Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 101: Triển lãm án mạng (29)




Trước đó Chu Khiêm đã tìm một căn phòng xa hoa ở khách sạn, vị trí còn có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của thành phố Lam Cảng, một nơi vô cùng thích hợp để hai người cùng nhau trò chuyện, uống chút rượu, giải bày toàn bộ tâm tình suốt 7 năm qua.

Nhưng bây giờ cậu trai tiếp tân ngờ nghệch này đã phá hỏng hết kế hoạch của anh.

Là phòng kép có hai phòng ngủ… nhưng sáu người ở chung với nhau cũng quá chật chội rồi.

Huống hồ, với sự khờ khạo của cậu trai tiếp tân, Chu Khiêm cũng không muốn trở thành người yêu cầu mọi người phải rời khỏi khách sạn, nếu cậu tiếp tân này lỡ miệng nói trước, một đời thanh danh này của anh chẳng phải sẽ…?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiếp tân đã bắt đầu như một cỗ máy giới thiệu về phòng khách sạn, Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao và Tề Lưu Hành, Kha Vũ Tiêu cũng tò mò tiến lên trước xem thử.

Màn giới thiệu vô cùng mới lạ, sử dụng bằng hình thức AR, một căn phòng 3D bỗng chốc xuất hiện trước mặt họ, còn xoay 360 độ không góc chết.

Khi nhìn thấy căn phòng, Hà Tiểu Vĩ tấm tắc bảo lạ.

Nhưng giá cả hiển nhiên đắt đỏ, hắn nhịn không được mà nói: “Chậc, mắc quá. Nếu đổi đồng Lam Cảng thành đồng tiền vàng, để tôi tính xem… Thật sự quá mắc! Trừ khi sáu người chúng ta vào ở chung thì tôi mới thấy cái giá này tạm chấp nhận được.”

Ồn ào thảo luận một phen, Bạch Trụ không nói gì, ánh mắt của y nhìn xuyên qua những người này, chỉ chăm chú nhìn Chu Khiêm.

Một lúc lâu sau, Bạch Trụ đi đến bên cạnh Chu Khiêm, thấp giọng hỏi: “Để bốn người họ ở đi.”

Chu Khiêm suy tư: “Ồ, vậy hai người chúng ta ở đâu?”

Bạch Trụ: “Ăn cơm trước. Ăn xong, anh dẫn em đến một nơi.”

Nhìn chằm chằm Bạch Trụ, Chu Khiêm cười: “Anh Trụ, bí mật của anh đúng là không ít nhỉ.”

20 phút sau, sáu người ngồi trong một tiệm lẩu Hồng Kông.

Nói chuyện với Hà Tiểu Vĩ vài câu, Chu Khiêm cũng đã biết được vì sao họ có thể tìm được nhà hàng nhanh như vậy —— quán lẩu này chỉ cách khách sạn khoảng 800 mét.

Hà Tiểu Vĩ cười ha hả nói: “Khi chúng tôi tìm thấy quán lẩu này, liền muốn tìm cậu hỏi thử xem cậu có thích không. Không ngờ vừa ra ngoài đã thấy cậu và Bạch Trụ vào khách sạn…”

Hà Tiểu Vĩ còn chưa dứt lời, Ẩn Đao đã lấy khuỷu tay chọt hắn.

“Ơ thầy?”

Ẩn Đao cắn răng: “Nhắc nhở anh phải chú ý cách dùng từ.”

Hà Tiểu Vĩ: “?”

Chu Khiêm: “…”

Hà Tiểu Vĩ tiếp tục cười ha hả. Dựa theo tính cách của hắn, ai đến gần cũng có thể thân thiện được ngay. Chỉ cần đi cùng nhau vài bước, hắn đã quen thuộc với Tề Lưu Kha và Kha Vũ Tiêu.

“Chúng ta đi lấy nước chấm đi!” Hà Tiểu Vĩ đề nghị, nhóm người cũng bắt đầu đi về phía khu nước chấm.

Thấy Chu Khiêm ngồi im trên ghế, Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Ơ Khiêm? Cậu không đi hả? Để tôi lấy giúp cậu nhé?”

Chu Khiêm không trả lời, chỉ nhìn Bạch Trụ ở phía sau Hà Tiểu Vĩ. Anh không nói gì, khóe mắt cong cong nhìn chằm chằm đối phương mà cười, giống như đang đánh đố.

Hà Tiểu Vĩ không hiểu chuyện gì, nhưng nghe thấy Bạch Trụ hỏi Chu Khiêm: “Vẫn là sốt Sacha?”

“Ừm.” Chu Khiêm gật đầu, nâng má nhìn chằm chằm đối phương: “Anh vẫn có nhớ nhiều điều về người bạn cũ này à. Khẩu vị em nhiều năm không có thay đổi đâu.”

Hà Tiểu Vĩ gãi gãi đầu, nhìn qua nhìn lại: “Ơ, cái kia…”

Ẩn Đao không thể nhịn nổi, đành phải kéo hắn đi.

Khi bắt đầu bữa ăn, chỉ có bốn người chơi bình thường nói chuyện.

Ẩn Đao giả bộ lạnh lùng không nói gì, Bạch Trụ lạnh lùng thật chỉ im lặng lột vỏ tôm, gắp xương cá, lấy thịt bào ngư cho Chu Khiêm, cả quá trình Chu Khiêm chỉ cần dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Từ nhỏ Tề Lưu Hành đã được dạy rằng chuyện mình có thể tự làm được thì phải dựa vào sức mình, cho nên cậu có chút không quen mắt khi nhìn hành động này của Chu Khiêm.

Sự khó chịu này lên đến đỉnh điểm khi cậu nhìn thấy Bạch Trụ lấy càng cua, đeo bao tay lột vỏ, bỏ thịt cua vào trong chén của Chu Khiêm. Quạ đen bay đầy đầu Tề Lưu Hành, cậu nói: “Chu Khiêm, anh cũng có tay mà.”

Chu Khiêm liền giấu hai tay ra sau lưng, dõng dạc đường hoàng: “Không hề có.”

Tề Lưu Hành: “…”

Chu Khiêm cười: “Chà, em trai còn vị thành niên, chưa hiểu được lạc thú này đâu.”

“Hơn nữa, cậu cũng quá nghiêm túc rồi. Nhưng cũng may nhờ vào tính cách này của cậu nên khi mới gặp, tôi mới có thể tác động đến cậu, khiến cậu giúp tôi kéo thù hận của quái vật. Sau này nếu có người khác lại giở chiêu này với cậu, cậu không nên bị lừa nữa đâu.”

Tề Lưu Hành: “…”

“À đúng rồi.” Chu Khiêm hỏi: “Tôi đã biết vì sao Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao đến khách sạn. Nhưng còn hai người thì sao?”

“Hai chúng tôi lên cấp S, nên chạy đến. Tôi tò mò về thành phố Lam Cảng lắm, muốn cùng mấy anh… xem thử phó bản sau khi lên cấp S như thế nào.”

Tề Lưu Hành nói: “Sau khi vào đây, trời cũng đã tối, hai chúng tôi vừa ra khỏi phó bản, còn chưa nghỉ ngơi, cho nên tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi một đêm, cũng muốn thử liên lạc với các anh, không ngờ vừa bước vào khách sạn đã gặp mặt.”

“Vậy thì… sao hai người lại thăng cấp nhanh như vậy?” Chu Khiêm hỏi.

Tề Lưu Hành đáp: “Hai chúng tôi may mắn tìm được thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm.”

“Chẳng phải thứ đó rất quý hiếm sao?” Chu Khiêm nhíu mày.

“Đúng vậy đúng vậy.” Hà Tiểu Vĩ cũng vô cùng kinh ngạc: “Khi đó tôi còn nghĩ mình may mắn dữ lắm rồi… Ôi chao…”

“Dễ dàng nhặt được một thứ quý giá, thường phía sau sẽ có âm mưu.”

Nói đến đây, Chu Khiêm gắp một miếng thịt cua, chấm vào nước sốt, đôi đũa chuyển động, nhưng anh lại không bỏ vào miệng mình mà đưa đến trước mặt Bạch Trụ.

Bạch Trụ liếc mắt nhìn, sau đó há miệng ăn.

Chu Khiêm cười: “Ngon không? Anh ăn một chút đi.”

Thấy thế, Tề Lưu Hành ngồi đối diện hai người bèn nhỏ giọng hỏi Hà Tiểu Vĩ: “Tôi chỉ mới không tham gia một phó bản thôi mà. Đừng nói là hai người họ đang yêu đương với nhau nha?”

Hà Tiểu Vĩ: “Hả? Yêu đương? Ai yêu đương?”

Tai Chu Khiêm nhạy bén, ánh mắt cảnh cáo nhìn Tề Lưu Hành.

Tề Lưu Hành không sợ hãi mà nghênh đón ánh mắt của anh: “Khi đó anh nói với tôi, anh là “hòn vọng phu”.”

Chu Khiêm: “…”

Tề Lưu Hành: “Ở phó bản 《 Những bông hoa ác 》——”

“Dừng lại!”

Chu Khiêm ngắt lời Tề Lưu Hành, buông đũa, dùng tay túm cổ áo Bạch Trụ, kéo y nghiêng người về phía mình, động tác nước chảy mây trôi liền mạch dứt khoát.

“Anh Trụ, tiếp tục đề tài vừa rồi. Vì sao đồng đội của em đều vô tình nhặt được thẻ kinh nghiệm, phía sau có âm mưu gì không? Vì điểm này, anh có biết thêm gì không?”

“Có người dẫn đường, có lẽ là một khả năng.” Bạch Trụ nói: “Còn một khả năng khác.”

Chu Khiêm: “Khả năng gì?”

Bạch Trụ: “Hệ thống sẽ tổng hợp số liệu đánh giá người chơi, dựa vào đó để đưa ra phó bản phù hợp với từng người, hẳn em cũng đã biết việc này. Hệ thống lựa chọn phó bản có lợi chó việc em rèn luyện kỹ năng của mình. Như vậy thì em có phát hiện ra rằng mỗi lần em đều có thể tìm được nhiệm vụ ẩn liên quan đến phó bản không?”

Chu Khiêm suy nghĩ: “Ý của anh là… Hệ thống đưa thẻ tăng kinh nghiệm cho đồng đội của em, dựa theo góc độ nào đó thì đang giúp em lựa chọn thành viên cho đội nhóm của mình?”

“Không, nói đúng hơn, nó đang giúp em chọn được nhiều thành viên cho đội nhóm của mình hơn. Nó muốn thúc đẩy một… quân đoàn thật sự? Cuối cùng nó muốn làm gì?”

“Có thể suy đoán một chút, lát nữa anh sẽ nói với em.” Bạch Trụ nói: “Em ăn trước đi.”

“Được rồi.” Chu Khiêm thả tay ra, gắp một miếng thịt tôm: “Nhà triển lãm đúng là khiến người khác mệt mỏi. Chúng ta còn chưa kết thúc với nó nữa.”

Kha Vũ Tiêu kiệm lời chợt mở miệng: “Tôi đang làm quen với giao diện hệ thống cấp S… Ở đâu có tin tức công cộng, thường sẽ công bố vài tin tức theo định kỳ, ví dụ như mở ra phó bản mới gì đó, còn có thể thấy thông tin trao đổi qua lại của người chơi. Tôi vừa mới nhìn thấy…”

Kha Vũ Tiêu nghiêm túc nói: “Quân đoàn Đào Hồng tăng gấp đôi giá treo thưởng mạng của Chu Khiêm.”

Chu Khiêm cười: “Quân đoàn Đào Hồng không ai làm được, cho nên muốn kéo người khác làm bao cát à?”

Trên đường đi, Tề Lưu Hành đã nghe Hà Tiểu Vĩ kể lại, đã hiểu được nhóm Chu Khiêm trải qua những gì, lúc này suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Quân đoàn Đào Hồng muốn làm gì?”

“Quân đoàn Đào Hồng chạm trán với anh không ít lần, hẳn đã biết anh không hề dễ đối phó. Tuy bọn họ dùng phương thức treo thưởng… Nhưng thật ra giải thưởng này chỉ có sức cám dỗ với một vài quân đoàn nhỏ mà thôi.”

“Quân đoàn mạnh khinh thường chút tiền ít ỏi ấy. Còn cao thủ đi một mình thì ít nhiều cũng sẽ biết đến anh, dù sao đi nữa, video của anh đã được công chiếu ở khu vực công cộng khá nhiều. Như vậy thì trong tình huống đặc thù, khi không biết được sẽ gặp phó bản gì, sẽ không có ai dám làm bậy như vậy. Vậy thì…”

Ý của Tề Lưu Hành rất đơn giản, loại treo thưởng này chỉ có những kẻ không biết trời cao đất dày như quân đoàn không gì cản được mới chịu nhận.

Như vậy, treo thưởng của quân đoàn Đào Hồng hoàn toàn không có ý nghĩa gì, có vẻ như chỉ được dùng để hấp dẫn những bao cát kéo đến trước mặt Chu Khiêm để tìm đường chết.

“Thứ nhất, có khả năng là muốn thử tôi. Thứ hai, bọn lâu la muốn giết tôi càng nhiều, tôi muốn giải quyết cũng có chút phiền phức, vậy thì họ muốn tôi sống không thoải mái.”

Chu Khiêm hỏi Kha Vũ Tiêu: “Bây giờ còn có ai dám nhận giải treo thưởng này không?”

“Bây giờ không có ai nhận. Có một người gửi một tin nhắn rất đặc biệt, người này nói ——”

Kha Vũ Tiêu nhìn giao diện rồi đọc: “Người này nói anh ta có hỏi thăm người bạn là người chơi cấp Thần của mình, nói rằng người chơi cấp Thần 【137】ít khi xuất hiện, cũng không nhận học trò, từ trước đến nay không dẫn ai vào phó bản luyện cấp, cho nên người này chưa bao giờ phô bày năng lực của mình trước mắt người chơi bình thường.”

“Người này còn nói, gần như không có ai biết 【137】, nhưng người này mới chính là kẻ mạnh thật sự. Người này khuyên mọi người rằng không nên nhận giải treo thưởng này.”

Nghe đến đây, Chu Khiêm lại cười, anh nhìn Bạch Trụ, nói: “Em đã nói gì nào, anh Trụ chính là linh vật của em. Hơn nữa, nhóm chúng ta có tới hai người chơi cấp Thần!”

Đại sảnh trò chơi.

Cửa mở, nhóm con bạc nhận được tiền thắng khi đặt cược vào Chu Khiêm, thỏa mãn rời đi.

Dựa trên cơ sở bảo vệ sự riêng tư của người chơi, có những nội dung trong phó bản sẽ không được phát sóng trực tiếp, ví dụ như khi người chơi đang tắm rửa.

Hệ thống cũng không mở chức năng phát sóng trực tiếp trong phó bản thành phố Lam Cảng.

Cho nên khi Chu Khiêm tạm thời vào phó bản, con bạc con cấp cũng sẽ có cơ hội được nghỉ ngơi.

Trong một góc của băng ghế, Mục Sư chậm rãi hút một điếu thuốc, đến khi hút xong, bốn phía đã không còn ai.

Y đứng dậy, nhìn thấy khu đại sảnh vắng vẻ.

Sau một vòng quan sát, y nhìn thấy một người ở trong góc ——

Ở đó có một người đang đứng bất động, nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể của người này đang run bần bật.

Người này đã ngồi đây một lúc lâu, không thể đứng lên, vì không còn chút sức lực nào.

Rồi một thanh âm vang lên.

“Có phải cậu cảm thấy không công bằng không? Rõ ràng cậu đã trả giá rất nhiều. Cậu tốn rất nhiều tiền, nhiều tinh lực, làm nhiều điều, thu thập tin thức từ bên ngoài, muốn giúp Văn Bân giành thắng lợi…”

“Nhưng Văn Bân lại thua, cậu cũng thua, thua không còn một mảnh. Trái lại, nhóm con bạc cấp cao của Chu Khiêm… Bọn họ chỉ đặt cược đúng người, không cần phải làm gì, cứ thế nhẹ nhàng thắng được tiền?”

Đây là giọng của Mục Sư.

Vừa quan sát biểu tình của đối phương, Mục Sư vừa nói tiếp: “Bọn họ thắng được tiền, là tiền của cậu. Nghĩ như vậy lại càng không công bằng hơn, đúng không?”

“Anh… Anh là người của quân đoàn Đào Hồng?” Người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Mục Sư: “Anh muốn tôi làm gì?”

Mục Sư đáp: “Qua biểu hiện của cậu, tôi cảm thấy cậu là một nhân tài đáng bồi dưỡng, chỉ vậy thôi.”

“Thật ra trò chơi này chính là như vậy. Thắng lợi của cậu phải ký thác lên người khác, quá mơ hồ mờ mịt. Theo tôi, gia nhập quân đoàn Đào Hồng, tôi sẽ tự mình bồi dưỡng cậu.”

“Để trả hết nợ nần… Có lẽ tôi chỉ còn một con đường này. Nhưng tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.” Người nọ nói.

“Cậu hỏi đi.” Mục Sư thân thiện đáp.

Người nọ hỏi: “Chẳng lẽ con bạc của Chu Khiêm sẽ luôn luôn thắng sao?”

Mục Sư cười: “Trên đời này không có ai thắng mãi mãi, điểm khác biệt là sẽ ngã xuống khi nào, có người sớm hơn, có người trễ hơn. Với kinh nghiệm của tôi, người càng ở trên cao thì khi té xuống càng đau.”

“Chu Khiêm cũng như vậy. Nhóm con bạc của cậu ta cũng sẽ như vậy.”

“Nhưng nếu không có chuyện đó thì sao? Nếu Chu Khiêm luôn thắng, chẳng phải nhóm con bạc của cậu ta không cần phải tốn chút sức lực nào ư?” Người nọ siết chặt tay: “Giống như anh nói, thật không công bằng!”

“Nếu đã nghĩ như vậy thì cậu đã xem nhẹ nhân tâm.” Mục Sư nói: “Lòng tham của con người là không có giới hạn.”

“Ý của anh là…”

“Trước khi người chơi lên cấp S chỉ có một con bạc. Khi đó, tiền thưởng thắng cược chỉ thuộc về một mình con bạc đó. Nhưng sau khi lên cấp S, tổng tiền thưởng sẽ giảm bớt, nhưng người muốn trở thành con bạc của Chu Khiêm lại càng nhiều hơn. Nếu cậu cũng là một trong số đó, cậu cam tâm đem những thứ thuộc về mình… chia bớt ra ngoài không?”

Nhìn phản ứng của người nọ, Mục Sư cười: “Chờ bọn họ tự mình ngã xuống đi.”

Lam Cảng năm 2301.

Bốn người nhóm Hà Tiểu Vĩ vào khách sạn.

Chu Khiêm không để tâm  đến ánh mắt hồ nghi của Tề Lưu Hành, một đường đi theo Bạch Trụ ra ngoài bờ biển.

Hai người đi vòng quanh bờ biển hơn 10 phút, Chu Khiêm mới hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

Bạch Trụ nhìn thẳng phía trước, dịu dàng đáp: “Anh từng nói với em, trước đây anh có tới Lam Cảng vài lần để đến khu đấu giá.”

“Ừm.” Chu Khiêm nhìn y: “Vậy thì anh mua được gì?”

“Tới rồi.” Bạch Trụ hất cằm về phía trước.

Chu Khiêm nhìn lên, nhìn thấy một tòa nhà hai tầng kiểu Tây hướng ra biển.

“Nhà của anh?”

Chu Khiêm tiến nhanh về phía trước, dừng lại trước cánh cửa có tạo hình cổ quái, nghiêng đầu cười hỏi Bạch Trụ: “Cánh cửa này mở như thế nào?”

Bạch Trụ đáp: “Để anh xác lập vân tay cho em.”

Sau đó, Bạch Trụ đặt ngón trỏ của Chu Khiêm lên giao diện hệ thống khóa cửa, liên tục làm ba lần, họ đã xác lập dấu vân tay xong.

Vào trong phòng khách, hai người đổi giày, Bạch Trụ dẫn Chu Khiêm đi thăm quan khắp ngôi nhàn, cuối cùng dẫn anh vào phòng ngủ chính, lấy một bộ quần áo sạch sẽ và một chiếc khăn tắm đưa cho Chu Khiêm.

“Tối nay em ngủ ở đây. Anh ngủ ở phòng dành cho khách ở bên cạnh. Trước khi ngủ, em đi tắm nhé? Anh giúp em hâm nóng sữa?”

Chu Khiêm không vội vã muốn đi tắm, anh chỉ chỉ vào quần áo trong tay Bạch Trụ, hỏi: “Đều là cỡ của em? Anh đã chuẩn bị hết từ trước rồi?”

Bạch Trụ đáp: “Nghĩ sẽ có ngày em cần dùng. Nhưng anh không chắc có vừa với em không, anh tự chuẩn bị, em cứ thử trước. Nếu không vừa anh sẽ mua cho em bộ khác.”

Nghe xong, Chu Khiêm suy tư nhìn bộ quần áo trước mặt một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, cầm trong tay.

Anh nghiêm túc nói: “Anh Trụ, tắm xong, em muốn uống rượu.”

Bạch Trụ gật đầu: “Được. Uống ít một chút. Rượu vang đỏ?”

Chu Khiêm nói: “Ừm. Chúng ta uống rượu rồi nói chuyện một chút được không?”

“Được.” Bạch Trụ gật gật đầu.

Chu Khiêm lên lầu tắm, Bạch Trụ xuống dưới lầu tắm, sau đó hai người leo lên cầu thang nhỏ, đi qua cửa sổ trên mái nhà để ngồi lên trên cao.

Tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn thấy những sắc đèn neon lấp lánh của thành phố Lam Cảng cùng với bầu trời phát ra ánh sáng kỳ lạ trên trời cao.

Chu Khiêm thích màu sắc rực rỡ, không khí ồn ào như thế này, điều này khiến tâm trạng anh trở nên vui sướng hơn.

Nhấp một ngụm rượu, Chu Khiêm nghiêng đầu, Bạch Trụ đang khoác thêm một chiếc áo khoác cho Chu Khiêm.

Chu Khiêm nheo mắt, nói: “Anh Trụ, đôi khi em cảm thấy anh rất lãnh mạn, ví dụ như bây giờ. Nhưng đôi khi em lại cảm thấy anh lại không rõ ràng bất kỳ điều gì cả.”

Bạch Trụ nhàn nhạt cười, không nói gì, chỉ giúp đối phương kéo chặt áo khoác hơn, rồi nâng ly, nhấp một ngụm rượu.

Chu Khiêm quay đầu, nhìn mặt biển mênh mông.

Gió biển mơn man thổi qua gương mặt anh, nhuộm thứ mùi vị mằn mặn vào từng câu chữ.

“Nhiều lúc em cũng không biết anh đang nghĩ gì.”

Chu Khiêm kéo kéo áo sơ mi trắng trên người: “Ví dụ như quần áo này. Anh đã chuẩn bị chúng từ trước, là vì biết em sẽ vào trò chơi này?”

“Ở hiện thực, vào đêm em ngạt khí gas, là anh đã cứu em? Đêm đó em chắc chắn mình đã nhìn thấy một con rồng. Có phải anh là vị thần… hồi sinh em không? Nhưng anh sẽ phải trả giá lại điều gì nếu làm điều đó?”

Đặt ly rượu xuống, Chu Khiêm nghiêng đầu, hỏi tiếp: “Vị Thần ở trong trò chơi này rốt cuộc là ai?”

Bạch Trụ trầm mặc một lát, đáp: “Cha của em là con bạc trong trò chơi.”

Chu Khiêm gật đầu: “Em đã đoán được.”

Bạch Trụ nói: “Ông ấy thua, muốn kiếm lại số tiền đã mất ở trong trò chơi ở ngoài hiện thực, kết quả lại thua càng nhiều hơn. Khi anh biết việc này thì cũng biết được có người xúi giục cha em giết em. Nếu ông ấy giết em có thể trả lại được toàn bộ số nợ của mình. Cha em thất bại, cho nên ông ấy cũng bị người khác gi ết chết.”

“Vậy thì ai luôn muốn giết em?”

Chu Khiêm nhíu mày: “Em vẫn không thể nhìn thấu được động cơ của quân đoàn Đào Hồng.”

“Em cảm thấy nói theo một cách nào đó, trò chơi này chọn anh. Hoặc là… chọn anh và em. Giống như cả anh và em đều không thể trốn thoát khỏi số mệnh này.”

“Nhưng có người cũng không muốn chúng ta có được “số mệnh” đó. Tóm lại, em có một chút suy đoán. Sau này chúng ta có thể cùng nhau thử nghiệm một chút. Còn đêm hôm đó ——”

Bạch Trụ: “Trình độ hóa thần của anh rất cao, khi đó đã có năng lực hóa thành rồng trong thế giới hiện thực. Cho nên khi anh nhận được tin liền đuổi đến ngay. Hôm đó em đúng là đã nhìn thấy anh.”

“Nhưng anh chỉ kịp thời mang em ra khỏi phòng, anh không có năng lực hồi sinh người chết, ít nhất thì đến bây giờ vẫn chưa có được, cho nên em chưa từng chết.”

“Vì cưỡng ép hóa rồng trong thế giới hiện thực, tinh thần lực của anh bị tổn thương nặng, em ở bệnh viện 8 tháng, anh cũng nằm suốt 8 tháng, không thể vào phó bản nào. Không giống với các em, người chơi cấp Thần như anh không bị hạn chế thời gian vào phó bản.”

“Xin lỗi em, sau khi mang em ra ngoài, anh không còn đủ sức hóa rồng, đành phải rời đi, không kịp cứu mẹ em.”

Chu Khiêm lắc đầu, hỏi tiếp: “Anh nằm suốt 8 tháng… Vậy thì con rồng mà em nhìn thấy không phải là anh?”

Bạch Trụ hỏi ngược lại: “Ý em là em nhìn thấy một con rồng ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn?”

“Đúng vậy. Nhìn thấy rất nhiều lần.” Chu Khiêm đáp: “Nó dẫn em vào trò chơi.”

“Đó không phải là anh.” Bạch Trụ nói: “Nếu có thể, đương nhiên anh không muốn em phải vào đây. Nhưng từ khi vụ việc liên quan đến cha em bắt đầu, anh đã có cảm giác trò chơi đã lựa chọn em. Cho nên…”

Chu Khiêm cười.

Có lẽ là đã tìm được đáp án mà mình muốn, bây giờ nụ cười của anh như trút được gánh nặng.

Nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm nói: “Cho nên anh mới mua ngôi nhà này và chuẩn bị quần áo cho em? Anh Trụ à…”

“Hửm?”

Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Khi còn nhỏ, lời nói ngu ngốc của em đã tổn thương anh. Anh không nên tin là thật, không cần đặt nặng trong lòng. Cái gì mà mua nhà… Khi đó em chỉ cố ý chọc tức anh thôi. Em không hề nghĩ rằng…”

“Bạch Trụ, thành tích của anh tốt thì như thế nào? Anh sẽ không bao giờ mua được biệt thự như nhà của em.”

“Anh Trụ, em xin lỗi, em không cố ý nói như vậy. Anh có thể mua được rất nhiều căn biệt thự mà anh thích.”

Bây giờ ngẫm lại, dù là câu nào trong hai câu đó cũng sẽ trở thành gánh nặng với Bạch Trụ đúng không?

—— Anh ấy bị nhốt, không thể mua nhà ở thế giới hiện thực, nhưng trong thế giới tinh thần, anh ấy vẫn nhớ rõ chuyện này, hơn nữa còn làm được, giống như muốn chứng minh cho ai đó thấy.

Bất tri bất giác, Chu Khiêm đặt ly rượu xuống, ngả lưng nằm xuống, nhìn bầu trời đêm rực rỡ với những đám mây đầy đủ sắc màu.

Nhưng hai tai của anh vẫn dựng lên, chú ý từng cử động của Bạch Trụ ở bên cạnh.

Bạch Trụ nói: “Khi nhận được kết quả khám bệnh, anh ngồi một mình trong công viên phía sau bệnh viện rất lâu. Có một người xuất hiện, nói rằng anh có thể tham gia vào một chương trình thí nghiệm liên quan đến cải biến mã giền, ông ta nói có thể chữa bệnh cho anh, cũng hứa với anh rằng vài tháng sau anh sẽ khỏe lại. Anh đồng ý, cũng đã ký hiệp nghị bảo mật.”

“Em biết rồi. Anh nghĩ rằng vài tháng sau, anh có thể khỏe mạnh lại, tung tăng nhảy nhót trước mặt em như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Chu Khiêm thấp giọng nói, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Anh từng nói với Bạch Trụ rằng —— Bạch Trụ là một người hoàn hảo.

Một câu nói như vậy đối với Bạch Trụ cũng là một gánh nặng.

Đặc biệt vào khi đó, Bạch Trụ vẫn còn rất nhỏ tuổi. Thật ra đó còn là độ tuổi cần có sự dìu dắt của người khác.

Có lẽ vì khi đó mình quá mức ỷ lại vào anh ấy, khiến anh ấy cho rằng bản thân là một người có thể để cho người khác dựa vào, chứ không thể dựa vào người khác ——

Bạch Trụ của khi đó không dám để lộ bộ mặt yếu ớt đối với mình.

Cho đến tận bây giờ, Chu Khiêm mới có thể xác nhận được một điều —— Bạch Trụ đồng ý ký hiệp nghị bảo mật, đồng ý tham gia thí nghiệm, không phải vì anh ấy không sợ chết, cũng không phải là vì tuổi còn nhỏ nên hành động thiếu lý trí, mà là vì nếu có chết đi, anh ấy cũng không muốn bị bắt gặp trong tình trạng tay chân teo rút, cả người nằm bất động không thể nhúc nhích, trở thành một người tàn tật, cuối cùng chật vật, đau đớn mà chết đi.

Đương nhiên, có lẽ cũng không phải hoàn toàn là bởi vì mình.

Cha mẹ của anh ấy cũng là một vấn đề lớn.

Vì sinh Bạch Trụ, mẹ của anh ấy đã lỡ cơ hội thăng quan tiến chức, cho nên bà ấy luôn có điều oán trách đứa con này. Vì công việc bận rộn, cha của anh ấy cũng không quan tâm  đến anh nhiều.

Tóm lại, có lẽ khi đó Bạch Trụ cảm thấy rằng cha mẹ của mình cũng không thể nào chấp nhận anh là một người không hoàn hảo.

Bọn họ không thể chấp nhận được việc đứa con mà mình kỳ vọng lại trở thành một bệnh nhân nằm liệt giường, phải dựa vào họ cả đời, trở thành gánh nặng của họ suốt cuộc đời này.

Chu Khiêm và Bạch Trụ đều là những đứa trẻ không được cha mẹ thương yêu. Họ đều có chấn thương tâm lý từ gia đình mình. Nhưng cá tính của họ lại phát triển theo hai con đường cực đoan khác nhau.

Chu Khiêm không khỏi nghĩ rằng Bạch Trụ vì mình mà cố chấp, vì mình mà phải đeo từng tầng từng tầng gông xiềng trên cổ. Nhưng anh ấy lại hoàn toàn không hay biết rằng bộ dạng thật của anh ấy trong lòng mình là như thế nào.

Có một số chuyện… có lẽ anh ấy thật sự không hiểu.

Anh ấy luôn dùng phương thức vụng về mà lại bướng bỉnh để thực hiện bổn phận và bảo vệ. Nhưng bản thân anh ấy lại không rõ điều gì.

Chu Khiêm siết chặt hai tay, sau một lúc mới buông ra.

Sao trời trở nên mơ hồ, anh im lặng nhắm mắt.

Bạch Trụ dường như nhận ra điều gì, nói: “Chu Khiêm, khi lựa chọn tham gia thí nghiệm, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ chết đi, anh luôn vì mình mà tìm một con đường sống, anh chưa từng muốn bỏ em lại. Khi đó anh ——”

“Không sao. Anh Trụ, em biết rồi.” Chu Khiêm nhắm mắt, nói: “Qua vài ngày ở chung với nhau, cùng với những điều chúng ta nói vào tối nay… Em đã hiểu rõ rồi, em sẽ không tức giận với anh đâu.”

“Chu Khiêm à…”

“Em mệt rồi, em muốn nằm ngủ một lát.”

“Được, vậy em ngủ đi.”

Không biết bao lâu sau, thấy Chu Khiêm hít thở đều đặn, Bạch Trụ biết anh đã ngủ say.

Bóng tối thẳm sâu, gió biển nổi to.

Bạch Trụ sợ Chu Khiêm cảm lạnh, cuối cùng ôm đối phương xuống lầu, ôm vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Giúp Chu Khiêm đắp chăn, bao bọc kín mít hết tay chân, Bạch Trụ tắt đèn ngủ, sau đó ra ngoài hành lang.

Bạch Trụ cũng không biết rằng Chu Khiêm đang giả vờ ngủ, bàn tay siết chặt dưới tấm chăn dần buông lỏng.

Lẳng lặng đứng ngoài hành lang một lúc lâu, Bạch Trụ quay vào phòng, ngồi trên ghế bên cạnh giường.

Ánh đèn nhợt nhạt ngoài hành lang soi rọi lên nửa gương mặt của Chu Khiêm, đồng thời khiến cho cái bóng của Bạch Trụ kéo dài trên sàn nhà.

Bóng đen ấy ngồi im thật lâu, cuối cùng mới chuyển động ——

Bạch Trụ tiến lên, cúi người, nâng tay chạm vào trán của Chu Khiêm, sau đó vén phần tóc mái qua. Y cẩn thận cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống chiếc trán trơn bóng.

Kết thúc nụ hôn, Bạch Trụ đứng dậy rời đi. Khi vừa xoay người, một bàn tay thò ra từ dưới tấm chăn, túm lấy cổ tay y.

Bạch Trụ đứng im không nhúc hích, một lát sau, y nghe thấy Chu Khiêm hỏi: “Trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, sau khi anh hóa rồng, có phải anh cũng làm như thế này không?”

Bóng đêm âm trầm.

Giọng điệu của Chu Khiêm ẩn chứa một tia khiêu khích.

Sau đó, Chu Khiêm tiếp tục hỏi: “Anh Trụ, em nên lấy danh nghĩa gì để ở lại nhà anh? Anh em, bạn bè, bạn học, hay là… còn điều gì khác không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.