Không được đi ngược chiều kim đồng hồ quanh Tara, không được đi thuận chiều kim đồng hồ quanh Brega.
Khi đọc hai lệnh cấm này, ai cũng khó lòng hiểu nổi.
Khi liên hệ lệnh cấm với trò chơi “Ném khăn”, tình huống có vẻ như không hề tầm thường.
Trò chơi ném khăn là một trò chơi tập thể, một nhóm người ngồi cùng với nhau. Một người sẽ đi vòng ra phía sau, sau khi chọn một người thì âm thầm bỏ chiếc khăn cho người đó.
Người bị ném khăn sau khi có khăn phải nhặt nó lên, sau đó đuổi theo người ném khăn.
Nếu người ném khăn chạy quanh một vòng, nếu không bị bắt lại và thành công quay về chỗ ngồi của mình thì được tính là chiến thắng, nếu không, nếu bị bắt được thì sẽ thua cuộc, phải biểu diễn một tiết mục trước mặt mọi người.
Tương ứng, người bị ném khăn nếu không phát hiện mình bị ném khăn, hoặc không kịp bắt được người ném khăn thì sẽ thua cuộc. Vì vậy người này sẽ trở thành người ném khăn.
Trò chơi này bắt buộc phải chạy quanh người khác, có khả năng vi phạm vào lệnh cấm đi ngược hoặc đi thuận chiều kim đồng hồ.
Trong nhóm NPC liệu có khả năng có Tara hoặc Brega không?
Nếu có hai người đó thì khi chạy đuổi bắt, làm sao người chơi có thể tránh thoát được lệnh cấm?
Đến giai đoạn này, nhóm người chơi nghe thấy trò chơi “Ném khăn” thì đều nhận ra được sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong, ai cũng sốt ruột chờ đợi câu trả lời của bà chủ quán trọ —— tên của bà ấy là gì? Là Tara, hay là Brega?
“Tôi tên Thát Nhĩ.”
Bà chủ quán trọ chỉ cười đáp một câu như vậy, sau đó đứng lên dẫn mọi người đi về phía quảng trường.
Trên đường đi, Hà Tiểu Vĩ liên tục hỏi nhiều câu, hỏi bà có quen biết Tara hay là Brega không?
Thát Nhĩ không trả lời câu nào, chỉ không ngừng mỉm cười chào hỏi những thôn dân xung quanh.
Có lẽ bà chủ có quan hệ khá tốt ở đây, được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Khi rời khỏi quán trọ, Chu Khiêm cố ý nhìn bức tượng ba đầu, tạm thời anh vẫn chưa thấy nó có thay đổi gì khác.
Trong đó có một cái đầu luôn hướng về phía tây. Đó là nơi mặt trời lặn, cũng là nơi hướng sâu vào ngôi làng.
Thát Nhĩ dẫn mọi người đi từ quán trọ Thát Thát đến phía tây, họ bắt đầu đi sâu vào ngôi làng. Trong lúc đó, Chu Khiêm nghĩ đến điều gì, cố ý quay đầu quan sát kỹ hơn.
Đầu tiên, Chu Khiêm nhìn bức tượng ba đầu.
Khi vừa vào phó bản, anh nhớ rõ cái đầu hướng về phía tây bị ánh mặt trời chiếu rọi khiến cho đôi mắt đỏ lên.
Nhưng bây giờ, khi nhìn qua, đôi mắt đó lại có màu xanh dương, sâu thẳm không thấy đáy. Dường như nó đang ẩn chứa một thế giới u ám nào đó.
Thứ hai, Chu Khiêm nhìn kính thủy tinh trên tầng hai của quán trọ Thát Thát.
Khi nãy kiểm tra phòng ốc trên tầng hai của quán trọ, nhìn từ trong ra ngoài, anh không phát hiện ta kính thủy tinh có vấn đề gì.
Nhưng khi nhìn từ đây, anh lại nhìn thấy kính thủy tinh có màu xanh dương.
Ánh hoàng hôn soi rọi lên kính thủy tinh màu xanh dương trong suốt tạo ra một màu tím rực rỡ, lung linh, vừa thơ mộng, lãng mạn vừa huyền ảo, ma quái.
Dời mắt, Chu Khiêm dường như đã hiểu được điều gì.
Nhưng tạm thời anh không nói gì, chỉ tiếp tục theo đoàn người đi về phía trước.
Một lát sau, mọi người vào trong làng, đi vào quảng trường trung tâm.
Khu đất trống đã tập trung khá nhiều người đang ngồi, mỗi nhóm có 16 người tạo thành một vòng tròn, hiện tại đã có ba vòng tròn hoàn chỉnh; có tám người khác đang tạo thành một nửa vòng tròn, có lẽ nhóm dân làng này đang đợi nhóm người chơi đến. Người chơi có tất cả tám người, khi ngồi xuống sẽ cùng nhóm dân làng này tạo thành vòng tròn thứ tư.
Ở trung tâm quảng trường chất đống xương cốt động vật, bên trong xen lẫn rơm rạ, bên cạnh còn có một ít thịt dê, bò, ngũ cốc, có vẻ như là lập đàn để hiến tế.
Dân làng xếp thành bốn vòng tròn, chia theo bốn hướng đông tây nam bắc.
Khi người chơi đến nơi, một người có dáng dấp thủ lĩnh đang đứng xối dầu lên rơm rạ và xương cốt.
Bà chủ quán trọ Thát Nhĩ dẫn đầu đi trước, chào hỏi người nọ: “Trưởng làng, tôi đã dẫn nhóm người Mặc Chi Quốc đến. Bọn họ sẽ cùng tham gia trò chơi.”
“Được, cô vất vả rồi.” Trưởng làng gật gật đầu với bà chủ quán trọ, sau đó đón tiếp nhóm người chơi: “Xin chào mọi người, tôi là A Bốc. Trước tiên mọi người vào vị trí ngồi đi đã! Trò chơi sắp bắt đầu rồi!”
Trưởng làng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, trông như một bậc trí thức, có vẻ người này không phải là một trưởng làng thích dùng vũ lực hay dựa vào quan hệ mà là dùng trí thông minh của mình để quản lý, điều hành.
Chu Khiêm đánh giá trưởng làng vài lần, sau đó cùng những người khác ngồi xuống.
Bạch Trụ đương nhiên ngồi bên cạnh anh.
Chờ y ngồi xuống, Chu Khiêm dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói: “Nếu chơi trò chơi ném khăn này ở bên ngoài, em chắc chắn sẽ ném cho anh, bắt anh phải đuổi theo em.”
Bạch Trụ nhìn anh, cười: “Được.”
“Vậy anh phải chạy nhanh lên đó. Nếu không sẽ không đuổi kịp đâu.”
“Ừm, anh sẽ chạy nhanh.”
“Nhanh như thế nào?”
“Em muốn nhanh như thế nào?”
“Chà, dù sao cũng không được quá nhanh. Quá nhanh thì không còn thú vị nữa, em muốn anh phải chạy lâu lâu một chút.”
“Được.”
“Anh Trụ, anh thật nhẫn nại. Dù em nói một thứ rất nhàm chán, anh vẫn luôn để tâm đến.”
“Không nhàm chán.”
“Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không bao giờ nhàm chán, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Quả nhiên. Có phải em thú vị lắm không?”
“Ừm. Vậy Chu Khiêm, em có cảm thấy ——”
Bạch Trụ có phải lo lắng rằng đối phương sẽ cảm thấy y nhàm chán không?
Không đợi y nói, Chu Khiêm liền đáp: “Anh Trụ rất thú vị. Sau này anh biến thành rồng, anh cho em nghịch sừng của anh nha, em còn muốn sờ đuôi nữa.”
Tiếng người ồn ào trò chuyện vang vọng trên quảng trường.
Hai người lại bí mật nói chuyện riêng với nhau.
Nội dung cuộc trò chuyện dù nhàm chán, không thú vị cũng không quan trọng.
Đối với hai người, có thể gặp lại nhau ở một nơi lạ thường như thế này, có thể không nhìn đến ai để tùy ý trò chuyện đã là một chuyện tốt lành.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, trưởng làng đằng hắng giọng, lớn tiếng thông báo ——
“Được rồi, mọi người đã có mặt đầy đủ. Bây giờ tôi sẽ thông báo quy tắc của năm nay cho mọi người cùng biết!”
Đứng ở bên cạnh đống xương cốt, trưởng làng hướng mặt về phía mọi người giải thích quy tắc trò chơi.
Trò chơi ném khăn trong phó bản cũng không quá khác so với những gì họ biết.
Nhưng phạm vi trò chơi lúc này lại rộng hơn một chút —— có đến bốn vòng tròn, tương đương có 64 người tham gia trò chơi.
Người ném khăn, cùng với người bị ném khăn, hai người buộc vài rượt đuổi nhau quanh bốn vòng tròn này.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Còn có một điểm khác biệt nữa là mỗi lần người chơi thua cuộc ở mỗi vòng sẽ bị trừ 2 điểm, không giống như trò chơi trong thế giới hiện thực là sẽ bị yêu cầu “biểu diễn một tiết mục”, và người thắng sẽ nhận được 2 điểm.
Khi trò chơi kết thúc, xếp điểm của 64 từ cao đến thấp, người có số điểm thấp sẽ chia làm hai nhóm.
Nhóm có số điểm cao hơn sẽ là nhóm chiến thắng, 32 người đó có thể quay về nhà ngủ nghỉ.
32 người còn lại phải tiến hành hoạt động gác đêm theo chỉ thị của trưởng làng.
“Khi mặt trời lặn hoàn toàn, đó là lúc “thời gian không tồn tại” bắt đầu, chúng ta chính thức đón chào lễ hội. Trước khi mặt trời lặn, chúng ta hãy vui vẻ tận hưởng trò chơi này thôi!”
Trường làng nói: “Vậy thì trò chơi nên bắt đầu từ đâu đây… Chúng ta dùng trò kéo búa bao quyết định đi!”
Theo sự sắp xếp của trưởng làng, 16 người mỗi nhóm sẽ chơi kéo, búa, bao trước. Sau đó chọn ra một người xuất sắc nhất trong 16 người này. Bốn người của mỗi vòng tròn sẽ là bốn người xuất sắc nhất, tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.
Đương nhiên, dù 16 người của mỗi nhóm chơi kéo, búa, bao cũng có khả năng xuất hiện những người chơi ra kéo, búa, bao giống nhau, cho nên để tiết kiệm thời gian, trưởng làng lại chia nhỏ mỗi nhóm thành 4 nhóm, tiếp tục chơi đến cuối.
16 người trong nhóm của Chu Khiêm chia thành 4 nhóm nhỏ, mỗi nhóm gồm 4 người. Trong đó, NPC và NPC chơi với nhau, người chơi chơi với người chơi.
Khi chơi kéo, búa, bao, Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung lại cùng một nhóm.
Hà Tiểu Vĩ không biết rõ tình huống của hai cô gái này, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy NPC chỉ còn cách mình một khoảng thì thấp giọng nói với hai người: “Chúng ta đừng phí sức làm gì. Chúng ta cứ cố gắng chiến thắng, như vậy thì giữa chúng ta sẽ có một người là người xuất sắc nhất, đến lúc đó thì có thể không cần ném khăn cho nhóm người chơi.”
“Điều chúng ta cần làm là đồng tâm hiệp lực, chiến thắng NPC! Nếu có NPC ném khăn ra phía sau người chơi, chúng ta chắc chắn phải nhanh chóng nhắc nhở cho nhau, như vậy thì điểm của chúng ta sẽ cao hơn!”
Vân Tưởng Dung liếc mắt nhìn hắn, nói: “Anh có nghĩ rằng nếu gác đêm ở bên ngoài thì sẽ không cần phải qua đêm ở trong phòng không? Như vậy thì vấn đề kích hoạt điều kiện tử vong khi qua đêm trong căn phòng nào đó cũng đã được giải quyết.”
“Hả?” Hà Tiểu Vĩ sửng sốt ba giây, nói: “Cũng không thể nói chắc như thế được. Lỡ như gác đêm cũng gặp nguy hiểm thì sao? Thời gian không tồn tại là gì, chúng ta vẫn chưa biết rõ mà!”
“Còn lễ hội Samhain, chúng ta cũng đã nghe Chu Khiêm nói rồi, đó là ngày mà hai thế giới âm dương tương giao với nhau. Tối nay chắc chắn sẽ có quỷ! Ở trong phòng, lò sưởi có thể xua đuổi quỷ ma. Ở bên ngoài thì làm sao?”
Ở bên cạnh, Ân Tửu Tửu nghĩ, nói: “Lượng manh mối có được ở thời điểm hiện tại quá ít. Đi một bước xem một bước thôi. Nhưng tôi cảm thấy ý của Vân Tưởng Dung cũng không sai. Có khoảng 32 người phải đi gác đêm, ở đây cũng có rất nhiều dân làng. Trưởng làng chẳng lẽ lại thật sự muốn đẩy nhiều người như vậy vào chỗ chết?”
Hà Tiểu Vĩ trái lo phải nghĩ, quay qua Chu Khiêm xin giúp đỡ: “Khiêm à, tôi cảm thấy hai cô ấy nói cũng đúng. Trong trò chơi này, chúng ta nên thắng hay nên thua? Tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi.”
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại nhìn thấy Chu Khiêm đang chơi kéo, búa, bao với Bạch Trụ ở nhóm bên cạnh: “Vậy nếu em nói em ra kéo, anh sẽ ra bao hả?”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Bạch Trụ đúng là ra bao.
Sau đó y thua.
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Một lúc lâu sau, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình, Chu Khiêm quay đầu, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ.
“Sao anh nhìn tôi như vậy?” Chu Khiêm hỏi.
Hà Tiểu Vĩ lại nói: “Người xưa nói đúng thật, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Bây giờ tôi muốn nói lời này với anh đại người chơi cấp Thần kia. Tôi thật sự không thể ngờ rằng, Khiêm à, cậu thế mà lại là “mỹ nhân” cơ đấy.”
Chu Khiêm: “…”
Ba phút sau, nhóm 16 người bên Chu Khiêm đã kết thúc trò kéo, búa, bao.
Người chiến thắng lại là Hà Tiểu Vĩ.
Ba vòng tròn còn lại cũng kết thúc lượt của mình, đã chọn ra được 3 người xuất sắc nhất, đều là NPC.
Theo sự chủ trì của trưởng làng, Hà Tiểu Vĩ chuẩn bị đứng lên thi đấu vòng cuối cùng với ba người này.
Trước khi đứng lên, hắn không yên tâm mà hỏi Chu Khiêm: “Khiêm à, tôi cảm thấy không ổn. Nếu cậu muốn thắng thì tôi không dám chắc thắng nổi. Tôi không hiểu mấy mánh khóe này nọ như cậu, cũng không biết làm sao cậu làm được. Chơi kéo, búa, bao cũng là một loại đặt cược dựa vào may mắn đúng không? Cậu là ai? Cậu là thần bài mà! Sao mà cậu thua được?”
“Anh quá khen rồi, không đến mức đó đâu.” Chu Khiêm đáp.
“Cậu thua, là vì cậu thật sự thua, thật, thật sự không sao?” Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Chờ một lát nữa cậu có muốn tôi thua không? Nếu tôi thắng, sau đó phải ném khăn thì tôi phải ném cho ai đây?”
Chu Khiêm vỗ vỗ vai hắn: “Ném nhẹ nhàng thôi, cứ thoải mái mà chơi. Còn tối hôm nay… Tạm thời thì anh cứ chuẩn bị nhiều muối vào là được.”
“… Muối?” Hà Tiểu Vĩ ngạc nhiên: “Là sao?”
“Đúng thế. Muối. Natri clorua.” Chu Khiêm nhỏ giọng nói với hắn: “Có cơ hội thì cứ xuống bếp trộm nhiều một chút. Có ích lắm.”