Thổ Địa Nương Nương - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 8.

 

Hôm nay là lễ đầy tháng con gái của Liễu Thư Vân.

 

Chu Cảnh Viễn dậy từ sáng sớm, tắm rửa xông hương, ăn mặc chỉnh tề.

 

Nhà họ Liễu giàu có, dùng nửa gia tài làm của hồi môn cho con gái duy nhất là Liễu Thư Vân. Nhờ vậy mà Chu phủ bây giờ có kẻ hầu người hạ, lễ đầy tháng cũng tổ chức vô cùng xa hoa.

 

Năm tháng thật dài, làm thần tiên ngày qua ngày quá mức vô vị.

 

Ta ngồi đung đưa chân trên xà nhà, thưởng thức lễ đầy tháng con gái mới sinh của nhà họ Chu.

 

Đứa nhỏ bụ bẫm trắng trẻo như một viên bánh trôi, vô cùng đáng yêu.

 

Khách khứa đều đã có mặt, nhưng chủ nhân của bữa tiệc – Chu Cảnh Viễn vẫn chưa xuất hiện.

 

Liễu Thư Vân sốt ruột trong lòng, nhưng trên mặt không thể hiện gì, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn của mình.

 

Nha hoàn rất tinh ý, nhẹ gật đầu rồi chạy ra ngoài.

 

Có vẻ như đi tìm Chu Cảnh Viễn.

 

Ta cũng thấy kỳ lạ.

 

Chu Cảnh Viễn là người rất đúng giờ, bình thường ghét nhất là kẻ khác đến muộn. Hôm nay lại là lễ đầy tháng khuê nữ bảo bối của hắn, hắn có thể đi đâu chứ?

 

Nha hoàn chạy đến thư phòng nhưng không thấy người.

 

Vẻ mặt của nàng ta lập tức khó chịu, cắn răng, giậm chân hậm hực: “Đáng ghét! Chắc chắn cô gia lại đi tìm người phụ nữ kia rồi!”

 

Người phụ nữ kia?

 

Ai cơ?

 

Chẳng lẽ Chu Cảnh Viễn có nhân tình mà ta không biết?

 

Ta lặng lẽ theo chân nha hoàn vòng vèo qua mấy con đường, cuối cùng đến một sườn núi.

 

Trên sườn núi có một rừng đào, dưới chân núi lại có một căn nhà tranh đơn sơ.

 

Nha hoàn vừa leo lên vừa thở hổn hển, trong miệng không quên mắng chửi: “Chu Cảnh Viễn khốn kiếp! Nếu luyến tiếc thê tử đã khuất như vậy thì sao không theo nàng luôn đi! Tiểu thư nhà ta thật xui xẻo mới cưới phải người đàn ông không yêu mình… Ba ngày hai lượt lại chạy lên núi, có giỏi thì đừng về phủ nữa!”

 

9.

 

Tâm trạng lúc này của ta thật khó diễn tả.

 

Chu Cảnh Viễn quỳ trước một ngôi mộ, nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên bia, ánh mắt xa xăm.

 

Ngôi mộ này được chăm sóc rất cẩn thận, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ dại, phía sau còn trồng cả một rừng cây đào. Đến mùa xuân hoa nở hẳn sẽ rất đẹp.

 

“Mộ của ái thê Thẩm Yến Uyển.”

 

Chu Cảnh Viễn không dự lễ đầy tháng của con gái mà chạy đến đây viếng mộ của ta sao?

 

“Uyển Nhi, ta hối hận rồi. Lúc nàng còn sống, ta luôn nghĩ công danh phú quý mới là thứ đáng theo đuổi cả đời. Thế nên ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm, có lẽ đây là sự trừng phạt của ông Trời, bắt ta vĩnh viễn mất đi người mà ta yêu thương nhất. Uyển Nhi, ta nhớ nàng lắm…”

 

Thật là thâm tình, thâm tình đến mức kinh tởm.

 

Ông Trời muốn trừng phạt ngươi, tại sao người chết lại là ta? 

 

Chẳng lẽ ta là người rẻ mạt đến vậy? 

 

Ta đứng bên cạnh trợn mắt, nha hoàn thì chống nạnh, tức đến mức nói lắp bắp: “Cô gia! Hôm nay là lễ đầy tháng của tiểu thư, tất cả khách khứa đều đang chờ, ngài mau quay về đi!”

 

Chu Cảnh Viễn không hề nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Hôm nay là sinh nhật của Uyển Nhi.”

 

À đúng, hôm nay là sinh nhật của ta.

 

Nực cười thật.

 

Lúc ta còn sống, hắn chưa từng tổ chức sinh nhật cho ta lần nào. Bận học, bận đến lớp bất kể gió mưa, bận đến mức chẳng thèm để tâm.

 

Trước bia mộ có bánh quế hoa của tiệm Tống Ký mà ta thích nhất. Cạnh đó còn có một cây trâm gỗ khắc hoa đào tinh xảo.

 

Ta chợt nhớ mình từng nói với hắn ta thích nhất là cây đào.

 

Vậy nên hắn trồng rừng đào này cũng là vì ta.

 

Thật kỳ lạ, lúc ta còn sống thì hắn chẳng đoái hoài, đợi ta chết rồi mới nhớ ra cách để yêu ta.

 

Thâm tình đến muộn còn thua cả cỏ rác. 

 

10.

 

Ta chán ngấy cảnh Chu Cảnh Viễn mỗi ngày tưởng nhớ đến mình nên không còn lui tới Chu phủ nữa.

 

Giờ đây miếu Thổ Địa hương khói thịnh vượng, mỗi ngày đều có người đến dâng lễ, thắp hương, quỳ lạy cầu nguyện.

 

Sau khi thành thần tiên, tiên phàm khác biệt, không thể tùy tiện can thiệp vào nhân quả của trần thế. Trừ khi họ chủ động tìm đến cầu xin ta.

 

Lúc mới làm thần, ta rất muốn quay lại trừng trị Chu Cảnh Viễn một trận.

 

Nếu không phải vì hắn keo kiệt, không chịu cho ta tiền chữa bệnh thì ta đâu có bị bệnh chết?

 

Nhưng Diêm Vương nói, đã làm thần thì nên dứt bỏ mọi chuyện trần gian, không cho phép ta tìm Chu Cảnh Viễn gây phiền phức.

 

Hôm đó, ta đang nằm ngủ trong miếu Thổ Địa thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Một tiểu nha hoàn mặt bầu bĩnh, mắt hạnh đang quỳ trên đệm cói, nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt, khóc lóc thảm thương: “Xin Thổ Địa nương nương cứu lấy tiểu thư, hu hu hu~ Nếu tiểu thư đi rồi, tiểu thư nhỏ phải làm sao đây? Bé con còn quá nhỏ, không thể sống thiếu mẹ được! Hu hu hu, tiểu thư, sao người nhẫn tâm như vậy? Đó là cốt nhục mà người liều mạng hạ sinh kia mà! Người… sao người đành lòng bỏ rơi bé con một mình, người…”

 

Tiểu nha hoàn khóc đến nghẹn lời, ta nghe chẳng hiểu gì cả.

 

Ý gì đây?

 

Liễu Thư Vân sắp chết nữa sao?

 

Ta vừa mới cứu nàng cách đây ba tháng, còn tốn mất một suất cơ hội nữa mà!

 

Ta vội vàng theo tiểu nha hoàn đến Chu phủ, vừa nhìn thấy Liễu Thư Vân liền giật mình.

 

Sắc mặt của nàng xanh xao, người gầy trơ xương, trông như sắp chết đến nơi.

 

Còn có một bóng đen quen thuộc đứng ở cuối giường, chính là âm sai lần trước đến bắt hồn.

 

Nhìn thấy ta, âm sai thở dài: “Lần trước ta đã nói với ngài, tâm tình của nàng ta uất nghẹn, ngày tháng chẳng còn bao lâu. Tấm lòng tốt của thần Thổ Địa xem như uổng phí rồi.”

 

Liễu Thư Vân còn trẻ đẹp, không chỉ giàu sang mà còn có một đứa con gái đáng yêu như ngọc tuyết, hà cớ gì lại u sầu đến mức này chứ?

 

11.

 

Liễu Thư Vân yếu ớt tựa vào giường, đôi môi mấp máy hồi lâu mới phát ra được âm thanh nhẹ bẫng: “Phu… phu quân đâu?”

 

Tiểu nha hoàn lau nước mắt, đôi mắt đen ánh lên vẻ hận thù: “Ngài ấy… ngài ấy lại lên núi sau tế bái thê tử quá cố của mình rồi!”

 

Liễu Thư Vân cười thảm, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm u ám: “Chàng chưa từng yêu ta. Chàng sống trong ngôi nhà tranh đơn sơ chật hẹp kia lại thấy ngọt bùi như mật. Chàng hận bản thân chưa thủ tang đủ ba năm cho thê tử mà đã cưới ta, nếu không uống say thì sẽ không chạm vào ta. Cho dù chạm vào, miệng chàng vẫn gọi tên thê tử đã khuất. Thẩm Yến Uyển, Thẩm Yến Uyển… Dù ngươi đã chết nhưng ngày ngày vẫn sống trong lòng chàng. Còn ta, dù sống lại chẳng khác nào một kẻ đã chết… Khụ, khụ khụ khụ!”

 

Liễu Thư Vân phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt kinh hãi của tiểu nha hoàn, nàng dần dần buông thõng cánh tay: “Thẩm… Thẩm Yến Uyển, ta thật sự ngưỡng mộ ngươi…”

 

Liễu Thư Vân chết rồi, cứ thế cô độc mà chết trên giường bệnh, bên cạnh chỉ có một tiểu nha hoàn khóc đến sắp ngất đi.

 

So với ta lúc trước, nàng coi như tốt hơn một chút.

 

Vậy là nàng sinh bệnh rồi chết vì yêu mà không được hồi đáp sao?

 

Vì quá yêu Chu Cảnh Viễn, ngày ngày dằn vặt trong lòng đến mức hành hạ bản thân đến chết ư?

 

Hồn phách của Liễu Thư Vân chầm chậm trôi ra khỏi cơ thể, nhìn thấy ta và âm sai thì giật mình hoảng hốt: “Các… các ngươi là ai?” 

 

Ta khẽ nhếch môi, cười giả lả: “Ta chính là người mà ngươi ngưỡng mộ – Thẩm Yến Uyển. Cũng là thần Thổ Địa hiện tại. Còn vị bên cạnh đây là âm sai. À đúng rồi, nhân tiện chúc mừng ngươi, ngươi đã toại nguyện, trở thành một người chết.”

 

12.

 

Sau khi trở thành ma, Liễu Thư Vân bỗng nhiên bộc phát tình mẫu tử, nhớ ra mình còn có một khuê nữ đáng thương.

 

Nàng không chịu ở miếu Thổ Địa tu luyện đàng hoàng, ngày ngày chạy đến Chu phủ.

 

“Chu Cảnh Viễn trúng cử rồi. Chàng trồng đầy hoa ngọc lan bên mộ ta, đó là loài hoa ta thích nhất. Chàng còn đặt tên tự cho con gái là ‘Tư Vân’. Chàng đặt bài vị của ta trong nhà, ngày ngày thắp hương. Dường như sau khi ta chết, chàng mới yêu ta. Ngươi nói xem, rốt cuộc chàng có ý gì?”

 

Ta sờ cằm, nghiêm túc nói: “Điều này chứng tỏ hắn là một kẻ biến thái. Hắn không thích người sống, chỉ thích người chết.”

 

Nhưng Liễu Thư Vân không nghe lời ta.

 

Những điều không như ý nguyện lúc còn sống, sau khi chết lại đạt được khiến nàng vô cùng vui vẻ. Giờ đây nàng là một con ma rạng rỡ.

 

Chỉ tiếc niềm vui này chẳng kéo dài bao lâu.

 

Hôm ấy, Liễu Thư Vân ủ rũ gục trên bàn thờ, không buồn đến Chu phủ: “Chu Cảnh Viễn sắp thành thân rồi. Chàng muốn cưới cháu gái của Tống tri phủ. Nghe nói Tống tiểu thư này là tài nữ, tinh thông cầm kỳ thi họa, tốt hơn nhiều so với một tiểu thương mạnh mẽ như ta.”

 

Liễu Thư Vân tràn đầy cô đơn, trên khuôn mặt ma đều là vẻ ai oán: “Yến Uyển, ngươi nói xem, chàng sẽ dần quên ta không?”

 

Lúc còn sống, ta cũng xem như là một kẻ mù quáng vì tình. Nhưng Liễu Thư Vân còn đáng sợ hơn ta, lúc sống mù quáng vì tình, chết rồi vẫn là một con ma si tình. 

 

“Quên ta cũng tốt, nghe nói Tống tiểu thư dịu dàng hiền thục, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho phu quân. Hy vọng nàng ta có thể sống lâu trăm tuổi, nếu không phu quân thật là đáng thương, lại lần nữa mất đi người mình yêu. Ông trời thật tàn nhẫn với chàng mà.”

 

13.

 

Chu Cảnh Viễn là người làng bên, vì mẹ hắn ốm yếu quanh năm nên gia cảnh vô cùng túng quẫn.

 

Còn ta tuy là con gái nông dân nhưng gia cảnh thuộc hàng khá giả nhất trong làng. Cha mẹ lại rất yêu thương ta, không những không yêu cầu sính lễ mà còn chuẩn bị cho ta một khoản hồi môn lớn.

 

Điều kiện của Liễu Thư Vân còn tốt hơn ta rất nhiều. Nàng là con gái duy nhất trong nhà, toàn bộ gia sản đồ sộ của nhà họ Liễu đều thuộc về nàng.

 

Giờ nàng chết rồi, tất cả số tiền đó đều rơi vào tay Chu Cảnh Viễn.

 

Chưa kể hắn còn đỗ cử nhân.

 

Ba niềm vui lớn nhất của đàn ông chính là thăng quan, phát tài, thê tử chết, hắn đều có đủ.

 

Không biết Liễu Thư Vân thương hại hắn ở điểm nào.

 

Ngày Chu Cảnh Viễn thành thân, Liễu Thư Vân nhất quyết kéo ta đi xem.

 

Hôn sự lần này của nhà họ Chu được tổ chức vô cùng long trọng.

 

Chu Cảnh Viễn khoác áo cưới màu đỏ, phong thái rạng rỡ, khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ trước kia.

 

Nhìn hắn dịu dàng săn sóc, ra sức lấy lòng tân nương, Liễu Thư Vân đau lòng không thôi: “Phu quân chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.”

 

Ta khẽ cười khẩy, lườm nàng một cái: “Sao mà giống nhau được? Tống tiểu thư không chỉ là cháu gái của tri phủ mà nhà mẹ đẻ nghe nói còn ở kinh thành, ông ngoại lại là quan cao nhị phẩm. Cưới Tống tiểu thư, Chu Cảnh Viễn xem như đã đặt một chân vào cửa điện Kim Loan. Đỗ tiến sĩ chỉ còn là chuyện sớm muộn.”

 

Liễu Thư Vân cắn môi: “Ta không tin. Phu quân không phải là người coi trọng danh lợi. Chàng đọc sách vì hoài bão trong lòng chứ không phải vì công danh lợi lộc. Hơn nữa… hơn nữa lúc bọn ta thành thân, chàng chỉ là một tú tài. Nhà ta giàu có nhưng chàng chưa bao giờ cố ý lấy lòng ta, thậm chí còn có phần lạnh nhạt.”

 

Liễu Thư Vân một mực tin rằng Chu Cảnh Viễn là chính nhân quân tử. 

 

Thanh cao kiêu ngạo, chính trực đơn thuần.

 

Nàng yêu hắn cũng vì phẩm chất cao quý này. 

 

14. 

 

Ta chẳng buồn tranh luận với nàng, chỉ tò mò quan sát tân phòng.

 

Không ít của hồi môn của Tống tiểu thư được mua từ kinh thành, trong khi ta còn chưa từng đặt chân đến đó.

 

Xem được một lát, Chu Cảnh Viễn mang theo mùi rượu nồng nặc, loạng choạng đẩy cửa bước vào.

 

Ta khoanh tay đứng một bên, hứng thú quan sát bọn họ uống rượu giao bôi, thổ lộ tâm tình.

 

Tống tiểu thư rúc vào lòng hắn, nũng nịu hỏi: “Chu lang, giữa thiếp và hai thê tử đã mất của chàng, chàng thích ai hơn?”

 

Chu Cảnh Viễn khẽ véo má nàng ta, cười nói: “Nương tử nói đùa rồi, bọn họ làm sao sánh được với nàng? Một người chỉ là con gái nhà nông thô thiển ngu dốt, một người thì đầy mùi tiền của dân buôn. Nương tử là tiểu thư khuê các, so với bọn họ chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận của mình.”

 

Tống tiểu thư hài lòng, che miệng cười khúc khích. 

 

Liễu Thư Vân sững sờ một lúc, mắt trợn to: “Chàng… chàng… sao chàng có thể nói chúng ta như vậy!”

 

Đừng nói nàng kinh ngạc, ngay cả ta cũng lần đầu tiên được thấy một Chu Cảnh Viễn dẻo miệng như vậy. 

 

Nhưng Tống tiểu thư vẫn chưa muốn dừng, tiếp tục ôm cổ hắn làm nũng: “Nhưng thiếp nghe nói chàng rất si tình với hai thê tử quá cố kia, lúc rảnh đều đến mộ họ cúng tế.”

 

Chu Cảnh Viễn ôm eo nàng ta, giọng dịu dàng an ủi: “Mặc dù ta không thích bọn họ, nhưng dù sao họ cũng là thê tử của ta. Mẹ ta trước lúc lâm chung chính là nhờ cô gái nhà nông kia chăm sóc. Còn Liễu tiểu thư đã sinh cho ta một đứa con gái. Tuy ta vô tình với bọn họ nhưng vẫn ghi nhớ phần ân tình này.”

 

Tống tiểu thư áp gương mặt trắng nõn của mình lên ngực hắn, đôi mắt si mê: “Chu lang, chàng đúng là người trọng tình trọng nghĩa.”

 

Những gì xảy ra tiếp theo khó mà diễn tả được.

 

Liễu Thư Vân không nhìn được nữa, tức giận bỏ đi. Còn ta thì nằm bò ra giường, càng xem càng kinh ngạc.

 

Tống tiểu thư hoàn toàn không có sự dè dặt của một tiểu thư danh giá, hơn nữa hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như đã làm chuyện này cả trăm lần rồi vậy!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.