Từ khi trở về từ bệnh viện Mộng Dao đã cảm thấy tâm trạng không ổn, cô tự nhốt mình ở trong phòng, cuộn mình trong chăn và suy nghĩ lung tung.
"Cạch!" Đột nhiên, cửa phòng mở ra, cô ngồi dậy xem thử nhưng không có ai cả.
Chợt, một cơn gió lạnh thổi qua, chiếc bóng đen lướt qua người cô, thoáng chốc đã đè cô ở dưới thân.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô có thể nhìn thấy được ánh mắt màu đỏ như máu và hai chiếc răng nanh đáng sợ, anh dường như đã hoàn toàn mất kiểm soát.
"Ngô Đình Kiêu, anh... anh sao vậy?" Mộng Dao sợ hãi, cơ thể cô không ngừng run rẩy. Thật sự không có cách nào làm quen được với trường hợp này.
Ngô Đình Kiêu bớp lấy cổ cô, anh gầm gừ, sau đó thì vùi đầu vào cổ của cô, điên cuồng uống từng ngụm náu tanh tưởi.
"Á!" Cô bấu chặt vào cánh tay anh, mím môi đầy đau đớn, cô thật sự không chịu nổi nữa, cứ như đang bị anh rút sạch máu.
"Grừ!" Máu tươi vô cùng ngọt ngào và thơm ngon, khiến anh chỉ muốn thật nhiều, thật nhiều, không thể dừng lại, không thể thoả mãn được sự thèm khát và điên cuồng.
Đôi mắt Mộng Dao dần trở nên vô hồn, hai tay buông thõng, không kháng cự.
Cô thật sự vẫn chưa muốn chết! Nhưng mà... cô lại không có cách nào chạy thoát.
Cô đau đến mức xúc giác trở nên tê dại, nhưng lại không ngăn được nước mắt chảy ra từ hốc mắt: "Hức... hức... Ngô...Ngô Đình Kiêu!"
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô gái đang gọi mình, anh dần tỉnh táo hơn, rút chiếc răng dài đang cắm sâu vào da thịt cô ra.
Dưới ánh đèn vàng, anh dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của con mồi, đôi mắt đờ đẫn đến mơ hồ.
Ngô Đình Kiêu vội ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn dài của cô: "Lúc nãy là do tôi không kiềm chế được, tôi xin lỗi."
Mộng Dao khẽ rên rỉ vài tiếng sau đó ngất trên vai anh, lần này cô không phải ngất đi doạ bị doạ sợ mà là do bị mất nhiều máu, đến tay cũng dần trở nên lạnh ngắt.
"Mộng Dao! Mộng Dao!" Anh nhỏ giọng gọi cô nhưng cô không tỉnh, sau đó anh đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Nhưng lần này anh lại không ra ngoài, anh nằm xuống bên cạnh cô, dịu dàng vén tóc mái bết dính trên gương mặt cô.
Ngô Đình Kiêu cẩn thận nhìn ngắm gương mặt cô dưới ánh đèn mờ ảo, cô đã đau đến mức khi ngất mà chân mày vẫn nhíu chặt vào nhau, tay bấu chặt vào chăn, hơi thở nặng nề.
Ngô Đình Kiêu nhìn đến mức... trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không tên, anh ôm cô vào lòng, truyền hơi ấm cho cô nhưng sắc mặt lại u ám khó hiểu.
Có lẽ là ngay cả anh cũng không rõ vì sao mình làm vậy.
...
Khi Mộng Dao tỉnh lại, đã là giữa trưa, cô mệt mỏi bước xuống giường, nhưng vừa đi được vài bước thì cô đã cảm thấy chóng mặt, cơ thể nặng nề, đôi chân không thể chịu được sức nặng của cơ thể mà ngã xuống.
Ngô Đình Kiêu định lên lầu xem cô thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cô đang ngồi dưới sàn, sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ cô vốn đã yếu, lại còn bị mất máu nên cơ thể mới không chịu nổi. Xem ra sau này anh vẫn nên kiềm chế một chút, nếu không, chỉ sợ cô chưa hồi phục thì đã bị cơn thèm thuồng của anh hút cạn máu.
Ngô Đình Kiêu bước đến bế cô lên, nhưng cô lại không ngừng vùng vẫy, tuy bản thân đã không còn lại tí sức lực nào.
"Anh... anh bỏ tôi xuống đi! Tôi có thể tự đi."
"Im lặng đi!" Anh gắt gỏng, giọng nói vốn trầm thấp lại càng đáng sợ.
Anh bế cô trở lại giường, sờ tay lên trán cô kiểm tra, không có sốt.
"Cô đúng là vô dụng, mới hút một ít máu đã lăn đùng ra ngất xỉu." Anh nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, đồng thời mang theo sự bất lực.
"Vậy sao anh còn giữ tôi lại làm gì?" Cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói, dường như là muốn anh không nghe thấy.
Nhưng anh lại làm cô thất vọng, anh không những nghe được mà còn nghe rõ từng chữ: "Tuy cô vô dụng nhưng máu của cô không vô dụng, sau này chỉ cần bồi bổ một chút là được." Anh thản nhiên nói vậy, cứ như là muốn vỗ béo con mồi của mình để ăn một bữa thật thịnh soạn.
Mộng Dao ấm ức nhìn anh, vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô không biết lúc nào anh sẽ biến thành ác quỷ, điên cuồng uống máu của cô, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ đó của anh là tay cô lại bất giác run lên, không nhịn được mà có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Vì anh của hiện tại không phải là anh, sự tử tế và tốt đẹp đó chính là chiếc mặt nạ tốt nhất để che giấu bản tính thật của dã thú.
Nó khiến cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy kinh hoàng và vô cùng bài xích.
"Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nấu chút gì đó cho cô." Anh bước ra ngoài đóng cửa lại.
Đứng ở bên ngoài cửa phòng, sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Anh không biết vì lý do gì mà anh lại cảm thấy khó chịu khi cô nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và né tránh.
Đó vốn dĩ là điều anh muốn, một con mồi biết ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng hiện tại... lại có cảm giác không thoải mái.