Trong kinh thành.
Lửa trong các hộ gia đình đã tắt, sắc trời hoàn toàn tỏ ngời, hàng quán lục tục mở cửa, dòng người nhộn nhịp đi trên phố.
Ai cũng nở nụ cười sung sướng —— bọn họ còn sống, bình an vượt qua lễ Samhain nguy hiểm, bắt đầu từ sáng nay, họ có thể quay về cuộc sống cũ.
Chu Khiêm gọi rồng con xuất hiện, im lặng bay ra ngoài kinh thành, anh mượn đôi mắt của nó tra xét thông tin ——
Vào tối hôm qua, để an toàn trải qua lễ Samhain, người của Mặc Chi Quốc không đi đường cả đêm mà dừng chân ở gần kinh thành, bây giờ mới từ từ đi tiếp, có lẽ khoảng một tiếng sau sẽ đến nơi.
Trong dòng người có 7 pháp sư, 30 lính hộ vệ, ai cũng là tinh nhuệ.
Bên kia, linh hồn của Cao Sơn đã tra xét ở bên ngoài cung điện.
Vì linh hồn trong suốt, cậu có thể tự do né tránh được binh lính, cũng có thể nghe lén họ mà không bị phát hiện. Thứ duy nhất cậu cần phải đề phòng là vong hồn, động vật ở trong thế giới này, hoặc là các pháp sư lợi hại.
Thử thăm dò một phen, Cao Sơn biết được rằng vua của hai nước sẽ gặp nhau trong trại chăn ngựa của cung điện. Họ rất thích đua ngựa, dự định vừa đua ngựa uống rượu vừa thương lượng chuyện đại sự của hai nước.
Nhóm người chơi đã tra xét đầy đủ bố cục và cấu trúc của kinh thành trước khi đến cửa hàng ăn sáng.
Kinh thành có bố cục vuông vức, bốn phía đều có cổng thành. Người của Mặc Chi Quốc sẽ đến từ cổng đông, đi theo đường chính để vào trong cung, sau đó đến thẳng trại nuôi ngựa ở bên cạnh cổng tây.
Bên ngoài cổng đông có binh linh trông coi nghiêm ngặt, nối dài từ đường chính đến cổng tây, bày tỏ lòng thành đón chào người của Mặc Chi Quốc đến đây.
Vì sợ đường phố có vật cản nên người của Mặc Chi Quốc đi từ cổng thành đến trại nuôi ngựa phải đi qua một con đường trống, không cho bất kỳ người dân nào đi qua.
Trong tình huống đó, khi người chơi xuất hiện sẽ trở thành những kẻ bị chỉ trích ngay.
Trong lúc đó, A Liên cũng ra ngoài tra xét.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô bé lấy thân phận là người của Ngữ Chi Quốc vào trong kinh thành tìm tòi, sau đó biết được một thông tin.
“Thay cho người của Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân, bây giờ người canh cổng là Vũ, Phong, Lôi, Hỏa. Trong cung, bốn đội hộ vệ này đều thay phiên nhau canh gác, còn ở cổng thành, Phong canh giữ ở cổng đông, Vũ, Lôi, Hoa theo thứ tự canh giữ ở Tây, Nam, Bắc. Em có hỏi thử tên của người đứng đầu mỗi đội, em phát hiện ra sự tình không đơn giản nữa…”
“Bốn kẻ đứng đầu và một bộ phận thủ hạ của bốn đại đội này đều là người của Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân. Khi em đi ngang qua cổng tây, em và tên đội trưởng còn nhìn nhau. Em chuyển thế sống lại, người đó không nhận ra em, nhưng em chỉ cần liếc mắt là nhận ra người đó. Năm đó…”
Thở dài một hơi, ánh mắt của A Liên ngùn ngụt lửa hận: “Năm đó em chết trong chiến dịch chống lại Hồng Thần là vì theo chân họ đánh. Em và tiểu đội của mình hy sinh, bọn họ không những bình yên vô sự mà còn ở lại đây làm kẻ lãnh đạo.”
Vì chuyện A Mị và con chim lông vàng, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân đều bị đuổi ra khỏi kinh thành, trở thành thường dân. Nhưng khi đó cũng không phải tất cả bọn họ đều đến làng Vô Danh.
Sau khi Ti Lan chuyển thế thành A Liên có từng nghe người lớn tuổi nói tên của những người kia —— bọn họ đều bị xử tử.
Năm đó, vì con chim lông vàng bị trộm mất, Mặc Chi Quốc tấn công Ngữ Chi Quốc, khi đó Ngữ Chi Quốc không còn sức chống lại Mặc Chi Quốc, không chỉ giao A Mị ra mà còn phải trừng phạt gia đình của cô mới có thể nguôi ngoai cơn giận của Mặc Chi Quốc, dừng lại cuộc chiến tranh.
Cho nên, phần lớn người của bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân đều bị đuổi đi, còn một số người bị xử tử, khi đó những người đến làng Vô Danh sống cũng không cho rằng ở đây có chuyện gì khác lạ, bọn họ đều cho rằng những người kia đều đã chết.
Nhưng bây giờ A Liên mới biết được rằng sau lưng còn có uẩn khúc nào đó.
Cô bé suy nghĩ, nói: “Em biết rồi. Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân đều có giữ riêng một tuyệt kỹ gia tộc, bốn kỹ năng này khi kết hợp với nhau sẽ tạo ra một nguồn sức mạnh vô biên, giúp nhà vua an tâm. Đây cũng là điều mà bốn gia tộc luôn tự hào và dựa vào nó để sống. Bọn họ cho rằng chỉ cần giao A Mị ra là xong chuyện, nhà vua sẽ không quan tâm đến họ nữa, nhưng không ngờ là…”
“Có lẽ bốn người này đã bán đứng gia tộc mình, bọn họ đem tuyệt kỹ của gia tộc mình nói cho nhà vua để đổi lấy vinh hoa phú quý. Có được tuyệt kỹ, họ lại đứng đầu bốn đội Vũ, Phong, Lôi Hỏa, thay thế Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân bảo vệ nhà vua. Cho nên với bốn gia tộc kia… Nhà vua mới có thể tùy ý đuổi họ đi. Thậm chí…”
Siết chặt hai tay, A Liên nói: “Thậm chí ngay trước đó, em cũng bị họ phản bội! Vương phi hận bốn gia tộc lớn, cho nên biến thành Hồng Thần gieo tai ương. Nhưng thật ra bà ấy chưa từng hại người dân nào. Đây là điều em biết được sau khi xuống dị giới.”
“Như vậy thì những người dân bị tàn sát… Không phải do vương phi gây ra thì chắc chắn là do đám người đó làm xằng bậy, mượn danh Hồng Thần để thỏa mãn mục đích của mình.”
Năm đó, ai cũng cho rằng người hại kinh thành là Hồng Thần. A Liên muốn bảo vệ người dân, khi Hồng Thần xuất hiện ở kinh thành, chiến đấu đến suy kiệt, cuối cùng hi sinh.
Nhưng cô lại không ngờ rằng hung thủ thật sự lại chính là người của gia tộc.
Đám người này đã phản bội từ lâu, ở trong bóng tối âm thầm giết hại người nhà của mình.
Khi A Liên vẫn còn là Ti Lan, cô đã chết vì sự phản bội của họ. Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân cũng bị họ phản bội, bị biến thành thường dân và bị đi đày, cuối cùng dồn hết hận ý lên một mình A Mị, khiến cô chịu khổ sở qua bao năm tháng, suốt quá trình còn không ngừng bêu xấu, bôi nhọ cô…
Chuyện đến nước này, A Liên chợt ngộ ra không biết nên hận ai.
Cô nhớ lại câu nói của A Mị —— người ở đây quá xấu xa, xấu đến mức khiến người khác giận điên lên, xấu đến mức khiến A Mị muốn trở thành Hồng Thần ở dị giới mãi mãi, không muốnq quay về nhân gian nữa.
Nghe xong lời của A Liên, Chu Khiêm nhanh chóng hiểu ra tiền căn hậu quả.
Anh hơi nhướng mày, nhìn về phía cổng đông của kinh thành rồi cười: “Ra là vậy… Vậy thì càng có lý do để giế t chết họ hơn.”
“Vậy thì tất cả đều là cùng nhau phản bội. “Phản bội” có lẽ chính là chủ đề của phó bản này. Thế thì chúng ta cứ lấy họ làm đối tượng khai đao thôi.”
Nói xong, Chu Khiêm đứng bên cạnh bàn ăn sáng, dựa vào bàn, một tay chống lên bàn, một tay cầm bút vẽ bản đồ, lên chiến thuật.
Cuối cùng, anh xoay bút trong tay, “cạch” một tiếng, đặt xuống mặt bàn.
Chu Khiêm nhìn mọi người: “Nghe hiểu hết chưa? Nếu ở phía đông có lớp phòng ngự mạnh nhất thì chúng ta sẽ ra tay lần lượt từ tây, nam, bắc. Chúng ta có thân phận là quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc, có thể dùng nó để vu oan giá họa cho Mặc Chi Quốc. Và đừng quên, đáp án của vấn đề vẫn là do người của làng Vô Danh nói cho chúng ta biết ——”
Hà Tiểu Vĩ phản ứng lại ngay: “Tôi biết rồi! Khi họ giết Kỳ Vân Tư rồi đổ tội cho chúng ta có nhắc đến việc lính của Mặc Chi Quốc có một con dao đặc biệt! Khi tôi nhìn thi thể của Kỳ Vân Tư, tôi đã biết hình dạng của nó như thế nào! Chúng ta giết những kẻ phản bội đó, sau đó ngụy trang thành vết thương giống như vậy!”
“Đúng thế. Vậy thì… Hành động nào.”
Chu Khiêm đập một tay lên bàn, tiếng “rầm” vang dội như tiếp thêm dũng khí cho mọi người.
Mọi người lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Trụ.
Chu Khiêm và Bạch Trụ đứng đối diện nhau bên cửa sổ.
Bên ngoài là một con hẻm lát gạch. Ánh bình minh dịu dàng đã thay bằng ánh nắng chói gắt, soi bóng hai người trở nên mơ hồ, mông lung.
Dù đã ở bên nhau nhiều ngày nhưng hai người vẫn luôn ở trong thế giới trò chơi.
Chu Khiêm vẫn chưa nhìn thấy một gương mặt khác mà Bạch Trụ che giấu.
Nhưng Chu Khiêm dường như không quan tâm đến điều này.
Anh chỉ nghiêm túc nhìn Bạch Trụ, khẽ mỉm cười: “Em muốn chỉ huy anh.”
Bạch Trụ cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ tiến tới nắm lấy tay phải của Chu Khiêm, nâng lên bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay của đối phương rồi hạ xuống.
“Lát nữa gặp lại. Em nhớ cẩn thận.”
Nói xong, Bạch Trụ liền xoay người nhảy xuống cửa sổ, thân ảnh thon dài biến mất trong nháy mắt, giống như tan ra giữa ánh mặt trời.
Chu Khiêm nhìn thoáng qua con đường đầy nắng —— hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng Bạch Trụ.
Sau đó anh nâng tay, cố ý vô tình nhìn mu bàn tay mình nhiều lần.
Nhưng quá trình này cũng không tốn nhiều thời gian của anh lắm.
Hít một hơi, Chu Khiêm cầm xương của Thần, bắt đầu hành động.
Anh rời khỏi bàn, đi cầu thang xuống tầng một, sau đó ra ngoài đường, trên đường “bất cẩn” đụng trúng nhiều người.
Trước khi vào quán ăn, anh không một xu dính túi, bây giờ khi rời khỏi quán, anh lại có khá nhiều tiền của Ngữ Chi Quốc.
…
Một lát sau, Chu Khiêm đổi một bộ trang phục mới, là quần áo thịnh hành ở kinh thành của Ngữ Chi Quốc, anh đi đến cổng thành phía tây.
Đánh chết hai tên lính canh phụ trách ở đây, anh bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Anh đến nơi này có nguyên nhân rất đơn giản —— khi anh đi ngang qua nơi này, trời vẫn còn chưa sáng, lính canh chỉ có vài tên và đang đánh bạc.
Tuy bài của Ngữ Chi Quốc khác với bài ở thế giới của anh nhưng theo lý thì vẫn sẽ có quy luật giống nhau. Trí nhớ của Chu Khiêm rất tốt, lại giỏi đánh bạc, đứng ở ngoài xem ba lượt đánh, anh đã nắm được cách chơi.
Trước đó A Liên đến đây tra xét đã đối diện với tên lãnh đạo ở đây, tên đó đang sắp xếp nhiệm vụ cho lính của mình.
A Liên đứng từ xa đã có thể nhận ra gã là người của bốn gia tộc lớn.
A Liên đã miêu tả tỉ mỉ lại diện mạo và cách ăn mặc của gã, Chu Khiêm đã ghi nhớ trong đầu.
Bốn gia tộc Vũ, Phong, Lôi, Hỏa phụ trách bảo vệ an toàn cho kinh thành, bên cạnh đó còn phải canh giữ cổng thành, nhà vua lại đi qua đây nên các binh lính không dám chậm trễ.
Bây giờ tên lãnh đạo không còn ở đây, chắc là sau khi dặn dò nhiệm vụ xong đã quay về trong cung bố trí phòng ngự.
Tên lãnh đạo đội Hỏa chắc chắn sẽ quay lại.
Trong lúc gã rời đi, đây là cơ hội để Chu Khiêm đối phó gã.
Ngoại trừ tên đứng đầu tạm thời đã ra ngoài, ở gần cổng thành phía tây không có một người dân thường nào.
Nghe nói người của Mặc Chi Quốc đến, họ đều tụ tập ở cổng thành phía đông. Gần cổng thành phía đông, trên những tòa nhà cao đông người chen chúc nhau mà đứng để xem náo nhiệt, vì họ không thể đi xuống phố, nhưng ai cũng tò mò không biết trông vua của Mặc Chi Quốc như thế nào.
Chu Khiêm tìm được một người qua đường, lừa gạt người nọ cùng mình đánh bài.
Bộ bài này anh lấy tiền mua được từ chỗ quán ăn sáng.
Chu Khiêm và người này đánh bài cách cổng thành phía tây rất gần.
Vì khắp nơi không có người, không gian quá mức yên tĩnh, hai người ở đây có động tĩnh gì sẽ vang đến bên cổng thành rất nhanh.
Người bị Chu Khiêm túm lại đánh bài là một người trẻ khoảng hai mươi tuổi, diện mạo thanh tú, có đôi mắt màu xanh lá.
Bây giờ người này có chút sốt ruột, cảm thán liên tục: “Sao mà anh có thể liên tục thắng tôi mười ván hay thế?”
“Không đúng, bài của anh nhỏ như thế, làm sao anh có thể thắng được? Anh chắc chắn chơi ăn gian đúng không?”
“Anh chơi ăn gian thật hả?”
“Không được không được, anh đổi bài đi!”
…
“Trời ơi… không thể nào! Sao, sao tôi lại thua nữa!”
“Rốt cuộc anh là ai vậy? Có phải anh là pháp sư không? Nếu là như thế thì tôi phải tìm người bắt anh mới được! Pháp sư không được phép đánh bài, đây là quy định ai cũng biết! Mọi người sẽ giúp tôi bắt anh, anh coi chừng đó!”
Thanh niên trẻ đánh giá Chu Khiêm từ trên xuống dưới, thậm chí còn sờ mó tóc anh, phát hiện trên người anh không có đồ vật ma pháp nào.
Cuối cùng thanh niên có hơi tin tưởng nói: “Tôi đặt thêm tiền!”
Chu Khiêm: “Hay lắm! Nhìn quần áo của cậu đã biết ngay cậu là một kẻ có tiền!”
“Nếu tôi thua tiếp, tôi sẽ đưa hết tiền trên người mình cho anh!”
“Vừa rồi tôi nói không đúng, cậu không chỉ hay, mà còn quá hào phóng! Tôi thích chơi bài với những người hào phóng như cậu!”
Ánh mắt và lỗ tai của nhóm binh lính bên cổng thành đều lom lom trông về phía này.
Bọn họ đều đang chửi thầm ——
“Tên kia không có phép thuật, không giấu bài, lại có thể thắng nhiều như thế, đúng là một cao thủ, thằng nhóc mắt xanh kia có bị ngu không mà còn dám cược thêm tiền?!”
“Nhưng sao tên cao thủ kia thắng hoài thế? Đúng là kỳ quái…”
…
Cùng lúc đó, họ đều tò mò không biết thanh niên kia có thua hết tiền hay không.
Năm phút sau.
Thanh niên thua liên tục 5 ván, ngồi bệt mông xuống đất, khóc òa lên.
Chu Khiêm vỗ vỗ vai đối phương: “Ôi chao, sao lại buồn bã thế. Cứ xem như hôm nay tôi làm việc thiện đi, hay là tôi dạy cậu chơi nhé?”
“Anh, anh dạy tôi? Dạy tôi… Tôi có thể giống như anh được không…”
“Đương nhiên. Bao dạy bao hiểu.” Chu Khiêm chắc nịch gật đầu: “Cậu sẽ trở thành thần bài của Ngữ Chi Quốc, sẽ thắng được rất nhiều rất nhiều tiền! Nhưng mà ——”
Chu Khiêm nhàm chán đứng lên, xoay người đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, nói: “Nhưng ở đây có nhiều người, không tiện nói lắm. Bí thuật này của tôi không thể tùy tiện truyền ra ngoài được. Vào trong hẻm, tôi sẽ nói riêng với cậu.”
Đám lính ở phía sau đều lộ vẻ tham lam.
“Chúng ta có nên qua không?”
“Qua rồi ai trông cổng thành?”
“Nhưng nếu không qua thì sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một!”
“Hay là chúng ta chọn ai đó qua đi, sau đó người đó quay về nói cho chúng ta biết?”
“Chọn ai? Trong nhóm chúng ta… Chúng ta quá hiểu nhau rồi, toàn là một đám nghiện bạc, tên nào mà biết bí thuật kia thì có thật sự là về nói cho chúng ta biết hết không? Tôi không tin đâu. Trừ khi mấy người cho tôi đi!”
“Này, hay chúng ta cứ đi hết đi?! Đội trưởng Hỏa cũng đã sang trại nuôi ngựa sắp xếp công việc rồi, sẽ không quay lại ngay đâu!”
“Thật ra chuyện ngày hôm nay không liên quan đến chúng ta. Đây là nhiệm vụ của người ở cổng đông. Chúng ta đi thôi!”
“Đồng ý, không thể bỏ lỡ cơ hội này!”
Đưa lưng về phía đám người, Chu Khiêm bước từng bước vào trong con hẻm.
Ánh nắng phản chiếu bóng lưng thon gầy săn chắn của anh, anh cong môi, nở nụ cười sung sướng quen thuộc.