Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 33: Hình vẽ




Edit: Hy

“A a a a a!”

Trong căn phòng đóng kín bỗng truyền ra một tiếng hét thảm, nhưng rất nhanh sau đó thì đã trở nên yên lặng.

Cùng lúc đó, mấy cánh cửa phòng trên hành lang đồng loạt mở ra, sau khi nghe thấy động tĩnh thì mọi người đều từ trong phòng dồn dập lao ra ngoài. Hoàng Hâm là người đầu tiên đi tới trước cửa phòng Trương Chi Tức, kéo mạnh tay nắm cửa.

“Trương Chi Tức! Trương Chi Tức, có nghe thấy không? Nghe thấy thì đáp lại một tiếng đi!”

“…”

Trong phòng không có người đáp lại, từ sau khi tiếng kêu thảm thiết kia vang lên, bên trong không hề có thêm động tĩnh gì nữa.

“Anh kích động cái gì, “

Dịch Viện đứng ở cách đó không xa, bình tĩnh mà nhìn Hoàng Hâm, “Bây giờ, người cũng đã lạnh rồi, dù có vọt vào trong thì cũng không có cách nào cứu nổi đâu.”

Hoàng Hâm cau mày nói: “Nhưng ít nhất chúng ta cũng phải biết hắn chết như thế nào, nếu không đến lượt chúng ta thì cũng sẽ trở thành cái chết không rõ ràng.”

Lâm Kiều vừa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hắn ta bị chặn trước cửa, khẽ nói: “Để tôi.”

Hoàng Hâm nghe vậy thì lùi về phía sau, Lâm Kiều dứt khoát một cước đạp mạnh vào cửa phòng  —— “Ầm” một tiếng, cánh cửa trực tiếp bị đá văng, từ trong phòng phả ra một luồng máu tanh.

Sắc mặt Hoàng Hâm hơi thay đổi, Lâm Kiều dẫn đầu tiến vào trong phòng… Nhưng mà trong phòng lại trống rỗng, không có bất kỳ ai.

“Người đâu rồi?”

Hoàng Hâm kinh ngạc hỏi, “Sao lại biến mất không chút tăm hơi thế này?”

Lâm Kiều: “Không, người vẫn còn ở đây.”

Cậu theo mùi máu tanh đi tới bên giường ngủ, chỉ thấy trên giường là đống chăn đệm ngổn ngang, hơn nửa tấm chăn rơi xuống mặt đất, che kín gầm giường.

Lâm Kiều nửa quỳ ở bên giường, xốc vỏ chăn lên… Đối mặt với một khuôn mặt trắng bệch.

Lâm Kiều: “…”

Cậu khẽ nói: “Người ở chỗ này.”

Hoàng Hâm khom lưng nhìn xuống, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Thi thể Trương Chi Tức đang nằm ở dưới gầm giường, cũng có thể nói đây hoàn toàn không được tính là một bộ thi thể —— nửa người trên của hắn bị bẻ cong 360 độ, hai ống chân vặn vẹo xoắn vào nhau, xương cốt đã gãy nát hết, máu tươi loang lổ.

Lâm Kiều kéo thi thể của Trương Chi Tức ra khỏi gầm giường, sau đó quay mặt hắn ra.

Không ngoài dự đoán, Trương Chi Tức vẫn duy trì vẻ mặt sợ hãi, hai mắt trợn tròn, miệng mở lớn, làm sao cũng không thể khép lại.

Hoàng Hâm: “Dưới gầm giường có thứ gì thế?”

Lâm Kiều: “Không có thứ gì cả.”

Cậu rút ráp trải giường ra rồi che ở trên người Trương Chi Tức, Hoàng Hâm hơi thẳng lưng, im lặng không nói gì.

Dịch Viện khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, chợt phát hiện ra thứ gì đó.

Cô đi về phía đó, lúc đi qua thì va phải một người khác —— Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải “A” một tiếng, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá… Cô cũng phát hiện ra cái kia à?”

Cậu ta chỉ tay về phía cửa sổ, Dịch Viện liếc mắt nhìn cậu, khẽ nhíu mày.

Trong phòng dán đầy giấy dán tường, nhưng riêng ở bên mép cửa sổ thì lại bị bóc ra một ít, mơ hồ lộ ra một màu đỏ tươi.

Tiếu Kha Ngải xé miếng giấy dán tường kia xuống, sau đó lập tức bị dọa sợ.

Trên vách tường ố vàng có một bức tranh, vẽ một người phụ nữ tay cầm đao, khóe miệng hơi nhếch lên, máu tươi từ lưỡi đao của cô ta một đường nhỏ giọt xuống…Rơi xuống sàn, tạo thành một đường thẳng với thi thể của Trương Chi Tức.

Bức tranh này đường nét thô ráp đơn sơ, giống như là tranh của đứa nhỏ vẽ bậy. Nhưng cũng vì vậy, khiến cho người phụ nữ trên tường nhìn vô cùng quỷ dị.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm bức tranh kia vài giây, khẽ cau mày nói: “Fu Linna.”

Tiếu Kha Ngải: “Cái gì cơ?”

“Cô gái này khoác áo choàng, giống như phù thủy Fu Linna mà ngày hôm qua chúng ta nhìn thấy.”

“Điều này có nghĩa là hắn bị phù thủy giết chết.”

Dịch Viện nói, “Làm sao bây giờ, đi tìm thánh nữ sao?”

“Nếu như muốn tìm thì cũng phải đợi đến ngày mai đã, “

Hoàng Hâm nói, “Bây giờ chúng ta cần phải đi gọi những người khác dậy. Sau đó, tất cả mọi người cùng tập hợp lại, sống qua đêm nay rồi nói tiếp.”

Những người khác đối với đề nghị này của hắn cũng không có ý kiến, bọn họ cùng đi đánh thức ba người Trần Diệu Huy, Thư Hiểu và Trình Tuấn. Ba người kia sau khi tỉnh lại thì đầu óc vẫn còn mơ hồ, sau khi biết được Trương Chi Tức đã bị giết chết ở trong phòng của chính mình thì sắc mặt lập tức thay đổi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?!”

Trình Tuấn hoảng loạn, “Tại sao lại chết được? Các người đang nói đùa thôi đúng không!”

Thư Hiểu nói: “Anh nói nhỏ thôi, đừng hét to như vậy…”

“Tại sao! Không phải thánh nữ kia ban đầu nói sẽ bảo vệ chúng ta sao?!”

Trình Tuấn nói, “Cô ta thì có ích gì chứ, chúng ta vậy mà vẫn có người chết! Nếu sớm biết như vậy, ngày hôm qua tôi nhất định sẽ không tiến vào cái thị trấn quái quỷ này—— “

Dịch Viện ở bên cạnh thờ ơ nói: “Nếu như không vào đây, anh ngày hôm qua chắc chắn đã bị quái vật ăn sạch rồi.”

Trình Tuấn nghẹn lại, Hoàng Hâm ở bên cạnh hòa giải: “Được rồi, tất cả đừng ồn ào nữa, trời sắp sáng rồi. Một khi trời sáng, chúng ta sẽ đi tìm Angela, gọi cô ấy qua đây nhìn xem.”

Trình Tuấn nghe lời này thì bất mãn mà lầm bầm câu gì đó, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Trong phòng cũng không thể chứa được nhiều người như vậy, vì thế nên mọi người đi xuống tầng một ngồi mấy tiếng, đợi trời sáng.

Vào sáng sớm, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, đó là người trong trấn tới đưa bữa sáng cho bọn họ. Mọi người thông qua người đó tìm tới Angela, sau đó kể chuyện xảy ra tối qua cho cô.

Angela lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh đồng ý cùng mọi người trở lại ngôi nhà. Cô nhấc tà váy lên, nhẹ nhàng đi qua bậc thềm cửa, sau đó đi vào trong phòng của Trương Chi Tức.

Vừa đi vào phòng, Angela hơi cau mày lại, nói: “Có hơi thở của Phù thủy… Xem ra lúc ở bên ngoài, các người đã bị ả đánh dấu.”

Hoàng Hâm nghe vậy lập tức hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ, lẽ nào cô ta vẫn luôn đuổi theo chúng tôi sao?”

Angela lắc đầu một cái, nói: “Tôi sẽ bố trí cho các người một lớp kết giới bảo vệ, không để cho ả dám lại gần nơi này nữa.”

Vừa dứt lời, hai tay của cô nắm chặt lấy nhau, nhắm mắt rồi đọc một chuỗi thần chú ai nghe cũng không hiểu… Chỉ thấy một tia sáng trắng ở trong phòng nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó lập tức biến mất.

Lâm Kiều nhìn quanh bốn phía, cậu cảm thấy nơi này đã xảy ra một ít biến hóa, nhưng cụ thể là biến hóa gì, cậu cũng không thể biết được.

Tiếu Kha Ngải hỏi: “Như vậy là an toàn rồi sao?”

“Không, không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối được.”

Angela nhẹ nhàng trả lời, “Chỗ này của mọi người dù sao cũng vừa chết một người, mà chết chóc là điều mà ma nữ thích nhất… Vì vậy mọi người vẫn cần phải cẩn thận một chút, nếu phát hiện ra nguy hiểm, các người có thể lập tức tìm tôi.”

Lâm Kiều nói: “Lúc Trương Chi Tức chết, chúng tôi phát hiện trên tường có một bức tranh.”

Angela: “Bức tranh gì? Cho tôi nhìn một chút.”

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Kiều, Angela đi đến bên cửa sổ, giấy dán tường đã bị kéo toàn bộ xuống, có thể nhìn thấy đồ vật trên tường. Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, hình vẽ người phụ nữ ở trên tường đã không thấy đâu nữa.

“Không thể nào, vừa nãy vẫn còn ở đây mà.”

Tiếu Kha Ngải kinh ngạc nói, “Là một người phụ nữ tay cầm đao, trên đao nhỏ xuống từng giọt máu… Chính là ở đây mà!”

Cậu ta dùng tay ma sát liên tục lên vách tường, nhưng ma sát tới mức cả bàn tay dính đầy bụi, cũng không thấy bức tranh kia đâu nữa.

Angela trầm tư một hồi, nói: “Có lẽ đây là một loại ma pháp nào đo, tôi cần phải trở về nghiên cứu một chút. Chờ tôi tìm được rồi sẽ nói cho các người, các người tạm thời cũng không nên tới gần căn phòng này nữa.”

Cô khẽ chau mày, mang theo một tâm sự nặng nề rồi vội vã rời đi. Mọi người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể khóa kín phòng của Trương Chi Tức lại, sau đó cố gắng tránh xa căn phòng này.

Không còn Trương Chi Tức, bên trong căn nhà chỉ còn lại bảy người. Bọn họ một lần nữa chia lại phòng, một phòng ba người, một phòng bốn người, hai phòng nằm cạnh nhau, một khi có động tĩnh gì thì đều có thể kịp thời phát hiện.

Thị trấn tối rất nhanh, rõ ràng không lâu trước đó mới qua buổi trưa, đảo mắt một cái thì mặt trời đã xuống núi. Bóng tối bao trùm thị trấn, màn đêm dần dần buông xuống.

Tiếu Kha Ngải đặt chăn đệm rải giường của mình dựa vào góc tường, quay đầu lại nhìn thấy Trần Diệu Huy đã chui vào trong chăn, ngạc nhiên nói: “Cậu ngủ sớm thế à?”

“Ừ “

Trần Diệu Huy từ trong chăn thò đầu ra, bất đắc dĩ nói, “Tôi nghĩ mình nên đi ngủ sớm một chút. Lỡ như ngủ không được, rồi gặp phải thứ gì thì biết làm sao bây giờ.”

Tiếu Kha Ngải cảm thấy điều này rất hợp lý, nên sau khi trải chăn đệm xong thì cũng chui đầu vào chăn.

Căn phòng bên cạnh là của hai cô gái Dịch Viện và Thư Hiểu, còn có Hoàng Hâm cùng Trình Tuấn, tổng cộng bốn người. Bọn họ bên này cũng chỉ có ba người, căn phòng cũng không lớn. Ba người ở chung thì có chút chật chội, nhưng mà trong hoàn cảnh này thì cũng không sao cả.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào ào, một lúc sau, tiếng nước dừng lại. Lâm Kiều cả người mang theo hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tiếu Kha Ngải và Trần Diệu Huy đều đã nằm xuống, liền đi kiểm tra cửa phòng đã khóa kĩ chưa.

Cửa phòng cũng không hề khóa lại, mà chỉ là khép hờ. Lâm Kiều vừa định khóa cửa, khóe mắt bỗng thoáng qua một thứ gì đó màu đỏ, cậu lập tức nghiêng đầu qua nhìn.

—— tại lề cửa có sơn một vết tay nhỏ, đường nét méo mó gấp khúc, giống như là có ai đó dùng bút màu đỏ bút tiện tay vẽ lên.

Lâm Kiều thử xoa xoa, phát hiện bút tích này đã khô từ lâu, lau thế nào cũng không sạch. Vì vậy, cậu liền đi vào trong phòng tắm lấy nước để lau sạch nó đi. Nhưng khi Lâm Kiều quay lại thì phát hiện trên vách tường đã trở nên sạch sẽ, cái gì cũng không hề có.

“…”

Lâm Kiều nhìn chằm chằm vách tường mấy giây, khẽ cau mày.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trên hành lang không một bóng người có thể nhìn thấy ánh đèn từ trong khe cửa lộ ra. Mấy phút sau, tia sáng kia bất ngờ tắt đi, chỉ còn lại bóng tối đen kịt.

Tí tách, tí tách.

Lúc nửa đêm, Tiếu Kha Ngải bị âm thanh gì đó đánh thức, cậu ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới vừa muốn ngồi dậy thì cảm giác có một bàn tay vững vàng đặt trên bả vai mình, ngăn cản động tác của cậu.

Tiếu Kha Ngải trong lòng hồi hộp một chút, lập tức quay đầu lại —— Lâm Kiều ở trong bóng tối từ từ giơ ngón trỏ lên đặt trước miệng, sau đó nhẹ nhàng chỉ tay về một phía.

Tiếu Kha Ngải nhìn về hướng mà Lâm Kiều chỉ, phát hiện cách đó 1 mét, cánh cửa sổ vốn đã được cậu ta đóng vậy mà giờ đã bị hé ra một cái khe nhỏ.

Ánh trăng lạnh lẽo tràn qua cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ gian nhà. Dựa vào ánh trăng, Tiếu Kha Ngải nhìn thấy rõ trên vách tường bên cửa sổ… Xuất hiện thêm một hình vẽ người que với đường nét nguệch ngoạc.

Trong tranh vẽ một cô gái, trong tay cầm một thanh đao, khóe miệng dính máu, vẻ mặt man rợ, như thể vừa mới ăn tươi nuốt sống một người, nhưng vẫn cảm thấy thòm thèm chưa đủ.

Tiếu Kha Ngải: “…”

Cả người cậu ta cứng đờ, dưới cơn khiếp sợ không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt —— “Ực” một tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng ở trong một căn phòng tĩnh mịch như này thì bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.

Tiếu Kha Ngải: “!!!”

Một giây sau, cậu ta hoảng sợ phát hiện con ngươi của người phụ nữ trên vách tường vậy mà đang quay vòng vòng ——

Sau đó, nhìn thẳng vào cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.