Thoát Cốt Hương

Chương 32: Kim ngân tài bảo, cương thi nhảy múa




Không khí lại trở nên yên tĩnh như trước, Tiểu Đường ôm hai tay, hai mắt ngấn lệ.

“Vì sao lần nào người bị thương cũng là tôi?”

Lâm Cường lạnh lùng lườm cậu ta một cái: “Ai bảo cậu yếu nhất.”

“Giáo sư Thẩm, tôi không bị trúng cổ độc chứ?”

Thẩm Khấu Đan cười an ủi: “Yên tâm đi, không sao rồi.”

Thẩm Mạc nói: “Hắc hủy cổ mặc dù không phải loại cổ lợi hại nhưng cũng rấtnguy hiểm. Người trúng cổ ngoại trừ việc chịu sự khống chế của người hạcổ, nếu rời khỏi một phạm vi nhất định thì trên người sẽ mọc ra một lớpvảy, biến thành quái vật thân rắn, dần dần kiệt sức mà chết, loại cổ này thường được hạ trên người tù binh. Lúc về cậu vẫn nên cùng học sinh của tôi ăn hai liều thuốc giải để đề phòng đi.”

“Ý anh là tôi phải uống con cổ trùng anh vừa bắt?”

“Cậu nghĩ sao?”

“Tôi không cần a.” Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, đột nhiên sinh ra xúcđộng muốn nôn mửa. Cậu thà để con sâu kia đi vào thân thể cũng khôngmuốn ăn vào bằng miệng.

Giang Tiểu Tư nhìn quanh, nói: “Trừ loài cổ trùng này, trong mộ không có cơ quan hay cạm bẫy nào khác sao?”

“Quá trình khai quật rất thuận lợi, cơ bản không gặp phải trở ngại nào.”

“Lạ thật, bọn họ làm thế nào mang máu xuống dưới đáy chứ?”

“Máu ở dưới đáy sao?”

“Đúng, ở ngay dưới này, rất sâu.”

Thẩm Mạc nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên nghĩ ra: “Cách đây không xa có một vách núi đá.”

Mọi người theo đường cũ trong mộ đi ra, tới vách đá bên cạnh. Đứng ở nơinày, nâng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy cả biển mây mênh mang, xa xa, núinon trùng trùng điệp điệp giống như tiên cảnh trong bức tranh thủy mặc.Vách đá đen treo ngược, đưa tay ra là có thể chạm đến mây bay.

Giang Tiểu Tư đi đến bên vách đá, chống tay lên cây nhìn xuống phía dưới. Khe núi kín bưng, phía dưới chỉ thấy mây mù quanh năm không tiêu tan, không nhìn được gì thêm. Không ai biết đáy vực sâu bao nhiêu, phía dưới cócái gì. Một cơn gió lạnh thổi lên chân Giang Tiểu Tư khiến cô lạnh thấuxương, cơ thể dường như bắt đầu cảm thấy lâng lâng, bỗng nhiên sinh raloại xúc động muốn thả người nhảy xuống biển mây.

Thẩm Khấu Đangọi Tiểu Miêu ra, bảo nó bay xuống dưới tìm hiểu. Tiểu Miêu bay vào biển mây, chẳng mấy chốc đã hòa hợp cùng mây làm một, không thể nhìn thấy.

Hơn mười phút sau, Tiểu Miêu quay lại, nói: “Dưới vách đá có sạn đạo dẫntới sơn động.” (Sạn đạo: Một con đường làm bằng cọc gỗ, lát ván, ở trong hẻm núi hay bờ vực)

“Sạn đạo? Tiểu Đường, cậu đang bị thương nên ở lại đây cùng Giang Tiểu Tư, hai người canh giữ ở trên này.” Thẩm Mạcxác định phương hướng, thả dây thừng xuống dưới.

“Em cũng muốn đi.” Giang Tiểu Tư cũng không muốn bị bỏ lại trên này.

“Không sao, cứ đề con bé đi, Tiểu Tư, con phải đi phía sau ba, đừng chạy lungtung.” Giang Lưu cũng lên tiếng, đối với anh mà nói, chỉ có khi GiangTiểu Tư ở bên anh mới là an toàn nhất.

Cha người ta đã mở miệng, Thẩm Mạc cũng không có ý kiến gì nữa.

Lâm Cường móc ra bao thuốc trong túi quần, nói với mọi người: “Tôi ở lại đây, mọi người đi xuống đi.”

Dù sao cũng cần phải có người trông coi dây thừng, đảm bảo cho bọn họ cóthể trở về an toàn, đồng thời cũng để đề phòng có người chạy trốn. Trong mộ có rất nhiều thứ cổ quái, súng đôi khi cũng không thể giải quyết vấn đề, Lâm Cường cũng không muốn vào cho thêm phiền. Hơn nữa, để một mìnhTiểu Đường ở lại đây, chẳng may có chuyện gì nguy hiểm, cậu ta cũngchẳng chạy được.

Thẩm Mạc bám dây thừng leo xuống, Tiểu Miêu baybên người anh. Theo vách đá đi xuống hơn hai mươi mét rốt cục nhìn thấysạn đạo, có vẻ được làm từ rất xa xưa, nhưng rõ ràng mới được con ngườisửa chữa lại cho nên rất vững chắc.

Gió rất lớn, anh cẩn thận bám vào vách đá đi vài bước trên sạn đạo, xác định không có vấn đề gì, rahiệu cho những người khác tiếp tục đi xuống.

Trong lòng GiangTiểu Tư rất căng thẳng, cứ như thằn lằn dán vào vách đá, cẩn thận dichuyển từng bước chân. Sạn đạo cổ này hình như được xây dựng ở lưngchừng núi cao, mấy người bước chậm trong mây, chỉ cần không cẩn thận làcó thể rơi vào vực sâu không đáy.

Đi được hơn mười phút, men theo sạn đạo quanh co chậm rãi đi xuống phía dưới, quả nhiên gặp được một cái cửa động tối om.

Sau khi đi vào trong, mọi người phát hiện nơi này cũng không hẹp dài nhưlối đi vào mộ khi nãy, trong này khá trống trải, đèn pin chiếu vào làmbừng tỉnh không ít dơi.

“Đây là hang động thiên nhiên, hẳn là cóđường nối thẳng xuống dưới đáy mộ tháp.” Giang Tiểu Tư đi phía sau ThẩmMạc và Giang Lưu, Giang Lưu nắm lấy tay cô, Thẩm Khấu Đan đi sau cùng,để lại dấu hiệu tìm đường về.

“Ba, nhìn nè, thật nhiều cây nấm nhỏ phát sáng.” Giang Tiểu Tư buông tay Giang Lưu ra, sôi nổi chạy lên phía trước.

Xa xa, trong bóng đêm, những ngọn lửa lấp lánh chuyển động giống như dòngnước đang quanh co chảy về phía trước, hình thành một con đường nhỏ, đivào càng sâu càng u ám.

“Tiểu Tư, đừng động vào, có độc.” Giang Lưu dặn dò.

Giang Tiểu Tư vội vàng nhảy sang một bên, cũng không dám tùy tiện dẫm chân lên.

Thẩm Khấu Đan mang bao tay vào, hái vài cây nấm bỏ vào trong chai: “Khônghiểu những người đó mang nhiều máu như vậy vào bằng cách nào, xem quy mô mua bán của bọn họ, ít nhất cũng phải mấy chục tấn đúng không?”

“Cho nên cần phải lắp đặt ống dẫn.” Giang Lưu chỉ chỉ vào những dấu vết cho thấy từng có ống dẫn ở ven đường.

“Nhưng vận chuyển được lên núi này cũng không phải dễ.”

“Dùng máy bay trực thăng đưa đến, người này tài lực không nhỏ, nhưng nếu làsở hữu Mai Trạch Thiên Phủ thì hoàn toàn có khả năng làm được.”

Đoàn người đi dọc theo con đường thắp sáng bởi những cây nấm, do đã từngđược con người sửa chữa nên cũng không quá khó đi. Độ ấm trong động sovới bên ngoài cao hơn rất nhiều, dường như trong nháy mắt, từ mùa đôngđã sang mùa hè, mọi người đều nóng không chịu nổi, cởi bỏ áo khoác.

“Con đường vẫn tiếp tục dẫn xuống phía dưới, có lẽ chúng ta đã đi xuống đếnhai mươi, ba mươi tầng tháp rồi. Ngọn tháp này rốt cuộc sâu bao nhiêu?”Lần này Thẩm Khấu Đan hóa trang thành một cô bé xấp xỉ tuổi Giang TiểuTư, giọng nói lanh lảnh, Thẩm Mạc đã sớm nhìn thấy nhưng cũng chẳngtrách làm gì, Giang Lưu thì vẫn cảm thấy không quen lắm.

Đangnói, phía trước bỗng xuất hiện một cổng lớn hình vòm, trên cửa có khắcchín con rồng vàng ba chân trông rất sống động, dù đang ở trong bóng đêm cũng phát ra hào quang rực rỡ.

Giang Tiểu Tư thấy thì vui vẻ:“Không phải là chôn cất hoàng đế triều đại nào đó chứ? Vật bồi táng chắc là không ít, chúng ta lấy nhiều một chút về Thoát Cốt Hương bán, nhấtđịnh bội thu”

Tuy Diệu Yên thường xuyên giúp bọn họ, nhưng conquỷ keo kiệt đó mỗi lần giúp đều phải lấy tiền, hơn nữa còn ra giá rấtcao. Ba lại thích làm việc thiện, thường quyên góp rất nhiều tiền, vìvậy trong tiệm luôn nhập vào không đủ xuất. Lúc này có thể trả hết nợcho nữ quỷ kia. Ha ha ha. Giang Tiểu Tư vừa nghĩ vừa hớn hở cười, hậnkhông thể lập tức nhào tới cạo bột vàng trên cánh cửa.

Nhưng, cửa này mở như thế nào chứ? Giang Tiểu Tư cẩn thận kiểm tra, ngay cả mộtkhe hở cũng không thấy, cũng không thấy trên cửa có cơ quan gì.

Thẩm Mạc ngồi xổm xuống, nhìn vết tích vài giọt đỏ sậm trên đất, lấy một ítđưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Anh lại cẩn thận nhìn phía dưới cánh cửakhác hình rồng, quay đầu hỏi: “Giang Tiểu Tư, em có nhóm máu B?”

Giang Tiểu Tư gật gật đầu.

“Em nhỏ vài giọt máu lên miệng 9 con rồng xem.”

Giang Tiểu Tư há hốc mồm, lại muốn lấy máu sao, lúc trước cô đã tổn thất400cc máu, còn chưa ăn bù lại. Cuối cùng, Giang Tiểu Tư đành miễn cưỡngcắt một đường nhỏ trên ngón trỏ, nhỏ vào mỗi miệng con rồng một giọtmáu.

Thời điểm máu rơi xuống miệng con rồng cuối cùng, bỗng nhiên thấy những con rồng này dường như sống lại, di động nhanh chóng trên bề mặt cánh cửa, tựa như sắp nhảy ra rồi bay về trời. Mấy con rồng hợp lại thành một hình dạng kì quái, sau đó có âm thanh răng rắc vang lên, cửalớn bắt đầu nâng lên phía trên.

Một luồng gió lạnh lẽo thổi ra từ phía trong, bốn người đều bất giác rùng mình một cái.

“Cẩn thận.”

Cảm giác được nguy hiểm, Giang Lưu vươn tay kéo Giang Tiểu Tư, cái ngườingốc ngếch, vì tài bảo mà vọt vào đầu tiên, lại không bắt được gì, ThẩmMạc đã đi trước một bước kéo cô lui sang một bên.

Thấy có nămngón tay đen xì như cành khô chộp về phía mình, Giang Lưu nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một phiến lông vũ đáp xuống cách đó hơn một mét. Tậptrung nhìn về phía trước, anh thấy trước mắt là hai cương thi, một nammột nữ, là hai cương thi cực tuân thủ hình tượng cương thi, mặc sườnxám, áo dài, đi giày hoa có đế to, tết tóc đuôi sam, hình như còn dánmột dải giấy trắng trên mặt, lộ ra hai bên má hồng.

Giang Tiểu Tư cũng chẳng cảm thấy nguy hiểm, ôm bụng cười ha ha, chủ nhân của bọn họchắc xem quá nhiều Cương Thi Đạo Trưởng đi, lại còn trang điểm thành như vậy.

Giang Tiểu Tư đã gặp rất nhiều cương thi, loại nào cũng có, nhưng chưa từng thấy người nào mang đặc thù điển hình như vậy.

Thẩm Mạc xách cô lên ném tới một góc xó phía sau, sau đó cùng Giang Lưu tiến lên giải quyết hai cương thi. Đối phó với loại cương thi không có ýthức này, không cần phải làm gì phức tạp, chỉ cần trực tiếp đấu võ.

Hai con tiểu cương thi này gặp phải hai người, một đạo sĩ, một là cương thi ngàn năm, đúng là toi cả tám đời, căn bản nửa phần thắng cũng chẳng có, rất nhanh bị giải quyết, trên trán mỗi con dán một lá bùa, đứng im ởhai bên giống như thần canh cửa.

Giải quyết xong hai cương thitrông cửa, mọi người bắt đầu quan sát bốn phía. Không giống như bênngoài tối đen, bên trong là một mật thất đã được con người tu tạo, phíatrên bốn góc đều gắn dạ minh châu, trong góc chất đống rất nhiều thứ,nếu không là vàng bạc tài bảo cũng là từng thùng từng thùng binh khí, áo giáp, dù đã qua không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn rạng rỡ phát ra ánh sáng chói mắt.

Bốn người tiếp tục đi vào bên trong, vài phòng tiếp theo đều để chứa binh khí.

“Chú, chúng ta đang ở bên trong tháp mộ sao?” Thẩm Khấu Đan hỏi.

Thẩm Mạc lắc đầu: “Xung quanh tháp mộ thôi, có lẽ là một tòa địa cung.”

Giang Tiểu Tư lần mò khắp nơi: “Sao lại có người có thể xây dựng địa cung ởnơi sâu như vậy nhỉ, việc đào bới ở đây là không có khả năng, hơn nữa đi lên vách đá cũng quá khó.”

“Nếu tôi đoán không lầm, nơi này chắc là một ngọn núi lửa đã chết. Chủ của ngôi mộ đi theo miệng núi lửaxuống xây dựng một tòa địa cung, sau đó từ miệng núi lửa xây lên một tòa mộ tháp, rồi tiến hành chôn lấp. Qua rất nhiều năm, cuối cùng trở nênthế này.”

Giang Tiểu Tư vỗ tay nở nụ cười: “Nếu núi lửa bùng nổ, thổ táng sẽ biến thành hỏa táng.”

“Trước khi xây dựng chắc chắn đã cẩn thận nghiên cứu địa chất, xác định sẽkhông phun trào nữa. Hơn nữa, thương hải tang điền, trên đời này làm gìcó nơi nào mãi mãi yên vui chứ.” (Thương hải tang điền: nương dâu hóabiển rộng, ý chỉ không có nơi nào là mãi mãi bất biến)

Nghe ThẩmMạc nói, Giang Lưu cũng không ngẩng đầu nhìn anh ta một lần. Một đườngnày, ánh mắt Giang Tiểu Tư luôn đuổi theo hình bóng anh ta, biểu cảm khi thì kích động khi thì vui vẻ, cực kỳ giống thời gian Liễu Chi yêu Triệu Tật, anh đều nhìn thấy cả, nếu nói không cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, đócũng là lừa mình dối người.

Nếu không ngăn cản sẽ không kịp nữa,Giang Lưu quyết định sau khi trở về sẽ chuyển đến một thành phố khác.Anh và Giang Tiểu Tư phiêu bạt khắp nơi đã quen. Miệng anh tuy nói là hy vọng Tiểu Tư yêu đương, nhưng trong thâm tâm anh vẫn không hy vọng côyêu một ai khác, thay đổi cuộc sống hiện tại rời khỏi mình. Cho nên,trước hết anh phải trợ giúp bọn Thẩm Mạc tìm được Tử Âm Văn Chương, sauđó mang Tiểu Tư đi.

Đương nhiên bên trong mộ thất có trận pháp,nhưng dù sao Thẩm Mạc và Giang Lưu cũng là người có kinh nghiệm, nhanhchóng tìm được cửa vào, bốn người lại tiến vào bên trong ngôi mộ tháp.Tầng này lớn hơn rất nhiều so với mấy tầng trên lúc nãy, chia ra vàigian mộ thất. Thẩm Mạc đoán chắc đây là tầng dưới cùng, tính toán mộtchút, tháp này ít nhất có ba mươi tầng. Dù sao ngọn núi này có đỉnh caoba ngàn mét so với mặt biển, ba mươi tầng cũng chưa tính là quá sâu.

Trong mấy gian mộ thất đều khá hoa lệ, Giang Tiểu Tư trợn mắt há mồm, nướcmiếng cũng chảy ra. Cả mặt tường đều khảm đầy đá quý trân châu đủ màusắc, trong rương chứa đầy ngọc khí vàng bạc, đồ cổ tranh chữ, bảo kiếm,cung nỏ, còn có vài chai lọ, chắc là dược liệu. Giang Lưu tiện tay mởra, thấy có rất nhiều đồ là cống phẩm.

“Ngôi mộ tháp này là thời Tống.” Giang Lưu nhíu mày, trong lòng phảng phất có dự cảm không may.

Đột nhiên, có một âm thanh quỷ dị vang vang, không biết từ chỗ nào truyền tới.

“Thẩm Mạc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.