Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 107: Làm nũng ?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Cha Eui-jae vuốt mái tóc đen đang tựa vào mình một cách máy móc trong lúc nhìn vào bức tường trắng, cậu bất chợt nhìn xuống đầu của người đang dựa vào mình.

'...Hả?'

Cậu cảm thấy một luồng lạnh lẽo kỳ lạ ở nơi da thịt họ chạm vào nhau, cảm giác có điều gì đó không ổn. Dù đã từng chứng kiến nhiều người bị trói trong lúc làm việc cùng Jung Bin trước đây, cậu chưa bao giờ thấy ai bị ảnh hưởng đến cơ thể đến mức này.

Khi Cha Eui-jae nhẹ nhàng đẩy Lee Sa-young để kiểm tra mặt hắn, một bàn tay chậm rãi giữ lấy cánh tay của cậu. Tuy nhiên, cái nắm tay rất yếu, giống như chỉ đặt tay lên thay vì nắm chặt.

Lee Sa-young, nhấc đầu lên, khẽ mấp máy môi.

"...đi đâu."

"Gì cơ?"

"Lần này anh lại định đi đâu nữa?"

Cha Eui-jae có thể cảm thấy nhiều sức lực hơn ở những ngón tay đang chạm vào cánh tay mình. Liệu ngón tay cậu có bị gãy không? Dù biết điều đó sẽ không xảy ra, cảm giác lo lắng vẫn không tránh khỏi. Cha Eui-jae vỗ nhẹ vào bàn tay đang giữ cánh tay mình, cố xoa dịu Lee Sa Young.

"Tôi không đi đâu cả, đồ ngốc. Tôi có thể đi đâu chứ?"

"..."

Đối diện với ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi, Cha Eui-jae im lặng. Niềm tin hai ta ít đến vậy sao? Vì sao? Cha Eui-jae mím môi.

"Này, thật sự tôi không đi đâu cả. Tôi không có nơi nào để đi."

"Thế tại sao?"

"Chỉ muốn xem mặt cậu thôi. Ở yên đi."

"..."

Lee Sa-young mím môi chặt lại. Cha Eui-jae quay người về phía hắn, nâng mặt lên bằng hai tay và kiểm tra từng chút một. Làn da vốn đã trắng của hắn nay lại càng tái nhợt, đang toát mồ hôi, và đôi mắt tím nhạt hơi đờ đẫn, thiếu tập trung.

Nhìn vào vẻ mặt không thể giả vờ ổn hơn, rõ ràng tình trạng của hắn rất tệ. Liệu có đội y tế nào túc trực quanh đây không? Cha Eui-jae nhíu mày hỏi.

"Bây giờ cậu có đang bệnh không?"

"..."

"Nếu bệnh thì phải nói chỗ nào đau chứ. Chịu đựng không làm nó biến mất đâu."

"..."

J đã từng chứng kiến vô số thợ săn giấu đi những vết thương nghiêm trọng rồi đột ngột gục ngã, cả trong ngục tối lẫn những vết nứt. Luôn có những người chịu đựng mà không nghĩ đến việc sẽ nhờ vả, chỉ để tránh làm người khác lo lắng.

Khi miệng bắt đầu khô khốc và ngón tay run lên, Cha Eui-jae buông tay khỏi mặt Lee Sa-young và lùi lại.

"Chết tiệt."

Cậu không muốn để Lee Sa-young nhận thấy tay mình đang run. Lee Sa-young, từ từ nhấc đầu lên, nhìn cậu bối rối.

"...Sao vậy?"

"Không có gì. Chỉ là nằm xuống một chút đi. Nằm hẳn sẽ tốt hơn."

Cha Eui-jae cố đẩy  hắn để đứng lên, nhưng lại bị giữ lấy cánh tay. Khi cậu lùi lại, khuôn mặt của Lee Sa-young lại gần thêm một lần nữa. Đôi mắt đờ đẫn của hắn giờ đã trở nên sắc lạnh.

"Chết tiệt, anh đã nói là không đi đâu."

"Tôi chỉ đứng cách một chút thôi mà."

Cha Eui-jae cau có gạt tay đang giữ tay mình ra, nhưng đối phương lại không có ý định nhượng bộ. Cậu cần thời gian để bình tĩnh lại dạ dày đang cồn cào, nhưng anh chàng này không cho cậu dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Tôi sẽ ngồi đằng kia."

"Lại nói dối..."

Gã này không có chút niềm tin nào vào người khác sao? Ai đã khiến Lee Sa-young mất hết niềm tin vậy?

Đúng lúc Cha Eui-jae định đáp trả gay gắt, thì Lee Sa-young bất ngờ dồn sức nặng của mình lên cậu, gục đầu vào vai cậu.

Cậu không hiểu sức mạnh từ đâu mà một người bệnh yếu lại có thể làm như vậy, nhưng dù sao nó cũng không gây đau đớn nhiều, chỉ khiến cậu lảo đảo một chút. Cha Eui-jae nhìn chằm chằm vào cái đầu đen đang tựa trên vai mình với vẻ mặt không tin nổi.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"...Đau quá."

"Gì?"

"Tôi nói là, tôi đau."

"..."

Những từ "thì sao" đã gần như bật ra khỏi miệng, nhưng nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt mà cậu cảm nhận được, cộng thêm việc Lee Sa-young vẫn đang toát mồ hôi, khiến cậu nghe rõ cả nhịp tim không đều của hắn. Thình, thịch, thình...

"À."

Cha Eui-jae nhìn lên trần nhà, bặm môi.

"Chết tiệt..."

Đây có phải là kiểu bực bội mà Lee Sa-young đã cảm thấy không? Cha Eui-jae nhìn chằm chằm vào cơ thể to lớn đang dựa vào mình rồi thở dài, thả lỏng cơ thể. Không còn sức đỡ, cậu ngã về phía sau. Cái đệm mềm hỗ trợ đầu và lưng khi Lee Sa-young đổ lên người cậu. Chính xác hơn là cậu bị đè bẹp.

Nói lẩm bẩm dưới cơ thể nặng nề, Cha Eui-jae lên tiếng.

"Giờ hài lòng rồi chứ?"

"..."

"Tôi cũng kiệt sức rồi, nên đừng gây thêm rắc rối nữa, được không?"

"Cha Eui-jae."

Lee Sa-young, sau một hồi im lặng, bật ra tên ba chữ quen thuộc. Cha Eui-jae vỗ nhẹ vào lưng hắn, đáp lại một cách hờ hững.

"Giọng điệu của cậu nãy giờ khá là bất lịch sự  đấy."

"..."

"Tôi cho qua vì cậu đang bệnh thôi."

Cha Eui-jae khẽ đảo mắt. Trong khi đang vật lộn với anh chàng này, buổi đấu giá đã sắp bắt đầu.

Nếu tôi ở đây thêm một chút... Cha Eui-jae, lắng nghe hơi thở gần bên, nhắm mắt lại nhưng rồi mở ra ngay khi suy nghĩ lướt qua đầu.

"Cái gã này định làm gì sau khi được giải thoát khỏi cái trói tay đây?"

Đúng lúc đó, khi những con số giảm dần về 0, một tiếng chuông báo lớn vang lên. Âm thanh này giống như tiếng còi mà cậu đã nghe trong nhà vệ sinh vào lúc sáng sớm. Lee Sa-young, đang cọ trán vào vai cậu, chửi thề.

"Chết tiệt..."

Cha Eui-jae vỗ nhẹ vào lưng hắn.

"Hết giờ rồi. Dậy đi."

"..."

"Không phải cậu sẽ tham gia đấu giá à?"

Lee Sa-young, người đã nằm bất động rất lâu, loạng choạng đứng dậy và dựa lưng vào ghế sofa. Khi cơ thể nặng nề kia rời khỏi, Cha Eui-jae cuối cùng cảm thấy mình có thể thở được. Cậu cũng đứng dậy, chỉnh lại quần áo nhăn nhúm và đeo mặt nạ phòng độc trở lại. Trong lúc đó, Lee Sa-young đang tựa lưng vào ghế với mắt nhắm chặt.

Sẵn sàng, Cha Eui-jae chỉ về phía cửa.

"Đi thôi."

"..."

Lee Sa-young thở dài một hơi rồi đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Khi mở cửa, họ cảm nhận được rất nhiều sự hiện diện. Có vẻ họ là những người cuối cùng bước ra. Với một vũ khí hạng S+ sắp được đấu giá, chắc chắn mọi người đều rất lo lắng.

Lee Sa-young ngồi vào chiếc ghế sofa được chỉ định và ngồi thật sâu, chống cánh tay lên tay ghế và xoa trán. Có lẽ hắn bị đau đầu, đôi mắt thì nhắm chặt. Cha Eui-jae lặng lẽ ngồi xuống chỗ phía sau hắn.

Người đấu giá mà họ đã thấy trước đó bước lại lên sân khấu. Ông cúi đầu.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã chờ đợi. Chúng tôi sẽ tiếp tục buổi đấu giá ngay bây giờ!"

Nhân viên sự kiện mang một cây giáo khổng lồ lên bàn trên sân khấu.

"Đây là trang bị hạng S+ đầu tiên do Hong Ye-seong tạo ra, 'Giáo Khổng Lồ'! Giá khởi điểm là..."

Lee Sa-young đột nhiên lên tiếng.

"Nâng bảng đấu giá cho tôi."

"Hả? Buổi đấu giá chưa bắt đầu mà."

"Cứ giơ lên đi, nhanh lên."

Khoảnh khắc Cha Eui-jae cầm bảng đấu giá trên bàn và giơ lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, khiến khán phòng im lặng. Lee Sa-young, từ từ mở mắt, lên tiếng.

"Bất kể giá nào, tôi sẽ mua nó... nên tránh ra."

Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng khắp khán phòng một cách rõ ràng. Sự im lặng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc trước khi những tiếng la hét giận dữ của 'đám chuột siêu đẳng' kia vang lên, nhưng Lee Sa-young đã nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, với một âm thanh "bụp" nhẹ, các bức tường xung quanh biến thành cát và tan ra. Có vẻ như ai đó đã tháo dỡ các bức tường. Khán phòng, một lần nữa trở nên yên lặng trong thoáng chốc, lại càng trở nên hỗn loạn hơn.

Cầm bảng đấu giá, Cha Eui-jae nhìn sang bên trái. Honeybee, ngồi bên cạnh một người đàn ông mặc vest xám, đang lườm cậu. Khi nhìn sang bên phải, Bae Won-woo đang nhìn chằm chằm cậu với miệng mở to.

Theo bản năng, Cha Eui-jae nhìn về phía sân khấu. Hong Ye-seong, đang ngồi trên sân khấu, vươn cổ như con rùa, nhìn Cha Eui-jae và Lee Sa-young với đôi mắt sáng đầy hứng thú.

Cha Eui-jae nhận ra ngay lập tức. Hành động vừa rồi của Lee Sa-young chính là một lời tuyên chiến với mọi người ở đây, và lúc này, Cha Eui-jae là... người cầm cờ.

"Chết tiệt."

Nói cách khác, cậu là tên thân cận hàng đầu của Lee Sa-young - người đang là trung tâm cần phải xử lý.

Người đấu giá lên tiếng với giọng run rẩy.

"Chúng... chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá!"

Chương 108

Những tiếng reo hò vang lên nghe như đến từ rất xa. Jung Bin khẽ nhấc đầu lên nhưng rồi lại nhún vai và nhìn thẳng về phía trước. Nơi này hoàn toàn cách biệt, nên không có cách nào anh có thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài. Anh từ từ bước đi và đứng trước một chiếc bàn kim loại.

"Vậy thì..."

Jung Bin, đặt một tập hồ sơ xuống bàn kim loại với một tiếng "cạch," kéo ghế ra và ngồi xuống. Căn phòng tối, có cấu trúc giống với các phòng thẩm vấn của Cục Quản lý Người Thức tỉnh, chính là phòng chờ riêng của anh. Jung Bin đan tay vào nhau và nhìn người đàn ông đối diện. Dưới ánh sáng mờ nhạt, mái tóc vàng dường như ánh lên màu trắng.

"Cuộc đấu giá đã bắt đầu thì sao? Anh không cần xem nó à?"

"À, có chuyện gì xảy ra được chứ? Việc này quan trọng hơn ngay lúc này."

"Ồ... Anh định thả tôi ra sao?"

"Không."

Bang Gyu-min, hay còn gọi là Gyu-Gyu, người đang ngồi trên ghế với vai quấn băng, bị trói chặt vào ghế bằng những sợi xích đen nhưng vẫn nở nụ cười thoải mái.

"Có vẻ chúng ta có nhiều thứ cần bàn đấy, Gyu-Gyu-ssi."

Nghe tên mình, Gyu-Gyu nhoẻn miệng cười tươi.

"À, có lẽ vậy. Anh đã thả Lee Sa-young chưa?"

"Chưa, chúng tôi dự định sẽ thả cậu ấy ngay trước khi cậu ấy về nhà sau khi buổi đấu giá kết thúc."

"Này, cứ giao cậu ta cho Cục Quản lý Người Thức tỉnh đi."

Gyu-Gyu nhích người, cơ thể bị trói chặt, và càu nhàu.

"Chẳng phải anh quá khoan nhượng với cậu ta rồi sao~? Anh đã giữ tôi bị trói và nhốt ở đây suốt thời gian qua."

"Đúng, đúng vậy, vì cậu là người bắt đầu gây rối trước. Và còn nữa..."

Jung Bin nhìn Gyu-Gyu bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Dù cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn việc theo dõi J... cậu vẫn chưa báo cáo được gì nhiều."

"Ồ... chuyện đó hả?"

"Đúng vậy. Giám đốc bảo phải chắc chắn lấy được thông tin hôm nay."

"Thật nhàm chán."

"Tôi tin rằng tôi đã cho cậu đủ thời gian rồi. Bây giờ, đến lúc cậu phải trả lời."

Jung Bin gõ ngón tay lên bàn và mở lời.

"J là ai?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.