Thổ Sen

Chương 43




Năm 1258- Kháng chiến chống quân Nguyên Mông lần thứ nhất.

Ngày 18 tháng 1 năm 1258, quân Trần và quân Mông Nguyên một lần nữa chạm trán tại Phù Lỗ, đối mặt nhau qua sông Cà Lỗ mà bày trận. Quần Trần tiếp tục thất lợi, một lần nữa họ lại chủ động rút lui.

Đoàn người tấp nập rời khỏi thành Thăng Long, có người già, trẻ em,... sau làn sương mờ ảo buổi xế chiều, một bóng người phụ nữ lấp ló sau hàng người đông nghịt, hai tay nàng ôm chầm lấy thứ trong ngực, cắn răng tiếp tục chạy.

Áo viên lĩnh trắng lót trong, bên ngoài vận thường xanh lá đậm, khoác một lớp viên lĩnh đỏ thẫm bên ngoài. Nàng cắn tóc ngắn để chừa ba tấc buộc trên đỉnh đầu, phần ngọn uốn lại và buộc như bút.

Tiếng gào hét vang lên ầm trời, một làn khói trắng không biết từ đâu bốc lên nghi ngút, quân Trần rút khỏi Thăng Long, người dân di tản khỏi thành.

Huỳnh Nam Phong lặng thinh đứng xem cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, tầm nhìn hắn di chuyển theo người phụ nữ, dõi theo từng bước chân nàng.

Trên tay nàng, ôm một cây hoa.

.

Tiếng gà gáy sau vườn vọng vào phòng, đánh thức người đang chôn mặt trong chăn. Nguyễn Bảo Uyên mơ mơ màng màng mở mắt, thấy một thân ảnh cao lớn ngồi cạnh, lặng lẽ ngắm mình lúc ngủ.

- "Mấy giờ rồi."

- "Vẫn còn sớm." Huỳnh Nam Phong nhẹ gióng, vén lọn tóc đen nhánh xoà xuống mặt cậu: "Ngủ thêm chút nữa đi."

- "Không muốn ngủ." Nguyễn Bảo Uyên khép hờ mắt, lắc lắc đầu: "Ồn lắm."

- "Để tôi đóng cửa sổ." Hắn vươn tay: "Ở quê tôi, vào ngày Tết chỉ ăn hai bữa, buổi sáng mọi người đều tấp nập chuẩn bị thắp hương, tiếp khách. Sau khi thắp hương xong sẽ mang thức ăn xuống nhà, thành bữa trưa luôn. Nếu cậu không chịu được cứ ngủ tiếp đi, trưa tôi gọi cậu dậy."

Tối qua ai vừa nói dậy muộn dông cả năm ấy nhỉ?

- "Tại sao cậu không ngủ tiếp?"

- "Cậu là khách còn tôi là người trong nhà, tất nhiên phải dậy sớm giúp các dì và tiếp khách."

- "Tôi dậy cùng cậu." Nguyễn Bảo Uyên nhoài người, như con rắn bò lên người hắn, chống tay xuống giường.

Gia đình hắn không có thói quen đi chúc Tết, bởi vì là nhánh gốc nên các nhánh phụ sẽ tới thăm, hơn nữa bà nội hắn năm nay thọ 85 tuổi, con cháu khắp nơi tấp nập ùa về, trong nhà chật kín người.

Năm nay cháu trưởng không về nhà, tất nhiên hắn là người phải tiếp khách, nhục nhã nhất là khi họ hàng tới chơi ai cũng nói trước đây tao từng thay tã cho mày đấy mà đến tên họ mình cũng không biết. Hay như năm ngoái Huỳnh Nam Phong thân thiện dắt tay một đứa bé, mở miệng chào nó.

Huỳnh Chí Minh: "Nó là chú mày đấy."

Huỳnh Nam Phong: "???"

Hắn năm nay mới 18, vừa mở cửa, câu đầu tiên nhận được từ những vị khách đầu tiên tới chúc Tết là:

- "Bao giờ lấy vợ hả cháu?"

Ai bảo cao quá làm chi?

Nhưng cốt yếu không phải chiều cao, Huỳnh Nam Phong đã sớm không được lì xì từ bé, Nguyễn Bảo Uyên kém hắn có 5cm khách đến nhà bu như ruồi thấy phân, không quen biết vẫn lì xì tới tấp.

Chỉ vì mặt đẹp.

- "Nhà cô có hai đứa con gái." Một người phụ nữ trung niên toắc quăn tít nhuộm vàng óng xán lại gần hắn: "Cháu làm con rể cô không?"

Trong khoảnh khắc, Huỳnh Nam Phong cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc từ sống lưng lên đỉnh đầu.

Tiễn được bà cô này ra cửa an toàn, một đoàn người vận áo dài đỏ chót nở nụ cười nghề nghiệp bước vào.

Hình như đây là cô, dì, mợ hay thím, bá gì gì đấy.

Cá tiền là Huỳnh Chí Minh cũng không nhớ hết tên đám người này, vui vẻ bắt tay như anh em lâu ngày, cười ha ha kéo bọn họ vào nhà.

Một nhóm thanh niên ước chừng 20-21 tuổi đi theo sau cha mẹ mình, mặt mày băm trợn, quần rách một mảng đầu gối. Đám thanh niên vừa bước vào nhà, thấy thân ảnh đang ngồi trên chiếc giường gần ti vi, cái ví cũ kĩ chưa bao giờ mở ra chi một đồng nào bỗng rút ra một bao lì xì đỏ rực, đưa trước mặt cậu:

- "Lì xì em năm mới vui vẻ."

Nguyễn Bảo Uyên khó hiểu nhìn chàng trai da ngăm ngăm đen trước mặt, theo thói quen đưa tay ra nhận.

- "Khỏi, thu về đi."

Huỳnh Nam Phong chặn tay cậu, gằn giọng nói:

- "Anh lì xì bạn kia chứ có lì xì mày đâu."

- "Không cần thiết, anh ta 25 tuổi rồi."

Nguyễn Bảo Uyên vừa bị độn lên 8 tuổi: "..."

Nghe vậy, chàng trai ngượng nghịu thu bao về, lễ phép chào cậu, trước khi đi còn khẽ ngắm người kia mấy cái.

Huỳnh Nam Phong: Còn nhìn nữa tao múp mắt mày.

Tên kia rùng mình một cái, luống cuống rời đi.

Sau khi đánh chén, hò hét một hồi, đoàn người rời đi để lại một đống vỏ hạt hướng dương văng đầy sàn và một đám trẻ em vừa bấm game vừa ôm lì xì.

Người dọn dẹp, không ai khác ngoài bạn tên Phong.

Đoàn người thứ ba đỡ nhất, chỉ có điều, trong đó có quá nhiều trẻ em, một trong số đó là con của dì hai hắn, là nhà ngoại tới thăm.

- "Anh ơi."

Huỳnh Nam Phong ngoảnh lại, xoa xoa đầu thằng bé, đặt nó ngồi cạnh Nguyễn Bảo Uyên.

- "Mẹ em đâu?"

- "Mẹ em vẫn ở với bà ngoại" thằng nhóc phồng má, làn da bánh mật căng tròn phúng phính. Nó tức tối chưa được bao lâu, bỗng xán lại gần, ôm cổ hắn:

- "Anh ơi anh biết đi xe đạp điện đúng không?"

- "Ừm."

- "Uầy! Anh giỏi thế!" Thằng bé cảm thán: "Thế anh biết bốc đầu, thả tay thả chân, vừa lái xe vừa trọc chó, liệng ba vòng trên sân ngô không?"

Huỳnh Nam Phong: "...Không."

- "Cùi!"

Huỳnh Nam Phong: "..."

Rốt cuộc ai dạy mày cái này vậy?

- "Ối xời, em làm được đấy!"

Thằng bé đu cả người lên người hắn, ngoe nguẩy một hồi, tủm tỉm cười:

- "Anh ơi anh cao thật đấy."

- "Ừ."

- "Anh cứ như Thánh Gióng ấy!"

Huỳnh Nam Phong: "..."

- "Mẹ em toàn bảo em giống bố, em thấy mặt em giống anh hơn."

Huỳnh Nam Phong: "..."

- "Em yêu anh lắm ý!"

- "...Ờm, anh cũng yêu mày."

- "Năm nay em bảo mẹ tích tiền lì xì đút lợn để mua roi sắt, ngựa sắt, áo giáp sắt! Mẹ em đã hứa với em rồi!"

Ai lại đi hứa với trẻ con mấy cái đấy?

Huỳnh Nam Phong giúp dì mình giải nguy, trầm giọng khuyên nó:

- "Thánh Gióng phải cao, ăn no chóng lớn. Bao giờ em cao được như Thánh Gióng, tích đủ tiền, thông minh học giỏi, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lớn lên anh sẽ mua cho."

Thằng bé "Vâng" một tiếng, hào hứng:

- "Đúng! Em phải ăn thật nhiều! Đến bao giờ cao 8 mét được như anh mới mua!"

Huỳnh Nam Phong: "???"

Nguyễn Bảo Uyên ngồi bên cạnh, bật cười, vuốt vuốt má nó, nhẹ giọng:

- "Em thực sự rất sùng bái anh trai mình."

- "Thánh Gióng mà!"

- "Ừ, Thánh Gióng."

Huỳnh Nam Phong ngượng chín mặt, hàn huyên với nó một hồi mới tiễn được đoàn người đi khỏi, vừa thở phào nhẹ nhõm đã đến giờ ăn trưa.

Ngược lại với hắn, sắc mặt Huỳnh Thanh Tâm không được tốt cho lắm.

- "Con gái là phải biết bê nước bưng trà. Con đấy, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, sao con không chịu hiểu đạo lý này?"

Huỳnh Thanh Tâm hớp một ngụm cà phê: "Con lấy vợ."

Huỳnh Nam Phong: "..."

Người chú kia tựa hồ chướng mắt nó, đã thế còn nghe cái câu trả lời thản nhiên như không, không có ý tiếp thu, trong lòng bực bội.

- "Con gái chú..."

- "Dạ vâng, con gái chú cái gì cũng biết. Sáng quần quật đi học, tối về chăm con, rửa bát, quét nhà, giặt quần áo, nấu cơm cái gì cũng giỏi. Thạo nữ công gia chánh, sinh được hai thằng con trai bụ bẫm."

Huỳnh Nam Phong đứng bên cạnh vươn tay bịt mồm nó lại, nhỏ giọng:

- "Kể cả có ghét cũng không được vô lễ với người lớn."

Huỳnh Thanh Tâm không nói gì, hừ lạnh một tiếng, ngoan ngoãn nghe theo hắn.

- "Mẹ cháu năm nay không về à?" Người kia đột ngột quay sang hỏi Huỳnh Nam Phong.

- "Mẹ cháu năm nay đón Tết với bà ngoại."

- "Khổ thật." Ông cảm thán: "Sinh được 3 đứa con gái để rồi Tết đến chẳng có ai đón giao thừa cùng, đều theo nhà chồng hết cả."

Huỳnh Nam Phong nheo mắt, mặt in rõ hàng chữ: "Chú nói xong chưa?"

- "Mà mẹ cháu cũng không nên bỏ quê mà trốn tịt ở nhà mẹ đẻ, thế là không đúng quy củ. Đã về nhà chồng là phải theo nhà chồng, này đây mùng 1 Tết cũng không về thắp hương."

Người kia càng nói càng hăng, sắc mặt Huỳnh Nam Phong thoáng cái tối sầm.

- "Mẹ cháu ở với bà là vì bà ốm, mẹ ở Hà Nội cả năm không có thời gian lên thăm, chú đừng nói lung tung."

- "Bệnh thì bệnh cả mấy chục năm rồi, lúc thằng Nhị còn sống lại còn phải ở rể, nó chết đi rồi đến quê nó mà vợ nó cũng không quan tâm."

Cả nhà họ Huỳnh đều nóng tính, Huỳnh Nam Phong không phải ngoại lệ, suýt chút nữa bùng nổ tới nơi, mở miệng ra chuẩn bị văng tục, bàn tay bịt miệng Huỳnh Thanh Tâm cũng lỏng dần.

- "Hơn thế, hai dì cháu..."

- "Bác ơi nhà cháu chuẩn bị dùng bữa, bác có muốn ăn cùng không?"

Người đàn ông ngoảnh đầu, thoáng ngẩn người một hồi. Thấy người kia không đáp lại, Nguyễn Bảo Uyên cúi người, mỉm cười ôn hoà:

- "Mọi người đã chuẩn bị bữa trưa xong hết rồi."

Ý trong câu này là, bác về đi để người ta ăn cơm.

Ông nhìn đến nước da trắng ngần kia, thoáng sửng sốt một hồi, buột miệng hỏi:

- "Cháu con nhà ai vậy?"

- "Cháu không phải người ở đây." Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt: "Cháu là bạn thân cậu ấy."

- "Ồ, hoá ra là bạn thân." Nhìn thấy người đẹp, tâm tình ông thoáng cái tốt lên hẳn, rút từ trong túi ra một bao lì xì đỏ rực, trang trí con trâu vàng bên trên: "Lì xì cho cháu."

- "Cháu xin ạ."

Thực ra cậu cố ý chen ngang vào. Nếu để hai anh em nhà này song kiếm hợp bích làm loa phường, cáu lên dùng vũ lực thì còn rắc rối hơn nhiều. Huỳnh Thanh Tâm giống phiên bản nữ của Huỳnh Nam Phong, khác ở chỗ trẻ và yếu hơn, cũng tinh ranh hơn một chút, còn lại, hai người này như đúc từ một khuôn.

Hắn mấp máy môi toan nói gì đó, Nguyễn Bảo Uyên đã trực tiếp chặn lời:

- "Đi ăn thôi, tôi đói rồi."

Không phải chúng ta sáng nay chưa ăn sáng hay bữa trưa đã chuẩn bị xong mà là tôi đói rồi. Đại từ "Tôi" phát ra từ miệng Nguyễn Bảo Uyên chẳng khác nào mệnh lệnh mà kể cả không có hình phạt, hắn cũng răm rắp tuân theo.

Tâm tình bực bội ban nãy chỉ vì một câu nói mà bay sạch, như một chú chó được huấn luyện nghe lời cậu, đứng dậy đi vào bếp.

Huỳnh Thanh Tâm: "Ơ...?"

Huỳnh Nam Phong: "Đói là đói, đi ăn mau!" Nói rồi phủi mông lon ton chạy mất.

Huỳnh Thanh Tâm: "???"

Ý em không phải vậy, cơ mà tại sao một thằng vừa cục lại thù dai như anh buông bỏ dễ quá vậy?

Về sau này nó mới biết, anh trai nó sau khi kết hôn với người kia, độ chó tính thê nô lên một level đẳng cấp hơn thế này rất rất nhiều, cứ từ từ mà làm quen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.