Mọi nghi ngờ, trực giác, cố ý vô tình thử nghiệm đều đang chờ đợi đáp án ngay lúc này.
Còn một tia không chắc chắn cuối cùng cũng đã được xác định. Nhìn chằm chằm người trước mắt, Chu Khiêm nghĩ thầm —— bây giờ chỉ còn thiếu một bước người này chính miệng thừa nhận mà thôi.
Cách đó không xa, ngọn lửa ở phía bắc cao vút tận trời, khói mù cuồn cuộn kéo tới.
Chu Khiêm biến dị không ngừng đã có thể thích nghi với cường độ cao, không hề bị ảnh hưởng.
Nhưng hiển nhiên Ryan đang sợ hãi. Dù đã mang mặt nạ bảo hộ cao cấp, khi nhìn thấy khói đen dày đặc đang bao quanh mình, y vẫn cau mày, ho khan một tiếng.
Chợt Ryan trừng mắt nhìn Chu Khiêm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, điên cuồng, không cam lòng, còn có một tia sợ hãi. Rõ ràng người này vẫn còn trong trạng thái của “Sarah”.
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Chu Khiêm nheo mắt, nhìn chằm chằm y rồi nói: “Chà không muốn OOC đúng không?”
Ryan hình như không hiểu những lời này, không mở miệng trả lời.
Chu Khiêm hùng hổ dọa nạt hỏi: “Vì anh nên khi nãy em mới bị Võ Tòng đánh. Anh tính trả món nợ này như thế nào đây?”
Lại một luồng khói xộc tới, khiến cho mặt nạ trong suốt và quần áo bảo hộ của Ryan phủ một lớp tro.
Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Khiêm không nhìn thấy rõ ánh mắt của đối phương.
Chu Khiêm đánh giá Ryan từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó thúc giục rễ cây di chuyển, kéo đối phương đi về phía nam.
Cây cối cao vút giữa khói đen, ven đường vẫn còn vô số bụi cây biến dị, có thể tạm thời che lấp khói mù.
Chu Khiêm dẫn Ryan đi đến hướng nam, một lát sau tìm thấy một nơi chưa bị khói ảnh hưởng.
Suy từ liếc mắt nhìn Ryan, Chu Khiêm cười, nhưng ánh mắt lóe lên tia ranh ma, đồng thời cũng tràn ngập tàn nhẫn.
“Được, tốt thôi, không thể OOC. Vậy thì anh cứ cố gắng duy trì vai diễn đi.”
Nói xong, Chu Khiêm lấy vài món đồ trong túi hành lý ra.
Tóc giả, kính lens được anh mua từ hệ thống giao dịch.
Bây giờ, tiếng máy bay vang vọng từ xa, đó là những máy bay trực thang ở gần đây.
Bọn họ đương nhiên đang đi tìm trưởng thị trấn Ryan.
Nhưng bị cây cối và khói đen che lấp, bọn họ vẫn chưa thể tìm kiếm được vị trí của Chu Khiêm và Ryan.
Sau đó loa thông báo dội vang ——
“Quái vật! Thả trưởng thị trấn Ryan ra! Nếu không nhà ngươi sẽ bị tiêu diệt!”
Nghe xong, Chu Khiêm mỉm cười với Ryan: “Người của ngài cũng kỳ lạ thật đó. Dù gì cũng muốn giết tôi, vì sao tôi phải thả ngài ra nhỉ?”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Ryan siết chặt hai tay, tức giận đến mức trắng bệch cả mặt.
Chu Khiêm dùng ánh mắt “tôi im lặng nhìn anh diễn xuất” đáp trả, nói: “Sao bây giờ ngài không biến thành Sarah đi? Thật ra tôi tò mò ngài sẽ biến hình như thế nào.”
Ryan: “…”
Chu Khiêm tiến lên trước mặt đối phương, trực tiếp giơ tay kéo cổ áo y, sờ s0ạng vài cái, tìm thấy khóa kéo, sau đó kéo xuống.
“Ừm, tôi biết rồi, ngài không dám biến thân vì ngài vẫn tin quân lính của mình có thể tìm tới đây.”
Sau khi chỉ huy một bộ phận rễ cây rời khỏi thân thể Ryan, Chu Khiêm cởi áo khoác của đối phương, sau đó nói: “Thật ra lúc trước tôi cũng tò mò một việc, vì sao quân nhà nước và ban quản lý cấp cao lại giúp đỡ ngài hết lòng như vậy. Bây giờ tôi nghĩ rằng bọn họ cũng bị ngài lừa gạt mà thôi.”
“Bọn họ cho rằng đó chỉ là một thí nghiệm khoa học xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi thông báo chuyện này với người dân chỉ khiến cho người dân trong thị trấn hoang mang lo sợ. Việc này gây bất lợi đến sự an ổn của thị trấn. Đây là một lý do.”
“Lý do thứ hai, có lẽ ngài đã nói với họ rằng một khi để những đứa trẻ đó sống sót, chúng sẽ lây nhiễm phóng xạ cho những người khác. Quân nhà nước của ngài có lẽ cũng không biết ngài đang thí nghiệm gì đâu đúng không?”
“Tóm lại, bọn họ một mực tin tưởng ngài, khiến người dân tin vào chuyện ma quỷ. Với bọn họ, trong thời gian ngắn giết một vài đứa trẻ, nhưng về lâu dài, đây lại là chuyện tốt. Vì họ cho rằng… Thí nghiệm của ngài giúp cho khoa học kỹ thuật phát triển hơn, sẽ mang đến nhiều lợi ích khác cho thị trấn. Nhưng nếu ——”
“Nếu bây giờ bọn họ phát hiện ra thật ra ngài là phù thủy Sarah thì sao? Ngoài ra ——”
“Nếu để Hiệp hội Phù thủy phát hiện ra nữ phù thủy mà họ hết lòng tôn kính, bây giờ lại là trưởng thị trấn Ryan đã sát hại vô số người của mình, sẽ như thế nào?”
Có vẻ nhận ra được Chu Khiêm đang nói gì, đồng tử của Ryan mở to vì sợ hãi. Y trầm giọng nói: “Thiết bị của tôi, cậu có lấy cũng vô dụng! Chỉ có tôi mới có thể mở ra! Tôi sẽ không nói biện pháp cho cậu biết, cậu không thể liên lạc với người khác ——”
Câu tiếp theo của Ryan không thể nói ra, vì y nhìn thấy Chu Khiêm lấy một thứ khác ra ngoài —— đó là một chiếc điện thoại di động.
“Khi ở trại doanh của Hiệp hội Phù thủy, tôi đã có được điện thoại của Eva. Bây giờ đã đến lúc cô ấy nên biết chân tướng. Tuy đối với một người mẹ như cô ấy, biết được chân tướng, có nghĩa là biết được chính mình là kẻ đã ra tay sát hại đứa con của mình, có nghĩa là tín ngưỡng cả đời của cô ấy đã sụp đổ từ đây ——”
“Nhưng không thể để cô ấy sống trong lời nói dối suốt đời được. Cô ấy có quyền biết được chân tướng.”
Nghe đến đây, Ryan vô cùng kinh sợ. Nhưng vài giây sau, y cố gắng trấn định lại.
Chu Khiêm dường như nhìn thấu toàn bộ tâm tư của đối phương, mỉm cười nói: “Ngài muốn nói rằng quân lính cũng có thể tìm cách giải thích. Bên phía phù thủy, ngài có thể hoàn toàn từ bỏ. Dù sao thì số lượng phù thủy cũng không nhiều lắm. Bọn họ sở dĩ có thể thành lập trại doanh là vì có lẽ do ngài mượn thân phận trưởng thị trấn Ryan giúp họ đúng không? Ngài cảm thấy, nếu không có ngài thì bọn họ không là cái thá gì, đúng không?”
“Nhưng nếu —— tôi không chỉ dừng lại ở đó thì sao?”
“Cậu, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Ryan bỗng nhiên rất sợ hãi, cả người mất khống chế mà run run. Đây là phản ứng khi mộng tưởng bắt đầu sụp đổ, sự phẫn nộ, tuyệt vọng và sự không cam lòng đang đan xen lẫn nhau.
Sao mình có thể cam tâm, mọi kế hoạch dày công tỉ mỉ lại có thể bị phá hủy như vậy?
Sao mình có thể cam tâm, tình yêu và sự ngưỡng mộ của vô số người cứ thế hóa thành tro tàn?
Không.
Con quái vật này không thể làm được!
Nhưng Chu Khiêm lại muốn làm như vậy.
Anh giơ điện thoại lên, mim cười nói một câu vô cùng tàn nhẫn với Ryan ——
“Ở trung tâm sinh dục của tòa hành chính, tôi đều xin từng số điện thoại của từng thai phụ. Không phải khoa học kỹ thuật ở đây phát triển cao lắm sao, điện thoại có thể gọi điện cho nhiều người cùng một lúc như vậy. Thật ra tôi không chỉ muốn gọi cho các thai phụ không… mà còn muốn phát sóng trực tiếp với cả thị trấn của ngài.”
Sau khi gọi video, Chu Khiêm đội bộ tóc giả màu vàng lên đầu Ryan.
Trong quá trình đó, con bướm chịu sự điều khiển của Chu Khiêm, hướng máy quay về phía Ryan.
Sau đó Chu Khiêm đeo kính lens lên cho Ryan, trong quá trình cũng không quên chỉ huy con bướm cầm máy quay tiến sát lại gần, cho đôi mắt của Ryan một cảnh đặc tả.
Vô vàn người dân nhìn thấy qua phát sóng trực tiếp, lo lắng cho trưởng thị trấn bị quái vật đáng sợ bắt cóc, không biết ngài ấy sẽ bị đối đãi như thế nào. Trưởng thị trấn gặp chuyện khiến cho mọi người vô cùng lo lắng, có người hận không thể lấy thân mình thế chỗ cho trưởng thị trấn.
Ở bên kia, nhóm phù thủy thông qua điện thoại của Eva nhìn thấy hết thảy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa rồi khi nhìn thấy trưởng thị trấn, họ đương nhiên vui mừng khi có người gặp họa, trưởng thị trấn phải bị quái vật gi3t chết mới tốt!
Nhưng điều bọn họ lại không thể ngờ tới chính là, Chu Khiêm đội tóc giả lên cho Ryan, mắt kính lens, cuối cùng còn lấy ra một bộ váy.
Chu Khiêm lên tiếng.
Giọng điệu đầy ác ý, nếu nghe kỹ hơn còn có một sự trêu đùa bỡn cợt.
“Ngài muốn tôi tự mình c ởi quần cho ngài, tự tay tôi mặc váy cho ngài? Hay là ngài tự biến hình cho họ xem?”