Thố Vương Tiên Lộ

Chương 113: Ta có thể giúp ngươi




Ngân Hồ Phi Châm lần lượt phóng ra cắm vào đôi mắt kẻ thù, mỗi con phải dùng hai phi châm mới triệt để, nếu vẫn còn sót một bên mắt thì nguy hiểm vẫn còn đó, Từng con Tử Giác Đầu lần lượt đưa tay ôm lấy hai con mắt. Không ngừng hống lên từng hồi dài

Mình có quá nhẫn tâm không nhỉ? Thôi bỏ đi giờ đâu phải lúc thương cảm cho kẻ thù, Đến đệ tử Cửu Huyền Môn hắn còn ra tay chém rụng đầu không chớp mắt. Huống chi Tử Giác đầu vừa nãy còn muốn giết hắn nữa là? Thương cảm? thật quá giả tạo đi. Nhưng mà kiểu hành xác làm cho một sinh vật đau đớn quằn quại hắn thấy không thoải mái lắm

LẦn trước không giết Liễu Tương sinh làm hắn dằn vặt mấy ngày liền, không phải sợ hắn báo thù ( vì Tiểu Thất đã chạy xa rồi muốn báo cũng không được) mà vì thấy hắn bị phế đôi tay cuộc sống khó khắn không ít, Vẫn Biết Tông môn có thể chữa được cho hắn nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái

“ Để ta ra tay dứt điểm luôn vậy”

Tiểu Thất vội nhảy sang một bên chuẩn bị đưa phia hoàn chém đứt cổ con Ma Thù thì một cánh tay to lớn đang vụt về phía hắn

“ Không phải chứ? Mù mà vẫn có thể công kích ư… Thật đáng kinh ngạc”

Nhìn kỹ lại thì hắn hơi đánh giác cao đối thủ rồi, tuy cùng là mục đích muốn xé xác Tiểu Thất nhưng hồi nãy chỉ là tình cờ mà thôi. Bọn chúng đã bắt đầu trở nên điên cuồng, cầm lấy thiết phủ mà lao vào đánh nhau, chẳng cần hắn phải nhúng tay vào thêm nữa. Cứ để chúng tự tàn sát vậy

Tâm Tình hắn có phần nhẹ nhõm, mà quên mất một điều. Tử Giác đầu tự đánh nhau là tốt cho hắn, nhưng huyết dịch cũng từ đó mà tuôn ra từ những vết chém trong điên loạn của Tử Giác đầu. Huyết Khí trong không trung nhanh chóng lan tới trước mặt của hắn

Do không đề phòng, hay đúng hơn là hắn chủ quan. Huyết khí tanh và nồng đi vào trong người làm hắn chột dạ. Vội co chân chạy rời khỏi đấy, nhưng hình xăm của hắn đã bắt đầu co duỗi , đang chạy thì cước bộ đột nhiên chậm lại, cổ họng Tiểu Thất trở nên khô khốc như hồi ở Băng Phong Chi Thành, Trong đôi mắt hắn khung cảnh bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ, Cả người bắt đầu gục xuống

“ Không được… phải kiềm chế lại… Ta không thể trở thành một con quỷ được”

Tiểu Thất gằn từng chữ và ngồi xuống xếp bằng, cố nhắm con mắt lại, sử dụng thủy Mặc Tâm Pháp làm tâm hồn, hơi thở trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng không, Hắn ngổi đả tọa thế này càng cảm nhận được mùi Huyết khi rõ ràng

Đôi mắt đột ngột mở ra, hắn không thể không chế được cơ thể nữa, Trước lúc mất đi thần trí hoàn toàn. Hắn quay người lại chỗ Tử Giác Đầu và bắt đầu lao tới

Lúc này đã như một con thú đói khát lâu ngày, bản năng của thú thúc đẩy hắn di chuyển nhanh hơn bao giờ hết, Thượng Thủy Phiêu Vân cũng kém hơn vài phần

Mất đi thần trí không có nghĩa là hắn không nhận ra nguy hiểm, ngũ quan của hắn ở trạng thái này được kích thích lên cực hạn. Và hắn vẫn biết phải làm thế nào để đối phó với nguy hiểm

Bốn con Tử Giác Đầu trong điên loạn tự chém lẫn nhau, viết thương vô số, mất nhiều máu nhưng sinh mạng vẫn chưa dứt. Nhục thể suy yếu nhưng đối mặt với một con ác thú còn đang lành lặn sao có thể khác cự

Phi Hoàn được hắn rút ra cắt rụng đầu từng tên một, Phí Hoàn nhuộm một màu đỏ, vẫn còn giữ nó trên tay , Tiểu Thất gục xuống úp mặt vào từng dòng huyết dịch đang tuôn ra từ cổ của Tử Giác Đầu mà húp lấy húp để.

Bốn tên to xác, huyết dịch cũng không ít, cái bụng của hắn đã căng phồng lên trông thấy, Cả Khuôn mặt hắn cũng dính bê bết máu, khuôn mặt ngửa lên trời mà thiếp đi không hề hay biết

Bẵng đi một thời gian, khi mọi chuyện đã êm xuôi, không còn động tĩnh gì từ phía của Tiểu Thất, đám Man Huyết Nhân mới từ từ đi tới, điệu bộ thập phần cảnh giác. Đứng trên vai của tên phó thủ lĩnh, kẻ có hai vệt trắng kẻ dọc theo đôi mắt tới gò má. Người tuyết nhỏ nói mấy câu gì đó bằng ngôn ngữ của Ma Thú

Mấy cái xác được lôi sang một bên, trong khí tên phó thủ lĩnh là người tuyết nhỏ đang ở cạnh Chỗ của Tiểu Thất đang nằm, bàn tay gầy guộc lay nhẹ hắn nhưng vẫn nằm bất động. Gã liền đưa tay lên xem còn có hơi thở thoát ra hay không? vị thủ lĩnh mới không lẽ cũng chết rồi sao? Khuôn mặt máu me chắc bị thương không ít

Tiểu Thất đột ngột mở mắt?, thấy trong ánh sang lờ mờ màu đỏ, có một sinh vật sống? Hắn đưa bàn tay nắm lấy, rồi cả người nhằm vào cổ mà cắn lấy

Tên Phó Thủ lĩnh giật mình ngã người về sau, Người Tuyết Thấy không ổn vội phóng một viên băng thạch vào trong cái miệng nhớp nháp máu của Tiểu Thất

Một cảm giác mát lạnh truyền tới, như khi vừa cắn vào người của Băng Nhi, cảnh vật màu trắng lại từ từ hiện ra trước mặt hắn. Ngây người một lúc khi thấy hai người đang nhìn mình với vẻ mặt sợ hãi

“Các ngươi còn chưa đi ? sao còn quay trở lại”

Người Tuyết vội đáp thay

“ Thấy nhà ngươi đi lâu quá nên ta cùng đám thuộc hạ của ngươi quay lại, ta thì tò mò… còn bọn Man Huyết Tử muốn lấy cái xác của thủ lĩnh về a”

“Lại còn định mang ta về , ?”

Tiểu Thất nhớ lại tên thủ lĩnh cũ đã bị chén sạch, dù cái xác đã ô uế một thời gian dài. Ma Hình như có gì đó không đúng. Hắn quay người sang phía đám Man Huyết Tử , lúc này đang chia sẻ đồ ăn a. Đó là xác mấy tên Tử Giác Đầu,

Lục lại trong ký ức, Tiểu Thất nhìn lại bàn tay đầy máu, khuôn mặt và khóe miệng còn hơi dính dính bởi một lớp gì đó.

“ Là do ta làm sao?”

Người tuyết nhảy tới trước mặt hắn

“Đúng rồi, là do người hóa điên làm ra đấy, Suýt chút nữa còn ăn luôn tên thuộc hạ của mình…May mà ta đã búng cho ngươi một viên Băng Thạch, giờ đã tỉnh táo rồi phải không?”

Là Băng Thạch? Vậy mà hắn cứa nghĩ là uống no Huyết Tinh thì sẽ trở lại cơ, Thì ra là có người giúp

Tiểu Thất suy nghĩ một lúc lâu rồi buồn rầu mở lời

“ Cảm ơn ngươi..đã giúp ta tỉnh táo trở lại”

Người tuyết hơi ngạc nhiên khi có người cảm ơn, Nhìn sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ này có chút thú vị. Bên ngoài trông không khác gì ác thú nhưng trông hắn tự nhiên làm người tuyết cảm thấy đáng thương

“Ta là Băng Yêu… Không cần cảm ơn đâu… ta chỉ không muốn có một ác ma ở chỗ này thôi”

Tiểu Thất cười nhạt

“ Ác Ma…? Ta đúng là ác ma thật”

Nhớ lại lúc trước thấy tên này bỏ chạy chắc hẳn là lý do này? Không biết có phải hắn không muốn gây lộn mà bỏ chạy hay là hắn nhát gan. Tuyết yêu thấy hắn đã từng nhắc nhở trước nên rời khỏi đây khi hắn chặn đánh Tử Giác đầu, đây là một ý tốt. Mà “Ý Tốt” ở Ma giới là một thứ gì đó có thể gọi là tà đạo

“Ta thấy người chỉ ác có một nửa thôi, muốn sống ở đây phải thật là nhẫn tâm, tàn độc mới được”

“ Ta cũng không nhận ra mình là người tốt hay kẻ xấu”

Băng Yêu thì thầm gì đó với tên phó thủ lĩnh, rồi hắn đi sang nhập bọn với Mấy tên Man Huyết Tử “đánh chén” thành quả của thủ lĩnh

Lúc này chỉ có Băng Yêu và Tiểu Thất,

“Ngươi là nhân loại từ bên kia sang bên này đại lục?”

Tiểu Thất không cần phải dấu, Băng Yêu giúp hắn một lần, sau này hắn cũng còn nhờ đến nhiều.

“Đúng vậy”

Có lẽ thấy bộ da lông bên ngoài không phải là da lông thật, dù Ma Giới có nhiều tộc Ma Thú nhưng hình dạng này chưa có thấy nhiều, nên Băng Yêu mới dò hỏi vậy

“Rất lâu, rất lâu rồi mới có người từ bên kia sang bên này a… Không biết ngươi có chuyện gì mà phải đi sang Ma Giới cằn cỗi này’

Tiểu Thất kéo tấm da lông ra để lộ ra hình xăm trước ngực

“Ta là vì nó mới đi sang bên này… Ngươi nói có người cũng từng sang bên này rồi ư? Bọn họ đang ở đâu”

“Bọn họ… chết hết rồi”

Tiểu Thất hốt hoảng

“ Chết hết, ngươi chắc chứ?”

Băng Yêu có vẻ quả quyết

“ Ta không dám khẳng định… khoảng hơn một ngàn năm trước có nhân loại và một đám cự nhân sang bên này, Bị Ma Thú ở đây vây khốn tàn sát vô số. Bọn họ định quay về nhưng đường đi bị một con sóng lớn chặn rồi. Ta nghĩ là chúng chết thật rồi đó”

Vậy là tro cốt ma thú trong người hắn không được giải nữa. Người Huyết Tộc đã chết vậy thì hắn chẳng còn hi vọng gì nữa, chỉ có thể phế hai giác quan khi trở về thôi, Lần này lầ tốn công vô ích rồi. Đi cả một chặng đường dài chỉ là “ ngắm cảnh” thôi sao

“Ngươi đang lo chuyện gì sao”

“nếu những người đó chết thật thì, tro cốt Ma Thú trong người làm sao có thể giải đây, Ma Tính trong người không thể bị hóa giải sao”

Băng Yêu nửa đùa nửa thật

“Sao cứ phải hóa giải, ta thấy có gì không tốt đâu… Ở Ma Giới người phải hung tàn như lúc nãy mới phải, là ác ma có gì không tốt, trong thế giớ này người tốt mới chính là ác ma đấy”

“ Làm việc tốt chính là một ác ma?”

Tiểu Thất khá mờ hồ, nhưng Băng Yêu có vẻ rất chắc nịch. Thấy Tiểu Thất vẫn còn thất thần

“ Nếu ngươi muốn khống chế được ma tính ta có thể giúp ngươi với điều kiện là ngươi làm giúp ta một việc”

Hắn không nghe nhầm chứ, người tuyết này có thể giúp được hắn khống chế Ma Tính trong người?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.