(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mắt tím của Lee Sa-young chạm vào ánh nhìn của Cha Eui-jae. Cha Eui-jae đã quen với ánh mắt đầy sự tin tưởng ấy từ lâu, thứ cậu nhận được rất nhiều từ khi thức tỉnh. Những cảm xúc ẩn giấu sau vẻ tin tưởng đó luôn giống nhau: ngưỡng mộ, thương hại, khinh thường, ganh tỵ, ghen ghét... Cha Eui-jae chẳng bận tâm lột trần lòng tin ấy. Cậu không muốn đối diện với những cảm xúc giấu kín đó.
Nhưng ánh mắt tin tưởng của Lee Sa-young... chứa đựng điều gì đó khác biệt mà Cha Eui-jae chưa từng thấy. Một thứ gì đó sáng rực, thôi thúc cậu muốn khám phá.
"Chết tiệt... quái vật kéo đến không ngừng."
Lee Sa-young túm cổ một con quái vật lao vào Cha Eui-jae. Sss. Con quái vật gào thét, quằn quại, rồi tan chảy thành một vũng đen. Lee Sa-young lười biếng lẩm bẩm.
"Và em hiểu anh lo lắng, nhưng... không sao đâu, Hyung."
"..."
"Có quá nhiều thợ săn cấp S ở Vết Nứt này rồi."
Không, cậu không hiểu đâu. Đó mới là vấn đề.
Cha Eui-jae nhìn con quái vật cháy đen với vẻ mặt u ám. Hiện tại, Hàn Quốc có tám thợ săn cấp S. Và trong số đó...
'Liệu có phải hơn một nửa số họ đang ở trong Vết Nứt này?'
Lee Sa-young không biết rằng cả Hong Ye-seong và Yoon Ga-eul cũng ở đây. Nhưng Cha Eui-jae thì hiểu rõ nỗi sợ hãi của việc biết mọi chuyện. Năm trên tám thợ săn cấp S tụ hội một chỗ. Cha Eui-jae thừa kinh nghiệm để biết điều đó có ý nghĩa gì.
Khi có hơn hai thợ săn cấp S tập trung... chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra!
--------
Boom!
Cú đấm quấn trong những sợi xích đen giáng mạnh vào trung tâm của tảng đá. Tảng đá khổng lồ lặng lẽ vỡ vụn từ điểm va chạm. Jung Bin thu tay lại. Xung quanh hắn, một đống đá với lõi rỗng đã chất thành ngọn đồi nhỏ. Hắn tháo xích ra và âm thầm lau mồ hôi trước khi quay lại.
"Hai người không sao chứ?"
"Vâng. Anh có ổn không?"
Yoon Ga-eul, đang núp sau bức tường đổ nát, nhô nửa thân trên ra ngoài. Bên cạnh cô, một ngón tay cái giơ lên và đôi cánh trắng xuất hiện trong chớp mắt. Jung Bin cố gắng nở một nụ cười khi tiến lại gần họ.
"Tôi ổn. Ga-eul, cô đã bớt chóng mặt chưa?"
"À... nghỉ ngơi giúp em thấy đỡ hơn rất nhiều. Cảm ơn anh đã lo lắng."
Yoon Ga-eul bối rối đáp, xoa nhẹ gáy. Nhìn thoáng qua, sắc mặt cô trông đã khá hơn nhiều so với lúc còn đang xây xẩm. Jung Bin cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cả hai không bị thương. Sau khi xác nhận tình trạng của họ, anh khẽ thở dài. Tình hình thực sự rất nguy hiểm.
Những sự kiện bất thường cứ liên tục ập đến. Tình thế rối ren này gần như buồn cười. Jung Bin đã chuẩn bị tinh thần cho những rắc rối xảy ra ở Triển lãm Nghệ nhân và đã sẵn sàng đối phó. Việc Lee Sa-young ngất xỉu và yêu cầu thám hiểm khẩn cấp của Nam Woo-jin là điều không ai lường trước, nhưng anh vẫn xoay xở được.
Tuy nhiên, ngay cả Jung Bin cũng không thể ngờ đến tin tức về việc Hong Ye-seong bỏ trốn. Cuộc gọi khẩn đến ngay sau khi anh đã dặn dò hết mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày, ngay trước khi bước vào hầm ngục dưới lòng đất ở Jongno 3-ga. Cầm chiếc điện thoại reo ầm ĩ, anh liếc nhìn Lee Sa-young, người chỉ nhướng mày, dựa lưng vào tường, khoanh tay và nhắm mắt lại. Jung Bin nhấc máy, và rồi...
—Tôi xin lỗi, Trưởng nhóm. Hong Ye-seong đã trốn thoát...
Anh phải đối mặt với một thực tế không mong muốn. À, cú sốc này khiến anh lần đầu tiên trong 30 năm nhận ra rằng lời nói cũng có thể làm choáng đầu hoa mắt thật. Nghe giọng nói đầy nỗi buồn của thợ săn phụ trách an ninh, anh nghĩ lần đầu tiên sau nhiều năm...
'Mình muốn chạy trốn...'
Suy nghĩ đó thoáng qua tâm trí anh, dù chẳng có nơi nào để chạy trốn ngoài việc đi sâu hơn vào hầm ngục.
Khi nghe báo cáo đầy nước mắt, Lee Sa-young, người vẫn đang nhắm mắt đợi, cuối cùng mở miệng với giọng bực bội.
"Anh có lửa dưới chân à? Sao cứ đi qua đi lại ầm ĩ thế..."
"Lee Sa-young-ssi..."
Nghe giọng Jung Bin có điều gì đó lạ, Lee Sa-young mở hé một mắt. Thấy nét mặt thất thần của anh ta, hắn mở cả hai mắt to tròn. Đây là lần đầu tiên Jung Bin thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn. Nhờ Hong Ye-seong, anh đang có đủ loại trải nghiệm mới mẻ.
May mắn thay, Lee Sa-young chứng minh bản lĩnh của một hội trưởng giỏi khi biết phân công nhiệm vụ cho người khác. Nếu không có Seo Min-gi ra tay truy tìm, có lẽ họ vẫn đang loay hoay tìm kiếm Hong Ye-seong, thay vì khám phá hầm ngục. Dù việc tìm kiếm Hong Ye-seong là quan trọng...
'Tôi phải tìm ra chìa khóa cho ngày tận thế.'
Vài tháng trước, Yoon Ga-eul đã dự đoán rằng ngày tận thế sẽ đến. Khi nào và bằng cách nào thì không ai biết rõ. Đó là một câu chuyện khó tin, nhất là khi thế giới đang dần ổn định sau những biến cố trước đây. Khi nghe câu chuyện lần đầu, giám đốc Cục Quản lý Thợ săn Thức tỉnh, Ham Seok-jeong, đã cho rằng đó là di chứng sau khi thức tỉnh và cử người giám sát Yoon Ga-eul.
Tuy nhiên, các hầm ngục bị xói mòn dần xuất hiện, chứng minh lời tiên đoán của Yoon Ga-eul là đúng. Hoạt động của Prometheus, tổ chức vốn im lìm từ sau khi Lee Sa-young thức tỉnh, đột ngột bùng phát.
Hiện tượng xói mòn đầu tiên xảy ra ở một hầm ngục do hội ở Incheon sở hữu. Một hầm ngục từng có những con chất nhầy xanh giờ đã hóa tro bụi trắng xóa. Cảnh tượng này giống hệt như viễn cảnh mà cô đã miêu tả.
Sau khi xác nhận sự tồn tại của hầm ngục bị xói mòn đầu tiên, Ham Seok-jeong lập tức thay đổi thái độ và tiết lộ tin tức về ngày tận thế cho một số ít thợ săn cấp cao. Chỉ có tối đa 10 người được biết. Đó là quyết định để ngăn chặn sự hoảng loạn lan rộng.
Kể từ ngày đó, các thợ săn cấp cao luân phiên điều tra những hầm ngục bị xói mòn. Theo thứ tự, đáng lẽ phải đến lượt Gyu-Gyu hoặc Honeybee, nhưng Nam Woo-jin khẩn trương cử Lee Sa-young và Jung Bin vào, rồi hầm ngục bất ngờ tái cấu trúc.
Lần đầu tiên xuất hiện một hầm ngục cấp S+, cùng với sự xuất hiện bất ngờ của Hong Ye-seong và Yoon Ga-eul. Jung Bin nhớ lại đôi mắt rực cháy màu trắng. (Hội trưởng đã chữa chân cho bà)
'Chẳng lẽ cậu ấy đã tiên đoán trước tình huống này và gửi chúng tôi vào đây sao...'
"...Ngài?"
Một giọng nói nhỏ nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ dài. Jung Bin giật mình trở lại thực tại, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Yoon Ga-eul, đang xoa nhẹ miệng, lên tiếng hỏi.
"Anh thực sự ổn chứ?"
Jung Bin đan hai tay ra sau lưng, mỉm cười.
"Phải, tất nhiên rồi. Có vẻ chúng ta sẽ được yên ổn một lúc. Cô đã ăn gì chưa?"
"Ừm, chưa."
Jung Bin lấy từ kho đồ ra một chiếc ba lô nhỏ và đưa cho Yoon Ga-eul. Đó là bộ cứu trợ khẩn, có đồ ăn khô và nước.
"Nếu thấy đói, cô nên ăn ngay. Chúng ta không biết khi nào sẽ có cơ hội tiếp theo."
"Cảm ơn anh."
"Nhưng đừng ăn quá no, chỉ cần lót dạ thôi."
"Vâng."
Yoon Ga-eul cúi đầu, nhận lấy chiếc ba lô. Thấy cô còn do dự, Jung Bin cố ý ngồi xuống một mảnh đá phẳng, mở một thanh năng lượng ra và cắn một miếng. Chỉ khi đó, Yoon Ga-eul mới mở ba lô, lấy ra một túi thịt khô.
Ăn xong thanh năng lượng, Jung Bin gấp gọn vỏ và bắt đầu nói.
"Cứ ăn đi trong khi nghe. Giờ chúng ta có chút yên bình, nên sắp xếp lại tình hình. Lee Sa-young và tôi đang điều tra hầm ngục xói mòn, nhưng khi Lee Sa-young vừa nhắc đến người xâm nhập, hầm ngục đột nhiên tái cấu trúc... và rồi chúng tôi gặp hai người. Tôi không hiểu sao hai người lại ở đây."
Jung Bin nhấn mạnh hai chữ "hai người" và "tại sao." Yoon Ga-eul, trông như sắp nghẹn, chỉ biết xé thịt khô mà nhai. Jung Bin vẫn giữ nụ cười hiền hòa, liếc nhìn người đồng hành của cô. Chỉ có mép chiếc mũ leo núi màu xanh lò ra.
"Giờ thì, Hong Ye-seong-ssi?"
"...Khụ."
Chiếc mũ từ từ chìm xuống. Nhưng không cách nào Hong Ye-seong có thể bỏ chạy ngay bây giờ. Dù liều lĩnh đến mấy, cậu cũng không dám hành động một mình trong hầm ngục cấp S+. Sau khi suy xét, Jung Bin tiếp tục nói, không hề nao núng.
"Người đột nhiên biến mất, làm đảo lộn cả Cục, giờ lại xuất hiện trong hầm ngục xói mòn. Tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, tại sao hai người lại ở đây cùng nhau."
"..."
"Ở đây không có quyền giữ im lặng đâu."
Con gà con đậu trên chiếc mũ nghiêng đầu, còn Yoon Ga-eul vẫn tiếp tục nhai miếng thịt khô mỏng với vẻ mặt ảm đạm. Hong Ye-seong chỉ lộ mỗi đỉnh đầu. Không ai trong số họ có vẻ sẵn sàng giải thích điều gì. Jung Bin thở dài, gấp vỏ bao thành một con hạc giấy.
"Chúng ta đã điều tra nhiều hầm ngục xói mòn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hầm ngục tái cấu trúc và cấp độ tăng lên. Hiện tượng này là lần đầu..."
Boom... Mặt đất rung chuyển từ xa. Một cơn chấn động lớn như thế hẳn phải từ chủ nhân của hầm ngục. Để thoát khỏi hầm ngục, họ phải tiêu diệt nó.
"Sức mạnh của tôi chuyên dùng để chiến đấu với con người, nên không mấy hữu dụng khi đối đầu với quái vật. Từ trước đến nay, tôi dựa vào cấp bậc và chỉ số của mình, nhưng mọi thứ đều có giới hạn."
Jung Bin thở dài ngắn gọn.
"Nói thật, tôi không chắc có thể bảo vệ mọi người trong khi đối phó với chủ nhân hầm ngục. Vì thế, việc có lời giải thích rõ ràng là rất cần thiết."
"Để tôi giải thích!"
Đúng lúc đó, Yoon Ga-eul giơ tay lên, nhét miếng thịt khô vào miệng Hong Ye-seong để ngăn tên này lại. Một cái bóng khổng lồ bỗng bao phủ cả bọn. Cả ba người và con gà con đều đồng loạt ngước lên. Một bàn tay khổng lồ...
"...Bàn tay?"
Một lòng bàn tay.
Nó to lớn đến nỗi chỉ cần lòng bàn tay hơi nhấc lên cũng khiến không khí tĩnh lặng bị xé toạc. Thứ khổng lồ đó xuất hiện từ đâu đột ngột thế này? Jung Bin vội vã quấn xích quanh cánh tay và hét lên.
"Ye-seong, khiên chắn!"
"Hiểu rồi!"
Ngay sau đó,
Boom!!
Một đợt sóng chấn động khổng lồ làm rung chuyển cả khu vực xung quanh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");