĩ của cô và anh lúc đó tuyệt đối không giống nhau!

Hiện thực cùng mơ mộng sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.