Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 106: Anh cứ khiến em phải bận tâm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Gì cơ? Canh giải rượu hả? Tôi cũng muốn đi nữa!" (Hong Ye-seon)

"Ôi, đừng có đến! Cút đi!"

"Ồ, tuyệt đấy! Một khi đã nếm thử thì sẽ không bao giờ quên được đâu."

"Haha, Ye-seong-nim, lần này chẳng phải cậu phải đi đến Bukhansan sao? Cậu có thời gian đi ăn canh giải rượu không?"

Khi Hong Ye-seong cố chen vào giữa những người quen, một nhóm "bè phái canh giải rượu" nhanh chóng hình thành. Và phía sau liên minh canh giải rượu vững chắc đó, tình thế căng thẳng kỳ lạ giữa Cha Eui-jae và Lee Sa-young vẫn không có dấu hiệu kết thúc.

Vấn đề là, mặc dù Lee Sa-young đang cười, có lẽ tốt hơn nếu hắn không làm vậy. Dù nụ cười méo mó trên môi, nhưng đôi mắt của hắn hoàn toàn không có chút nụ cười nào, vẫn nhìn chằm chằm Cha Eui-jae bằng đôi mắt màu tím vô hồn.

Chú gà sứ nằm gọn trong vòng tay của cậu khẽ kêu một tiếng rồi vùi đầu vào ngực Cha Eui-jae, có vẻ như nó sợ Lee Sa-young. Cha Eui-jae khẽ thở dài, vuốt nhẹ đầu chú gà bằng ngón tay. Cậu nghĩ rằng tâm trạng của Lee Sa-young có thể đã khá hơn, nhưng...

Nếu Sa-young tính làm gì, thì có lẽ còn tệ hơn trước. Cha Eui-jae nheo mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng mang nụ cười giễu cợt kia. Đúng lúc đó, Bae Won-woo tái mặt khi nhìn thấy Lee Sa-young.

"Sa, sa, sa, Sa-young."

"Gì? ...Ôi, chết tiệt. Sao cậu lại tháo mặt nạ phòng độc ra? Cậu định giết ai à?"

Honeybee cũng quay lại nhìn và rùng mình. Ngay khi Lee Sa-young nhận ra ánh mắt của họ, hắn xóa bỏ nụ cười trên mặt và quay lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày. Hắn điều chỉnh tư thế, bắt chéo chân và đặt cổ tay bị trói lên đùi đang bắt chéo.

"Tôi làm gì?"

"Làm gì cơ, trông cậu như sắp giết ai đấy."

"Anh mù à?"

"Ôi, nhìn thằng khốn hỗn láo này."

"Honeybee, chịu đựng một lần thôi, được không?"

"Tôi lỡ không xem được trận đánh trước đó, các cậu có thể đánh lại lần nữa không?"

Honeybee giơ ngón giữa về phía Lee Sa-young, nhưng Bae Won-woo nhanh chóng chen vào để ngăn lại, trong khi Hong Ye-seong cổ vũ. Giữa lúc hỗn loạn này, Lee Sa-young, vừa rời mắt khỏi Cha Eui-jae, thong thả nói.

"Jung Bin."

"Vâng, Lee Sa-young-ssi."

Lee Sa-young nâng cổ tay bị trói của mình lên, tạo nên tiếng loảng xoảng rõ rệt.

"Khi nào thì anh định cởi trói này ra?"

"À, tôi định sẽ cởi trói cho cậu sau buổi đấu giá. Cậu vẫn có thể dùng bảng đấu giá ngay cả khi tay bị trói, và nếu cần thì trợ lý Kim có thể làm thay cậu."

"Ừ... thật không?"

Lee Sa-young trả lời bằng giọng đều đều, liếc Jung Bin một cái.

"Tôi có thể phá tan nơi này mà không cần năng lực đấy, anh biết chứ."

"Haha, cậu đang đe dọa tôi à?"

"Nghe giống đe dọa lắm sao?"

"..."

Không khí sống động do nhóm "bè phái canh giải rượu" tạo ra bỗng trở nên lạnh lẽo. Lee Sa-young đúng thật là một kẻ máu lạnh, không chút nước mắt, có khả năng giết chết không khí chỉ bằng một lời nói. Jung Bin mỉm cười, hai tay đặt sau lưng.

"Luật không có ngoại lệ. Dù Gyu-Gyu là người bắt đầu trận đánh, nhưng cậu đã làm gãy vai cậu ta, và suýt nữa dùng độc nữa."

"Nhưng cuối cùng tôi đâu có dùng."

Bae Won-woo, người đang quan sát tình hình, nhanh chóng chen vào giữa họ.

"Không sao đâu. Cứ cởi trói sau khi xong là được! Haha, cậu đang làm việc chăm chỉ, cảm ơn nhé."

"Anh đang làm gì vậy?"

Lee Sa-young hỏi một cách khó chịu, nhưng Bae Won-woo liếc nhìn Cha Eui-jae và làm động tác xé vé. Có vẻ như anh đang bảo cậu xé vé và đi vào phòng chờ. Dù Cha Eui-jae rất cảm kích vì ý tốt...

"...Nhưng cái vé lại nằm ở tên kia."

Cha Eui-jae phải cô lập anh chàng này để tránh thêm rắc rối. Cậu đặt con gà xuống sàn và tiến lại gần Lee Sa-young. Khuôn mặt xinh đẹp, giờ đây đầy sự khó chịu, ngước lên nhìn cậu. Cha Eui-jae cúi người xuống một chút và thì thầm rất khẽ.

"Chúng ta đi vào phòng chờ nhé."

"..."

"Tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu ở đó. Đi nào."

Lee Sa-young, người vừa nhìn chằm chằm vào mặt nạ phòng độc của Cha Eui-jae, thở dài sâu. Sau đó, hắn lấy ra một tấm vé từ kho đồ và xé một góc. Với cái nhìn cuối cùng là về khuôn mặt ngạc nhiên của Honeybee, biểu cảm tò mò của Hong Ye-seong, khuôn mặt khó hiểu của Jung Bin, và cái giơ ngón cái của Bae Won-woo, khung cảnh thay đổi.

Sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện chỉ trong vài giờ, phòng chờ yên tĩnh này cảm giác như một sự giải thoát. Cha Eui-jae thở dài khi cởi mặt nạ phòng độc.

Lee Sa-young, vẫn với đôi tay bị trói, bước nhanh tới ghế sofa và ngồi xuống. Hắn gõ chân xuống sàn và bắt đầu nói.

"Vậy, tôi hiểu là anh đã vào không gian của Hong Ye-seong..."

Buổi thẩm vấn bắt đầu ngay lập tức. Cha Eui-jae mím môi, vẻ mặt u sầu.

"Tại sao tên đó lại đột nhiên kéo anh vào trong đó?"

"..."

"Hai người đã nói chuyện gì bên trong..."

"À thì, ừm..."

"Tôi muốn nghe từ anh. Chi tiết."

Ánh mắt sắc bén của Lee Sa-young quét qua Cha Eui-jae, khiến cậu không thoải mái. Cha Eui-jae đứng với hai tay đặt sau lưng, và Lee Sa-young chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh.

"Ngồi xuống."

"Tôi sẽ đứng mà nói."

"Ngồi xuống."

Ngồi cạnh có thể nghĩa là không phải đối diện hắn trực tiếp. Cha Eui-jae ngồi xuống hơi cách xa Lee Sa-young và bắt đầu suy nghĩ.

Cậu không thể nói cho Lee Sa-young toàn bộ cuộc trò chuyện với Hong Ye-seong. Dù Lee Sa-young đã thấy "Nanh Basilisk" trong khe nứt Gwangjin-gu (vết nứt lúc đăng ký thợ săn) , việc sở hữu vũ khí do Hong Ye-seong tạo ra lại mang ý nghĩa khác biệt. Có vẻ như cậu càng ngày càng có nhiều bí mật không thể chia sẻ với Lee Sa-young.

"Thực ra thì... Con gà đã đưa tôi tới không gian của Hong Ye-seong."

"Ừ."

"Hong Ye-seong nằm đó ăn nhân sâm đỏ, rồi bảo tôi ngồi xuống, nên tôi cũng ngồi."

"Ừm."

"..."

Rắc rối rồi. Không nhắc đến "Nanh Basilisk," cậu chẳng có gì để nói. Cậu phải bóp méo sự thật một lần nữa. Nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, cậu tiếp tục.

"Sau đó... Hong Ye-seong đột nhiên... kích hoạt 'Mắt Thẩm định' và nói rằng anh ta biết hết mọi thứ."

"Cụ thể là gì?"

"Rằng tôi có viên đá ma thuật."

"Đá ma thuật?"

"Ừ... viên đá mà Hong Ye-seong đang tìm."

"...Làm sao gã đó biết?"

Xin lỗi. Tôi đã nói cho cậu ấy. Cha Eui-jae quay mặt khỏi Lee Sa-young. Nhưng tiết lộ "Nanh Basilisk" chẳng khác nào thừa nhận cậu chính là J. Bên cạnh đó, từ lời Honeybee nói trước đó, có vẻ Lee Sa-young chẳng có cái nhìn tốt đẹp gì về J.

"Cậu muốn J mãi mãi không xuất hiện nữa sao?"

"Cậu muốn J không bao giờ quay lại?"

Cha Eui-jae cắn môi. Có phải vì hắn mất vị trí đầu bảng không? Dù suy nghĩ bao nhiêu, cậu cũng không thể hiểu tại sao Lee Sa-young lại không thích J, vì khi còn là J, cậu chưa từng gặp ai giống Lee Sa-young. Trong những mảnh ký ức về Lee Sa-young và J, dường như họ còn khá thân thiết...

Đúng lúc đó, Lee Sa-young lẩm bẩm chửi rủa.

"Chết tiệt..."

"Này, sao tự nhiên chửi bậy..."

"Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng..."

Cậu nghe thấy một tiếng thở dài, rồi cảm nhận tóc mềm chạm nhẹ vào vai và cổ mình. Cha Eui-jae trợn tròn mắt và nhìn sang bên. Lee Sa-young đã cuộn mình lại và tựa vào cậu. Cha Eui-jae đứng cứng đơ, tay giơ lên một cách vụng về.

'Tại sao cậu ấy làm thế?'

Đây có phải là một kiểu tấn công mới không? Nếu mục đích là khiến cậu khó chịu, thì đúng là một thành công lớn. Cha Eui-jae đang rối bời hơn bao giờ hết.

Nhưng Lee Sa-young không làm gì thêm, chỉ là hơi thở nhẹ nhàng và tiếng xích loảng xoảng vang lên. Và rồi những lời của Lee Sa-young khiến Cha Eui-jae nghi ngờ chính tai mình.

"Em mệt rồi..."

Lee Sa-young thực sự vừa nói điều đó sao? Nghe gần như là một lời phàn nàn... Cha Eui-jae đứng cứng ngắc, chỉ mắt là chuyển động, và tiếng thì thầm lại tiếp tục.

"Anh cứ khiến em phải bận tâm..."

"..."

"Khiến em phải quan tâm..."

"..."

"Phiền phức thật."

Kết thúc bằng lời phàn nàn, đó vẫn chính là Lee Sa-young. Cha Eui-jae định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng. Tiếng thở gần cổ dường như nhanh hơn một chút.

"À."

Với một tiếng leng keng nhỏ của sợi xích, Cha Eui-jae bắt đầu nhẹ nhàng vỗ vào vai Lee Sa-young. Đôi vai, ban đầu giật mình, dần dần thả lỏng.

Sợi xích của Jung Bin có tác dụng ngăn chặn nguồn sức mạnh của những người thức tỉnh, thực sự giam cầm họ. Việc quen thuộc với sức mạnh của mình, đột nhiên mất đi chúng hẳn khiến người ta bối rối. Dù chỉ là cổ tay bị trói, có lẽ Lee Sa-young cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình bị siết chặt. Gánh nặng chắc chắn rất lớn, dù hắn không hề biểu lộ.

Vỗ nhẹ vào đôi vai vững chắc, Cha Eui-jae khẽ tặc lưỡi.

"Chắc dễ dàng hơn nếu cậu ấy nổi giận."

Lee Sa-young lại thì thầm.

"Phiền thật đấy..."

"Ừ, ừ. Tôi hiểu rồi. Cứ nghỉ ngơi đi."

"..."

"Nếu được thì ngủ một chút."

"..."

Lee Sa-young, người vừa im lặng, tựa vào một chút nữa. Cảm giác như đang an ủi một đứa trẻ, khiến Cha Eui-jae nén một nụ cười. Cậu đưa tay lên để nhẹ nhàng vuốt tóc Lee Sa-young, cảm nhận sự căng thẳng dần biến mất khỏi cơ thể tựa vào mình. Tóc mềm mại hơn cậu tưởng.

Ngay lúc đó, một thông báo mới xuất hiện trên tường.

[Buổi đấu giá Triển lãm sẽ tiếp tục sau 30 phút.]

[Các thợ săn trong phòng chờ, vui lòng quay lại sảnh khi đồng hồ kết thúc.]

[Thời gian còn lại: 29:59...]

Những con số trên đồng hồ bắt đầu giảm dần. Cha Eui-jae nhìn nó, mong muốn thời gian sẽ chậm lại, chỉ lần này thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.