Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 36




Tang Chỉ nói: “Kỳ thật, ta vốn định đem ngươi trả về Long cốc, sau đó lại trở về Bình Nhạc trấn.”

Đi Long cốc chính là một cơ hội tốt để nàng sắp xếp lại suy nghĩ. Nhưng dù sao nàng vẫn là thổ thần Bình Nhạc trấn, bảo hộ con dân Bình Nhạc trấn là nhiệm vụ của nàng, không có đạo lý nào nàng có thể bỏ lại bọn họ. Tuy rằng nói đạo lý như vậy ngay cả bản thân Tang Chỉ cũng cảm thấy có chút gượng ép.

Ly Vẫn buồn bã nói: “Nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi chủ ý? Muốn lập tức chạy trở về?”

Tang Chỉ cắn môi dưới, “Nếu Lai Thước là tiểu yêu quái chưa thành tinh lại có thể thông qua Bình Nhạc trấn mà không có trở ngại gì, ta sợ là…”

“Tang Chỉ” Ly Vẫn dường như cũng không hề có hứng thú đối với chuyện tình Bình Nhạc trấn, nói, “Nàng còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, có phải nàng đã sớm biết ta đã khôi phục trí nhớ rồi hay không?”

Vòng vo một hồi rồi cuối cùng cũng quay về trọng điểm, Tang Chỉ giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng mình ngốc nhưng mà không có ngốc đến nỗi không phát hiện ra chuyện này. Từ khi tiểu ngốc long cùng Minh Tao ca ca trở về hình như ánh mắt so với trước kia không hề giống nhau, cũng không giống như lúc trước thường bám chặt lấy nàng không buông, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe hắn cùng Khế Nhạc nói chuyện thì thấy có bài bản hẳn hoi.

Tuy rằng không dám hoàn toàn khẳng định Ly Vẫn có khôi phục trí nhớ hay không, nhưng Tang Chỉ vẫn còn có một chút nghi hoặc. Nhưng tiểu hồ ly càng nghĩ càng không hiểu, nếu đã bình phục vì sao vẫn còn muốn giả ngốc? Tang Chỉ nói: “Hiện tại tình huống khẩn cấp, hoặc là ngươi cùng ta trở về Bình Nhạc trấn, hoặc là ngươi tự mình trở về Long cốc trước đi.” Nếu đã khôi phục trí nhớ, tự mình về nhà chắc là được chứ?

Ly Vẫn nghe vậy, ánh mắt thản nhiên, thật lâu sau mới nhẹ giọng bình thản nói: “Một mình ta trở về Long cốc, vậy hôn sự làm sao bây giờ?”

Nói xong, tiểu hồ ly 囧 囧 tròn mắt nhìn. Rốt cục…cũng nói đến vấn đề hai bên đều xấu hổ. Tang Chỉ ho khan: “Ách ~~ kế hoạch của ta vốn chính là mang ngươi trở về Long cốc, chịu tội với Thần Long, sau đó hủy bỏ hôn sự này —— “

“Hủy bỏ?” Ly Vẫn nhíu mi.

“Đúng vậy” tiểu hồ ly gật đầu như giã tỏi, nói tiếp, “Dù sao ngươi không vui ta cũng không muốn, chúng ta trở về giải thích mọi chuyện với Thần Long đại nhân cùng với cha ta, họ đều là phụ thân thông tình đạt lý, nhất định sẽ…”

Nói chưa xong, Ly Vẫn bỗng nhiên lại cười ra tiếng, lắc đầu sau đó tiến gần đưa tay vuốt cằm tiểu hồ ly, nói: “Ai nói với nàng là… Ta không muốn?”

Một trận gió lạnh thổi qua.

Tang Chỉ vẫn duy trì tư thế bị tiểu ngốc long vuốt cằm đầy ái muội, đứng trong gió hỗn độn. Tiểu hồ ly Lai Thước ở trên đùi Tang Chỉ thấy hai người giống như bị niệm chú đứng bất động trên đất không lên tiếng, bắt đầu run hai lỗ tai hồ ly lên, kêu to ra tiếng.

Ly Vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đen láy của Tang Chỉ, khóe miệng không tự giác lại nhếch lên. Quả thật nương tử tương lai nhà hắn càng nhìn càng đáng yêu, ngay cả bộ dạng thất kinh như thế cũng có thể trêu chọc long tâm của hắn. Đúng vậy, hắn thừa nhận, ban đầu hắn không hề tình nguyện, thực không hề tình nguyện.

Ai lại muốn đính hôn cùng với một tiểu hồ ly chưa từng gặp mặt bao giờ, trở thành vật hi sinh cho đám cưới Long tộc chứ? Nhưng sau khi khôi phục trí nhớ, điều đầu tiên Ly Vẫn nghĩ đến không phải là Long Cốc, cũng không phải là lão cha, lại càng không phải là Ma tộc gì đó, mà là hình ảnh tiểu hồ ly tay cầm thìa, miệng mở rộng lộ ra chiếc lưỡi nhỏ đáng yêu dạy mình ăn cơm.

Thân mình bị tiểu hồ ly xem qua, sờ qua, quần áo tất cả đều do nàng mặc cho, trong khoảng thời gian hai người sớm chiều ở chung, Ly Vẫn cũng đã dần dần tiếp nhận hôn sự này rồi. Nhéo nhéo mũi Tang Chỉ, Ly Vẫn cười nói: “Nếu không muốn, tại sao ta vẫn tiếp tục giả ngốc?”

Tất nhiên, chỉ có giả ngốc mới có thể cùng nàng nắm tay nhau thân thiết mà không kiêng nể gì, đương nhiên lời này Ly Vẫn sẽ không nói ra.

Đầu óc Tang Chỉ hỗn loạn, lắp bắp nói: “Không… Không có khả năng a, ta tưởng rằng…” Tưởng rằng A Ly tiếp tục giả ngốc để tránh làm cho hai bên xấu hổ, dù sao hắn cũng là vị hôn phu đào hôn, lại chạy trốn tới phạm vi quản lí của chính nàng, còn được nàng cứu, loại sự tình này thật sự là ngàn năm khó gặp.

Cho nên khi Ly Vẫn khoe khỏe có thể xuống giường được, Tang Chỉ mới nhất quyết mang hắn trở về Long cốc, cũng là để nhanh chóng chấm dứt sự tình loạn cào cào này, nhưng hiện tại ——

Ly Vẫn trầm lặng, mở miệng nói: “Lúc mới bắt đầu quả thật cảm thấy bắt buộc mới phải tiếp tục giả ngốc, nhưng sau đó lại không như vậy. Hơn nữa, ta thật sự vui mừng khi có thể cùng nàng mau chóng trở về Long cốc thành hôn.”

“Thành! Hôn!” Tang Chỉ trừng to mắt, gằn từng chữ một. Nàng có phải nghe lầm rồi không? Hay là đầu óc A Ly vẫn còn hồ đồ? Không phải giải trừ hôn ước mà là thành hôn, đây là đạo lý gì vậy? Có ý nghĩa cái con khỉ! !

Ly Vẫn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu hồ ly, cũng bất giác chào thua không giải thích tiếp mà chỉ theo lý thường mà nói: “Đương nhiên.”

Nghe vậy, khóe miệng Tang Chỉ bắt đầu run rẩy, hoàn toàn khóc không ra tiếng. Tại sao ngay cả sự việc như vậy tiểu ngốc long cũng thừa nhận… Theo lý thường phải làm? Phẩy tay gạt đi, Tang Chỉ làm đà điểu trốn tránh nói: “Quên đi, khoan hãy nói việc này. Chúng ta vẫn nên về Bình Nhạc trấn trước để nhìn xem có chuyện gì xảy ra.”

“Thu!” Lai Thước nghe vậy, vẫy cái đuôi nhảy đến trên vai Tang Chỉ, còn cọ cọ vào mặt của nàng để lấy lòng, rõ ràng là cũng muốn cùng trở về. Thật ra đối với Tang Chỉ thì dù sao cũng vẫn trở về, đưa ánh mắt đề nghị nhìn về phía Ly Vẫn, sợ đối phương không đồng ý. Ly Vẫn do dự một lúc mới khoanh tay ôm ngực nói: “Được.”

Nghe xong lời này, lúm đồng tiền trên mặt tiểu hồ ly lộ rõ, liền ôm lấy Lai Thước đi thu nhặt tay nải, vừa làm vừa nói: “Lai Thước, chúng ta trở về Bình Nhạc trấn đi. Nhưng mà mấy thứ này đều phải trả lại cho đứa nhỏ ở trấn trên, sau đó ta sẽ mua cho ngươi cái mới ! Đúng rồi, còn phải chuẩn bị lương thực nữa, a…”

Tang Chỉ vừa nói ồn ào vừa quay đầu lại nhìn, từ “Ly” còn chưa nói ra thì đã thấy Ly Vẫn chưởng một cái từ trên đỉnh đầu xuống, lập tức phía chân trời trở nên tối đen đi, ngã vào trong lòng Ly Vẫn. Lai Thước thấy thế cúi đầu kêu to vài tiếng, lạnh run túm lấy góc áo Tang Chỉ không buông, một đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm Ly Vẫn từ trên xuống dưới vẻ như vừa muốn bảo vệ lại vừa sợ bị thương.

Ly Vẫn thấy vậy lơ đễnh sờ sờ đầu Lai Thước, cười nói: “Đừng sợ, ta không tổn thương nàng. Chỉ là không muốn bắt đầu tranh chấp với nàng thôi. Đi, tiểu hồ ly, mang theo bao đồ của ngươi, chúng ta trở về Long cốc!”

Ly Vẫn ôm chặt tiểu nhân nhi ở trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Thật vất vả mới mang được nàng rời khỏi hang hổ đầm rồng kia, ta làm sao lại có thể để cho nàng quay trở lại đó được? Trở về thấy tên Tuấn Thúc kia mà nàng còn không bỏ chạy khỏi hôn sự này sao? Đúng ~ quả nhiên vẫn là lão cha dạy dỗ hay nhất, nương tử, cướp lấy thì dễ dàng hơn so với theo đuổi. Nếu học theo phượng hoàng xấu xa thổ lộ phiền toái như vậy, chờ đến khi hắn nhận ra mới đuổi theo thì chỉ sợ mấy con rồng nhỏ con chung của mình với Tang Chỉ đều đã biết rót nước tương rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.