Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 17: Nghỉ chơi




"Cậu quát ai thế hả? Lãnh Tư Thuần làm gì cậu?" Lăng Tuấn Hy không biết từ đâu xuất hiện, kéo tôi ra phía sau.

Bình thường tôi khá hiền, lúc này bị giật mình nên cũng không nghĩ được nhiều, nhưng có lẽ vì hơi sợ nên não đình trệ, quên mất cả bảo vệ bản thân.

"Liên quan gì đến cậu." Hoàng Phi hất cằm, thái độ khó chịu xen lẫn bực tức.

Lăng Tuấn Hy cũng không phải dạng người thích gây sự, cậu ta chỉ cảnh cáo Hoàng Phi: "Tỏ tình thất bại thì làm như cả thế giới mắc nợ mình. Cậu thử động vào cô ấy một lần nữa xem."

Vừa nói xong cái kéo tôi đi thẳng, không để cho Hoàng Phi có cơ hội biện hộ cho bản thân. Cậu ta bị từ chối đáng thương thật, nhưng mà tính khí bốc đồng lại còn nóng nảy kiểu vậy rất khiến người khác chán ghét. Tôi cùng với Lăng Tuấn Hy ngồi ngoài ghế đá ở sân trường, hội trường khó thở ngột ngạt khiến tôi không mấy thoải mái.

Vui thì vui thật nhưng mà hơi nhiều muỗi nha!

"..."

Lăng Tuấn Hy giật mình kêu lên.

"Lãnh Tư Thuần, cậu đang làm cái quái gì vậy?" Tuấn Hy nhìn tôi nhăn nhó vì đau, vẻ mặt rất uất ức.

Tôi cầm con muỗi đưa lên trước mặt cậu ta, "Đây này, cậu muốn chết vì mất máu đúng không."

"Lãnh Tư Thuần cậu đúng là bị điên rồi."

* * *

Tôi và Lục Tịnh Thần đã không còn chơi với nhau nữa.

Đây có lẽ là chuyện đáng buồn nhất. Tôi từng nghe một câu thế này, "Mất đi một người bạn thân, còn đau khổ hơn là thất tình." Hiện tại nó xuất hiện trên người tôi thì tôi thấy nó đúng, mặc dù tôi chưa thất tình bao giờ.

Không ngờ luôn ấy, một người đã chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, ở bên cạnh nhau xem nhau là người thân không thể tách rời vậy mà lại có ngày trở mặt không chơi được nữa. Nếu như ai có bạn thân chắc chắn sẽ hiểu cảm giác, chỉ cần xích mích hay giận nhau một chút, chơi lại vẫn được, nhưng nếu như đã không còn hi vọng ở đối phương nữa thì chắc chắn tình bạn sẽ chấm hết. Mà bạn thân, nếu như không chơi được với nhau nữa, thì sau này chắc chắn sẽ không thể làm bạn.

Và không nằm ngoài dự đoán của tôi, Lục Tịnh Thần ngay ngày hôm sau đã chuyển chỗ. Cô ấy chuyển sang một dãy khác ngồi với bí thư và cán bộ lớp. Hành động đó đã đặt dấu chấm cho tình bạn mười mấy năm, cũng thành công khiến tôi nhận ra tôi đã chơi với nhầm người.

Tôi nên nói là chúng tôi thay đổi, hay do môi trường học tập khiến chúng tôi dần xa cách. Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã không còn đi về cùng nhau, đã không còn cùng học thêm cùng đi dạo, cùng kể cho nhau nghe về những bí mật thầm kín.

Đó chưa phải điểm dừng, vấn đề nữa đó là Trần Tiểu Di nhảy sang lớp của tôi học. Cô ấy dọn đồ vào ngồi cùng bàn với tôi, nhưng mà Trần Tiểu Di thật đỉnh, nói chuyển liền chuyển à.

Mà cũng đúng thôi, hôm qua cô ấy đánh nhau với Lưu Thiên An, giờ học ở cái lớp ấy cũng rất mệt mỏi.

* * *

"Lớp mình hôm nay có một bạn mới chuyển đến, Trần Tiểu Di, em chào các bạn đi." Cô chủ nhiệm đánh mắt về phía Tiểu Di, cao giọng giới thiệu.

Sau một màn chào hỏi mang tính qua loa chúng tôi đã bắt kịp tần số để cùng nói chuyện với nhau. Trần Tiểu Di rất hồ hởi, hơn hết tôi thấy cô ấy khá vui mừng.

"Cậu không biết thôi Tư Thuần, Lưu Thiên An đó rất đáng ghét, hôm nay gặp tớ còn phải đi đường vòng."

Thú thực tôi với Trần Tiểu Di nói thân cũng không phải là thân, mà không thân cũng không hẳn.. nhưng cô ấy khiến cho tôi có cảm giác, là một người bạn đáng để dựa dẫm.

Mà Trương Ái bàn trên đúng lúc này quay xuống, liếc Tiểu Di một cái khó chịu nói: "Lãnh Tư Thuần, cậu với Tịnh Thần làm sao thế?". Đến đây cô ấy ngừng một chút rồi đáp: "Không phải vì Lục Tịnh Thần chơi với Lưu Thiên An mà hai cậu nghỉ chơi đấy chứ, bất ngờ thật đấy."

"Không phải đâu, bọn mình vẫn bình thường mà." Tôi đáp cho có lệ. Không ngờ Trương Ái cũng thật biết đặt câu hỏi đấy.

"À ra vậy là cậu chơi với người mà cậu ấy ghét nên cậu ấy không chơi với cậu nữa sao?"

Người mà cậu ấy ghét ở đây còn ai khác ngoài Trần Tiểu Di?

"Tôi có chơi với ai cũng là chuyện của cá nhân tôi, không cần cậu phải bận tâm. Cậu lo tốt cho mình đi rồi hãy quan tâm đến người khác." Tôi thay đổi thái độ, không mấy vui vẻ mở lời. Tôi ghét nhất chính là kiểu chọc ngoáy mỉa mai như vậy.

"Mình chỉ hỏi chút thôi mà." Trương Thiên Ái nói xong ngúng nguẩy quay lên bàn trên, mà tôi cũng chẳng thèm bận tâm tới cô ấy nữa.

* * *

Phòng học bộ môn lớp của tôi là ở phòng Hóa học của dãy nhà A, nơi tập trung dãy phòng của tất cả các môn học. Tiết hai là học Hóa. Trước đó thầy giáo bộ môn đã dặn dò chúng tôi phải xuống phòng, nhưng lúc ra chơi Tiểu Di muốn đi nhà vệ sinh, vậy là tôi lại phải đi cùng cô ấy.

Tôi phát hiện được một thực trạng thường gặp của trường phổ thông, đó là đi vệ sinh cũng cần có bè có cặp!

Mỗi lần muốn xuống nhà vệ sinh nhất định Trần Tiểu Di sẽ kéo tôi đi cùng, nhất định là như vậy.

Tiếng nước xối của bồn rửa tay vang lên sau đó vụt tắt, tiếp theo là giọng nói trong trẻo của một học sinh nữ: "Hôm qua mình đã nhìn thấy một bạn nam rất đẹp trai, nhưng tiếc là mình vẫn chưa biết tên của cậu ấy."

Chất giọng đang cao hứng và vui vẻ của cô nữ sinh nhanh chóng chuyển sang thất vọng và chán nản. Cô bạn đứng cạnh mặc áo khoác sọc ca rô, thấy vậy liền nhìn sang: "Mình biết, hình như là Lăng Tuấn Hy, lớp 10 -1."

Ánh mắt của cô bạn đối diện đột nhiên sáng rỡ: "Thật sao!"

"Này.. đừng nói là cậu.." Cô bạn mặc áo sơ mi ca rô tinh nghịch nhìn Phó Diễm, ánh mắt hiện lên sự tinh ranh và nụ cười đầy ý tứ khó hiểu.

"Hôm qua cậu ấy còn giúp mình bê một đống đồ, hơn nữa còn cẩn thận giới thiệu cho mình sách nữa. Cậu biết Facebook của cậu ấy không, mình muốn cảm ơn. Phó Diễm nhìn Nhan Ni vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt ngây thơ non nớt không giấu nổi sự vui mừng và sung sướng.

" Được thôi, chị họ mình học cùng lớp với cả cậu ấy, để có gì mình nhờ chị ấy hỏi giùm cậu. "Nhan Ni cười tươi, lúc bọn họ đang chuẩn bị bước ra ngoài thì gặp ngay tôi và Trần Tiểu Di cùng bước vào trong. Cô em họ Nhan Ni này của tôi nghe nói đã đỗ vào trường với điểm khá cao, còn cô gái bên cạnh trông cũng khá xinh đẹp, hình như tôi cảm thấy bạn ấy hơi quen mắt. Gọi là em họ thì mọi người biết rồi đấy, chú tôi sinh Nhan Ni cùng năm với tôi nên học chung trường.

" Ơ, chị họ. "Nhan Ni đột nhiên hô một tiếng, khiến Phó Diễm bên cạnh cũng phải bất ngờ nhìn lên.

Tôi nở một nụ cười với Nhan Ni, hỏi thăm cô ấy vài ba câu trong lúc chờ Trần Tiểu Di đi vào nhà vệ sinh. Nhan Ni quay sang kéo kéo ống tay áo của Phó Diễm, hớn hở giới thiệu cô nàng:" Phó Diễm, đây là Tư Thuần, người mà mình vừa nhắc với cậu đấy. "

Phó Diễm cười tươi bước lên chào hỏi, cô nàng khá lễ phép và xinh đẹp, xinh theo một kiểu mà tôi khó thể miêu tả được, nói như thế nào nhỉ, giống như một cô gái trong ủy mị nết na lại ẩn chứa cá tính và sự tự tin ăn sâu vào máu.

" Chào cậu. "Đáp lại lời chào hỏi của Phó Diễm, tôi cũng rất vui vẻ chào cô ấy.

Tôi nhớ ra rồi, là bạn gái trong clb Dance của trường. Hình như hôm qua chúng tôi có gặp nhau một lần thì phải, tôi nhớ lúc đó còn kêu Lăng Tuấn Hy giúp bạn ấy khiêng dụng cụ lúc về.

" Tư Thuần, đi thôi. "Trần Tiểu Di vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra, hấp ta hấp tấp kéo ống tay áo dắt tôi về lớp.

Tôi thậm chí chỉ kịp chào tạm biệt hai bạn vài câu là đã quay lưng đi thẳng. Cũng đều là do Trần Tiểu Di cẩu thả, đi được mấy bước liền giẫm phải dây giày khiến cả hai chiếc giày đều cùng lúc tuột hết dây ra. Tôi muốn cúi xuống buộc giùm lại bị cô ấy xua tay ngăn cản:" Đừng động vào, để mình tự làm. "

Tôi ngán ngẩm nhìn cô bạn buộc mãi có cái dây giày cũng không xong, sau đó lại bị động tác buộc dây giày của Tiểu Di làm cho bật cười thành tiếng.

" Xong rồi, đi thôi. "Tiểu Di hớn ha hớn hở đứng dậy, vì đang đứng ở giữa sân trường nên vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay ở tòa nhà đối diện, Lăng Tuấn Hy vẻ mặt hớn hở trông xuống cười rất tươi.

Hai chiếc giày của Tiểu Di đã thu hút sự chú ý của tôi, nên lúc đó vốn dĩ không hề biết Lăng Tuấn Hy đang nhìn. Tiểu Di muốn lên tiếng nói xấu cậu ta vài câu thì nghe được ở phía sau vang lên một giọng nữ vui sướng:

" Nhìn đi, Tuấn Hy đang nhìn mình kìa. "

Cả tôi cùng Trần Tiểu Di nghe xong câu này liền đồng thời quay lại, bất ngờ khi Phó Diễm cùng với Nhan Ni đang đi ngay phía sau. Đúng lúc này Trần Tiểu Di bật cười thật to, cười giống như chưa bao giờ được cười. Tôi phải bịt miệng cô ấy lại sau đó cười gượng gạo với hai bạn phía sau rồi lôi cổ Tiểu Di lên cầu thang.

" Cậu có nhìn thấy bộ dạng vừa nãy của bọn nó không.."Trần Tiểu Di tiếp tục cười ha hả, cười đến mức ho sặc sụa. Tôi không thể phủ nhận sức hút của Lăng Tuấn Hy, có lẽ vì ở bên cạnh cậu ta một thời gian nên tôi quên mất hắn cũng là một người nổi tiếng trong trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.