Rạng sáng 1 giờ 10 phút.
Chu Khiêm và Bạch Trụ dừng lại khi còn cách lữ quán Hồng Thần 300 mét, vì Hồng Thần A Mị và A Liên đã dừng lại, cùng nhau quay đầu, nhìn về phía bọn họ.
Có lẽ sức mạnh của Hồng Thần gắn liền với lữ quán nên khi đến gần lữ quán, Hồng Thần đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ.
Đối diện nhìn nhau, A Mị và A Liên đều lộ sát ý.
Trước khi họ động thủ, Chu Khiêm vừa nói vừa leo xuống lưng Bạch Trụ: “Hai người có thể tìm được Đế Phù. Vì hai người có thể cảm nhận được sức mạnh của bà ta?”
A Liên giơ tay lên, hoa sen trong lòng bàn tay hội tụ rồi lại tán ra, nhưng sau đó tiếp tục tụ lại, muốn đánh về phía Chu Khiêm và Bạch Trụ.
Bạch Trụ nhanh chóng rút kiếm, Chu Khiêm liền đè cổ tay y lại, tiếp tục nhìn A Liên.
Đóa sen đỏ lơ lửng giữa không trung, khi chuẩn bị xuất chiêu, Chu Khiêm liền hỏi: “Có phải sức mạnh của Đế Phù lại tăng lên?”
Quả nhiên, A Liên hỏi lại: “Làm sao nhà ngươi biết?”
“Em đúng là không nhớ anh rồi. Khi em 8 tuổi, anh đã trộm khăn tay của em.” Chu Khiêm nói.
“Khăn tay? Ý ngươi là lễ Samhain…” Ánh mắt của A Liên lạnh băng: “Không, tôi chưa từng gặp anh.”
“Vì ảnh hưởng từ sức mạnh của Đế Phù, em không nhớ rõ điều gì. Để anh đổi cách nói khác ——”
Chu Khiêm nhìn về phía A Mị: “Thật ra là do cô nguyền rủa. Cô từng nguyền rủa toàn bộ dân làng sẽ chết. Bây giờ A Liên giết mọi người, nhìn từ bên ngoài giống như là lời nguyền đã ứng nghiệm. Nhưng thực tế thì vẫn còn thiếu một người chết.”
Ánh mắt chuyển sang A Liên, Chu Khiêm cười nói: “Em vẫn chưa chết mà.”
Nghe xong, A Liên nghiêm túc hơn, sắc mặt có chút trắng bệch.
Chu Khiêm cười cười, nói: “Thời gian đã trôi xa hơn so với em tưởng tượng rồi. Số phận của làng Vô Danh và của em đã sớm được định đoạt sẵn, những gì xảy ra đã xảy ra.”
“Bây giờ em, thật ra vẫn là em sống trong “quá khứ”. Em không biết được số phận “tương lai” của mình là gì.”
“Tuy em là sát ý do thần phái xuống nhân gian, nhưng về bản chất, em vẫn giống chúng tôi, là con người. Em là con người, dù có sức mạnh siêu nhiên đi nữa thì em cũng không thể đi xuyên thời gian.”
Chu Khiêm nói tiếp: “Nhưng A Mị và Đế Phù thì không giống như vậy. Thiên giới, nhân gian, địa ngục là ba chiều kích không gian của thế giới này. Chúng ta ở nhân gian, cho nên chúng ta không thể thoát khỏi dòng thời gian của nhân gian.”
“Nhưng A Mị và Đế Phù thì không giống như vậy, họ có thể đứng ở bên ngoài thời gian quan sát chúng ta, có thể tự do đi lại trong dòng thời gian của chúng ta.”
“Cũng chính vì lý do này, em mới muốn dựa vào A Mị và lữ quán của cô ta để tìm vị trí của Đế Phù, đúng không? Không có lữ quán Hồng Thần có thể đi xuyên qua hai chiều không gian, là vật môi giới dịch chuyển thời gian, giữa những thời không mênh mông, em hoàn toàn không biết Đế Phù ở đâu.”
Khi nghe đến đây, những con bạc trong đại sảnh không hiểu được.
[ Đợi chút, tôi nhìn lại sổ ghi chép đã… Khi trò ném khăn kết thúc, 137 đi gác đêm, nhóm Chu Khiêm quay về tầng 2 của quán trọ, sau đó Hồng Thần A Mị tìm Đế Phù, nói rằng muốn nguyền rủa toàn bộ dân làng chết hết, cô ta cố ý nhắc rằng cô ta và Đế Phù không giống nhau, vì A Mị không thể đứng ở ngoài không thời gian! ]
[ Đúng thế, A Mị không thể đi xuyên thời gian! Nếu cô ta đến quán trọ để tìm Đế Phù, mục đích là để nguyền rủa dân làng chết đi, sao cô ta từ tương lai quay về quá khứ lại không biết họ chết? ]
[ Nhưng anh Khiêm nói đâu sai. Mọi người có phát hiện ra không, suốt đường đi không có thấy con quỷ nào hết! Có phải họ đang ở những thời không khác nhau không? ]
[ Tôi cũng đã muốn nói từ sớm rồi, ngôi làng này không lớn, nhưng theo lý thì người dị giới có rất nhiều. Ra là họ đến làng Vô Danh ở những thờ không khác nhau, như thế thì tách ra, không thể gặp nhau được… ]
[ Này tôi nói này, thật ra không cần phân tích, A Mị đã tự mình thừa nhận với A Mị rằng lữ quán của cô ta có thể tìm tung tích của Đế Phù. Cho nên trước đó anh Khiêm mới phân tích như vậy, lữ quán Hồng Thần có thể song song tồn tại trong nhiều thời không khác nhau, A Mị giống Đế Phù, có thể tự do đi xuyên thời không! ]
[ Vậy thì ở quán trọ đêm đó là sao? Lời nói của A Mị mâu thuẫn với năng lực của cô ta rồi! Rõ ràng cô ta nói rằng cô ta không thể đứng ngoài thời gian. Chứng ta trong thời không mà nhóm A Bốc còn sống, cô ta mới nguyền rủa họ chết hết đi… ]
[ Tôi biết rồi! Có hai khả năng —— ]
[ Thứ nhất, cuộc đối thoại đêm đó của A Mị và Đế Phù cũng không nhất định xảy ra ở đại sảnh của quán trọ! ]
[ A Mị từng nói phải đến quán trọ tìm Đế Phù, muốn nguyền rủa dân làng. ]
[ Chúng ta và anh Khiêm nghe thấy lời đó có lẽ là vì Đế Phù đã dùng đôi mắt của bức tượng bên ngoài phóng chiếu lại cuộc đối thoại ở những thời gian khác cho người chơi nghe! ]
[ Còn mục đích của Đế Phù đương nhiên là để người chơi nghi ngờ làng Vô Danh, từ đó căm thù dân làng, thậm chí để điều tra hết mọi thứ mà nói dối, điều này đã cung cấp năng lượng cho Đế Phù hấp thụ. ]
[ Mọi người còn nhớ không, anh đại Ẩn Đao từng nói rồi, thái độ của Đế Phù với người chơi là “hỗn loạn”, bà ta không có sát ý với họ. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng khi đó bà ta không có sát ý trực tiếp với họ, vì chỉ có người sống mới có thể cung cấp cảm xúc tiêu cực cho bà ta hấp thụ! ]
[ Khoan đã, tôi ngắt lời một chút, lời này của anh có BUG. Khi đó người chơi không thể nghe hiểu được ngôn ngữ của A Mị, chứng tỏ khi đó cô ta đã là Hồng Thần. Cô ta là Hồng Thần, không phải người trần gian, có thể đi xuyên thời gian, vậy vì sao cô ta lại nói mình không thể đứng ở ngoài thời gian? ]
[ Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai —— A Mị nói dối ]
[ Đm, tôi cũng hiểu rồi, chỉ có một đáp án có thể giải thích hết chuyện đêm đó —— A Mị cố ý nói như vậy là để khiến người chơi hiểu sai! ]
[ Chẳng phải sao? Hai vị thần mạnh như thế, có thể tồn tại ở những thời không khác nhau, sao hai người họ có thể không biết người chơi đang “nghe lén” được? A Mị đã cố ý nói như thế! ]
[ Đm đm, vậy A Mị là người của Đế Phù?!! ]
Trong trò chơi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn Chu Khiêm, A Liên nói: “Họ có thể đi xuyên thời không, tôi hiển nhiên biết. Nhưng còn anh thì sao?”
“Nếu anh cũng là người bình thường, anh không thể đi xuyên thời gian, vậy sao anh có thể nói “tôi từ tương lai” xuyên qua “tôi ở hiện tại”?”
Chu Khiêm nói: “Em đã biết rõ Đế Phù, em cũng biết bà ta có một pháp khí đúng không? Chính là bức tượng ở ngay cổng làng. Chúng tôi bị bà ta dùng pháp khí này, từ “tương lai” trong góc nhìn của em xuyên đến đây. Tôi biết sức mạnh của bà ta sẽ tăng lên là vì bà ta đang mong chờ “phản bội” xảy ra.”
“Đế Phù dùng pháp khí để dịch chuyển chúng tôi về quá khứ của làng Vô Danh, chính là để khiến chúng tôi cảm thụ được sự phản bội từ dân làng, sau đó sinh ra hận ý và sát ý, để bà ta hấp thụ năng lượng.”
“Bây giờ bà ta chia tách nhóm chúng tôi ra ở nhiều thời không khác nhau, mục đích là để kích phát chúng tôi phản bội nhau. Theo như tôi biết, bạn của tôi đã chết vì bà ta. Cho nên, chúng ta nên hợp tác với nhau.”
Nói đến đây, ánh mắt của Chu Khiêm phát sáng, giống như không cho đối phương nói lời từ chối.
Bộ dạng của anh tràn ngập đắc chí, hoàn toàn không hề có thái độ xin giúp đỡ từ người mạnh hơn, thậm chí đây không phải là đàm phán mà ngược lại, là yêu cầu.
“A Liên, nếu bạn của tôi vẫn tiếp tục phản bội nhau, Đế Phù sẽ ngày càng mạnh hơn. Như vậy thì phần thắng của em sẽ giảm bớt. Cho nên điều đầu tiên em nên làm là phải giúp tôi tìm được bạn mình ở thời không nào.”
“Để hồi đáp, chúng tôi cũng sẽ giúp em. Chúng tôi không chỉ có thể giúp em đối phó Đế Phù mà còn có thể giúp em ăn trộm “chìa khóa tự do”, vì chúng tôi là quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc, chúng tôi vô cùng hiểu biết về Mặc Chi Quốc. Còn A Mị…”
Chu Khiêm chưa kịp nói “Không thể tin A Mị” thì biến cố đã xảy ra ——
Vô số quỷ khí trắng và đỏ ngùn ngụt kéo đến, hội tụ vào nhau, chúng không đánh về phía Chu Khiêm và Bạch Trụ mà là sau lưng A Liên!
Chờ đến khi A Liên kịp phản ứng, cô bé quay đầu đã không còn kịp. Nhưng cũng may có một đường kiếm sáng lóa xoẹt ngang qua lưng cô bé, trở thành một bức tường kiên cố không gì tác động được, đẩy lùi những quỷ khí kia đi.
A Liên phản ứng chậm nửa bước, không phải vì cô bé không đủ sức mạnh mà là cô bé không thể tin được rằng A Mị sẽ làm như thế với mình!
A Mị theo phe Đế Phù. Đối với chuyện này, dù Chu Khiêm đã nhắc nhở, lý trí cũng biết rõ, nhưng trên thực tế khi tận mắt chứng kiến, thật sự là một chuyện khác.
A Liên không thể tin nổi mà nhìn A Mị: “Chị…”
Trả lời cô bé là lời nói vô tình của Chu Khiêm: “Cô ta đã hợp tác với Đế Phù nhiều năm như vậy, thậm chí cô ta còn thờ phụng Đế Phù ở trong lữ quán của mình.”
“Em thật sự cho rằng chỉ với vài ba câu của em, cô ta sẽ tin em sao?”
“Có lẽ cô ta đang chờ cơ hội để giải quyết em, hoặc là dứt khoát ném em vào dòng xoáy thời gian, khiến em mãi mãi bị nhốt lại. Đáng tiếc, tôi đã nói chân tướng cho em biết trước, cô ta đành phải động thủ. Tóm lại, cô ta sẽ không giúp em lấy chìa khóa. Em chỉ có thể dựa vào chúng tôi.”
A Liên không quan tâm đến Chu Khiêm, tiếp tục nhìn A Mị: “Chị…”
“Tôi có đủ lý do để hận dân làng. Nhưng em thì không. Ít nhất thì em cũng không hận đến mức muốn đồ sát cả làng. Em nói em là sát ý do thần phái đến, tôi tin. Nhưng bây giờ em lấy sát ý để tàn sát dân làng, tương lai cũng có thể lấy sát ý để giế t chết tôi và những vong hồn ở lữ quán.”
A Mị nói: “Cho nên tôi chỉ có thể hợp tác cùng Đế Phù.”
Thấy biểu tình khác lạ của A Liên, A Mị nói tiếp: “Ngoài ra, tôi không đồng ý với những gì em nói. Những gì mà tôi trải qua, có lẽ Đế Phù là mầm mống tai họa, có lẽ bà ta đã k1ch thích tác động thêm, nhưng thật ra kẻ thật sự phản bội tôi, khiến tôi căm thù, vẫn là quê hương và đất nước của tôi.”
“Đế Phù sinh ra từ cái ác của nhân gian, có lẽ cô ta không khác gì động đất, sóng thần, bệnh tật, nhưng là thần, ngài ấy quá mạnh, ngài ấy cảm thấy phản bội tôi là không đáng. Nếu không thể hấp thụ được sức mạnh từ tôi, ngài ấy sẽ tìm một người khác là được. Ngài ấy không cần phản bội tôi.”
“Người phản bội tôi sẽ luôn là con người.”
A Liên nghe xong thì ngẩn ra: “Vậy còn chị? Hành động của chị bây giờ không phải là đang phản bội tôi hay sao?”
A Mị trầm mặc một lúc lâu, đáp: “Không giống. Từ trước đến nay tôi và em không hề cùng một phe. Có lẽ tôi từng là người. Nhưng bây giờ tôi là Hồng Thần ở dị giới. Tôi sẽ luôn căm thù con người, kể cả em. Dù em có sinh ra từ sức mạnh của thần đi chăng nữa.”
Nói xong, A Mị xoay người, đi về phía lữ quán.
Tốc độ của cô ta vô cùng nhanh, nhưng A Liên còn nhanh hơn.
Cánh hoa đỏ rực như máu nhanh chóng bắt lấy cổ, cổ tay và cổ chân cô ta.
Nhưng chúng dừng lại ở đó.
Chúng không xử lý mục tiêu như dân làng, chỉ trói cô ta lại.
Đóa hoa trở thành một vật sống bao vây A Mị tại chỗ.
Sau đó A Liên nhìn Chu Khiêm, cô bé không nói gì, có lẽ đang cân nhắc.
Chu Khiêm nói: “Nói dối và phản bội sẽ gia tăng sức mạnh của Đế Phù. Nếu A Mị phản bội em, em có thể cảm giác được, sức mạnh của Đế Phù tăng lên, đúng không?”
“Nhưng nghe những lời tôi nói, em không cảm thấy sức mạnh của bà ta tăng lên. Cho nên, em biết tôi không nói dối.”
A Liên không nói gì, sắc mặt càng trắng hơn.
Hay lắm. Có lẽ trong thời gian này, ở gần đây không có ai đang nói dối cho nên sức mạnh của Đế Phù không hề tăng lên, chình mình có thể khiến A Liên hoàn toàn tin tưởng mình.
Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt A Liên, nói: “Dù là quán trọ Thát Thát của Đế Phù ở ngay cổng làng hay là lữ quán Hồng Thần ở hai thế giới, chúng đều có bí mật về thời không. Chúng là ba điểm tọa độ nối liền nhau ở trong thế giới này.”
“Bây giờ em nên tin tưởng tôi. Chờ đến khi vào lữ quán Hồng Thần, có lẽ khi các điểm tọa độ ấy kết nối với nhau, khi các thời không liên hệ lại với nhau, em có thể nhớ lại ——“
“Tôi từng trộm khăn tay của em, người bạn của tôi cũng từng thay em đi gác đêm.”
“Em cũng có thể nhớ đến tương lai của mình.”
Nói đến đây, Chu Khiêm hơi dừng lại, ánh mắt thâm sâu khó dò, sau đó nói tiếp: “Ví dụ như, ở tương lai của em, liệu em có giống như những người dân khác, đã chết rồi hay không.”
Đúng lúc này, lữ quán đỏ rực kia chợt vang lên tiếng nói quen thuộc.
Lần này Chu Khiêm có chút bất ngờ ——
Nhìn qua, anh nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ đang chạy về phía mình.
“Khiêm ơi! Là cậu đúng không? Không phải ảo giác của tôi đúng không?!”
“Tôi có một phát hiện lớn muốn nói cho cậu biết!”
“Còn nhớ Ti Lan không? Thân phận của người này có vấn đề! Vấn đề lớn! Thật sự không thể tin nổi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng ngừa mọi người quên mất, Ti Lan và A Mị là thanh mai trúc mã của nhau. Khi còn sống, hai người họ bị chia cắt.