Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 47: Dương trạch (5)




Thậm chí cô gái quấn băng không cần nhìn ra ngoài xem ai tới, cũng chẳng thèm cẩn thận như trước, cứ thế ra mở cửa phòng.

Trông cô ta như là chạy vọt tới trước mặt Lộ Tầm Nhất, vội vàng hỏi anh: “Anh nói anh ta đã chết rồi à, thi thể ở đâu?”

Lộ Tầm Nhất chỉ ra ngoài sân.

Lúc này Đường Nghiên Tâm mới từ từ ra ngoài.

Thái độ của cô gái quấn băng không hề bình thường, rõ ràng cô ta thể hiện mình không quen biết với Lưu Mậu nhưng lại vô cùng để ý chuyện của anh ta. Bình thường cũng chú ý đến Lưu Mậu cũng thôi đi, đằng này còn không thể kiềm chế cảm xúc khi nghe tin anh ta chết.

Có gì đó rất kỳ lạ, cả Đường Nghiên Tâm và Lộ Tầm Nhất đều phát hiện ra. Có vẻ cô gái quấn băng vẫn quanh quẩn trong nhà, ít khi nào ra ngoài tìm manh mối. Loại hành vi này không hề bình thường…Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ta không muốn tìm manh mối rời khỏi khu vực một cách nhanh chóng, và không thèm để ý chuyện có thể được thông quan hay không.

Nên nhớ rằng cứ mãi ở trong khu vực thì thứ chờ bạn cũng chỉ là cái chết, nếu du khách không nhanh chân rời khỏi khu vực trong thời gian quy định thì ắt sẽ phải tử vong.

Nếu một người có thể xem nhẹ chuyện sinh tử thì chắc chắn người này có chuyện quan trọng hơn mạng sống cần phải làm.

Lộ Tầm Nhất: “Có đến xem luôn không?”

“Đi thôi! Dù sao cũng đang rảnh mà, với lại em cũng không cần ngủ.” 

Đường Nghiên Tâm vắt chéo tay ra sau đầu, ngáp một cái hỏi: “Chết như thế nào?”

Lộ Tầm Nhất: “Là bị thiêu chết.”

Đường Nghiên Tâm nghiêng đầu cười: “Có phải là bị thiêu cháy hoàn toàn, không thể phân biệt ra là ai không?”

Lộ Tầm Nhất: “Bị thiêu cháy hết, chỉ còn lại tro bụi.”

Vừa mới biết Lưu Mậu có năng lực đổi mặt thì hắn ta đã chết mất.

Đường Nghiên Tâm: “Vậy sao có thể khẳng định người chết là Lưu Mậu?”

“Chu Diệp và Hách Hoành Văn nói.”

Chu Diệp là người đeo mắt kính, Hách Hoành Văn là tên đầu trọc, hai người là đồng bọn, cùng nhau hành động, không hề tách nhau ra.

Đường Nghiên Tâm: “Qua đó nhìn thì sẽ biết.”

Cô có một đôi mắt X quang, có thể nhìn xuyên thấu du khách còn sống và có một chiếc mũi có thể phân biệt nhiều mùi hương, cô có thể ngửi ra mùi hương khác biệt của từng người. Nếu Lưu Mậu thật sự giả chết thì khi đứng trước mặt thì cũng không thể qua mặt được cô.

Gió đêm rất lạnh, nó nhanh chóng thổi bay mùi khen khét trong không khí.

Thứ nằm lông lốc trong trong khoảng đất trống ngoài sân quả nhiên là một cái đầu người. Trên cái đầu lâu, vị trí vốn là miệng hiện tại lại mở rộng ra giống như một cái động đen có thể nuốt cả con người, song nó lại giống như đang truyền lời la hét cuối cùng của chủ nhân. Nhưng những người đứng ở đây không một ai có thể nghe thấy giọng nói của tử thi.

Cô gái quấn băng vẫn luôn truy vấn Lưu Mậu chết như thế nào, Hách Hoành Văn thấy các du khách đều đến đông đủ, liền kể lại tình huống ban nãy cho mọi người nghe.

Lúc đó anh ta đi tới cửa, nhìn thấy Lưu Mậu đang đứng nhảy lên rất cao ở trong sân. Mỗi một lần nhảy cách mặt đất tầm 30 cm, anh ta cứ nhảy lên liên tục như thế. Trong miệng còn đếm “một hai ba, một hai ba”, giống như đang hò hét khẩu hiệu nào đó. Kỳ lạ là, anh ta vừa kêu lại vừa cởi qu@n áo trên người ra. Thật ra lúc Hách Hoành Văn nhìn thấy Lưu Mậu thì anh ta cũng cởi gần hết rồi.

Hách Hoành Văn: “Anh ta đứng rất thẳng, có cảm giác mấy đường cong tự nhiên trên cơ thể đều biến mất cả. Cảnh tượng khi ấy làm tôi có cảm giác anh ta là một cái cọc gỗ.”

Nhìn thấy tình huống kỳ lạ như vậy nên đương nhiên Hách Hoành Văn không dám tới gần, chỉ đứng xa xa kêu tên Lưu Mậu. Bỗng nhiên, lòng bàn chân Lưu Mậu liền bốc cháy, tốc độ lan truyền của ngọn lửa ấy lại vô cùng phản khoa học, cứ như anh ta là vật dễ bốc cháy như giấy hoặc như chiếc cọc gỗ tẩm xăng dầu vậy.

Trong nháy mắt anh ta bốc cháy từ đầu tới chân.

Cho đến lúc bị thiêu cháy thành tro bụi thì Lưu Mậu không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Theo lời Hách Hoành Văn miêu tả thì…

“Tôi cảm giác Lưu Mậu là người đốt lửa, còn thân thể anh ta chính là mồi lửa.’’

“Mau về ngủ đi!”

Mọi người đều bị cách kể chuyện sinh động, kinh khủng của Hách Hoành Văn dọa sợ, bỗng giọng nói dễ thương của con nít vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, bầu không khí cũng nhờ đó mà bình thường trở lại.

Đường Nghiên Tâm nắm tay cô gái quấn băng: “Chị ơi, em buồn ngủ quá.”

Cô gái quấn băng còn đang ngẩn người, cô ta vốn không muốn rời đi…… Dù sao còn chưa kiểm tra thi thể nữa mà. Nhưng không ngờ là sức cô bé này lại mạnh đến không tưởng, cô ta cứ thế bị kéo đi cả nửa sân rồi mới phản ứng lại.

“Cô cứ đi ngủ đi, tôi còn có việc……”

“Lưu Mậu không có chết đâu nè~”

Đường Nghiên Tâm cười tủm tỉm quay đầu lại: “Chẳng qua hắn ta chỉ thay đổi một khuôn mặt, thay đổi một thân phận khác. Chị ơi, chị không thể nhận ra hắn à?”

… Dưới góc nhìn của tên bi3n thái kia thì lớp da yếu ớt này rất dễ bị xem nhẹ.

Tuy nhiên cũng có chỗ thuận lợi.

Lúc quay về phòng khách nữ, một lớn một nhỏ đều ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Một người gấp gáp muốn biết Lưu Mậu biến thành ai, một người rất thích hóng hớt chuyện xưa.

“Chị với hắn ta là có thù hay là có tình với nhau?”

Cô gái quấn băng: “Sao lại có tình với cái tên khốn đó, đừng có sỉ nhục tôi, tôi có huyết hải thâm thù với hắn!”

“Vậy là tốt rồi.” 

Đường Nghiên Tâm đáp: “Dù sao thù hận sẽ khắc sâu hơn tình yêu. Chị gái à, chị thể hiện ác ý với anh ta rõ ràng vậy chúng em đều nhìn ra cả, nếu vậy thì cớ sao Lưu Mậu lại không hề phát hiện ra? Chị không mạnh bằng anh ta, lại cũng chẳng thông minh bằng, nếu chị muốn tự dựa vào bản thân mình báo thù thì chính là lấy trứng chọi đá.”

Cô gái quấn băng: “Cô muốn thế nào?”

Đường Nghiên Tâm vỗ tay một cái, lộ ra nụ cười xảo trá: “Em có chuyện này muốn giao dịch với chị.”

……

“Bộp”

“Bộp”

Nửa đêm, bên ngoài lại có tiếng động kỳ lạ. Đường Nghiên Tâm dựng tai lên nghe một hồi lâu, cảm thấy đó là tiếng bước chân. Có lẽ đế giày của “thứ kia” khá đặt biệt nên mới phát ra tiếng vang lớn như tiếng vỗ tay vào nhau.  

Tiếng động vang lên từ xa lại gần, nó dừng lại trong sảnh.

Sự yên lặng này khiến cho cô gái quấn băng cùng phòng có hơi căng thẳng, có lẽ cô ta cũng nắm được tình hình bên ngoài. Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài giống như “thứ kia” đang lựa chọn: Vào phòng bên trái hay là bên phải đây.

Đường Nghiên Tâm ngồi dậy.

“Bộp, bộp, bộp.”

Thứ kia nhanh chân chạy tới, then cài cửa hoàn toàn vô dụng với nó. Nó đi tới cạnh bàn rồi đột nhiên ngồi xuống.

Đường Nghiên Tâm ngủ buồng trong, vốn có một bức bình phong ngăn cách với cái bàn, nhưng may mắn là trước khi ngủ cô đã đẩy bức bình phong ra, nếu không bây giờ cũng chẳng thể thấy rõ gương mặt thứ kia.

Đó là một lão đạo sĩ mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc phơ, thế nhưng như thế cũng chẳng thể làm tăng cho lão vài phần tiên khí, thêm vào đó lão lại có đôi mắt tam giác sắng quắc, nhìn rất dâm tà.

“Tuyệt vời, tuyệt vời! Lấy rượu của ta tới!”

Trong nháy mắt, mùi rượu tràn ngập trong căn phòng, Đường Nghiên Tâm che mũi lại, đầu óc có cảm giác bị choáng nhẹ do say rượu.

Không biết lão đạo sĩ uống rượu gì nhưng mùi rượu lại có thể làm say lòng người.

Lão đạo sĩ vừa uống rượu vừa quơ chân múa tay, rượu vung vẩy từ hồ lô khắp cả phòng. Cô gái quấn băng tội nghiệp khá gần lão ta nên có lẽ chăn gối đều dính rượu cả.

Dựa theo kinh nghiệm hôm qua thì chỉ cần bất động không nói lời nào, chỉ cần qua một khoảng thời gian thì cảnh tượng xuất hiện ban đêm sẽ biến mất.

Qua khoảng mười lăm phút, lão đạo sĩ biến mất giống dự đoán của Đường Nghiên Tâm. Lúc cô đang xem xét tình hình thì cô gái quấn băng đã hoàn toàn say. May mắn là tính nết khi uống rượu của cô ta khá tốt, lúc say cũng không khóc, không nháo, chỉ trùm chăn lại lặng lẽ khóc.

Rất nhanh sau đó, mùi rượu trong phòng đã bay hết. Lúc Đường nghiên Tâm ra đóng cửa lại thì bỗng nhớ lời báo bình an của Lộ Tầm Nhất dành riêng cho mình hồi tối qua. Cô suy nghĩ một lát, lớn giọng nói:

“Không có việc gì!”

“Được!”

Quả nhiên Lộ Tầm Nhất không ngủ.

Rõ ràng chỉ đáp một từ nhưng sao Đường Nghiên Tâm lại có thể nghe thấy sự vui vẻ từ giọng nói anh cơ chứ?

Chắc chắn là do mùi rượu khiến mình xỉn rồi.

……

Mặt trời vừa ló dạng trong những đám mây thì Tiêu Hữu Phàm liền đi gõ cửa phòng đối diện. Cậu ta là người sống buông thả, lòng hiếu kỳ cũng chẳng nhỏ. Suốt cả đêm qua, cậu ta đều lâm vào tự hỏi…Có phải Lưu Mậu đã chết rồi không? Nếu không chết thì anh ta sẽ biến thành ai được? Đối tượng bị tình nghi nhất là Hách Hoành Văn.

Đáng tiếc cậu ta phải để dành khả năng giám định để dùng cho “hiện tượng lạ”. Nếu không thể giám định thì chỉ có thể cầu xin Đường Nghiên Tâm giải thích nghi hoặc cho.

Tuy cũng vô dụng bởi đêm qua phòng khách dành cho nam không có chuyện gì xảy ra, chỉ có bên Đường Đường xảy ra chuyện.

Đường Nghiên Tâm vừa đi vừa mỉa mai cậu ta: “Sao anh lại cho rằng Lưu Mậu nhất định sẽ biến thành du khách? Năng lực thiên phú của anh ta chỉ nói là có thể đổi mặt thôi chứ không nói có thể đổi thân thể. Chu Diệp vừa đen vừa khỏe mạnh, Hách Hoành Văn còn cao hơn anh ta hẳn một cái đầu, sao anh ta có thể giả dạng hai người kia được?”

Tiêu Hữu Phàm: “Lỡ biết đâu anh ta lấy năng lực thiên phú của Chu Diệp hoặc Hách Hoành Văn thì sao?”

Thật ra Đường Nghiên Tâm đã dùng mũi kiểm tra Chu Diệp và Hách Hoành Văn, xác định hai người họ vẫn là du khách chân chính nhưng cô cũng không nói ra điều này.

Bởi vì nếu nói ra thì cô cũng không giống người thông thái cho lắm…

“Nếu giả thành một trong hai người đó thì sẽ dễ bị người còn lại vạch trần vì diễn không giống. Du khách vào khu vực khá ít, không tiện để anh ta thi triển năng lực. Nếu biến thành gã sai vặt thì đơn giản hơn nhiều! Trong tình huống bình thường, du khách sẽ không phòng bị NPC…… Tạ phủ có nhiều gã sai vặt, du khách không có khả năng biết hết tất cả. Anh ta có thể hoạt động tự do, thay đổi vô số khuôn mặt, trốn trong tối làm nhiều việc. Nếu không có kết quả giám định thiên phú thì anh có lẽ sẽ chết trong tay anh ta, thậm chí nguyên nhân tại sao lại bị anh ta lột s@ch da mặt cũng chẳng biết.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

Tiêu Hữu Phàm nổi hết cả da gà, hễ nhìn gã sai vặt nào cũng đều cảm thấy có vấn đề, ngay cả nha hoàn đi ngang qua cũng phải tỉ mỉ quan sát, trong nháy mắt cậu ta bỗng mắc chứng hoang tưởng bị hại.

Cậu ta hận không thể ném một lần mười cái giám định, phân tích mấy đối tượng khả nghi một lần bằng hết.

Đây là chuyện không tưởng, nếu sử dụng quá nhiều, thiên phú của cậu ta sẽ bị rớt cấp.

Chỉ có thể dựa vào Đường Nghiên Tâm để phân biệt ‘’Lưu Mậu’’ thôi, cậu ta xúc động bật khóc, nói: 

“Sao lại nói anh mắc chứng hoang tưởng bị hại cơ chứ? Rõ ràng anh ta muốn lột da mặt anh cơ mà… Nếu muốn đẹp trai thì anh Lộ đẹp hơn cả anh, còn muốn có sự mạnh mẽ nam tính thì nên chọn Chu Diệp ấy! Cớ sao cứ nhìn chằm chằm anh thế?”

Đường Nghiên Tâm: “Gu thẩm mỹ bất đồng!”

Tiêu Hữu Phàm không hề tức giận bởi lời nói mát của cô, cậu ta đặc biệt ôm lấy chân cô cầu xin: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi ba……”

Vì mạng nhỏ, cậu ta có thể bất chấp tất cả mà gọi tiếp!

Đường Nghiên Tâm thật sự bị cậu ta gọi đến phiền, cảm thấy nếu tiếp tục thì cũng sẽ thủng tai mất, chỉ có thể cúi đầu nói với kẻ kh ủng bố này:

“Phiền muốn chết, tôi bảo vệ anh là được rồi chứ gì? Mau đứng dậy đi!”

=……=

【Tại sao lại chọn nơi quỷ quái này để kể chuyện xưa vậy?】

【Có phải Lưu Mậu đã phát hiện ra manh mối gì đó nên mới kích hoạt quy tắc tử vong không?】

【Tai tôi có vấn đề à? Hay nền tảng phát sóng trực tiếp đổi kênh rồi? Đổi mặt, thay thế thân phận người khác là có ý gì…Có phải là ý giống tôi nghĩ không】

【Mời xem phòng phát sóng trực tiếp của Hách Hoành Văn xem có phải hiểu lầm không?】

【Đường Đường cười, đổ mồ hôi lạnh!】

【Tôi cũng……】

【Đã báo cáo! Lý do: Bạn nhỏ cười quá ác!!!!】

【 Tiêu Hữu Phàm, không biết xấu hổ! 】

【 Tiêu Hữu Phàm, không biết xấu hổ! 】

【Mọi người lý trí tí nào, không cần spam! Nói ra thì chê cười nhưng mà cậu ấy chỉ để lộ mặt thật của mình thôi mà…】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.