(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Vậy là J đã trở lại, đúng không?"
Câu nói đột ngột khiến thợ săn không kìm được mà ho khẽ. Dù việc J còn sống đã được nhiều người biết, việc anh ấy thực sự trở lại chỉ là bí mật của vài người trong Cục Quản lý Thức Tỉnh. Hơn nữa, tin tức này vừa mới được gửi đến...
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ, Song Jo-heon thở dài nhẹ như một lời than.
"Một đồng đội đã chiến đấu bên cạnh chúng ta trở về từ bờ vực cái chết. Làm sao tôi có thể không chạy đến? Chắc tôi đã già mất rồi. Haha."
"Haha..."
Thợ săn cười gượng, liếc nhìn Song Jo-heon khi nhặt chiếc cốc giấy rơi xuống.
'Ông ấy nghe tin này từ đâu chứ?'
Dù ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc, Song Jo-heon vẫn cười ung dung. Ông gõ nhẹ gậy xuống sàn một lần.
"Thái độ cảnh giác... quả là phong thái của nhân tài Cục Quản lý. Nhưng đừng quá căng thẳng."
"Gì cơ?"
"Tôi đã nghe hết rồi. Phải, từ người mà cậu cũng quen biết."
Song Jo-heon nháy mắt tinh nghịch. Những nếp nhăn quanh mắt ông gấp lại một cách thân thiện. Cùng lúc, áp lực ngấm ngầm từ khi ông bước vào cũng giảm bớt. Thợ săn miễn cưỡng nở một nụ cười, lau giọt mồ hôi lạnh trên thái dương.
Những người thức tỉnh trong vòng nửa năm sau Ngày Vết Nứt giờ được gọi là những người thức tỉnh đời đầu hay thế hệ đầu tiên. Họ là những người đầu tiên phát hiện ra khả năng của mình, chiến đấu với quái vật trên tiền tuyến và tấn công vết nứt trong thời kỳ hỗn loạn đầy thông tin sai lệch hay chưa được nhận đinh.
Đã mười một năm trôi qua kể từ đó, và phần lớn những người thức tỉnh thế hệ đầu đã chết hoặc bị thương nặng không thể tiếp tục hoạt động, ngoại trừ vài người hiếm hoi.
Người đàn ông như hổ với nụ cười dịu dàng, nhìn người thợ săn. Giọng nói trầm khàn của ông thì thầm nhẹ nhàng.
"Tôi chưa nghe chi tiết... nhưng tôi muốn nghe thêm."
Song Jo-heon là một trong số ít những người hiếm hoi ấy. Ông thành lập Hội Samra, hội đầu tiên của Hàn Quốc, và vẫn điều hành nó trơn tru. Dù đã vào tuổi trung niên, thứ hạng của ông vẫn tăng cao, khiến ông trở thành hình mẫu cho các thợ săn.
Song Jo-heon xoa xoa cán gậy bằng ngón tay cái.
"Đúng vậy. Cứ từ từ kể cho tôi nghe. Không cần lo lắng."
Thợ săn bỗng tự hỏi vì sao mình lại nghi ngờ ông. Chẳng phải Song Jo-heon đã từng trả lời phỏng vấn về J trong các bộ phim tài liệu sao? Nếu không thể tin người như Song Jo-heon, thì tin ai đây? Thợ săn ngồi thẳng người, gật đầu chậm rãi, đặt chiếc cốc giấy sang một bên.
"Vâng, tôi hiểu rồi. Ngài muốn biết điều gì?"
"Hmm."
Khi ánh mắt nghi ngờ biến mất, Song Jo-heon hài lòng gật đầu.
"Tôi muốn biết thêm về việc J trở lại..."
Ánh mắt sắc bén của ông chuyển sang màn hình.
"Anh ta thực sự tự mình nói thế sao? Có ai thực sự thấy anh ta còn sống không?"
"Phải, theo lời của Đội trưởng Jung Bin. Nhưng ngay cả anh ấy cũng không gặp trực tiếp; anh ấy nghe từ Hong Ye-seong. Có vẻ Hong Ye-seong là người đã gặp J..."
"Jung Bin hiện đang ở đâu?"
"Đang hồi phục tại Hội Seowon."
"Tôi có thể gặp riêng Hong Ye-seong không?"
"Chuyện đó hơi khó..."
Trước khi thợ săn kịp nói hết câu, Song Jo-heon lại xoa nhẹ cán gậy. Đôi mắt thợ săn trở nên đờ đẫn. Anh nuốt khan rồi mở miệng lần nữa,
"Cũng có thể..."
BANG—!!
"Á!"
Tiếng nổ lớn vang qua loa, khiến thợ săn hét lên theo phản xạ. Anh vội kiểm tra màn hình.
Mọi thứ vẫn như cũ, trừ một màn hình. Đó là phòng thẩm vấn nơi Lee Sa-young bị giam.
Hắn đã đá chiếc bàn kim loại vào góc phòng và giờ đang điềm tĩnh bắt chéo chân. Chính giữa bàn bị móp lại. Thợ săn ôm đầu.
"Vừa mới nghĩ được yên tĩnh chút..."
Song Jo-heon chậc lưỡi.
"Lại là Lee Sa-young. Cậu vất vả thật đấy."
Thợ săn, vẫn ôm đầu, đứng dậy với khuôn mặt u ám và lấy một chiếc mặt nạ chống độc.
"Xin lỗi, Thợ Săn Song Jo-heon. Tôi phải đi ngay."
"Cứ đi đi. Tốt hơn là ngăn chặn trước khi tệ hơn."
"Vâng, vâng. Cảm ơn ngài đã thông cảm!"
Cúi đầu nhanh chóng, thợ săn vội lao ra khỏi phòng giám sát. Còn lại một mình, Song Jo-heon dùng gậy đẩy ghế ra và đứng trước màn hình. Ông nắm chặt cán gậy, nhìn chăm chăm vào màn hình không chút nụ cười.
Lee Sa-young đã ngồi lại trên ghế kim loại, hai chân bắt chéo. Hơi nghiêng người về phía trước, hắn ngước nhìn. Đôi mắt tím chăm chăm nhìn thẳng vào CCTV, như thể xuyên qua Song Jo-heon trong phòng giám sát. Đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười mượt mà. Lee Sa-young lẩm bẩm không thành tiếng.
"Không như ý ngươi đâu."
Môi Song Jo-heon nhếch lên dữ tợn.
"Đồ nhãi con..."
Họ nhìn chằm chằm nhau trong giây lát. Cuối cùng, màn hình hiển thị cảnh thợ săn, người vừa lao ra ngoài xông vào phòng thẩm vấn của Lee Sa-young và thở hổn hển. Lee Sa-young quay ánh mắt về phía người thợ săn, như thể chưa từng nhìn vào CCTV. Nhìn cảnh đó, Song Jo-heon lấy điện thoại ra. Tiếng chuông ngắn dừng lại khi ai đó nhấc máy.
"Tôi là Song Jo-heon."
Khuôn mặt ông lạnh lùng hơn bao giờ hết, không còn nụ cười lúc trước.
"Chúng ta cần gặp nhau sớm nhất có thể."
Ông liếc nhìn màn hình một lần cuối trước khi rời phòng không chút do dự. Tiếng bước chân ông dần tan biến.
-----
Con phố mờ tối chỉ được thắp sáng bởi những cột đèn đường chập chờn. Đây vốn không phải là con hẻm nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại yên ắng hơn thường lệ.
Cha Eui-jae bật lớn âm lượng TV hơn một chút và mở một video ASMR tiếng cắt hành lá trên điện thoại, đặt trên quầy. Những âm thanh nhỏ vang lên trong cửa hàng, khiến không gian bớt trống trải hơn.
Một lát sau, Cha Eui-jae tháo đôi găng tay cao su ướt và treo chúng lên kẹp, liếc mắt về phía cửa. Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Seo Min-gi ghé qua, nhưng vẫn chưa có tin gì từ những người đã cùng anh vào vết nứt bị xói mòn.
Việc Jung Bin không biết danh tính của anh thì dễ hiểu, và Hong Ye-seong bận rộn nên hiếm khi ghé qua, nhưng anh còn thứ cần lấy từ cậu ta. Cha Eui-jae lườm trần nhà.
'Cậu ta nói mất một tuần để làm xong, nhưng đúng là nói dối...'
"Chỉ mất một tuần thôi. Xong rồi tôi sẽ gửi qua Kkokko."
Thứ mà anh đang đợi là một chiếc mặt nạ.
Thông báo J trở lại thì có ích gì nếu Cục Quản lý không có ý định công bố, và anh không thể tự mình hành động mà không có mặt nạ. Cha Eui-jae nghiến răng khi tháo chiếc tạp dề.
'Và tại sao Lee Sa-young cũng không liên lạc với mình chứ?'
Cục Quản lý có giữ hắn lại không cho đi, hay có chuyện gì khác xảy ra? Cha Eui-jae thở dài khi cởi dây tạp dề bị thắt chặt.
Anh cũng tò mò về mảnh ký ức mà Yoon Ga-eul đã tìm thấy, nhưng cô ấy cũng không xuất hiện. Dù anh biết trường học của cô ấy, đó là một trường nữ sinh, nên việc đến thăm là điều không thể.
Ngay lúc đó,
Cha Eui-jae bỗng ngẩng đầu lên. Anh cảm nhận được một sự hiện diện quen thuộc ở cửa. Không nghĩ ngợi gì, Cha Eui-jae chạy từ bếp ra qua sảnh đến cửa và mở cửa mà không do dự.
"Này, cậu...!"
Nhưng con hẻm vẫn trống vắng như trước. Cha Eui-jae nhìn quanh, rồi cúi xuống. Không hiểu sao anh lại không nhận ra ngay từ đầu— có một khối đen lớn ngay trước cửa, giống hệt như chiếc hộp mà Kkokko đã ở lần trước.
Đó là Lee Sa-young.
Mặc một chiếc áo khoác đen và đeo mặt nạ chống độc, Lee Sa-young ngồi co ro bên cửa, trông thật thảm hại. Cha Eui-jae không nói nên lời, ngước nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn Lee Sa-young, người vẫn bất động.
Cẩn thận bước ra khỏi cửa hàng, không khí đêm lành lạnh lướt qua má và tóc anh. Cha Eui-jae nhìn mái tóc xoăn và cái đầu của Lee Sa-young, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.
"..."
"..."
Đâu đó có một con châu chấu kêu rả rích. Trời vẫn còn lạnh, nhưng châu chấu đã xuất hiện. Cha Eui-jae đảo mắt, liếc nhìn Lee Sa-young. Hắn vẫn im lặng. Bầu trời đêm, thay vì trăng sao, xoáy với những lỗ đen, và một con kiến mập mạp bò qua khe nứt của những viên gạch lát vỉa hè.
Bao giờ họ mới tháo xuống nhỉ? Tấm băng rôn "Chúc mừng Thức Tỉnh" hơi sờn nhẹ nhàng tung bay trong gió. Cha Eui-jae, nhìn xung quanh những thứ quen thuộc và bình thường, lẩm bẩm.
"Sao cậu cứ ngồi đây thế?"
"Chỉ là."
Câu trả lời đến nhanh một cách đáng ngạc nhiên, sau sự im lặng trước đó. Chỉ là, cái gì mà chỉ là. Cha Eui-jae đứng dậy với tiếng càu nhàu. Anh đứng trước Lee Sa-young và dùng mũi giày thể thao gõ nhẹ lên đôi bốt đen của hắn. Lee Sa-young từ từ ngẩng đầu lên.
Cha Eui-jae, một tay vẫn để trong túi tạp dề, đưa tay kia ra.
"Đứng lên đi. Khớp gối của cậu sẽ yếu mất."
"..."
Những chiếc kính của mặt nạ chống độc nhìn chằm chằm vào bàn tay anh. Những vết sẹo mỏng trên lòng bàn tay rắn chắc ánh lên một chuỗi ánh sáng vàng nhạt. Cha Eui-jae lắc lắc tay một lần.
"Nắm lấy nhanh đi. Tôi còn phải đóng cửa hàng."
Dù vậy, Lee Sa-young vẫn ngồi lì, thậm chí còn ngồi hẳn xuống đất. Không định đứng dậy à? Khi Cha Eui-jae chuẩn bị rút tay lại, một chiếc găng tay da lạnh lẽo nắm chặt lấy tay anh. Trước khi Cha Eui-jae kịp giữ thăng bằng, bàn tay đen kéo mạnh anh về phía trước.
Cha Eui-jae mất thăng bằng, mắt mở to. Cánh cửa sắt đang lao tới gần.
'Gã này định lấy oán trả ơn sao?'
Trước khi cơn phẫn nộ kịp bùng lên trong đầu, và trước khi anh có thể lấy tay trong túi ra để chống đỡ, một cái gì đó siết chặt lấy eo anh và kéo ngược lại. Chỉ trong chớp mắt,
"..."
Cha Eui-jae nhận ra mình đang được ôm chặt trong vòng ngực rắn rỏi, quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");