Lam Cảng năm 2301, trung tâm kiểm tra mức độ xứng đôi.
Chu Khiêm, Bạch Trụ, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ chia thành hai nhóm, nhận được báo cáo phó bản kiến nghị từ máy móc.
Hai nhóm có thể cùng nhau tham gia vào phó bản chuẩn bị mở ra ở thành phố Lam Cảng, tên là 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
Phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》sẽ mở ra trong hai ngày nữa.
Bốn người lựa chọn xong thì nhận được thông báo ——
【 Phó bản trong trò chơi luôn tìm những người có duyên, các bạn chọn nó, nó cũng chọn các bạn. Các bạn chọn phó bản thông qua kết quả kiểm tra từ trung tâm, bày tỏ sự tin tưởng của các bạn với hệ thống, hệ thống xin cung cấp một vài nhắc nhở 】
【 Yêu cầu tuân thủ lệnh cấm: 1, không được đi vòng quanh Tara ngược chiều kim đồng hồ; 2, không được qua đêm ở trong nhà, nơi có thể nhìn thấy ánh lửa qua ô cửa sổ sau khi mặt trời lặn (chú ý) 】
【 Còn nhiều lệnh cấm khác, xin hãy tìm thêm trong phó bản 】
Bốn người chưa rời đi ngay, họ đi đến khu nghỉ ngơi trong trung tâm kiểm tra. Ở đây có ghế nằm, bàn trà, quầy bán hàng tự động, đương nhiên, giá cả các vật phẩm cũng khiến người khác giận sôi như ở trong nhà triển lãm án mạng.
Sau khi được Chu Khiêm cứu một mạng, Hà Tiểu Vĩ có tính bủn xỉn đã trở nên đặc biệt hào phóng với đối phương.
Nhìn thấy Chu Khiêm ngồi lên ghế, hắn chủ động ân cần hỏi: “Khiêm, cậu uống Coca không? Thêm đá không? Hay là uống bình thường?”
Chu Khiêm quyết đoán lắc đầu: “Tôi không uống nước ngọt. Anh cũng uống ít lại đi. Mới một ngày không gặp, trông anh lại béo ra thêm rồi.”
Hà Tiểu Vĩ bất mãn bĩu môi: “Khiêm, cậu không nên như vậy. Không phải tôi cao hơn cậu à? Sao lại nói lời tổn thương như thế? Suốt ngày cậu toàn chê tôi thôi! Chúng ta có còn là anh em của nhau hay không?”
Chu Khiêm nghiêm túc nhìn hắn: “Tôi không nói lời tổn thương anh, tôi chỉ muốn tốt cho anh. Bạn cùng phòng đại học của tôi mỗi ngày uống ba chai Coca, một tháng liền bệnh tiểu đường.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Một lúc lâu sau, Hà Tiểu Vĩ ngửa đầu uống sạch lon Coca, sau đó tự an ủi bản thân: “Tôi đâu có uống mỗi ngày đâu. Hơn nữa, Khiêm à, cậu không ăn không uống mấy thứ này, nói không với cả thịt nướng BBQ hay gà rán, vậy thì còn sống còn gì thú vị nữa?”
“Thật không? Đùa giỡn với vai ác, NPC, hay là chọc ghẹo đồng đội này, tôi cảm thấy rất thú vị mà. Mà ——” Chu Khiêm cười nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh: “Không uống Coca thì sao? Tôi có bạn trai rồi.”
Hà Tiểu Vĩ không tin nổi logic này của Chu Khiêm, sau đó cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhất thời lại không thể phản ứng kịp.
Lát sau, hắn mới tiêu hóa được Chu Khiêm vừa nói gì, liền phun cả ngụm Coca chưa kịp nuốt xuống ra ngoài.
“Cái gì cơ? Cậu thích đàn ông hả? Bạn trai của cậu? Ai vậy? Không phải, chúng ta lúc nào cũng ở trong phó bản, cậu làm gì mà có thời gian yêu đương?”
Ở bên cạnh, Ẩn Đao đỡ trán.
Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc quay đầu, hỏi: “Thầy, thầy có biết không?”
Ẩn Đao: “…”
Chu Khiêm không nhìn Hà Tiểu Vĩ nữa, im lặng nhìn thoáng qua cổng ra vào.
Bọn họ đã ở đây một thời gian, nhưng vẫn không nhìn thấy thêm người chơi cấp Thần nào khác.
Suy tư trong chốc lát, Chu Khiêm lại nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh: “Em vào phó bản đơn một chút nhé?”
Bạch Trụ nắm tay Chu Khiêm: “Trước khi đi, làm một chuyện này với anh đã.”
Chu Khiêm hỏi: “Chuyện gì?”
Bạch Trụ không đáp, kéo Chu Khiêm đứng lên. Sau đó hai người đi ra khỏi trung tâm kiểm tra, quay về biệt thự bên bờ biển.
Sau đó, Hà Tiểu Vĩ nhìn theo bóng dáng của hai người họ, kinh ngạc hỏi Ẩn Đao: “Ơ? A! Tôi biết rồi! Bạn trai của Khiêm là người đó?”
Ẩn Đao: “… Chứ chẳng lẽ không phải?”
…
Đi bộ khoảng 20 phút, hai người quay về biệt thự.
Bạch Trụ làm cho Chu Khiêm một ly nước chanh, đưa qua, hỏi: “Phó bản em muốn đi rất nguy hiểm. Em thấy tỉ lệ thành công không? Chỉ có 15%.”
“Tỉ lệ thành công thấp nhưng phần thưởng cao mà. Qua phó bản này, em có thể nâng cao các thuộc tính của mình. Như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn. Em sẽ đi nhanh thôi, để kịp cùng với mọi người vào phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.”
Nói đến đây, Chu Khiêm cười, uống một ngụm nước trái cây, nâng mắt nhìn Bạch Trụ ở đối diện, giọng nói kéo dài hỏi: “Anh Trụ, anh lo cho em hả?”
Chu Khiêm đương nhiên biết câu hỏi của mình hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng anh muốn Bạch Trụ phải tự mình nói ra rằng y thật sự lo cho anh.
Bạch Trụ hỏi Chu Khiêm: “Cái vảy lúc trước của em đâu?”
Chu Khiêm lấy chiếc vảy dùng làm vật môi giới để vào thế giới tinh thần của Bạch Trụ ra, hỏi: “À, lúc trước không phải anh nói ở trung tâm kiểm tra đo lường còn có nghi thức chính thức gì sao?”
“Đúng vậy. 30% là yêu cầu thấp nhất của tỉ lệ xứng đôi, cao hơn 30%, người chơi cấp Thần và người chăn chiên có thể tiến vào giai đoạn thích ứng, nhưng đến khi độ xứng đôi là 65% thì mới có thể thực hiện nghi thức chính thức, hoàn toàn trói buộc với nhau.”
Bạch Trụ chỉ vào chiếc vảy trong tay Chu Khiêm: “Tiến hành nghi thức xong, chiếc vảy này có thể thâm nhập vào trán của em, đến lúc đó, em có thể dùng kỹ năng vào trong thế giới tinh thần của anh.”
Chu Khiêm: “Vậy là bây giờ em chưa thể thực hiện nghi thức.”
Bạch Trụ: “Đúng vậy. Chờ đến khi tham gia xong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》có lẽ tỉ lệ đã lên 65% rồi.”
“Em hiểu rồi. Lúc trước em không thể tùy ý vào thế giới tinh thần của anh, lần nào cũng phải dùng vảy để làm vật môi giới.”
Chu Khiêm hỏi: “Vậy bây giờ anh bảo em lấy vảy ra là để…?”
Bạch Trụ: “Bây giờ em hãy vào thế giới tinh thần của anh.”
Đặt chiếc vảy lên trán, Chu Khiêm nắm tay Bạch Trụ, lại bước vào thế giới tinh thần của đối phương.
Lần đầu tiên Chu Khiêm đến đây chỉ nhìn thấy một màn đêm tối tăm, khắp nơi là thây sơn biển máu.
Nhưng lần này lại tốt hơn rất nhiều, anh vào một căn phòng ấm áp sạch sẽ.
Chu Khiêm nhanh chóng nhận ra đây là đâu —— phòng ngủ của Bạch Trụ.
Năm đó, Bạch Trụ không từ mà biệt, khi Chu Khiêm đến tìm, phòng ngủ của y đã không còn, vì mẹ của y đã dùng căn phòng này làm thành một căn phòng cho một đứa trẻ khác.
Nhưng trước đó, Chu Khiêm thường xuyên cùng Bạch Trụ ở trong căn phòng này, chơi trò chơi, làm bài tập, ồn ào nhốn nháo, đây là căn phòng lưu giữ rất nhiều ký ức của bọn họ.
Cha mẹ của Bạch Trụ vô cùng bận rộn, thường không ở nhà, cho nên nhà của Bạch Trụ đã trở thành căn cứ địa bí mật của hai người họ. Bạch Trụ cũng thường nấu những món mà Chu Khiêm thích ăn ở đây.
“Được nhìn lại căn phòng này, thật tốt.”
Chu Khiêm ngồi lên giường ngủ của Bạch Trụ, nói một câu như vậy, không nói thêm rằng trong thế giới hiện thực căn phòng này đã bị đổi thành một căn phòng khác.
Nhưng Bạch Trụ vẫn có thể hiểu được.
Bạch Trụ cũng không hỏi tình hình của cha mẹ mình gần đây. Y chỉ mở tay, một lát sau, trong lòng bàn tay trống không chợt xuất hiện một chiếc vảy màu xanh biển.
Chu Khiêm tò mò: “Đây là?”
Bạch Trụ: “Là một ít tinh thần lực của anh. Em còn nhớ ba con rồng con không?”
Chu Khiêm chớp mắt: “A? Nhớ chứ! Vậy là ——”
Bạch Trụ nắm tay Chu Khiêm, bỏ chiếc vảy vào lòng bàn tay Chu Khiêm.
Mười ngón tay của cả hai đan vào nhau, ở giữa là một chiếc vảy màu xanh biển.
Bạch Trụ nói: “Em đi một mình, anh không yên tâm. Chiếc vảy này em có thể mang vào phó bản như đạo cụ. Bây giờ nó hấp thu tinh thần lực của cả hai, đến lúc đó, nó sẽ là sản vật dung hợp tinh thần lực của chúng ta, nó cũng có thể hóa hình.”
“Em còn cho rằng anh sẽ tạo ra một phân thân cho em. Ừm, bây giờ, theo cách nói của anh thì… anh muốn sinh con của chúng ta hả?”
Chu Khiêm không cố kỵ nói một câu như vậy, tiếp tục trêu chọc Bạch Trụ: “Anh Trụ, tối hôm qua anh làm gì em? Sao bây giờ em phải sinh con luôn rồi?”
Im lặng một lát, Bạch Trụ hơi nghiêng người về trước, thì thầm bên tai Chu Khiêm: “Thật không? Trong hai chúng ta, ai là người có thiên phú dị bẩm đó?”
Lời, lời này của anh ấy không phải đang ám chỉ, anh ấy có thể dùng ngón tay khiến mình… như vậy?
Chu Khiêm nghiêng đầu, hỏi: “Khi nào rồng con được sinh ra?”
Bạch Trụ nhàn nhạt liếc mắt: “Chờ thêm một chút.”
Chu Khiêm: “Ồ.”
Bạch Trụ: “Đừng nôn nóng.”
Chu Khiêm: “Em không nôn nóng. Sinh con sao mà gấp được?”
Bạch Trụ: “…”
“Chu Khiêm?”
“Dạ?”
“Tập trung một chút. Không nên như vậy.”
“Em biết rồi mà.”
20 phút sau, Chu Khiêm cầm chiếc vảy có thể triệu hồi rồng con, cùng Bạch Trụ ra khỏi thế giới tinh thần, đi đến nơi có tên “núi Tử Vụ”*.
*紫雾山: 紫 (tử: tím) + 雾 (vụ: sương mù)
Đi khoảng 20 phút, hai người đi đến chân núi.
Ngọn núi bị mây mù che khuất, không thể nhìn rõ.
Dưới chân núi có một con đường nhỏ.
Con đường kéo dài đến đường cái, bên cạnh có hàng rào cọc gỗ, bên trên có bảng thông báo: “Gần đây núi Tử Vụ có ma quỷ ra vào, mong người dân cẩn thận, không nên vào đây!”
Bảng thông báo này có thể xem là một lời nhắc nhở bình thường dành cho NPC người dân.
Bạch Trụ bước đến trước bảng thông báo liền nhận được lời nhắc nhở ——
【 Tiếp tục đi về phía trước sẽ bước vào khu vực phó bản, người chơi cấp Thần 137 có cấp bậc quá cao, không thể bước vào 】
Chu Khiêm lại thông suốt đi đến trước cửa vào, anh quay đầu cười, vẫy vẫy tay với Bạch Trụ: “Anh đừng lo. Em sẽ ra ngay thôi.”
Bạch Trụ: “Sau khi vào, em phải gọi rồng con ra ngay. Không giống như lần trước, bây giờ em có thể bồi dưỡng nó, huấn luyện nó, giúp nó trở thành một vật nuôi mạnh mẽ hơn, có thể mang bên mình bất kỳ lúc nào.”
“OK.”
Chu Khiêm lại vẫy tay với Bạch Trụ, xoay người, không chần chờ, dứt khoát bước vào phó bản.
Vừa bước vào, Chu Khiêm nhân được thông báo từ phó bản.
【 Người chơi Chu Khiêm tham gia phó bản đơn: Núi Tử Vụ 】
【 Gần đây núi Tử Vụ bị ma quái chiếm cứ, khi người dân đi ngang qua đều bị chúng giết ch ết, dân chúng xung quanh vô cùng hoảng sợ, không một ai dám đến gần. Hy vọng một vị anh hùng nào đó xuất hiện, diệt trừ yêu ma ở đây, giúp núi Tử Vụ khôi phục sự bình yên 】
【 Theo thống kê của “Cục điều tra sự kiện đặc biệt” của thành phố Lam Cảng, ở đây có ít nhất 30 người thiệt mạng, không một ai may mắn sống sót; chỉ có một người liều mạng thoát khỏi núi Tử Vụ, chạy về phía bệnh viện, nhưng vẫn không thể cứu chữa kịp thời. Trước khi chết, người này đã để lại một thông tin —— yêu ma canh giữ ngọn núi là hai cha con 】
【 Cuộc thăm dò chuẩn bị bắt đầu, giế t chết yêu ma ở núi Tử Vụ để có thể qua ải 】
【 Tỉ lệ thành công: 15% 】
【 Người chơi Chu Khiêm: Chúc bạn thành công 】
Đọc thông báo xong, Chu Khiêm lấy chiếc vảy từ túi hành lý, triệu hồi một chú rồng con.
Rồng con màu xanh biển “phốc” một tiếng nhảy xuống đất, đôi mắt to tròn, cái đuôi nhếch lên cao cao, cuộn lại bên người, nhẹ nhàng cọ cọ vào chân Chu Khiêm, giống như đang tò mò thử xem mình có thể thân cận với chủ nhân được hay không.
Chu Khiêm khom lưng, mỉm cười xoa đầu nó, dùng một tay ôm nó lên.
Cảm nhận được sự thân cận từ chủ nhân, rồng con vô cùng vui vẻ.
“A” lên một tiếng, nó thân thiết cọ lên cổ Chu Khiêm, sau đó bò lên vai anh, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mình vẫn có cảm giác đây là phân thân của anh Trụ. Anh ấy chắc chắn rất lo cho mình nhưng chỉ ngại nói thôi.” Xoa đầu rồng con, Chu Khiêm hỏi: “Hay là… Anh Trụ, anh có nhìn thấy em không?”
Rồng con: “A?”
Chu Khiêm vỗ vỗ đầu nó, không nói gì nữa, chỉ cầm thêm một thứ trong tay —— vũ khí của anh, xương sườn của Thần.
Vũ khí này có một kỹ năng mà Chu Khiêm chưa từng sử dụng —— bồi dưỡng hồn cốt, triệu hồi hồn cốt.
Khi mở khóa kỹ năng này, anh từng thử một lần, nhưng thất bại.
Anh cân nhắc, có lẽ muốn thành công bồi dưỡng hồn cốt còn có thể một điều kiện ẩn nào đó, nhưng hệ thống không nói cho anh biết.
Vì bồi dưỡng hồn cốt bắt buộc người chơi phải tiêu hao giá trị sinh mạng của mình.
Giá trị sinh mạng của Chu Khiêm hiện tại rất ít, là số điểm thấp nhất trong cấp S.
Không biết hoàn thành phó bản này xong, các thuộc tính tăng lên, anh đã có thể sử dụng kỹ năng được hay chưa.
Vai trai có một chú rồng con, tay phải cầm xương của Thần, Chu Khiêm tiến bước vào con đường lên ngọn núi Tử Vụ.
Hai bên con đường nhỏ đều tràn ngập sương mù, Chu Khiêm xem xét bản đồ, những nơi đó đều không thuộc phạm vi thăm dò.
Những phó bản đánh quái thăng cấp như thế này thường không có những nơi để thăm dò nhiều, người chơi chỉ cần đi theo đường chính để đánh quái là được.
Nhưng tỉ lệ thành công của phó bản này chỉ có 15%, có lẽ phía sau vẫn còn điều gì đó.
Cho nên Chu Khiêm không vội tìm Boss ngay mà vừa đi vừa quan sát hai bên.
Đến chân núi, cuối cùng Chu Khiêm phát hiện ra một vài thông tin.
Ở đó có một bảng thông báo, bên trên dán nhiều bài báo.
Chu Khiêm chú ý thấy tờ báo mới nhất là từ 3 tháng trước. Có lẽ khoảng 3 tháng trước là thời điểm ma quái bắt đầu xuất hiện tại đây, cho nên nhân viên vẫn còn dám đến đây dán báo.
Cẩn thận đọc các bài báo, Chu Khiêm đã thu thập được thông tin mấu chốt đầu tiên.
Thông báo ở đây khá ly kỳ, đó là câu chuyện xảy ra từ 5 năm trước ——
Lam Cảng từng có một cặp vợ chồng, họ yêu nhau, kết hôn, sau đó người vợ mang thai. Nhưng một sự cố bất hạnh đã xảy ra, người vợ mang thai đến tháng thứ tư thì lâm bệnh nặng, nếu cô muốn sinh đứa trẻ thì chỉ còn một con đường chết, cô chỉ có thể bỏ đứa con này đi thì mới có được một con đường sống.
Người chồng tìm được một bác sĩ lỗi lạc, nhờ bác sĩ cấy ghép tử c ung vào bụng mình. Qua việc phẫu thuật, bác sĩ đã lấy đứa trẻ trong bụng người vợ ra, chuyển vào trong cơ thể của người chồng. Như vậy, người chồng đã bảo vệ được tính mạng của vợ cũng như bảo vệ được đứa con của mình.
Khoa học kỹ thuật của thành phố Lam Cảng đã phát triển vược bậc, cho nên có thể giúp đàn ông mang tử c ung nhân tạo và mang thai. Cho nên hành động này của người chồng được người dân Lam Cảng ngợi khen hết lòng.
Lý do mọi người khen ngợi người chồng rất đơn giản, vì khi đó kỹ thuật này vẫn còn chưa quá thành thục, người thí nghiệm thành công khá ít, nhưng người này lại dám mạo hiểm một phen.
Ngoài ra, khi mang tử c ung nhân tạo cũng sẽ có tác dụng phụ, người đàn ông mang thai sẽ thống khổ tột độ, nhưng cuối cùng người chồng vẫn chấp nhận làm thử, ai cũng khen người này là một người đàn ông dũng cảm, có tấm lòng cao thượng.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, người vợ vẫn không thể khỏi bệnh, cuối cùng mất sớm.
Người đàn ông còn lại một mình nuôi nấng đứa con do chính mình sinh ra.
Có vẻ đây là một câu chuyện mà người đời thường ca tụng —— vì ai cũng khen ngợi người chồng yêu người vợ sâu sắc.
Nhưng Chu Khiêm đọc xong, anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa anh cũng cảm thấy người đàn ông này quan tâm đến đứa trẻ kia, chứ không phải là vợ mình.
Nếu là Chu Khiêm, khi vợ mình bệnh nặng, là một người chồng, ưu tiên trước nhất là phải chăm sóc cho vợ, những chuyện khác có thể tính sau.
Nếu việc cấy ghép tử c ung nhân tạo vào người nguy hiểm như vậy, vì sao người chồng vẫn liều mạng muốn thử nghiệm?
Lỡ như anh ta thất bại rồi qua đời, ai sẽ chăm sóc cho người vợ bệnh nặng?
Huống hồ, dù phẫu thuật thành công, theo như tin tức này thì người chồng sẽ thống khổ tột độ, trong tình huống đó, anh ta cũng không còn sức lực nào để chăm sóc cho vợ mình.
Có thể thấy rằng người chồng chỉ quan tâm đến đứa con mà thôi.
Người chồng làm mọi cách để giữ lại đứa trẻ ấy vì mục đích gì?
Đây là một phó bản chuyên đánh quái, cốt truyện, manh mối được tiết lộ có thể đơn giản và trực tiếp như vậy.
Chu Khiêm có thể xác nhận rằng “Hai cha con yêu ma” trên núi Tử Vụ có thể chính là hai cha con này.
Người chồng trong câu chuyện có lẽ chỉ xem người vợ là công cụ sinh sản. Nhưng không biết xuất phát từ lý do gi, người này và đứa con lại biến thành yêu ma.
Đối với một kẻ ác độc như vậy, Chu Khiêm đương nhiên không muốn lưu tình để giải quyết tên đó.
Đọc hết các bài báo dán trên bảng thông báo, dặn dò rồng con gỡ hết các bài báo xuống, Chu Khiêm không bỏ qua bất kỳ thông tin nào.
Sau đó anh lại dặn rồng con phá hủy tấm bảng thông báo đi, xác định nơi này không còn có thêm thông tin gì nữa thì tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Chu Khiêm vỗ vỗ đầu rồng con: “Anh Trụ nói, khụ, cha con nói, con có công năng 【 săn tìm kho báu 】hả?”
Rồng con ngoan ngoãn gật đầu: “A!”
Chu Khiêm hỏi tiếp: “Nếu trên đường có manh mối gì mà ta bỏ lỡ mất, con có thể tìm được không?”
“A a!”
“Con giỏi quá đi!”
Chu Khiêm hài lòng đi về phía trước: “Vậy ta không cần phải phân tâm tìm manh mối nữa. Hai bên đường núi có bụi cỏ, dưới táng cây, bùn đất, con đừng bỏ lỡ thứ gì nhé.”
“A~!”
Phó bản đánh quái không hổ là phó bản đánh quái.
Chỉ đi vài chục bậc thang, Chu Khiêm đi đến một mái đình nghỉ chân giữa lưng chừng núi ——
Hai cha con yêu ma đang ở đây!
【 Mục tiêu: Ma Vương con 】
【 Tuổi: 4 tuổi 】
【 Cấp: S+ 】
【 Kỹ năng: Tiếng khóc trẻ con, tấn công bằng ảo ảnh, bàn tay yêu thương 】
【 Chú ý: Khi đứa trẻ khóc, bạn nên cẩn thận! 】
【 Mục tiêu: Ma Vương cha 】
【 Tuổi: 32 】
【 Cấp: Sâu không lường được 】
【 Kỹ năng: Sinh con, chăm sóc con, nấu ăn, còn lại??? 】
【 Chú ý 1: Không biết kỹ năng tấn công, không biết giá trị sinh mạng, không biết lực phòng ngự, không biết kỹ năng đặc biệt, người chơi cần tự mình tìm hiểu 】
【 Chú ý 2: Lực tấn công và phòng ngự của Ma Vương cha mạnh đến mức không thể tưởng tượng được, khi chiến đối với đối phương, người chơi phải hết sức cẩn thận 】
【 Chú ý 3: Ma Vương cha bây giờ đang trong thời kỳ ngủ say, khi bị quấy rầy và tỉnh lại, Ma Vương cha sẽ tấn công người chơi 】
【 Người chơi chú ý: Cuộc chiến sắp bắt đầu! 】
【 Ma Vương cha đang luyện công. Khi Ma Vương cha luyện công sẽ cần thời gian ngủ say. 30 phút sau, Ma Vương cha sẽ tỉnh lại; Ma vương con sẽ chú ý đến người chơi, bạn có 1 phút để chuẩn bị 】
Chu Khiêm đã sắp xếp các đạo cụ và thuốc mình sẽ sử dụng trong túi hành lang lên giao diện, để anh có thể sử dụng kịp thời từ trước.
Cho nên, anh dùng 1 phút này để quan sát cẩn thận hai con quái vật.
Thân thể của hai cha con quái vật này đã phát tím, hai tai nhọn hoắc, trên làn da có nhiều mụn bọc, có cục còn to tướng hệt như bướu thịt.
Tuy trên người không mọc ra thứ gì kỳ quái nhưng hình thái cơ thể của cả hai như thế này đúng là xứng danh với hai chữ “quái vật”.
Theo lời của hệ thống, Ma Vương cha tạm thời đang trong thời kỳ ngủ say. Gã nằm ngửa bên cạnh mái đình, nhìn qua không giống như đang luyện công, miệng há ra vang lên tiếng ngáy đều đều.
Thứ quỷ dị nhất chính là bụng của gã —— gã không mặc áo trên, cái bụng to tướng lộ ra ngoài, trông như đang mang thai.
Đây là “tử c ung nhân tạo” trong manh mối?
Vì sao đến bây giờ gã không gỡ nó xuống?
Bên kia, Ma Vương con vẫn đang bò trên mặt đất, dù đã 4 tuổi nhưng nó không biết đi.
Tạm thời nó chưa xoay người lại nên chưa phát hiện ra Chu Khiêm.
Theo nhắc nhở của hệ thống, một phút sau nó mới tấn công người chơi.
Còn Ma Vương cha của nó thì sẽ tỉnh lại sau 30 phút nữa.
Trong tình huống này, đối với thứ tự đánh quái, chỉ có một cách tối ưu ——
Trong vòng 30 phút, khi Ma Vương cha trong trạng thái ngủ say, khi bị quấy rầy sẽ tỉnh lại và tấn công người chơi. Dựa theo năng lực tấn công và phòng ngự của gã, người chơi chắc chắn không thể có cách giết gã bằng một chiêu.
Có nghĩa rằng nếu người chơi tấn công Ma Vương cha trước sẽ đánh thức gã, khiến gã tấn công ngay lập tức. Cùng lúc đó, Ma Vương con vẫn còn sống. Như vậy thì người chơi sẽ lâm vào cục diện bế tắc.
Cho nên, sách lược tối ưu nhất dành cho người chơi là không được quấy rầy Ma Vương cha, gi ết chết Ma Vương con trong vòng 30 phút.
Sách lược này dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng vì sao phó bản lại chỉ có tỉ lệ thành công là 15%?
Chẳng lẽ Ma Vương cha có lực tấn công mạnh đến nỗi không một ai gi ết chết được?
Một phút sau.
Ma Vương con 4 tuổi xoay người lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chu Khiêm.
Bỗng chốc, nó “oa” lên một tiếng, bắt đầu phát động kỹ năng 【 Tiếng khóc trẻ con 】với Chu Khiêm.
Trước mắt Chu Khiêm liền xuất hiện bóng chồng, anh cảm giác mặt đất bắt đầu rung chuyển, bóng cây đong đưa rung lắc không ngừng, bầu trời xanh thẳm ầm ầm nứt vỡ.
Trong chớp mắt, giống như có vô số Ma Vương con ra đời, bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến.
Có lẽ chiêu thức này liên quan đến ảo thuật, Chu Khiêm hơi nhíu mày, sau đó nhìn thấy vô số Ma Vương con chạy về phía mình.
Vì tốc độ quá nhanh, những đứa trẻ sinh ra từ ảo thuật trong chớp mắt lại huyễn hoặc ra thêm vô số phân thân.
Chu Khiêm bị hằng hà sa số Ma Vương con vây quanh. Hơn nữa mỗi đứa trẻ đều vươn tay lên, phát động 【 Bàn tay yêu thương 】.
Nếu anh bị ăn một cái tát thôi, có lẽ giá trị sinh mạng sẽ giảm xuống một nửa.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm siết chặt khúc xương, tiêu hao một ít điểm kỹ năng, bắt đầu làm chậm tốc độ thời gian.
Sau đó, anh nhắm mắt ngưng thần, hít sâu hai hơi. Khi mở mắt ra, Chu Khiêm không còn chịu ảnh hưởng ảo giác từ tiếng khóc trẻ con, không còn nhìn thấy bóng chồng, anh chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đang bò về phía mình.
Lực tấn công của Ma Vương con không cao nhưng tốc độ di chuyển quá nhanh, có lẽ đây chính là lý do mà nó có thể giành chiến thắng được người chơi nhiều như vậy.
Cũng may kỹ năng thứ nhất của Chu Khiêm là khống chế thời gian, hiển nhiên có thể giảm chậm tốc độ của con quái vật.
Ngay lập tức, Chu Khiêm nhếch môi, trào phúng nói: “Chỉ như thế này thôi?”
Nháy mắt tiếp theo, đứa trẻ bật nhảy lên, bàn tay giơ lên về phía trán Chu Khiêm gần trong gang tấc.
Cầm xương bên tay trái, Chu Khiêm lại tiếp tục giảm tốc độ thời gian, anh rút một con dao găm mà Bạch Trụ đưa cho mình từ trước, hung hăng cắt lên cổ đứa trẻ.
Lưỡi dao sắc bén mang sát ý nồng đậm lóe lên, máu tươi ồ ạt phọt ra từ phần cổ của đứa trẻ.
Chu Khiêm kịp thời nghiêng người, khó khăn né tránh đi lớp máu ghê tởm của quái vật.
Để tiết kiệm điểm kỹ năng, anh nhanh chóng kết thúc kỹ năng làm chậm thời gian.
Ma Vương con ngã xuống vũng máu màu tím, bất động không nhúc nhích, cuối cùng tắt thở.
Qua giao diện hệ thống, Chu Khiêm nhìn thấy giá trị sinh mạng của nó đã về 0.
Theo lý, đáng lẽ bây giờ nó phải chết thật.
Nhưng ngay lúc này, Chu Khiêm nhìn thấy một sợi ánh sáng.
Xoay người nhìn qua, anh nhìn thấy sợi dây ấy nối liền với phần bụng to tướng của Ma Vương cha.
Sợi dây nhấp nháy, sau vài lần lập lòe thì Ma Vương con bất động trên mặt đất đột nhiên bật dậy.
Vết thương trên cổ nó đã biến mất.
Cùng lúc đó, Chu Khiêm nhìn thấy thanh máu của nó cũng đã đầy 100%!
Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản đơn kết thúc nhanh lắm~
Anh Sơn sắp quay trở lại rồi ~