Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 19




Đêm qua ngủ lại ngoài ban công kết quả chịu không được phát sốt, trong lúc mơ màng có người gọi cửa nhưng y chẳng còn khí lực để đứng dậy nữa. Bất quá lại cố chấp cho rằng đó là Tạ Giang. Đi được mấy bước thì ngã ra sàn ngất xỉu, sau đó nghe được âm thanh rất lớn, đúng vậy là tiếng phá cửa.

Trước khi ngủ một giấc y cũng kịp nhận ra, người vừa mới xông vào có thể là bất kỳ ai chỉ trừ hắn.

Tỉnh dậy, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. Lại nhập viện, y thực sự rất chán ghét nơi này chỉ là tránh mãi không thoát.

Bên tủ đầu giường có một bó hoa lớn, là do ai đem tới vậy? Hiện tại sực nhớ ra, nhìn quanh không thấy ai.

Y tá từ ngoài bước vào cũng lặng thinh chỉ làm đúng trách nhiệm, giuso y thay bình nước biển mới rồi lại định ra ngoài, bị Từ Hi gọi lại cũng có chút không thoải mái “Ngài cần gì ạ?”

“Tôi muốn hỏi. Là ai đưa tôi vào đây?”

“Là một vị tiên sinh họ Lâm, hiện tại ngài ấy đang ở bên ngoài làm thủ tục nhập viện cho ngài!”

Y gật đầu cảm ơn. Tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng cạch một tiếng, trong đầu y suy nghĩ ngổn ngang trăm bề. Lâm tiên sinh lại là ai nữa? Lục tung trí nhớ cũng không quen ai họ Lâm, chỉ có thằng bạn thời tiểu học là Lâm Học, có khả năng sao?

“Từ tiên sinh, xin chào! Ngài tỉnh lại rồi sao!”

Hóa ra là trợ lý kiêm thư ký của Tạ Giang. Nhưng mà người đó tới đây làm gì?

“Xin hỏi, anh…”

“À, tôi theo lệnh Tạ tổng chiếu cố ngài, lúc xử lý xong công văn quay lại chỗ ngài gọi cửa thì nghe tiếng động bên trong có chút không đúng. Phá cửa vào như vậy rất thất lễ, mong Từ tiên sinh đây lượng thứ!”

Như là niệm chú vậy. Người này tốc độ nói nhanh và văn vẻ là tuyệt đối, Từ Hi mỉm cười gật đầu bảo hắn ngồi xuống “Ngồi đi, gọi tôi Từ Hi được rồi! Không cần khách sáo như vậy!”

“Được, tôi nhớ rồi. Cậu có gì cần phân phó không?”

Y lắc đầu, người kia lại nói “Vậy tiếp tục nghỉ ngơi, có việc gì cứ gọi, tôi ở ngay bên ngoài!”

Lúc Lâm Tự Hiền đứng dậy rời đi thì Từ Hi lên tiếng “Chờ đã, tôi muốn hỏi về bó hoa kia! Là ai đem tới vậy?”

“Đêm qua lúc tôi đưa cậu tới đây Tạ tổng có biết. Lúc cậu ra khỏi phòng chuẩn đoán bệnh lý quay về phòng nghỉ ngài ấy có ghé qua…” tác phong nghiêm túc đưa tay đẩy gọng kính màu bạch kim, giống như ý muốn nói ‘Nếu không còn gì nữa tôi ra ngoài nhé!’

Từ Hi hiểu ý gật đầu “Cảm ơn, anh đi nghỉ đi!”

Phút chốc căn phòng lại trở về với sự im lặng vốn có của nó.

Tạ Giang có ghé đến sao, thời gian ước chừng là tối hôm qua y vào viện, lẽ nào Tạ Giang có thể để Tạ Lăng ở đó mà tới chỗ y sao.

Bên ngoài phòng bệnh, thanh âm của nam nhân khá quen thuộc vang lên, không rõ vì sao nghe xong tim y lại đập mạnh thổn thức hết một nhịp.

Trong chớp mắt bóng dáng trong suy nghĩ của y vừa nãy đã hiện ra trước mặt, nụ cười này rất lâu rồi y không có nhìn thấy.

“Từ Hi, tôi đến thăm em!” trên tay hắn còn cầm theo một bó hoa mới thay cho hoa hôm qua.

Y gượng gạo cúi đầu vờ như đang lãnh đạm, cuối cùng thì cảm xúc dồn nén đến cực hạn rồi, vô pháp đối với hắn nở nụ cười.

Dù không hiểu vì sao tối qua hắn lại tới chỗ y mà không ở lại cạnh Tạ Lăng, nhưng sự việc trước đó chẳng phải là quá rõ ràng hay sao. Chính là… Hắn đang muốn che giấu, hắn sợ một khi gặp lại, Tạ Lăng sẽ bám mãi lấy y không thôi… như vậy đối với ai cũng không tốt nhất là hắn.

Ngồi được một lát, cả hai chẳng nói được mấy câu, một sự việc ngoài dự kiến diễn ra, thư ký vào thì thầm bên tai Tạ Giang điều gì đó, hắn chau mày lắc đầu. Tại lúc này cửa phòng bật mở.

Tạ Lăng cùng với Elise xuất hiện với nụ cười sán lạn trên môi, dây thần kinh cảm giác của Từ Hi giật một cái, sau đó chua xót dâng trào không có điểm dừng.

Y có thể ngu ngốc đến nỗi tin lời Tạ Giang nhưng không thể ngốc đến nỗi loại tình cảnh này đã bày trước mắt còn đoán không ra.

Y chẳng những là một vật thay thế còn là một kẻ dự bị nữa. Cần phát tiết thì gọi một tiếng.

Suốt buổi chỉ có mỗi hai người họ nói chuyện luyên thuyên. Còn hắn ậm ừ vài tiếng xem như đã nghe thấy. Từ Hi lấy cớ còn mệt nên cũng chỉ im lặng mỉm cười.

Cuối cùng Tạ Lăng cùng với Elise cũng từ giã quay về, y có thể nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Tạ Giang.

Lặng im từ khi hắn tới, giờ này Từ Hi mới lên tiếng “Anh cảm thấy đau lòng sao?” kèm theo đó là nụ cười mỉa mai.

Hắn không còn sức lực phản kháng nhún vui lắc đầu “Tại sao phải đau lòng?”

Y thôi không nói chuyện đó nữa, nhắm mắt đắp chăn xoay mặt vào trong “Cảm ơn vì đã đến. Trễ rồi, anh về đi!”

Còn định nói gì đó nhưng hắn quyết định im lặng, chỉ tiến tới gần khẽ đặt lên trán y một nụ hôn rồi mới rời đi.

Nghe tiếng cửa vang lên rồi Từ Hi mới yên tâm mở mắt, kỳ thực hắn còn ở lại thêm chút nữa chỉ sợ y chịu không được mà bật khóc.

Cuộc sống này phức tạp đến nỗi áp y không thể thở được.

“…Dù cho em có muốn cũng chẳng thể thay thế người ấy

Chỉ cần người ấy cười

Mọi thứ em cho anh đều chẳng là gì cả …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.