Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 126: Hai công việc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "...Vậy."

"Phải."

"Tóm lại những gì tôi nghe được đến giờ."

"Phải."

"Ga-eul đã vào vết nứt bị xói mòn để tìm mảnh ghép của thế giới, và cậu- Hong Ye-seong người được thông báo biến mất đã vào vết nứt cùng cô ấy vì lý do nào đó mà không ai biết, hai người cũng không chịu nói đúng không."

"Phải."

"Và vì lý do gì đó, vết nứt đã bị tái cấu trúc. Trong lúc đó, tôi đã gặp cậu, và khi đang bảo vệ cậu khỏi chủ nhân vết nứt thì bị đánh và ngất đi, sau đó J bất ngờ xuất hiện và đánh bại con golem chỉ bằng một cú đấm?"

Rắc.

"Chính xác."

"Và J bảo truyền đạt với mọi người rằng anh ấy đã trở lại? Đích thân nói?"

"Đúng rồi. J cực kỳ mạnh. Như mong đợi từ người đứng đầu bảng xếp hạng. Anh ấy đấm xuyên con golem khổng lồ đó chỉ bằng một đòn, ôi trời."

"Cục cục!"

"...Tôi phải tin điều đó sao?"

"Anh muốn sao nữa khi đó là sự thật? Buồn thật đấy nếu anh không tin tôi ngay cả khi tôi nói thật."

"Hoo..."

Một tiếng thở dài sâu vang lên như thể mặt đất đang lún xuống. Chủ nhân của tiếng thở dài là Jung Bin, đang ngồi trên giường bệnh, quấn băng trắng.

Quanh giường là những giỏ trái cây, hoa và những hộp thức uống bổ dưỡng. Chiếc ruy băng màu hồng với dòng chữ chúc mau hồi phục tung bay trong gió lùa qua cửa sổ mở.

Anh đặt tay trái còn nguyên vẹn lên trán và lẩm bẩm.

"Sao tin tức về việc tôi ngất lại lan ra?"

"À, qua cuộc trò chuyện của các thợ săn ấy? Hình như chỉ loan truyền ở kênh 1 thôi. Do các hội lớn như Hội HB, Hội Pado, và Hội Samra chia sẻ mà."

"..."

"Không có gì bí mật trong quốc gia siêu cường thông tin Hàn Quốc này đâu, ngài quan chức."

Bên cạnh Jung Bin, người đang ngây ra nhìn trần nhà trắng xóa, là Hong Ye-seong trong bộ quần áo bệnh nhân, đang nhai táo đỏ. Ở bên giường, một con gà ngồi cuộn tròn. So với Jung Bin, trông cậu ấy khá sạch sẽ.

Nơi mà một bệnh nhân nặng, một bệnh nhân nhẹ, và một con gà đang nằm chính là phòng bệnh nội trú trong Hội Seowon. Đây là một không phòng ấm cúng và bí mật, chỉ cho phép những người đã nhận được sự cho phép từ Hội trưởng Nam Woo-jin, nhưng không hề thoải mái. Dù sao thì, Nam Woo-jin cũng sắp đến để nghe câu chuyện của họ.

Vấn đề là Jung Bin không biết gì về tình hình hiện tại. Cảm giác cuối cùng còn lại trong đầu anh là cú đấm khổng lồ đang lao tới và cơn đau khủng khiếp khiến cơ thể anh như vỡ nát. Khi mở mắt, anh thấy trần nhà trắng của Hội Seowon.

Ngay khi vừa tỉnh lại và chớp đôi mắt cứng đơ, anh quay đầu về phía âm thanh chuyển động và thấy Hong Ye-seong, người mà khiến anh có ý nghĩ bỏ quách mà chạy, đang ngồi đó.

Trước khi Jung Bin kịp nói gì, Hong Ye-seong trơ trẽn và tử tế bấm chuông gọi y tá. Ngay lập tức, một người máy xuất hiện và nhẹ nhàng kéo giường Jung Bin vào phòng khám.

'Có gì đó không ổn.'

Jung Bin nghĩ trong khi được kết nối với hàng đống máy móc và dịch truyền. Anh cần thu thập thêm thông tin từ Hong Ye-seong, người vừa mới được thả ra sau hàng loạt cuộc kiểm tra.

Nhưng cậu ấy chẳng giúp được gì mấy, vì những lời lẽ vô tận mà Hong Ye-seong và con gà luyên thuyên có thể tóm gọn trong một câu.

'Rồi J xuất hiện...'

Đây có phải là chìa khóa vạn năng nào đó không? Họ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách nhắc đến J à? Dĩ nhiên, trước Vết Nứt Biển Tây, đa số là như vậy, nhưng không phải bây giờ.

Anh mệt mỏi. Chỉ ở gần Hong Ye-seong thôi cũng đã khiến tinh thần anh kiệt quệ. Dù đầu óc choáng váng, Jung Bin triệu hồi tinh thần của một công chức.

"Trước tiên... làm ơn đừng động vào quà dành cho tôi. Chúng cần được trả lại. Cậu có thể lấy mấy món từ Cục Quản lý Thợ Săn."

"Gì chứ, luật quà biếu vẫn còn bị giới hạn à?"

"Phải, đó là luật. Không tốt khi nợ ân tình các hội hay thợ săn... tốt nhất là không nhận gì cả."

"Chán ghê."

"Phải, đừng làm công chức. Đó là một công việc cực kỳ mệt mỏi khi phải dọn dẹp cho những người như Hong Ye-seong bằng cơ thể tàn tạ."

Jung Bin trả lời nhẹ nhàng và bắt đầu gõ nhanh một cái gì đó trên điện thoại bằng tay trái. Đó là tin nhắn gửi đến đội an ninh, có lẽ vẫn đang trong tình trạng báo động khẩn cấp. Hong Ye-seong, người đang lau tay bằng khăn ướt, càu nhàu.

"Anh vừa xúc phạm tôi hả?"

"Cậu nhạy bén thật. Phải, tôi vừa làm vậy."

Ngay khi Hong Ye-seong bĩu môi định bắt đầu cằn nhằn cho ra trò.

Cốc cốc. Có tiếng gõ nhịp nhàng. Cánh cửa trượt màu trắng mở ra một cách mượt mà, và một người đàn ông trong áo blouse trắng bước vào lặng lẽ.

"Nhìn hai người trò chuyện rôm rả thế này, chắc là ổn rồi nhỉ. Tôi đã sốc khi một xác chết được đưa vào."

Đó là Nam Woo-jin. Anh điều chỉnh kính và khoanh tay. Jung Bin khẽ rên và chỉnh lại tư thế.

"Cậu đến rồi."

"Nằm yên đi. Dù quá trình điều trị đã xong, anh vẫn cần nghỉ ngơi thêm. Vẫn rất khó phục hồi dù với khả năng của tôi."

Đôi mắt của anh lướt qua cái băng bó trên cánh tay phải của Jung Bin. Jung Bin mỉm cười gượng gạo.

"Phải, cảm ơn."

"Ừm..."

Nam Woo-jin xoa gáy và thở dài nhỏ.

"Tôi không thể không biết câu chuyện hai người đang nói. Tôi đã nhận được báo cáo chính thức từ Lee Sa-young. Có hiện tượng tái cấu trúc vết nứt đột ngột trong Vết Nứt Bị Xói Mòn, và cấp độ của vết nứt được nâng lên S+. Đúng không?"

"Phải, đúng vậy."

"Đã biết nguyên nhân của sự tái cấu trúc chưa?"

"Chưa rõ."

"À, J nói là do anh ấy."

"...Gì cơ?"

"Sao cơ?"

Jung Bin và Nam Woo-jin mở to mắt nhìn Hong Ye-seong. Tuy nhiên, người vừa thả quả bom lại đang mải bóc cam.

"J đã nói vậy. Anh ấy nghĩ rằng sự tái cấu trúc vết nứt xảy ra là vì anh ấy, nhưng chưa rõ lý do. Đến khi tìm ra, anh ấy chỉ xuất hiện khi thật sự cần thiết, như lần này."

"..."

Giọng nói của cậu ấy bình thản đến bất ngờ, như thể không phải đang đùa. Và J mà Jung Bin biết cũng là kiểu người có thể nói những điều như vậy. Nam Woo-jin lẩm bẩm.

"Vậy là J thực sự đã xuất hiện. Không phải lỗi hệ thống, mà anh ấy thực sự thoát ra từ Vết Nứt Biển Tây và sống sót."

Jung Bin nhìn thoáng qua Nam Woo-jin đang trầm ngâm. Có một ngọn lửa kỳ lạ trong đôi mắt trắng đang nhìn vào không trung khi tay chạm nhẹ môi. Dù đôi mắt và ánh sáng trong đầu anh đã bị lấy đi, khao khát tri thức vẫn không có hồi kết. 

Jung Bin cố ý ho lớn. Khụ khụ. Khi vai anh rung lên, đôi mắt trắng liếc về phía anh. May mắn thay, ngọn lửa kỳ lạ vừa lóe lên nhanh chóng dịu lại, thay thế bằng sự quan tâm dành cho bệnh nhân.

"Anh ổn chứ? Nhiệt độ phòng có hơi thấp không?"

"Không, ổn rồi. Vừa đủ thôi."

"Ừm... Tôi sẽ liên lạc với Ham Seok-jeong. Đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài cho đến khi cánh tay phải của anh lành hẳn."

Nam Woo-jin, người vừa đưa ra lời cảnh báo nghiêm khắc, phất chiếc áo blouse và rời khỏi phòng. Jung Bin xoa miệng và thở một hơi nhẹ. Thời tiết bên ngoài ngạc nhiên thay lại đầy nắng. Khi anh nhìn những chiếc lá ánh lên màu xanh nhạt trong ánh mặt trời ấm áp, Jung Bin cất lời.

"Hong Ye-seong."

"Gì vậy?"

"J thế nào rồi?"

Hong Ye-seong mở to mắt. Jung Bin lẩm bẩm.

"Anh ấy trông ổn không? Có bị thương ở đâu không?"

J trong ký ức của Jung Bin thế nào nhỉ? Quá nhiều thời gian đã trôi qua kể từ lần gặp cuối, khiến hình ảnh ấy trở nên mơ hồ.

Khi đó, ai cũng căng thẳng. Sống sót đã là điều khó khăn. Điều nhiều nhất họ có thể làm khi tình cờ chạm mặt nhau là gật đầu.

Không, có lần anh đã mời J điếu thuốc. Cũng có ngày J trông có vẻ vui. Có lẽ. Vì J cũng là con người.

Hong Ye-seong lặng lẽ đưa một nửa quả cam đã được bóc sạch sẽ. Jung Bin mở to mắt và nhìn chằm chằm vào múi cam.

Chỉ sau khi được giục vài lần, anh mới cầm lấy. Hong Ye-seong mỉm cười.

"Anh ấy trông ổn."

"..."

"Sau khi phá con golem, anh ấy cười. Có chút đáng sợ."

"...Vậy à?"

Cuối cùng, Jung Bin khẽ cười. Vụng về xé một múi cam bằng một tay và bỏ vào miệng. Khuôn mặt anh dịu lại một cách kỳ lạ.

"...Chua quá."

"Thế nên tôi mới đưa anh đó."

"..."

Cục cục! Con gà kêu dài. Nghe như một tiếng cười, hoặc có lẽ là tiếng chế giễu.

-------

Ngày trước khi Jung Bin và Hong Ye-seong nhập viện, tại lối vào vết nứt dưới lòng đất ở Jongno 3-ga.

Bịch. Một đôi giày leo núi run rẩy bước ra khỏi lối vào vết nứt, đặt chân lên mặt đất. Giày bám đầy bụi bẩn, tro trắng và vết máu trộn lẫn vào nhau. Chủ nhân của đôi giày lên tiếng với giọng run rẩy.

"Nặng quá."

Hong Ye-seong, người đang bế Jung Bin như một công chúa, làm mặt như sắp khóc. Tay bị gãy khiến cậu không thể cõng Jung Bin trên lưng, cũng không thể cuốn anh lại vào chiếu, nên bế là cách duy nhất. Lee Sa-young đi qua Hong Ye-seong đang run rẩy như một con bê mới sinh.

"Cố chịu đi."

"Lee Sa-young, cậu không thể cõng Jung Bin sao?"

Lee Sa-young nhếch môi quay lại.

"À... nếu cậu muốn thấy Jung Bin chết, thì cứ việc."

"Đồ khốn."

Hong Ye-seong làm mặt như muốn khóc. Cha Eui-jae, đứng bên cạnh Lee Sa-young, lẩm bẩm.

"Hay để tôi cõng cậu ấy..."

"Không."

Lee Sa-young hơi dịch người để không cho Cha Eui-jae nhìn thấy Jung Bin.

"Hyung, đừng nghĩ đến chuyện gặp Nam Woo-jin."

"Dẹp đi, đồ điên."

Cha Eui-jae đẩy đầu Lee Sa-young ra. Cảnh tượng hai người cãi nhau tự nhiên như thể họ đã làm vậy từ lâu. Thấy vậy, Yoon Ga-eul nhẹ nhàng gọi Cha Eui-jae.

"Nhưng... J."

Cha Eui-jae đáp lại bằng một âm thanh thắc mắc, "Hả?" Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của Lee Sa-young cũng hướng về phía cô. Cảm thấy lạnh sống lưng, Yoon Ga-eul giả vờ phủi bụi trên quần và lẩm bẩm.

"Thông báo rằng J đã trở lại cũng tốt... nhưng quán canh thì sao?"

"Hả? Quán canh? Sao lại hỏi vậy?"

"Nếu anh làm việc như J, chẳng phải sẽ phải nghỉ việc ở quán canh sao?"

"Không đời nào."

"Gì cơ?"

"Tôi sẽ làm cả hai."

"Gì cơ?"

Với nụ cười tự tin, Cha Eui-jae đặt tay sau lưng.

"Anh hùng J và nhân viên bán thời gian ở quán canh giải rượu, Cha Eui-jae, là hai người khác nhau. Đúng không?"

Trong thời đại của những thợ săn vĩ đại, nơi mà họ cũng là người mẫu, diễn viên và thậm chí là YouTuber ASMR về vết nứt, thợ săn xếp hạng số một dõng dạc tuyên bố rằng sẽ đảm nhận hai công việc: một thợ săn và một nhân viên bán thời gian ở quán canh giải rượu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.