Trong trò chơi, hiệu ứng âm thanh liên tục vang lên, Nhiễm Dao đứng yên tại chỗ nhìn người mặc áo trường sam đối diện, tay áo bay bay, mang theo thanh kiếm, dường như đợi cô đã lâu.
Cô đột nhiên có ảo giác, như thể anh thực sự đi tới trước mặt cô từ nơi nào đó, nơi mà cô không thể nhìn thấy, im lặng đợi cô rất lâu rất lâu.
Cô giật mình, vội vàng kiềm chế suy nghĩ Mary Sue khủng khiếp và tự trấn an mình——
Người ta chỉ muốn cô leo lên làm lá chắn thôi, đừng hí hửng quá, đồng chí Nhiễm Dao.
Cô cười một tiếng, “Nghe Chương Siêu nói, anh không thích Dao cưỡi lên đầu mình.”
Anh còn chưa kịp trả lời, ngược lại Chương Siêu đã nói trước:
“Đúng đó, bọn anh hiếm khi ghép team với người lạ, khoảng đôi ba lần, chỉ cần có Dao chạy tới trên đầu, cậu ấy đều ném người ta xuống.”
“Thật đó, với tốc độ và phản ứng kia, thật không hổ danh là anh trai Lý Bạch của chúng ta.”
Lời còn chưa dứt, anh đã lên tiếng nhưng trọng điểm lại là chuyện khác:
“Sao em biết cậu ta tên Chương Siêu?”
Nhiễm Dao sững sờ.
“Hả…”
Trọng điểm quá lạ lùng, cô bị nghẹn một lúc lâu không trả lời được.
Vẫn là Chương Siêu rất vô tư, lập tức tiếp lời: “Sao thế được chứ, rõ ràng các cậu ngày nào cũng kêu đại danh của tớ hay mà? Bây giờ ngay cả lính quèn cũng biết ông đây là họ Chương tên Siêu.”
Giọng nam trầm trầm: “Tớ muốn nghe cô ấy nói.”
Nhiễm Dao hắng giọng, sợ gây phiền phức cho Chương Siêu, nhưng những gì đã nói quả thực là sự thật: “Không có, bọn em không quen.”
Trong mic im lặng 3 giây, giọng nói nhẹ nhàng có phần nhẹ nhõm cũng anh vang lên:”Không quen thì tốt.”
Chương Siêu cuối cùng ý thức được cái gì không đúng, “Tốt ở đâu thế ~”
Cố Tân Bạch phớt lờ cậu ấy, nói với Nhiễm Dao, giọng nói từ tốn, dường như sợ cô không nghe rõ: “Cậu ta không phải người tốt lành gì.”
Chương Siêu: “…”