Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 113




- Tôi biết người con trai trong bức ảnh thứ hai là ai nè, là Hàn Cảnh của khoa nghệ thuật, cùng ban với hoa khôi Tần Y Nhiên của trường luôn, năm ngoái còn đại diện cho trường tham gia cuộc thi violin, còn cầm giải thưởng về nữa! Nhìn áo mũ chỉnh tề, không ngờ lại đến khách sạn thuê phòng, thuê phòng thì cũng phải thuê loại khách sạn nào sang chảnh một chút chứ chỗ đó thì... đúng là mất hết mặt mũi...

- Vì vậy nên cô nữ sinh tên là Thời Dao kia mới phải đi theo ông chú trạc tuổi trung niên kia để nắm bắt thêm "mối" khác chứ... chờ đến khi anh này nổi tiếng thì lâu quá! Hai tấm cuối cùng là nam thần của tôi aaa!! Nam thần của tôi tại sao lại có thể dây dưa với thể loại đàn bà như thế này? Hơn nữa còn đưa về nhà ở qua đêm!

- Lẽ nào chỉ có một mình tôi hiếu kỳ, sao cô ta có thể "vơ" một lúc được nhiều "đũa" thế?!

- Lầu trên, chuyện này thớt không hiểu được đâu, đây là bởi vì người ta có-đủ-kỹ-thuật a! Dù sao đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, chỉ cần có thể thông suốt xuất ra ngoài, thì ngay cả thớt muốn vơ là liền có thể vơ được cả bó đũa đó!

- Không lẽ cô ta bán thân sao?

- ...

Rất nhiều người bình luận, nói rất quá đáng, đọc xong thật sự không thể chịu nổi.

Thời Dao nhanh chóng quét trở về trang đầu không muốn đọc nữa, lại có tin tức mới từ người đã tung những bức hình này lên, lần này chính là: Tin nóng hổi, tin nóng hổi, tin nóng hổi đây! Nghe nói không phải Lâm hotboy muốn đưa cô gái tên là Thời Dao này về nhà mà là do cô ta dính lấy người ta không buông, hơn nữa theo người biết chuyện tiết lộ, Lâm Hotboy hoàn toàn không đụng vào cô ta, ngay cả phòng cũng không cho cô ta vào, kết quả cô ta phải vào nhà người ta làm chó giữ cửa cả đêm.

- Nếu là như vậy, thì nghe có vẻ hợp lý hơn đấy, cậu xem, nam thần của tôi đi trước, cố ý giữ khoảng cách xa như vậy, hình như muốn thoát khỏi cô ta, cảm ơn trời đất, may mà nam thần của tôi còn chưa bị chó cắn.

- Còn may, nam thần của tôi còn giữ được ranh giới, không làm tôi thất vọng, hy vọng con điếm Thời Dao kia nhanh chóng tránh xa nam thần của tôi ra một chút, loại người không biết xấu hổ như mày làm sao có thể sánh với nam thần cao cao tại thượng của tôio được mà mơ với mộng!

Giang Nguyệt vẫn không thể nhịn được, đọc xong liền mở miệng:

- Cái định mệnh, tôi nổi điên lên rồi đó, thật là không thể chịu được mà, chỉ dựa vào vài bức hình mà nói người khác là điếm này điếm nọ. tôi cũng chụp hình các cậu đăng lên rồi nói như vậy có được không? Thật vớ vẩn! Đúng là lũ ngu ngốc!

Lãnh Ôn: Đúng vậy đó! Thật quá đáng, không ngờ trong cái trường này lại có nhiều người não ngắn đến như vậy. Hơn nữa, bọn họ dựa vào cái gì mà bợ đỡ Lâm Gia Ca lại giẫm đạp Thời Dao của chúng ta như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.