Ngày hôm sau, Cao Lệ Nam cất bước đến bệnh viện, nhưng cô ta đến đây không phải để khám bệnh gay thăm bệnh người thân gì ở dây cả. Mà mục đích cô ta đến đây là để tìm bà của Mộng Dao.
Cô ta thậm chí còn điều tra được phòng bệnh của bà và biết được tất cả tiền viện phí đều là do Ngô Đình Kiêu chi trả. Anh đoán, chắc là bà của cô vẫn chưa biết chuyện gì cả, nên cô ta chỉ muốn tốt bụng tiết lộ một chút thôi.
Cao Lệ Nam đi giày cao gót, từng bước chân đều vang lên một khí chất sang trọng và cao quý nhưng ánh mắt đó của cô ta lại khiến cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy được sự cao ngạo của một vị đại tiểu thư.
"Cạch!" Cô ra mở cửa bước vào trong.
Lúc này bà cứ tưởng là cô đến thăm, vì đã nhiều ngày rồi cô vẫn chưa đến thăm bà, ánh mắt cô đơn của bà chợt mừng rỡ nhìn về phía cánh cửa. Nhưng khi nhìn thấy Cao Lệ Nam, bà liền thu ánh mắt đó lại, thay vào là một sự đề phòng, cảnh giác, vì bà vốn không biết cô ta là ai.
Cô ta tự nhiên đến mức đi đến ngồi xuống sofa.
"Cô là ai? Chắc không phải là bạn của Dao Dao đâu nhỉ?" Cô cố nheo mắt nhìn kĩ cô ta hơn nhưng thật sự là không quen.
Cô ta hất tóc, giọng nói chẳng có một chút tôn trọng nào: "Đương nhiên, tôi làm sao có thể làm bạn với cháu của bà được, vì cô ta chính là người cướp mất vị hôn phu của tôi kia mà."
Bà của Mộng Dao cau mày, bà không hiểu cô ta đang nói gì: "Gì cơ?"
"Ha! Xem ra bà không những bị liệt mà còn bị lãng tai nhỉ? Tôi nói... cô ta chính là tiểu tam, cháu của bà, Sở Mộng Dao." Cô ta nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại mang theo một cơn sóng ngầm.
Bà gượng cười, trên gương mặt hiện kên sự nhăn nheo, chín là dấu ấn của năm tháng. Bà cố tỏ ra bình tĩnh: "Cô gái, cô nói gì vậy? Chắc là cô nhầm lẫn ở đâu rồi, cháu gái của tôi vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Không thể nào có chuyện đó xảy ra đâu."
Cô ta nhếch môi cười khẩy, sau đó thì đứng dậy khoanh tay trước ngực, đi đến gần giường bệnh của bà, cô ta cao giọng: "Cháu của bà đúng là rất ngoan, ngoan đến mức phải đi làm tình nhân, làm ấm giường cho đàn ông để kiếm tiền. Thậm chí còn mặt dày đến mức đeo bám không chịu buông."
"Vị tiểu thư nào, cô không thể ăn ngang nói ngược như vậy, không thể vu khống cho cháu gái của cô." Bà nghiêm mặt, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
"Vu khống? Thế bà nghĩ tiền viện phí hàng tháng của bà từ đâu mà ra? Không lẽ là từ trên trời rơi xuống sao?"
"Đó là do bạn trai..."
Bà còn chưa nói hết câu thì cô ta đã vội cướp lời: "Bạn trai gì chứ? Cô ta nói với bà như vậy sao? Thế mà bà cũng tin? Bà nghĩ một con nhỏ nhà nghèo như cô ta mà cũng có thể lọt vào mắt xanh những kẻ giàu có, một bước trở thành phượng hoàng? Bà bị cô ta lừa rồi, thực chất, cô ta đang làm tình nhân, đang bán thân để kiếm tiền. Chắc bà cũng rõ, cô ta làm như vậy... nguyên nhân cũng có một phần xuất phát từ bà nhỉ?"
Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu bà còn nghi ngờ thì bà thử nghĩ kĩ lại đi, trên đời này có ai cho không ai thứ gì đâu chứ. Có người bạn trai nào tốt đến mức trả nợ giúp bạn gái, giúp bạn gái chi trả tất cả tiền viện phí, sinh hoạt của người nhà không? Cho dù là một kẻ chịu chi cũng không đến mức không đòi bất kì điều kiện gì, chỉ mù quáng vào tình yêu. Là một kê làm ăn, anh ta thật sự đồng ý đầu tư vào một thứ lỗ vốn?"
Cô ta nở nụ cười trào phúng, sự khinh rẻ dần hiện ra trong ánh mắt: "Chỉ có trao đổi về thể xác, làm một kẻ đê tiện, sẵn sàng phục vụ, thoả mãn cơn thú tính của đàn ông, khiến ta vui vẻ mới có thể đổi lại được lợi ích và tiền bạc mà thôi. Bà sống đến từng này tuổi, chắc là cũng hiểu rõ quy luật này mà nhỉ?"
Bà cảm thấy tức giận, đồng thời cũng cảm thấy nhục nhã, bà vốn đã có nghi ngờ về sự bất thường của Mộng Dao, lại thêm những lời nói cay nghiệt của Cao Lệ Nam, cô không thể không tin.
Nỗi ô nhục này khiến cô bà đơ cứng cả đầu lưỡi, không thể cất giọng được, cơ thể bất giác trở nên run rẩy.
"Bà nên dạy lại cháu của mình đi, đừng sống một cách nhơ nhuốc và bẩn thỉu như vậy, đúng là đáng khinh."
Bà vốn luôn tự hào về cháu của mình, từ nhỉ bà đã dạy cô trở thành một người tốt, vậy mà bây giờ lại để nhúng chàm, bị người ta nói này nói nọ. Bà không những cảm thấy thất vọng và nhục nhã mà còn vô cùng thất vọng.
Nhưng suy cho cùng, tức cả là tại bà, bà chính là gánh nặng, chính bà đã đưa cô đến bước đường như hôm nay. Sự dằn vặt và tự trách này còn khó chịu hơn là bị liệt nửa người phải nằm một chỗ. Bà nghĩ mình nên chết đi, như vậy thì cô mới không cần lo lắng, không cần phải làm những chuyện dơ bẩn như vậy để kiếm tiền nữa.
Cao Lệ Nam cau mày, cô ta trợn mắt và hừ lạnh một tiếng, sau đó thì quay bước bỏ đi.
Cô ta vừa cất bước thì bà đã ngã xuống khỏi giường bệnh, một giọt nước mất lăn dài trên gương mặt đầy nếp nhăn, bà ôm chật lấy ngực trái của mình. Bà cảm thấy khó thở và vô cùng khó chịu, cứ như là có ai đó đang bóp chặt lấy sinh mạng của mình.
Nhưng Cao Lệ Nam cứ vậy mà bỏ đi, một lần nhìn lại cũng không, vì cô ta xem như đã đạt được mục đích của mình, không cần quan tâm đến những thứ không cần thiết.