QUYỂN HAI: THÀNH PHỐ LAM CẢNG
Phó bản bốn: Triển lãm án mạng
Chương 73: Triển lãm án mạng (1)
Gần giữa trưa.
Ánh mặt trời chói chang đâm xuyên qua từng tán cây xanh rậm rạp, loang lổ trên nền đất, khiến gương mặt Chu Khiêm trên hành lang cũng khi tỏ khi mờ.
Mở thông báo 【137】yêu cầu “tham gia đội nhóm”, Chu Khiêm không chọn đồng ý ngay.
Sau khi quay lại hệ thống giao dịch, anh nhìn chằm chằm tin nhắn của 【137】một lúc lâu, cuối cùng mới hồi âm: “Sao anh lại lấy tên là “137”?”
Một lát sau, bên kia trả lời: “Khi chọn tên nhớ lại một chuyện cũ ngày trước, nên tùy ý lấy.”
Chu Khiêm hỏi: “Chuyện cũ gì?”
Bên kia nhắn lại: “Em quên rồi?”
Chu Khiêm híp mắt, không nhìn hệ thống giao diện nữa mà lấy điện thoại của mình ra.
Anh mở trang chủ, tìm tin tức về cái chết của “Trương Ngạn Quân”.
Trương Ngạn Quân là cơn ác mộng và cũng là tâm ma của Chu Khiêm.
Nhưng tâm ma đó cũng không hẳn do Trương Ngạn Quân tạo ra. Thông qua Trương Ngạn Quân, anh mới nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tình của cha mẹ; qua Trương Ngạn Quân anh mới trở thành một hung thủ giết người. Hai sự kiện này cùng lúc là cơn ác mộng của anh, cũng trở thành căn nguyên bệnh tâm lý của Chu Khiêm.
Ngày thường, Chu Khiêm luôn nói với các bạn mình rằng gia đình của anh rất hạnh phúc, giàu có.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, anh không chỉ biết rõ gia đình anh chỉ là một mớ hỗn loạn mà anh còn biết được rằng —— các bạn học có cuộc sống bình thường có thể hồn nhiên, trong sạch sống cả đời, còn anh thì không, anh là một kẻ giết người. Cả đời này anh không thể làm người tốt được nữa.
Không thể làm người tốt. Vậy thì anh dứt khoát không làm nữa.
Khi mọi thứ kết thúc, Chu Khiêm không chỉ đóng kín lòng mình, anh cũng cố ý khóa chặt mọi ký ức liên quan đến việc này.
Anh chưa bao giờ nhìn qua những thứ liên quan đến cái chết của Trương Ngạn Quân, cho đến tối hôm qua.
Tối hôm qua, khi nói chuyện với Tề Lưu Hành xong, Chu Khiêm cũng không đi ngủ ngay.
Anh nhắm mắt một chút, trước mắt lại xuất hiện một biển lửa.
Sarah xoay người chạy vào biển lửa, nhưng trong mắt Chu Khiêm, người bị ngọn lửa nuốt chửng là linh hồn của Bạch Trụ.
Giống như dù anh có đuổi theo đến như thế nào, anh sẽ không bao giờ có thể chạm vào được linh hồn của đối phương.
Chu Khiêm không ngủ được, bèn lấy điện thoại ra tìm tòi những việc liên quan đến năm đó.
Cho nên, đây là lần đầu tiên Chu Khiêm đọc những tin tức liên quan đến cái chết của Trương Ngạn Quân.
Theo tin tức, Trương Ngạn Quân chết do bị xuất huyết não.
Cảnh sát phỏng đoán, nguyên nhân tử vong của lão ta là —— sau một đêm hoang dâm vô độ, sáng ngày hôm sau, để đi ngủ, lão đã dùng một ít thuốc ngủ, khi thuốc chưa có tác dụng, lão muốn uống nước, bèn cầm ly thủy tinh xuống lầu để rót nước thì không ngờ trượt chân ngã xuống cầu thang.
Trong quá trình té, lão bị thủy tinh đâm vào người, thậm chí còn có mảnh vỡ đâm vào bụng, nhưng vẫn chưa đến mức chết.
Lý do khiến lão chết là vì gáy đập vào cầu thang, xuất huyết trong não, thoát vị não khiến lão không thể thở được rồi chết.
Khi đó, quản gia trong biệt thự của Trương Ngạn Quân là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng cuối cùng không đủ bằng chứng nên quản gia được thả ra.
Ngoài ra, trong quá trình thẩm vấn, quản gia cung cấp thông tin rằng bình thường Trương Ngạn Quân đúng là có thói quen dùng thuốc ngủ, điều này càng tăng khả năng việc Trương Ngạn Quân ngã cầu thang chết hơn.
Cuối cùng, cái chết của Trương Ngạn Quân cũng không khiến một ai đồng tình, thương xót.
Mọi người đều có ý kiến giống nhau —— “Lão già đó chết là đáng! Đây là ông trời phạt lão!”
Vì quản gia đã cung cấp thêm chứng cứ phạm tội quan trọng của Trương Ngạn Quân.
—— Trong nhiều thẻ nhớ của điện thoại trong biệt thự đều chứa đầy những video quay Trương Ngạn Quân cùng những bé trai khác nhau ở trong phòng ngủ chính.
Quản gia biết hết mọi chuyện nhưng lại chưa từng báo cảnh sát, xem như là đồng phạm của Trương Ngạn Quân.
Nhưng bây giờ quản gia lại chủ động đầu thú, dù là một tội phạm nhưng có ý lấy công chuộc tội, cảnh sát cũng giúp ông xử lý.
Đọc đến đây, Chu Khiêm cũng không chắc chắn ngày hôm ấy Bạch Trụ có thật sự quay lại biệt thự hay không.
Vì chân tướng có lẽ còn một khả năng khác ——
Ngày hôm đó, vì Chu Khiêm đã cắt đứt hết dây điện thoại trước khi bỏ trốn, còn phá nát điện thoại của Trương Ngạn Quân, khiến Trương Ngạn Quân bị thương ở bụng không thể gọi điện cầu cứu.
Ngoài ra, những căn phòng ở đó cách âm rất tốt, thêm cả quản gia ở dưới lầu đã uống thuốc ngủ, Trương Ngạn Quân có kêu cứu ở phòng ngủ trên tầng hai thì quản gia cũng không thể nghe thấy.
Nhưng với tác dụng của thuốc ngủ, cộng thêm việc mất máu quá nhiều, khi đó Trương Ngạn Quân đã đầu váng mắt hoa, bước đi không vững, cuối cùng mới ngã xuống cầu thang, gáy đập vào cầu thang. Đây là một khả năng có thể xảy ra.
Quản gia ngủ nên không kịp phát hiện ra, Trương Ngạn Quân không được cứu chữa kịp thời nên tử vong.
Không chắc Bạch Trụ có quay lại biệt thự hay không, nhưng ít nhất y cũng sẽ phải làm ba việc.
—— Thứ nhất, dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh, dàn dựng lại hiện trường, hoàn toàn che giấu đi dấu vết của Chu Khiêm ở trong biệt thự; thứ hai, lấy thẻ nhớ trong điện thoại của quản gia, hoặc là những thiết bị quay chụp, xóa bỏ những hình ảnh, thước phim liên quan đến Chu Khiêm; thứ ba, phải uy hiếp, đe dọa hoặc thuyết phục, khiến quản gia phải đầu thú, báo án những hành vi phạm tội của Trương Ngạn Quân.
Sau khi lướt lại các thông tin, ánh mắt Chu Khiêm rời khỏi màn hình điện thoại. Chợt anh nhìn thấy 【137】lại gửi thêm một yêu cầu giao dịch trên hệ thống giao dịch.
Sau đó còn có lời nhắn kèm theo: “Chu Khiêm? Em còn online không?”
Đồng tử Chu Khiêm hơi co rút lại, tiếp tục nói chuyện khi nãy của hai người: “Ừm, về chuyện “137”, em quên rồi. Nhưng có lẽ những thứ mà em quên mất có lẽ không chỉ có một việc này. Đột nhiên em nhận ra, có lẽ từ trước đến nay em chưa hề biết rõ anh.”
Lời này của Chu Khiêm rất nghiêm trọng.
Đương nhiên là do anh cố ý.
Anh chỉ muốn thử xem, “137” sẽ làm gì tiếp theo.
Sau đó, 【137】im lặng một thời gian dài.
Một lúc lâu sau, Chu Khiêm mới nhìn thấy tin nhắn của 【137】: “Em có muốn ghép đôi với anh không?”
Chu Khiêm: “Ghép đôi làm gì?”
【137】: “Cùng nhau luyện phó bản thử nghiệm.”
Chu Khiêm: “Luyện làm gì?”
【137】: “Mức độ phù hợp.”
Chu Khiêm: “Mức độ phù hợp là gì?”
【137】: “Anh muốn em là người chăn chiên của anh.”
Chu Khiêm: “Nói rõ hơn?”
【137】: “Sau khi người chơi lên cấp S có thể lựa chọn trở thành người chăn chiên của người chơi cấp Thần. Phó bản thử nghiệm là để kiểm tra mức độ phù hợp giữa người chăn chiên cùng người chơi cấp Thần của mình. Sau khi hoàn thành phó bản, ngoài việc nhận được khen thưởng theo thường lệ, nếu mức độ phù hợp cao, chúng ta có thể chính thức ghép cặp với nhau, có quan hệ chăn chiên một với một.”
Chu Khiêm: “Đó là phó bản như thế nào?”
【137】: “Khá đặc biệt. Có lẽ sẽ có rất nhiều người chơi tham gia, nhưng phương thức vượt qua không giống như những lần trước em đã chơi, hai chúng ta vào cùng nhau, hai người một nhóm, có thể cùng nhận nhiệm vụ. Nói cụ thể thì ——”
“Đây là một phó bản bán mở, người chơi cấp S đều có thể tiến vào, trong quá trình mở phó bản cũng sẽ có nhiều người mới vào, họ cũng sẽ kích hoạt những nhiệm vụ khác nhau ở những địa điểm khác nhau trong phó bản. Lúc trước em đã mở được nhiều phó bản có nhiệm vụ ẩn, lần này cũng có thể mở ra nhiệm vụ ẩn tương tự.”
Chu Khiêm: “Chà. Thật ra em không hứng thú làm người chăn chiên của anh lắm.”
Đọc những lời này xong, 【137】im lặng một lúc lâu.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm hệ thống giao dịch một lát, đuôi mắt cong lên.
Chợt anh mở yêu cầu “tham gia đội nhóm”, chọn yêu cầu của 【137】rồi nhấn “Đồng ý”.
Hai người trở thành đồng đội của nhau, bây giờ không cần phải mở hệ thống giao dịch để nhắn tin nữa, Chu Khiêm đã có thể gửi tin nhắn trực tiếp cho 【137】.
Chu Khiêm nhắn: “Tuy em không có hứng thú với người chăn chiên gì đó, cũng không biết thứ đó là gì. Nhưng nếu có thể tìm thành tựu ẩn trong phó bản đó thì em có thể suy xét.”
【137】trả lời rất nhanh: “Được rồi. Gặp em trong phó bản.”
Chu Khiêm nhìn chằm chằm tin nhắn, khóe miệng cong lên, sau đó hỏi: “Có bao nhiêu người chơi cấp Thần?”
【137】: “Rất nhiều. Có lẽ hơn rất nhiều so với những gì người khác đồn đãi bên ngoài.”
Chu Khiêm: “Ồ, như vậy chỉ có người chơi cấp Thần mới được quyền lựa chọn người chăn chiên của mình thôi?”
【137】: “?”
Chu Khiêm: “Theo ý của anh, trong phó bản bán mở kia, em có thể nhìn thấy rất nhiều người khác đúng không? Một nhóm hai người tham gia vào phó bản cũng không nhất định phải có quan hệ chăn chiên đúng không?”
“Như vậy thì nếu em gặp được một người chơi cấp Thần khác thích hợp hơn, em có thể làm người chăn chiên cho người đó không? Đây là lựa chọn từ hai phía mà? Nếu không thì không công bằng gì cả. Dựa vào yếu tố “người chơi cấp Thần” nên em phải bị động lựa chọn?”
Chu Khiêm đợi một chút, 【137】mới trả lời: “Những người chơi cấp Thần khác không hợp với em.”
Chu Khiêm: “?”
【137】: “Quan hệ chăn chiên cần có sự tương thích về mặt tinh thần. Lúc trước chúng ta đã tham gia ba phó bản cùng nhau, tinh thần vô cùng phù hợp. Trên thực tế, người chơi cấp Thần khi lựa chọn người chăn chiên của mình, họ sẽ vào phó bản cấp thấp, trở thành NPC, quan sát số liệu của người chơi thường. Trước mắt, không có người chơi cấp Thần nào chú ý đến em làm người chăn chiên của họ. Cho nên em không phù hợp với người khác. Nếu em không muốn làm người chăn chiên thì cũng không cần phải đi theo con đường này.”
Chu Khiêm: “Ồ, vậy em lên cấp S nhanh như vậy cũng có lợi có anh? Anh không cần phải vào phó bản cấp thấp làm NPC chịu tội nữa?”
Một lúc lâu sau, 【137】mới đáp: “Anh ổn. Không sao.”
Bây giờ Chu Khiêm lại im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Khi nào chúng ta mới vào phó bản kia?”
【137】: “Bảy ngày sau, được không?”
Chu Khiêm: “Vì sao phải đợi 7 ngày?”
【137】: “Để em có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Chu Khiêm: “Vậy còn anh?”
【137】: “Anh đi đánh quái, tìm thêm đạo cụ.”
Sau khi nhắn xong, có vẻ sợ Chu Khiêm hiểu lầm điều gì nên 【137】nhanh chóng bổ sung thêm: “Hiện tại quan hệ chăn chiên chỉ có thể vào phó bản tương quan, hai chúng ta có thể đi cùng nhau. Những phó bản khác anh đi đánh quái thì em tạm thời chưa đi được.”
…
Bên kia. Ẩn Đao ngủ gật trong lúc nhìn tin tức trên kênh công cộng.
【 Phó bản “Vũ trụ số 907”, có ai đi không? Cần một xe tăng 】
【 2/3 phó bản “Thi vương Tương Tây”, quỳ lạy cầu xin một vú em, xin cảm ơn! 】
【 “Hang rắn”, có vú em, có xe tăng, cần một bạo lực! 】
【 Nhắc lại, “Hang rắn”, chiến thần 137 vào được không ạ? 】
【 Lầu trên??? Đm 137 đang online? “Thi vương Tương Tây” không cần vú em, cần 137, xin cảm ơn! 】
【 Hai lầu trên đừng đùa nữa, anh đại 137 đang trầm mê làm NPC rồi, không luyện phó bản đâu 】
【 Lầu trên là ai? Có quen 137 không? Đừng nói xạo, tôi chưa từng nghe ai nói anh đại 137 có bạn bè gì cả 】
【 Đúng vậy đúng vậy, từ trước đến nay có lẽ 137 chưa từng chơi đội nhóm, đôi khi được ghép cặp với 137 chắc chắn là vô cùng may mắn* 】
*狗屎运 (cẩu thí vận): may mắn, vận may. Trong xã hội xưa của Trung Quốc, ở nông thôn có rất ít phân bón hóa học, hầu như đều dùng phân chuồng. Phân người không đủ dùng nên có hiện tượng người dân sẽ nhặt phân chó vào buổi sáng. Khi đó, phân còn có thể bán lấy tiền, ai nhặt được nhiều phân hơn thì có nhiều tiền hơn.
Nhìn thấy cụm từ “vô cùng may mắn”, Ân Đao âm trầm nhíu mày, cảm thấy đầu gối bị cắm một mũi tên.
Tin nhắn trên kênh công cộng vẫn tiếp tục ——
【 Có ai muốn đánh quái lấy trang bị không? “Kho báu mây trắng” đang lập nhóm, tôi một người tìm thêm ba người, tôi cũng muốn cầu 137!! 】
Ẩn Đao thực sự nhịn không nổi liền gửi tin nhắn.
【 Ai nói 137 không có bạn? Tôi là bạn của anh ấy! Anh ấy muốn nghỉ ngơi, anh ấy sẽ không ghép nhóm với mấy người đâu. 】
【 Còn nữa, thật ra 137 chưa bao giờ xem tin nhắn trên kênh công cộng! 】
【 Ngoài ra, người anh em vừa nói muốn tham gia “Kho báu mây trắng” à, anh đại 137 rất chướng mắt phó bản trang bị cấp thấp như thế này! Anh ấy không bao giờ thiếu những trang bị đó. Cậu muốn anh đại dẫn cậu đi “Kho báu mây trắng”? Cậu đùa giỡn gì thế? 】
Ẩn Đao không thể ngờ được rằng, chỉ khoảng 10 giây sau, hắn liền bị vả mặt đau điếng.
【 A a a anh đại “137” vào nhóm 】
【 Vừa rồi ai nói anh đại không đọc tin nhắn trên kênh công cộng? Ai nói anh ấy không tham gia “Kho báu mây trắng”? 】
【 A a a a không nói chuyện với mấy người nữa, tôi qua xin anh ấy đây! 】
Ẩn Đao sửng sốt ba giây, sau đó cũng xin tham gia đội ngũ.
Quả nhiên hắn nhìn thấy Bạch Trụ.
Ẩn Đao nhanh tay nhanh chân kéo Bạch Trụ vào kênh trò chuyện riêng: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Anh không nghỉ ngơi?”
Bạch Trụ: “À đúng rồi, cậu có nhắn Hà Tiểu Vĩ nhặt được thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm, đã lên cấp S?”
“Dạ? Sao vậy?” Ẩn Đao hỏi.
Bạch Trụ: “Có thể dẫn theo vào phó bản thử nghiệm. Tôi dẫn Chu Khiêm. Cậu đi với Hà Tiểu Vĩ, cũng có thể ghép nhóm.”
“Khoan đã, tôi nghe lầm đúng không? Anh không chỉ muốn vào phó bản khó báu mây trắng mà còn muốn… muốn đi phó bản thử nghiệm?”
“Ừ. Cậu không nghe lầm.”
“Thân thể hiện thực của anh, thôi tôi không nói nữa. Nhưng tinh thần của anh đã sắp đạt cực hạn rồi. Bây giờ… bây giờ anh còn muốn đi phó bản thử nghiệm? Không phải lúc trước anh nói muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”
“Có một số việc, tôi phải nhanh chóng giải thích với em ấy. Tôi thấy gặp nhau nói tốt hơn.”
Ẩn Đao sửng sốt, hỏi: “Tôi không tiện tìm hiểu về chuyện riêng của anh. Nhưng mà… Việc tinh thần lực đạt cực hạn thì không phải chuyện đùa. Anh không sợ anh sẽ bỗng nhiên phát điên trong phó bản sao?”
“Người chăn chiên của tôi ở đó. Không sao.” Bạch Trụ đáp: “Nếu cậu có thể đi thì sẽ tốt hơn. Cậu chuyên chỉ huy đội nhóm, có thể giải đáp thắc mắc cho em ấy.”
Ẩn Đao líu lưỡi: “Vậy, vậy phó bản kho báu mây trắng thì sao? Sao anh lại phải vào đó tìm đạo cụ với trang bị?”
Bạch Trụ không trả lời, đi thẳng về phía cổng phó bản: “Nếu có đủ thời gian, chúng ta có thể tham gia 7 lần.”
Ẩn Đao: “…”
—— Vì sao mình lại theo vào đây? Bây giờ đổi ý còn kịp không?
…
Bảy ngày sau.
Chu Khiêm vào một phó bản mới theo yêu cầu “Tham gia đội nhóm” từ 【137】.
【 Người chơi Chu Khiêm tham gia phó bản: 《 Thành phố Lam Cảng 2301》】
【 Mức độ khó khăn: Không biết; tỉ lệ hoàn thành: Không biết 】
【 Tỉ lệ tìm thấy thành tựu ẩn: Không biết 】
【 Số lượng người chơi: Không biết 】
【 Nhắc nhở 1: Theo kiểm tra đo lường của hệ thống, tuy bạn đã đạt cấp S nhưng ở trong thành phố này, bạn chỉ là một newbie so với những người chơi lâu nắm khác, xin hãy chú ý bảo vệ chính mình, không nên gây xung đột với những người chơi cấp cao khác! Nếu không bạn có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào! 】
【 Nhắc nhở 2: Vì bạn là một newbie cấp thấp, để có thể kích hoạt phó bản hữu hạn, xin hãy nắm chắc cơ hội; không vào phó bản con, có thể vào nhà nghỉ qua đêm để nghỉ ngơi, nhưng giá cả ở đây cũng không quá rẻ 】
【 Nhắc nhở 3: Thành phố Lam Cảng là một phó bản kết hợp khu vực giải trí, nghỉ ngơi và phó bản con, có nhiều người chơi cấp cao buôn bán, thành lập sòng bạc, ca múa nhạc họa, có tất cả mọi thứ; nhưng mong người chơi chú ý, mục đích chính là tham gia phó bản, xin đừng quá chìm đắm vào những nơi khác 】
【 Nhắc nhở 4: Khi người chơi vào phó bản con, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi; mỗi khi rời đi cần chi trả 400 đồng tiền vàng cho hệ thống để là phí giao thông 】
Đọc xong thông báo, Chu Khiêm nhướng mày, có vẻ đã hiểu phó bản bán mở là như thế nào.
Thật ra dựa theo câu chữ, nơi đây cũng không được xem là một phó bản, ở đây giống như một thành phố trong trò chơi mô phỏng, là một trạm trung chuyển, người chơi có thể ở lại đây một thời gian dài, thậm chí có thể sinh hoạt ở đây, buôn bán kinh doanh; bọn họ cũng có thể đi những hướng khác nhau trong trạm trung chuyển này để tham gia phó bản con.
Trước khi đạt cấp S, mỗi khi Chu Khiêm vào phó bản mới có thể nhìn thấy người chơi khác. Số lượng người chơi anh có thể thấy khá hữu hạn.
Nhưng đây là một trạm trung chuyển, anh có thấy nhìn thấy rất nhiều người chơi.
Như vậy, ngoại trừ có thể quan sát, anh có thể tìm hiểu thêm về kỹ năng của những người chơi khác và lộ trình thăng cấp sau cấp S, anh còn có thể ước lượng sơ bộ về số lượng người chơi và phạm vi ảnh hưởng của trò chơi này trong thế giới thực.
Thông báo của hệ thống đã biến mất một lúc lâu, Chu Khiêm đi vào một thành phố thơ mộng, kỳ ảo.
Những tòa cao tầng nối liền san sát nhau, đèn neon rực rỡ sắc màu.
Bầu trời cao vời vợi, trên cao cũng có những dải màu sặc sỡ.
Màn đêm huyền ảo như được tạo thành từ những ánh đèn đặc biệt, cũng không biết bây giờ là ban đêm hay là buổi sáng, hoặc có lẽ thành phố này vốn dĩ cũng không có mặt trời.
Chu Khiêm đứng ở một ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ thay phiên nhau chuyển đổi, anh nhìn dòng người tới lui trước mắt, tạm thời không làm gì.
Anh nhìn thấy người đi đường mặc đồ hoa hòe lòe loẹt, đầu tóc đầy đủ màu sắc, quần áo dày cộm lố lăng, trông vô cùng phù hoa.
Chu Khiêm cũng nhận được tờ quảng cáo —— “Cửa hàng có trang phục đẹp nhất, đến đây, chúng tôi sẽ giúp bạn hòa nhập với thành phố Lam Cảng!”
Chu Khiêm đối chiếu với bản đồ, cửa hàng này ở gần đây. Nghĩ đến điều gì, anh cười cười, cất tờ quảng cáo, tạm thời không đi về phía trước.
Anh tiếp tục đứng ở giữa ngã tư, dùng hệ thống đọc số liệu của những người qua đường.
Sau đó anh phát hiện —— hơn một nửa người đi đường là NPC.
Nói cách khác, ở thành phố Lam Cảng không chỉ là trạm trung chuyển để người chơi đến tham gia vào những phó bản khác mà ở đây cũng có rất nhiều NPC.
Chu Khiêm quan sát một lát, nhớ đến điều gì, chợt nâng cổ tay lên gửi tin nhắn cho 【137】: “Anh đang ở đâu?”
【137】trả lời: “Có lẽ chúng ta vào không cùng một vị trí. Em đừng đi đâu cả. Anh đi tìm em.”
Chu Khiêm hỏi: “Đúng rồi, người chơi cấp Thần như anh mạnh như vậy, có phải không cần phải tham gia phó bản không? Anh cứ dùng bạo lực mà qua ải, giết hết NPC là xong mà?”
【137】: “Không được. Phó bản có nhiều yếu tố cần giải mã. Giết NPC cũng không làm được gì. Hơn nữa, sức mạnh của anh sẽ bị suy yếu trên diện rộng, ảnh hưởng đến tính cân bằng của phó bản.”
Chu Khiêm: “Yếu? Chậc, vậy thì anh không được rồi.”
【137】: “…?”
Chu Khiêm cười cười nhìn dấu chấm hỏi của 【137】, chợt thấy có người lại đưa cho mình một tấm áp phích tuyên truyền.
Tấm áp phích thiết kế theo phong cách máu me, là phong cách mà Chu Khiêm ghét nhất.
Vì anh ghét máu.
Trên tờ áp phích có một dòng giới thiệu: “Triển lãm án mạng mở cửa ngày hôm nay, mong chờ mọi người đến thăm quan!”