Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 28: Thật giả




Edit: Hy

Ầm ầm ——

Một tia chớp lóe lên giữa nền trời âm u xám xịt. Mưa rất to, khiến cho cả tòa dinh thự đều bị bao phủ trong một loại không khí ẩm thấp, tối tăm như địa ngục.

“A a a!”

Đột nhiên, có một tiếng hét thất thanh vang lên trong hành lang, Lâm Kiều bỗng nhiên đứng dậy, Tiếu Kha Ngải vốn đang ngồi trên sô pha buồn ngủ cũng bị giật mình, lập tức nhảy dựng lên.

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

Tiếu Kha Ngải lấm lét nhìn trái phải, trên mặt là một vẻ vô cùng kinh ngạc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Kiều nhìn về phía Tần Phú, Tần Phú nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài xem một chút đi.”

Bọn họ rời phòng, tìm tới nơi vừa phát ra âm thanh —— không ngạc nhiên chút nào, đó là phòng của Lý Khiết Khiết.

Trong căn phòng ảm đạm và vắng vẻ, có một cái dây thừng to dài từ trên trần nhà buông xuống, thân thể Lý Khiết Khiết treo ở giữa không trung, theo gió lắc lư.

Cái chết của cô khá đau đớn, ngũ quan vặn vẹo, đầu lưỡi thè dài ra ngoài, mười ngón tay đều là vết máu, hẳn là trước khi chết đã trải qua một hồi vật lộn giãy dụa.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, Tần Phú nhìn bộ thi thể kia, thái độ bình tĩnh, hiển nhiên cũng không ngoài ý muốn: “Tự làm tự chịu.”

Lâm Kiều nói: “Có ý gì?”

“Tôn Tân Nhã là bị cô ta hại chết, ”

Tần Phú nói, “Cô ta thông qua thủ đoạn nào đó khiến cho Tôn Tân Nhã chết thay mình, sau đó trở thành cướp đoạt giả.”

Cái tên “Cướp đoạt giả” này, Lâm Kiều cũng không có gì xa lạ, giết chết đồng bạn cướp đoạt thẻ card, nhờ vậy mà kéo dài tính mạng của chính mình. Ở thế giới thứ nhất, cậu đã gặp qua Trương Phỉ Nhiên, hắn ta là một người như vậy.

Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: “Anh có thể nhận ra ra cướp đoạt giả?”

Tần Phú gật đầu: “Khí tức của cướp đoạt giả và những người khác không giống nhau, tôi có thể nhận biết được.”

“Nhưng nếu trở thành cướp đoạt giả, cô ta không phải là sẽ có thêm một cái mạng sao?”

Tiếu Kha Ngải nói, “Sao có thể chết như vậy…”

“Muốn trở thành cướp đoạt giả cũng có điều kiện, ”

Tần Phú nhàn nhạt nói, “Cướp đoạt giả vào lần đầu tiên giết chết bạn đồng hành thì sẽ gặp phải phản phệ, hay còn gọi là oan hồn đòi mạng. Nếu như chịu đựng được, thì sẽ có thể thực sự trở thành cướp đoạt giả, nếu như không qua được thì —— ”

Nửa câu sau hắn cũng không nói ra, nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng.

Lâm Kiều liếc nhìn Lý Khiết Khiết bị treo cổ, dùng đoản đao cắt dây thừng, đem thi thể của cô đặt xuống.

Chỉ qua một đêm, bọn họ đã mất đi bốn người bạn đồng hành. Trong đó, Lý Khiết Khiết đáng lẽ phải chết thì lại làm cho Tôn Tân Nhã chết thay mình —— kết quả không sống qua nửa ngày, đã bị Tôn Tân Nhã trả thù, cuối cùng treo cổ chết trong phòng.

Tiếu Kha Ngải nhìn trạng thái tử vong dữ tợn của Lý Khiết Khiết, thở dài nói: “Cô ta rốt cuộc tại sao lại ra tay với chính bạn thân của mình? Tôn Tân Nhã rõ ràng đối với cô ta rất tốt mà.”

Tần Phú nói: “Cái này thì phải hỏi chính cô ta mới rõ được.”

Dông tố bên ngoài ngày càng lớn, những hạt mưa khổng lồ gần như xuyên qua cửa sổ.

Một lát sau, quản gia biết được tin có người chết thì vội vã dẫn người chạy tới tầng ba —— khiến cho người ta bất ngờ chính là, lần này tới không chỉ có quản gia, mà còn có bá tước phu nhân.

Bá tước phu nhân có vẻ là vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa trang điểm đã vội chạy tới. Mái tóc vàng xõa trên vai, khuôn mặt xinh đẹp, thanh thoát lại vô cùng lạnh lùng, đối với cái chết của Lý Khiết Khiết cũng vô cùng thờ ơ.

“Mau chóng xử lý càng sớm càng tốt, ”

Đôi lông mày mảnh khảnh hơi nhíu lại, ra lệnh cho quản gia, “Đừng để ta phải gặp lại.”

Quản gia cung cung kính kính trả lời: “Vâng”.

Mấy người hầu tiến lên, đem thi thể Lý Khiết Khiết đi. Bá tước phu nhân cũng không nán lại lâu, mà nhanh chóng rời đi.

Lâm Kiều đứng ở trong hành lang, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm bóng lưng bá tước phu nhân.

Tần Phú đột nhiên bắt lấy tay cậu.

Lâm Kiều nghiêng đầu: “?”

“Cậu nhìn cái gì, ”

Tần Phú nói, “Không cho phép nhìn.”

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều quay mặt đi, không để ý tới hắn.

Tần Phú nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi sẽ không cho phép cậu tự mình hành động.”

Lâm Kiều không lên tiếng.

Tần Phú: “Có nghe thấy không, nếu không nói câu nào thì tôi sẽ véo mặt cậu đấy.”

Lâm Kiều không chút do dự mà rút đoản đao bên hông ra.

Tần Phú: “…”

Hắn khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ và có chút buồn cười: “Ai lại đưa cho cậu vật này khiến cho cậu ngày nào cũng lấy nó ra bắt nạt tôi.”

Lâm Kiều mặt không hề cảm xúc: “Làm sao anh biết là ai đưa?”

Tần Phú khẽ nhướn mày: “Nếu không thì chẳng lẽ nó là do cậu nhặt được từ trong đống rác à?”

Hắn nói xong, liền xoa nhẹ mặt thanh niên một cái.

Cảm giác thật thoải mái.

Tần Phú thầm nghĩ.

Lâm Kiều: “……” Lâm Kiều trực tiếp vung đao ra, nhưng bị Tần Phú nắm chặt lấy cổ tay, kéo về phía mình —— sau đó hắn liềm bị Lâm Kiều đạp một cước.

“Ngoan, ”

Tần Phú cười nói, “Để tôi ôm một chút.”

Lâm Kiều: “Cút.”

Tiếu Kha Ngải che lỗ tai của mình, yên lặng ngồi xổm một bên.

“A!”

Ngay lúc đó, trên cầu thang đột nhiên truyền đến một tiếng rít lên—— là bá tước phu nhân.

Tiếu Kha Ngải sững sờ, Lâm Kiều cùng Tần Phú đồng thời thu lại động tác, quay đầu lao về phía cầu thang bên kia —— Trên cầu thang chẳng biết lúc nào rải vô số viên kẹo, còn bá tước phu nhân thì nằm gục ở khúc quành của cầu thang, dường như là dẫm phải kẹo nên mới ngã xuống.

“A… Đau quá…”

Bá tước phu nhân đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, phát ra từng trận rên rỉ. Lâm Kiều tiến lên muốn đỡ nàng dậy, nhưng bá tước phu nhân lại lần nữa hét lên, đồng thời một cái nắm chặt lấy cánh tay Lâm Kiều, mười đầu ngón tay sắc nhọn, móng tay như thể muốn đâm vào trong da thịt của cậu.

Tần Phú cau mày, gỡ bỏ tay bá tước phu nhân ra, kéo Lâm Kiều về bên cạnh mình.

“Là cô ấy, cô ấy đang ở đó!”

Tóc vàng tán loạn phía sau, trên gương mặt đẹp đẽ của bá tước phu nhân là vẻ mặt đầy hoảng loạn, ngón tay thẳng tắp chỉ về một chỗ.

“Giúp ta với, hãy đuổi cô ấy đi!”

Lâm Kiều nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy cầu thang vốn là không có bóng người thì đột nhiên xuất hiện một người… Là người phụ nữ tóc tai bù xù, cổ nghẹo sang một bên.

“…”

Lâm Kiều đang muốn đứng dậy, Tần Phú đã nhẹ nhàng đè lại bờ vai của cậu, sau đó nhanh chóng đi về phía đó.

Không ai ở cầu thang tầng gác, thật giống như người phụ nữ vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn họ. Tần Phú quay người, nhìn thấy bá tước phu nhân đang nắm thật chặt cánh tay của Lâm Kiều thì khẽ nhíu mày.

Hắn trở lại cầu thang, kéo thanh niên ôm về phía mình, nói: “Nơi đó không có thứ gì.”

“Không thể, ”

Bá tước phu nhân khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói, “Ta không hề nhìn nhầm, là cô ấy, thật sự là cô ấy…”

Lâm Kiều nói: “Cô ấy là ai?” “…”

Bá tước phu nhân im lặng.

Một lúc sau, người hầu gái cùng quản gia chạy tới, đưa nàng về phòng của mình.

Lại qua mấy phút đồng hồ, quản gia tìm tới Lâm Kiều cùng Tần Phú, nói rằng bá tước phu nhân muốn gặp bọn họ.

Đây là lần đầu tiên hai người tới phòng ngủ của bá tước phu nhân. Trên chiếc giường nhung đen, bá tước phu nhân vén tóc lên thật cao, gương mặt xinh đẹp lại có mấy phần tiều tụy.

“Xin các người hãy giúp ta.”

Nàng thấy hai người đến, nói ngay vào điểm chính, “Người phụ nữa kia đã trở lại, ta không biết phải làm gì.”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn Tần Phú một cái, Tần Phú lạnh nhạt nói: “Nếu như cô cái gì cũng không nói, chúng ta cũng không thể giúp được cô.”

Bá tước phu nhân trầm mặc mấy, nói: “Đó là Heller… Tình nhân của chồng ta.”

Đáp án này nằm trong dự liệu, Tần Phú không bất ngờ khi nghe điều này, chỉ nói: “Cô ấy bị cô hại chết, cho nên tới tìm cô báo thù?”

Bá tước phu nhân sững sờ, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: “Làm sao ta có thể làm vậy!”

Nàng thấy hai người không lên tiếng, dừng một chút, chậm rãi nói: “Heller… Là bị chồng của ta giết chết.”

Qua lời kể của nàng, sau khi Heller sinh đứa trẻ kia thì bá tước cũng dần thay lòng đổi dạ, thích một nữ ca sĩ bên ngoài. Heller vì thế sinh lòng đố kị, thường xuyên cùng bá tước cãi vã. Cuối cùng trong một lần tranh chấp kịch liệt, bá tước kích động giết chết Heller —— dùng một sợi dây xích ghìm chết Heller.

“Ngày thứ hai sau khi Heller chết, ta đã gặp lại cô ấy.”

Bá tước phu nhân nhẹ giọng nói, “Cô ấy lởn vởn bên cạnh chồng ta, cái cổ đứt đoạn, máu me khắp người… Cũng không lâu sau đó, chồng ta bị đẩy vào lò sưởi trong tường, cuối cùng bị thiêu chết.”

“Điều đó có đúng không? ”

Lâm Kiều nói, “Tôi lại nghe được rằng bá tước vốn là chết ở trên giường Heller. Ngày hôm sau, Heller cũng treo cổ tự sát.”

Bá tước phu nhân đau thương nở nụ cười: “Đó chỉ là để che giấu, chẳng lẽ muốn ta nói với bên ngoài rằng chồng của ta giết chết tình nhân, sau đó bị hồn ma của tình nhân trả thù sao?”

“Vậy cô nhờ chúng tôi làm gì.”

Bá tước phu nhân nói: “Giúp ta đem người phụ nữ kia đuổi ra ngoài —— ta biết cô ấy vẫn luôn ở đây, cũng đã hại chết rất nhiều người. Còn tiếp tục như vậy, dinh thự sẽ bị cô ấy hủy diệt mất.”

Tần Phú không từ chối, nhưng cũng không nhận lời. Hắn duỗi tay về phía Lâm Kiều, lại bị cậu hất ra, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Bá tước phu nhân ngồi tại chỗ nhìn bọn họ rời đi. Vừa ra đến trước cửa thì Lâm Kiều đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng rồi hỏi: “Khi nào là ngày giỗ của bá tước?”

Bá tước phu nhân sững sờ, nói: “Là… ba ngày sau.”

—— ba ngày sau, chính là “ngày thứ bảy” trong nhiệm vụ.

Lâm Kiều không nói gì nữa, cùng Tần Phú rời khỏi phòng.

Trên hành lang, quản gia đợi ở ngoài đã lâu, vừa thấy bọn họ thì khom người chào, nói: “Phu nhân nói, các người có thể tùy ý đi lại bên trong dinh thự. Thế nhưng, ba ngày sau cần phải ở trong phòng của mình, dù như thế nào cũng không thể ra ngoài.”

Lâm Kiều: “Tôi hiểu rồi, cám ơn.”

Cậu và Tần Phú đi về hướng phòng của mình, vừa đi vừa nói: “Anh cảm thấy những gì nàng nói có phải là thật không?”

Tần Phú nói: “Một số là thật, một số là giả.”

Lâm Kiều liếc hắn một cái: “Nói như không.”

Tần Phú cười nói: “Đúng vậy, tôi không thông minh như cậu, nên chỉ có thể nói ra những điều này thôi.”

Hắn nói xong, giơ tay lên.

Lâm Kiều lập tức lùi về sau một bước.

Tần Phú vô tội mở ra tay: “Tôi không phải là muốn véo mặt của cậu đâu mà.”

Lâm Kiều hoài nghi nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm rãi đến gần một bước.

Tần Phú đem cậu ôm vào lòng.

Lâm Kiều: “…”

Trước khi thanh niên định xù lông, Tần Phú nhanh chống hôn lên tóc cậu một cái, rồi buông tay ra.

Sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều một mặt lạnh lùng thu lại đoản đao, trực tiếp quay đầu đi xuống lầu.

Cậu vốn định thừa dịp Tần Phú không ở cạnh thì một mình ở trong dinh thự tìm kiếm một chút, thế nhưng khi đi ngang qua nhà ăn, Lâm Kiều đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thế là dừng bước.

Trong phòng ăn tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm, ở hai bên bàn ăn lại có thêm một bức tượng làm bằng đường, nhìn qua thì có lẽ là bức tượng mà bá tước phu nhân buổi sáng mới chế tác xong.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm bức tượng kia, hơi nhướn mày.

Một lát sau, cậu nhẹ nhàng bẻ xuống một phần nhỏ của bức tượng làm bằng đường, sau đó quay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.