Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 73: KHU VỰC 6: NHÀ CỦA THẤT TIỂU THƯ - Chương 73: Nhà Thất tiểu thư




Rất nhanh, thời gian 5 ngày đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này không gặp lại Hàng Tử Dư, chắc hẳn hắn ta cũng là người cần thể diện, bị Lộ Tầm Nhất tát một cái thật mạnh cho tỉnh lại, cảm thấy lì lợm la li3m mãi không được, đành từ bỏ.

Hai người đàn ông đều thở phào nhẹ nhõm… Đường Nghiên Tâm vốn không để tâm đ ến người này.

Vào lúc hoàng hôn, ở trạm xe buýt.

Ba người Đường Nghiên Tâm trèo lên xe buýt tiến về phía trạm, không lâu sau có hai vị khách lên xe. Đều là các cô gái trẻ tuổi, một người trông có hơi bình thường, người còn lại trông vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo, mắt hạnh má đào, khi cười lên còn có hai má lúm đồng tiền. Nhưng khi đối mặt trực tiếp, người chị quyến rũ kiều mị khiến cho Tiêu Hữu Phàm mở to mắt nhìn chằm chằm, không thể đi nổi.

Đường Nghiên Tâm: “Mất mặt.”

“Anh đi thu thập thông tin.”

Tiêu Hữu Phàm vẫn cần thể diện, luôn yêu cầu phải có lý do đường hoàng mới đi trêu chọc em gái. Nói xong không đợi đồng đội phát biểu ý kiến, liền lắc lư đi đến bên cạnh hai cô gái.

Nói cái gì mà thu thập thông tin, đồng chí Tiêu Hữu Phàm dùng nửa th@n dưới để suy nghĩ không chút che giấu ý đồ của bản thân, nói toàn những chuyện không liên quan gì đến khu vực vong linh, tất cả chỉ nói đến những lời sáo rỗng giữa nam và nữ. Đương nhiên, cũng cần bên nữ phối hợp mới được, nếu không thì câu chuyện đã kết thúc.

Không lâu sau, xe buýt đến trạm.

[Đã tới điểm đến “Nhà chị Thất”, mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian dừng xe buýt có hạn, mời tất cả hành khách xuống xe!]

Đường Nghiên Tâm nhận thấy, khi tên địa điểm xuất hiện trong loa, biểu cảm của hai cô gái không có bất kì biến đổi nào. Lấy tên “Nhà chị Thất” làm địa điểm vẫn có chút đặc biệt, nhìn dáng vẻ của hai người, có lẽ sớm đã biết điểm đến của xe buýt này là ở đâu. Xem ra cũng là người từng mua manh mối ở trạm xe buýt này.

Người con gái xinh đẹp có năng lực thiên bẩm, vị còn lại chỉ là một người bình thường. Quan hệ của hai người rõ ràng không bình đẳng, người bình thường kia phụ thuộc vào người xinh đẹp, khi tham gia đối thoại một nam một nữ, vẫn luôn nâng đỡ đồng đội mà không để lại dấu vết, hơn nữa còn giống như kiểu hạ thấp bản thân để làm nổi bật đối phương. Đặc biệt nhất là, mỗi khi ánh mắt cô ấy chạm nhau với đồng đội, đều để lộ ra một chút sợ hãi không thể che giấu.

Cuối cùng Tiêu Hữu Phàm trở về vị trí, mỗi bước đi đều là không nỡ rời xa, nhìn chăm chú người ta một cách lưu luyến.

Lộ Tầm Nhất nhìn dáng vẻ của cậu ta, còn tưởng rằng cậu ấy đã chìm sâu không thể thoát ra, vội vàng khuyên nhủ: “Nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng anh ở bên cạnh nhìn, luôn cảm thấy trên người của cô gái kia có chỗ nào đó không thích hợp lắm. Trước tiên cậu nên tìm hiểu rõ cô ta đã, rồi nhắc đến chuyện thích và yêu cũng chưa muộn.”

Tiêu Hữu Phàm: “Em cũng đâu phải là tìm bạn gái, cũng không phải yêu đương, chỉ là hẹn gặp nhau mà thôi, nên không quan tâm phẩm hạnh của người phụ nữ như thế nào’’

Đường Nghiên Tâm đúc kết lại: “Vậy anh cảm thấy vấn đề trên người cô gái đó là vấn đề về phẩm hạnh.?”

Tiêu Hữu Phàm: “…”

Lộ Tầm Nhất kinh ngạc: “Cậu biết cô gái đó không bình thường?”

“Khụ khụ”, Tiêu Hữu Phàm đột ngột ho vài tiếng: “Anh Lộ, em chỉ là thấy đẹp nên nảy lòng tham… Anh đừng lo lắng, trên đầu chữ sắc có một cây đao, em sẽ không vì điều này mà làm mất cái mạng nhỏ của bản thân đâu.”

Lộ Tầm Nhất: “Vậy cũng không được, cậu không sợ đối phương tưởng thật sao?”

Tiêu Hữu Phàm: “Em đã từng duyệt qua vô số cô gái, có thể thu hút em thì chính là  người không cho là thật… còn những cô gái tin là thật thì em thật sự không dám trêu chọc.”

Đường Nghiên Tâm lại đúc kết một lần nữa: “Rõ ràng là cặn bã.”

Tiêu Hữu Phàm: “Bà cô ơi, có phải anh đã đắc tội em chỗ nào rồi không?”

Đường Nghiên Tâm mỉm cười nói: “Không có, chỉ là bày tỏ những gì mình cảm nhận được thôi.”

Tiêu Hữu Phàm: “…” Em nói rõ ràng như vậy càng khiến anh trở nên tồi hơn.

Khi năm người bọn họ đến gần cửa vào trạm, bên ngoài cổng đã có người đứng chờ ở đó. Tổng cộng có sáu người, sau khi bọn họ đến cánh cửa, cổng vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Đã có người kinh ngạc hét lên: “Chết tiệt, đã có 11 người rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Số lượng người vẫn không đủ?”

Thật sự như vậy, thì chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Điều Đường Nghiên Tâm khá ngạc nhiên là, trong sáu người còn có hai người mới. Đây là trạm xe buýt gần khu phục vụ 660, đã rất gần trạm cứu trợ, lại có thể vẫn có người mới, càng kỳ lạ là hai người đến cùng một lúc, cũng không biết nên nói bọn họ may mắn hay xui xẻo nữa.

Ở trong đám du khách hào quang mạnh mẽ, hai người mới bị ép cho không ngẩng nổi đầu lên, có một số kẻ nhát gan hỏi thăm chuyện liên quan đến khu vực. Thái độ lạnh nhạt của du khách từng trải khiến bọn họ cảm thấy tràn ngập bất an, có người thậm trí căng thẳng đến nỗi run lẩy bẩy.

Đường Nghiên Tâm suy nghĩ: ‘Tới rồi! Tới rồi!’

Quả nhiên, Lộ Tầm Nhất chủ động bước lên phía trước, để hai đứa trẻ đáng thương hoàn toàn không một ai quan tâm tiến vào trong phạm vi của bản thân. Khiến người mới suýt chút nữa cảm động khóc thành tiếng, theo đó cũng thu hút cái nhìn chăm chú của tất cả du khách.

Ánh mắt Đường Nghiên Tâm liếc nhìn, du khách nhìn qua theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm, lập tức di chuyển tầm mắt.

Cơ hội hiếm có, hai người mới nhanh chóng bình tĩnh lại, tố chất cũng không tồi, không hỏi Lộ Tầm Nhất vấn đề ngốc nghếch, đều hỏi những thứ cực kỳ quan trọng có khả năng gây nguy hiểm cho tính mạng. Dĩ nhiên, những điều này đối với du khách từng trải mà nói chỉ là kiến thức cơ bản.

Đợi gần ba tiếng mới có xe buýt vào trạm, người đến là một nam một nữ, bọn họ vừa đến cánh cửa, cổng lập tức mở ra.

Tổng cộng có 13 người tiến vào khu vực!

……

Khi Đường Nghiên Tâm mở mắt ra, phát hiện bản thân đứng trước một tòa biệt thự.

Cây cối bên cạnh quá cao, ánh nắng dường như không thể chiếu được xuống mặt đất. Tia sáng mờ mịt, cây cối như thể là đang khẽ nói chuyện với nhau, phát ra những tiếng “xào xạc”. Rõ ràng phía sau là đường phố, lại khiến người ta có ảo giác đang ở trong một khu rừng rậm, như thể xung quanh đang giấu thứ gì đó khiến con người ta rùng mình, làm một vong linh, cô lại cảm thấy phía sau có gì đó ớn lạnh.

Tiếp đó, cái mũi nhạy cảm của Đường Nghiên Tâm ngửi thấy một vị đắng thoang thoảng, không thể chỉ ra nguồn gốc của nó từ việc phân biệt mùi vị. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một cái cửa sổ nhỏ ở trên tầng ba, trong đó có một bóng đen! Bởi vì có tấm rèm mỏng che chắn, dựa vào thị lực của cô chỉ có thể nhìn thấy một con mắt hơi đỏ.

Đối phương đang nhìn trộm sao?

Muốn nhìn rõ mỗi vị khách đi vào trong tòa nhà?

“Khách hàng!”

Một người phụ nữ đứng ở cửa đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của Đường Nghiên Tâm.

Người phụ nữ này mặc một bộ váy màu đen vừa người, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Tóc người này được chải gọn gàng, giống như chụp một cái mũ màu đen sáng choang. Đặc điểm khuôn mặt nổi bật, lông mày mỏng gần như không nhìn thấy, khóe miệng có một nốt ruồi kích thước bằng hạt đậu nành.

“Để tôi giới thiệu bản thân mình trước, tôi là Tịch Tiếu Vi, là quản gia làm việc cho Nguyễn Thất Quán. Ngài có thể đến nơi này, chắc hẳn là hiểu rõ quy củ của chúng tôi. Đầu tiên, khách vào khách sạn phải dùng tên gọi khác. Hôm nay ngài là vị khách thứ chín, cái này dành cho ngài, trên băng đeo tay có bí danh của ngài, vậy mới có thể vào trong khách sạn.”

Giống như một chiếc băng đeo trong đám tang, tấm vải trong tay Đường Nghiên Tâm là màu đen, có thể buộc vào cánh tay, bên trên có ba chữ thêu bằng chỉ trắng – [ La Sát Điểu ].

“Đầu tiên là bí danh, sau đó thì sao?”

Tịch Tiếu Vi: “Khách hàng, cô nên đi vào rồi.”

Đường Nghiên Tâm: “Chúng tôi là đến làm khách? Mục đích là gì?”

Tịch Tiếu Vi: “Khách hàng, cô nên đi vào rồi.”

Nữ quản gia giống như một người máy, nói đi nói lại một câu… chỉ dây dưa vô ích với cô ta mà thôi.

Đường Nghiên Tâm đeo băng tay, đầu tiên là đi qua hành lang dài dằng dặc, mới thấy trong phòng khách có ánh nắng chói chang và gặp Lộ Tầm Nhất.

Quản gia Tịch Tiếu Vi đã từng nói, cô là vị khách thứ chín. Như vậy, những người bước vào trong trước đều đã nhận được bí danh, còn chiếc băng tay cổ quái một khi đã đeo lên thì không thể gỡ xuống.

Tất cả những người đeo băng tay đều đã đến, chỉ là bí danh không giống nhau mà thôi. Đường Nghiên Tâm nhìn thấy, người đẹp đi cùng xe là [Bươm bướm đầy màu sắc], bạn đồng hành của cô ta là [Heo nhỏ].

Hai người mới, một người là [Đỗ], một người là [Mõ].

Nhìn chữ trên băng tay của Lộ Nhất Tầm, Đường Nghiên Tâm cau mày [Hũ tro cốt]???

=…=

[Bí danh của anh Lộ hình như là FLAG chết đứng]

[Sợ hãi!]

[Yêu cầu em không được nói bừa!]

[Bí danh hình như không có quy luật, có động vật có đồ ăn có vật thể còn có… La Sát Điểu??? Đây là quái vật được chuyển hóa từ khí xác chết phải không? Giám định hoàn tất, bí danh của Đường Đường quá hung dữ, không hợp với người cùng phòng.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.