Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 41




“Bạch Liên!”

Ta há mồm, nhưng không phát ra nổi một thanh âm.

Bạch Liên ngồi ngay ngắn ở đối diện ta, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt ta một cái, khóe miệng khẽ cong, ta xem bàn tay y một lớp trắng, hoàn toàn không dám tưởng tượng bản thân bị sư huynh trát thêm một tầng phấn dày, bây giờ là cái dạng quỷ gì.

“Sư huynh đại nhân, quả là một người thú vị.”

Bạch Liên cúi đầu, châm trà đầy hai chén, “Đêm qua bỗng nhiên dán bố cáo khắp thành Trường An, nói Quý đại nhân ngài tuyển nhận nam sủng, yêu cầu nam nhi tám thước, dung mạo tuấn mỹ, tính cách ôn hòa, tốt nhất là thiện lương như thỏ trắng.”

Bạch Liên bưng trà đặt vào trong tay ta, đầu liền thuận thế nhích lại gần, “Đại nhân ngài nói, nếu Ngự Vương điện hạ thấy được, liệu có tức giận lắm không đây.”

Ta tiếp nhận trà, thật sự thì không sao uống trôi. Hắn khẳng định còn chưa xong buổi chầu sớm, bằng không thì nhất định đã hoặc là bốc hỏa hừng hực, hoặc là lạnh buốt băng băng giết thẳng một đường tới đây rồi.

“Ta chỉ là bị Dạ đẩy tới.” Bạch Liên nghiêng mắt liếc qua, làn hương dìu dịu xông vào mũi, “Ngài biết Dạ là tên điên dở, càng náo nhiệt càng thích náo loạn… Ai ngờ người đến cũng không ít đâu, ngay thời điểm đại nhân còn đang say giấc, ta đã được chọn. Bởi vì ta là người có vóc dáng cao nhất.”

“…”

“Đại nhân không thể nói chuyện ư?”

Ta vội vã gật đầu. Đầu mày nhăn thành một đám

“Cũng không thể bước đi?”

Ta buông chén, lại gật đầu.

Bạch Liên lại ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói, “Vậy cơ hội hiếm có, chúng ta thân thiết đi.”

Ta tức thì trừng to hai mắt. Y vừa nói gì thế?

“Vốn là bởi vì đại nhân tâm địa thiện lương, mới dự định lấy thân báo đáp…”

Bạch Liên ấp chén trà, nhìn qua phi thường anh tuấn, “Đây là quy củ của Thiên Trúc, cũng là tập tục thường có của tộc Bạch Liên, nhưng mà áp dụng vào Đại Đường, tựa hồ lại gây cho đại nhân phiền nhiễu… Cho tới bây giờ, đại nhân vẫn cảm thấy phiền sao.”

Ta không muốn thương tổn lòng tự trọng của y, nhưng mà không thể không gật đầu một cách nghiêm túc.

Mà Bạch Liên sắc mặt không thay đổi, tựa hồ đã sớm dự liệu được.

“Đại nhân, vẫn không thể cho ta một cơ hội sao.” Bạch Liên hạ mi, “Bạch Liên không hề cho rằng, Ngự Vương điện hạ thích hợp đại nhân.”

Ta dùng ánh mắt phát tín hiệu nghi vấn, “?”

“Lẽ nào đại nhân còn không biết…”

Bạch Liên dừng một chút, chuyển chủ đề, “Thân phận của đại nhân và Ngự Vương điện hạ đặc thù như thế, cho dù lúc này vui vẻ ở chung, nhưng những ngày như vậy có thể kiên trì tới khi nào đây… Tuy rằng ta nói những lời này, vào tai đại nhân có chút quấy nhiễu, nhưng mà ta thừa nhận, nếu như có thể… ta thực sự rất muốn gây chia rẽ quan hệ của hai người. Khiến hai người xa nhau.”

Ta mỉm cười. Bất chợt cảm thấy Bạch Liên thực sự rất dịu dàng.

Bạch Liên thở dài.

Sau một khắc đột nhiên nhào tới, một tay đẩy ta dán lên cây.

Lưng ta lập tức va vào thân cây, rất nhanh liền bị y giữ chặt tay, đang chực ngẩng đầu, đôi môi y đã ấn xuống.

Trong nháy mắt, thế giới của ta là một màu tuyết trắng.

“Oa oa oa!”

Dạ không biết từ đâu đột nhiên lao tới, một tay kéo Bạch Liên ra, thét ầm ĩ, “Đã nói không được chiếm tiện nghi của đại nhân! Bạch Liên ngươi thua rồi!”

Bạch Liên vuốt vuốt môi, cười khổ nói, “Ta mới chạm một cái.”

“Thế cũng không được!” Dạ che ở trước người ta, trên không trung giương nanh múa vuốt về phía Bạch Liên.

Thần sắc Bạch Liên có chút ưu thương, khẽ khàng thở dài, “Được rồi, ta chịu thua, thay người đi.”

Ta ngớ người, đây là tình huống kiểu gì?

Ta càng ngày càng choáng váng nhìn Bạch Liên vẻ mặt cô đơn mất mát tránh ra, Dạ lại bay tới trước mặt ta, nghiêm trang an ổn ngồi xong, nói, “Đến phiên ta rồi, đại nhân, ta là Dạ, một quỷ hồn, nhưng nếu đại nhân muốn làm với ta, kinh nghiệm ta tuyệt đối còn phong phú hơn Ngự Vương điện hạ, bảo đảm làm đại nhân ngài dục! Tiên! Dục! Tử! Thậm chí sinh! Không! Bằng! Tử!”

Lời, lời Dạ nói rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp so với Bạch Liên. Lời này thực sự cũng quá…!

“Chẳng phải đại nhân còn đụng được vào ta rồi sao.”

Dạ giơ tay ve vuốt bờ môi ta, ý đồ thò ngón tay vào trong, “Ta có thể cho đại nhân ôm, tư thế mặc ngươi chọn lựa… Thổi tiêu càng khỏi phải nói, đó là ngón ta sở trường nhất… Đại nhân… Ngươi chọn ta đi… Chọn ta, sau đó chúng ta làm cả ngày lẫn đêm, ta hút no dương khí rồi, sẽ càng ngày càng ấm áp, sẽ không đông lạnh ngươi nữa… Há ~? Đại nhân… Chọn ta đi…”

Ta kinh ngạc không ngậm miệng được, ngón tay Dạ lập tức đạt được ý đồ, kết quả ngón tay hắn vừa quấn lấy lưỡi ta, đã bị con thỏ nhãi ranh xông lại, một cước đá bay, “Chẳng phải bảo không được động thủ sao, ngươi cũng thua rồi!”

Dạ bay tới không trung, uất ức nói, “Thói quen mất rồi… Kìm lòng không đặng liền…”

Hiện tại cho dù có giải huyệt cho ta, ta cũng đã bị khiếp sợ đến độ á khẩu không cất nên lời, con thỏ nhãi ranh ngồi chồm hỗm tại vị trí Dạ và Bạch Liên vừa mới ngồi xong, xòe quạt che mặt, nói, “Đại nhân, đến phiên ta rồi.”

Ta mắt trợn trừng mồm há hốc, cứ như đang nằm mơ.

“Lẽ nào không phải đại nhân nợ ta nhiều nhất sao. Đại nhân đã quên, đêm đó tại bảo khố…”

Ta liều mạng lắc đầu. Đừng! Đừng nói nữa!

“Đại nhân còn không muốn thừa nhận à. Chuyện đại nhân cưa xong là đá đối với ta, toàn bộ yêu tinh ở Trường An đều đang nghị luận kìa. Ta lại tới từ ngoại quốc, nên càng bị bọn họ chê cười. Ngươi từng dạy ta, nam nhi phải đội trời đạp đất, làm tấm gương tốt, hôm nay rõ ràng là đại nhân đã không muốn phụ trách rồi.”

Ta lắc đầu, ta chỉ có thể lắc đầu.

“Tiểu hồ ly, tcưa xong là đá, không phải dùng như vậy đâu.”

m thanh quen thuộc chen vào, con thỏ nhãi ranh cả kinh, ta cứng đờ, Bạch Liên cấp tốc chui về ngọc bội, Dạ trong nháy mắt trốn ngay ra sau cây.

Ngự Vương nhấc chân rảo bước vào trong sân, tiến về phía chúng ta cười lạnh, “Quả nhiên là yêu quái ngoại quốc, hiểu sai tiếng Hán, thế nhưng có thể làm trò cười đấy.”

Con thỏ nhãi ranh cắn cắn môi, bỗng bụp một phát co lại thành tiểu hồ, lủi lên vai ta, cắn một cái vào lỗ tai ta, chuồn mất hút.

Ta sợ run cả người, Ngự Vương đã ngồi xuống trước mặt ta.

Nhìn ta nở nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng nói, “Quý đại nhân, hiện tại đến phiên bản vương rồi hả?”

Ta tức thì bị mồ hôi lạnh thấm ướt ròng sau lưng. Sau khoảng thời gian rất dài phối hợp nhau làm trò buồn nôn, ở trước mặt ta Ngự Vương không còn khí thế hãi nhân như vậy, ta quả thực đã sắp sửa quên, thế nào là mùì vị e sợ hắn.

“Quý đại nhân cảm thấy bản vương như thế nào.”

… Đây là hình dạng Ngự Vương mới xong buổi chầu sao.

Ta đánh giá xiêm y của hắn, đường nhìn rơi xuống kim quan cửu long trên đầu, đột nhiên cảm thấy khóe mắt nong nóng.

Thì ra đám thỏ nhãi ranh nói, chuyện hắn gạt ta, chính là chuyện này?

Dạ từ phía sau thân cây trôi tới, nằm sụp trên lưng ta, Ngự Vương không nhìn thấy Dạ bíu vào ta, nhưng lại thấy ta bỗng nhiên khom người xuống.

“Quý đại nhân vì sao không nói lời nào. Bản vương lần đầu tiên tương thân, thực tại có chút hồi hộp, Quý đại nhân không nói lời nào, bản vương cứ coi như ngươi đã thích bản vương.”

Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Đột nhiên nhớ ra tay mình còn cử động được, bèn cào mấy nắm đất cát, rải xuống mặt chiếu, vạch chữ lên.

“Ngươi đăng cơ rồi. Vì sao phải gạt ta.”

Ngự Vương vừa nhìn dòng chữ ta viết, lập tức hạ mi, trầm mặc.

Ta yên lặng xóa chữ đi, san bằng, lại vạch lên dòng chữ mới.

Lúc viết, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, vài giọt nước mắt rơi thẳng vào trong đất, bị ta nhanh chóng khuấy tan vào cát.

“Chuyện khi nào…” Ta dừng một chút, không đợi Ngự Vương trả lời, liền tự mình lấy tay, lại xóa đi dòng chữ.

Ta đúng là heo, còn hỏi khi nào.

Đương nhiên là khoảng thời gian ta rơi xuống Hoàng Hà.

Hắn biết rõ ta là heo, còn để ta đi Hoàng Hà, thì ra là để vào ngày đại điển đăng cơ, đẩy ta đi khuất mắt.

Tử Vi nói đúng, trong bụng ta quả nhiên chỉ có tí kiến thức ấy, tận đến vừa rồi còn tưởng rằng ngày đó hắn lại giở bài cũ với ta, chẳng qua là không muốn thổi tiêu cho ta.

“Chuyện này ngươi không nên gạt ta.” Đầu ngón tay có phần run rẩy, “Ngươi nói với ta, ta cũng sẽ không giận ngươi.”

Ngự Vương thở dài, cầm lấy tay ta, không cho ta viết tiếp, “Sở dĩ dùng hình dáng này tới gặp ngươi, là vì không định tiếp tục gạt ngươi. Thanh Hòa… ngươi… đừng khóc…”

Hắn lau đi lệ trên khóe mắt ta, ta vội chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ không có việc gì.

“Thanh Hòa, đăng cơ xưng đế, là mẫu phi trước lúc lâm chung phó thác. Mẫu phi đi, còn chưa chịu nhắm mắt, bản vương… không thể để người đi không nhắm mắt!”

m thanh Ngự Vương có chút khàn khàn, nhưng dị thường kiên định.

“… Chuyện đáp ứng người, bản vương nhất định làm được.”

Ta gật đầu rối rít, gật đầu lia lịa, tự nhủ mình đừng khóc, nhưng lệ vẫn rơi.

Ta không trách ngươi, bà ấy là mẫu phi của ngươi, ngươi đáp ứng rồi, thì phải làm được. Hơn nữa ta cũng không quan tâm ngôi vị hoàng đế, ta không biết vì sao mình khóc. Chỉ là muốn khóc. Còn bảo nam tử phải đội trời đạp đất cái gì, bây giờ ta chỉ muốn khóc.

Quần nhau cả vòng lớn.

Hóa ra đây mới là mục đích chân chính của Ngự thái hậu, đến tận cùng, bà ta vẫn không thua.

“Đại nhân, hắn nói dối.”

Dạ đột nhiên thấp giọng nói bên tai ta.

“Thời điểm Ngự thái hậu chết, ta ở ngay trong phòng, mụ ta không chỉ buộc Ngự Vương đáp ứng đăng cơ!”

Ta ngẩn ra, có phần mờ mịt, Ngự Vương thấy như ta vậy, còn tưởng rằng ta thương tâm, liền vội vàng nắm chặt tay ta, chưa bao giờ ta nghe giọng Ngự Vương dịu dàng đến thế.

“Sau này chúng ta đừng nhắc tới mẫu phi nữa được không. Sau này chúng ta luôn bên nhau, ta không nạp phi tử, ngươi sẽ không rời khỏi ta, chúng ta, chúng ta sau này luôn bên nhau, được không?”

Được.

“Đại nhân! Hắn lừa ngươi đó!”

“Thanh Hòa, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia ly, có được hay không?”

Được.

Ta há mồm, nhưng không thốt nổi một thanh âm.

“Đại nhân! Đại nhân!!”

Dạ bên tai ta kích động cuồng loạn.

“Hắn đáp ứng mụ đàn bà đó!!!! Hắn phải giết ngươi!!!!!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.