Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 16




Bay đến tận cùng luồng bạch quang, xa xa thấy một bóng người đang đứng, đến gần rồi, mới nhìn rõ cặp mắt màu tím kia, là Tử Vi.

“Đại nhân, trở về thôi.” Tử Vi lơ lửng giữa không trung, vươn tay về phía ta và Dạ. Tay áo bay phần phật, tựa trích tiên không vướng bụi trần.

Dạ bay đến trước mặt Tử Vi rồi dừng lại.

Ta mỉm cười, cầm tay Tử Vi.

Bạch quang chợt lóe lên sáng rực, chói chang đến độ ta không sao mở mắt.

Trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, ***g ngực đột nhiên chấn động, đau nhức kịch liệt, ta cảm thấy mình nằm trên giường, thiết châm đang bị rút ra, một dòng máu bắn vọt lên, ta nghiêng đầu, há mồm liền phun ra một búng máu đặc.

“Thanh Hòa!”

Có người nắm tay ta rất chặt.

“Quý đại nhân, ngài tỉnh rồi!”

Ta không kìm nổi ho khan, chậm rãi mở mắt. Đường nhìn ban đầu mơ hồ, sau đó rất nhanh liền bắt đầu rõ ràng.

“!!!”

Một khuôn mặt nhăn nheo quắt queo như vỏ quýt tức thì đập ngay vào mắt!

Ta toàn thân chấn động, lại càng hoảng sợ. Té ra là mặt của lão bất tử Văn thái y.

“Thanh Hòa.”

Ngự Vương ngồi ở bên giường, nhìn ta, lại nhìn Văn thái y, “Hắn thế nào.”

“Thần đã cho Quý đại nhân thượng dược cầm máu, Quý đại nhân có thể vượt qua lần rút châm vừa rồi, tính mệnh đã không còn đáng ngại, đợi vài đêm nữa hết sốt, là có thể dần dần khỏi hẳn.”

“Cần dược liệu gì cứ dùng loại tốt nhất.”

“Vâng.”

Ta nghiêng mặt đi, bỏ qua Ngự Vương, nhìn thấy Tử Du cùng Tiểu Mai vẻ mặt lo lắng đang chầu chực ngoài cửa.

Con thỏ nhãi ranh thì dí dị ở bên kia, Dạ lúc này đang trôi giữa không trung, quay qua xì xầm bên tai hắn, nhìn biểu tình con thỏ nhãi ranh nhịn không được muốn cười, ta biết ngay Dạ nhất định đang bịa chuyện ta tại hoàng tuyền tiểu ra quần thế nào.

Ta vừa yên ổn, Ngự Vương liền thở phào nhẹ nhõm, chuyển hướng Văn thái y, sắc mặt từ nhu hòa lập tức chuyển thành nghiêm lệ, “Bản vương muốn một lời giải thích. Nói không rõ ràng, Thượng Dược Cục những kẻ liên quan, tru di cửu tộc.”

“Việc này…”

Văn thái y đầu đầy mồ hôi, mắt nhìn Tử Du ở cạnh cửa, Tử Du hiểu ý, lập tức kéo đám thỏ ranh ly khai.

“Hồi bẩm điện hạ, thiết châm này không hề dính độc, chỉ có điều châm đâm vào tâm tạng, đồng dạng nguy hiểm tính mệnh. Thế nhưng châm này quá nhỏ lại dài, không thể so vũ tiễn, tầm bắn lại xa, bay đến trước người đã sớm mất uy lực… Quý đại nhân bị thương nặng như vậy, chính là vì Bắc Thiên từ thạch đeo trước ngực.”

“Bắc Thiên từ thạch?”

Ngự Vương nhíu mày, Văn thái y đưa huyết thạch mới vừa rồi cắt xuống cho Ngự Vương, “Bắc Thiên từ thạch này là cống phẩm Cao Ly tiến hiến cho Thượng Dược Cục, lực từ tự nhiên bất đồng… Thiết châm chính là bị từ thạch này hấp dẫn, uy lực tăng lên, mới khiến cho cây châm thâm nhập phủ tạng, suýt nữa hại đại nhân mất mạng. Nhưng mà, lại bởi vì nửa sau thiết châm bị từ thạch hút chặt mà ngừng lại, mới tránh cho xương ngực Quý đại nhân bị xuyên thấu, vả lại vị trí từ thạch buông xuống tránh được tâm tạng… Nói vậy, cũng có thể xem như đã cứu Quý đại nhân một mạng.”

“Ha?” Ngự Vương nhướng mày, “Cái này thú vị đây.”

Xiết chặt tay ta, Ngự Vương cúi đầu nhìn, “Tại sao ngươi có thứ này.”

Ta há miệng, cuống họng đau rát, khàn giọng nói, “Hoàng thượng ban cho… Tảng đá ấy, vốn phải đeo trên người hoàng thượng…”

Ngự Vương nghe vậy đứng phắt dậy, một cước đạp ngã Văn thái y, sau đó nhỏ giọng cười lạnh nói, “Tốt, thế nhưng còn liên lụy đến hoàng thượng… Nếu không có Thanh Hòa vừa khớp được ban thạch… Hiện tại người trọng thương… chính là hoàng thượng?? … Thông đồng thích khách!! Uy hiếp ngự giá!! Lá gan chó Thượng Dược Cục các ngươi thật lớn!!!!”

“Ngự Vương điện hạ bớt giận!… Ngự Vương điện hạ bớt giận…” Văn thái y ngã bổ nhào xuống đất, liều mạng dập đầu, “Tống thái y tiến hiến Bắc Thiên từ thạch, vẫn chưa qua sự của cho phép thần… Lão thần đứng đầu Thái Y Viện, quản lý Thượng Dược Cục vô phương…”

“Điện hạ.” Có người gõ cửa.

Nghe thanh âm, là Vệ Nhất.

“Vào đi.”

Ngự Vương sửa sang vạt áo, lại lần nữa tâm bình khí hòa ngồi xuống bên người ta, nắm tay của ta, cũng kệ xác Văn thái y ở một bên dập đầu đến xuất huyết.

“Thế nào rồi.” Ngự Vương xoay người bưng chén trà, cầm thìa lên, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng ta.

Ta há mồm ngậm vào, chậm chạp nuốt xuống, ngực bắt đầu đau, nhưng cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều.

“Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ cùng Vệ Nhị đuổi theo đến Tống phủ, Tống thái y đã uống thuốc độc tự vẫn. Một đám lão nhược phụ ấu Tống phủ giờ đang khóc tang.”

Trông sắc mặt, ta vội vàng trở tay cầm chặt tay hắn, “Bỏ đi.”

Người nhà Tống gia không biết không có tội, tha cho bọn họ đi.

Ngự Vương đặt tách trà xuống, mỉm cười, “Thanh Hòa đã lên tiếng, vậy thì bỏ đi.”

Xoay người tuyên bố, “Văn thái y, ngươi dùng phương thuốc tổ truyền chữa cho khỏi gân tay cho Thanh Hòa, bản vương ghi ngươi một công, lấy công đền tội, ngày mai lâm triều, cáo lão hồi hương thôi.”

Văn thái y cảm động đến rơi nước mắt, lại dập đầu bồm bộp, run rẩy nói, “Tạ ơn Ngự Vương đại nhân không giết! Tạ ơn Ngự Vương đại nhân không giết!”

Vệ Nhất đỡ lão lui ra.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại,

Ngự Vương xoa xoa mặt ta, thản nhiên nói, “Cứ bỏ qua như vậy?”

Ta ngược lại cười nói, “Ngự Vương điện hạ thực sự tính bỏ qua?”

“Ngươi đã bảo bỏ đi, thì bản vương liền bỏ đi chứ sao.”

“Đã bắt được thích khách chưa?” Ta hỏi.

Ngự Vương ngừng một chút, lại cười phá lên, “Chẳng phải ngươi bảo bỏ đi sao.”

Ta nghẹn lời.

Ngự Vương chải chải vuốt vuốt mấy sợi tóc mướt mồ hôi trước trán ta, “Trên bụng nở ra một lỗ kim, dễ chịu không?”

Ta thử dịch chuyển thân thể, tức thì đau đến hút không khí, “Sâu quá rồi.”

Ngự Vương nghe vậy bất ngờ cúi đầu ngậm lấy môi ta, nhẹ nhàng cọ xát cả nửa ngày mới buông ra, hạ lưu nói, “Nếu ở trên giường ngươi nói thế, bản vương sẽ lập tức làm ngươi hư luôn.”

Cái này xem như bị chòng ghẹo hả?

Ta không nói gì.

Ngự Vương duỗi ra ba ngón tay, “Ít nhất ba tháng, ngươi không thể xuống đất đi lại, không thể tự mình tắm rửa, hơn nữa chỉ có thể ăn cháo loãng, dù da thịt mau liền, nhưng mà phủ tạng ngươi đã bị xuyên thủng.”

Ta thở dài, “Vậy ta làm thế nào đi tiện.”

Ngự Vương giương khóe miệng, “Ngươi còn mong đợi bản vương hầu hạ ngươi ư?”

Ta lại than, “Ít nhất ba tháng, Thanh Hòa không thể làm ấm ổ chăn cho điện hạ rồi.”

Ngự Vương cười ha hả.

Ta nói, “Nhưng mà Thanh Hòa có một ý kiến hay.”

“Nói ta nghe thử xem.”

Ta ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi đầu, sau đó cố sức vươn tay, rút trâm gài tóc của hắn, cuối cùng vê lên một lọn buông xuống, lưu manh nói, “Điện hạ có thể thử một lần, thương pháp của Thanh Hòa…”

Ngự Vương giương khóe miệng, nói dịu dàng, “Thanh Hòa, muốn kim thương bất khuất, vậy cũng phải có thương mới được.”

Ta rùng bắn cả mình, “Thanh Hòa chỉ là nói giỡn thôi.”

“Ngươi nán lại hoàng cung không thích hợp, bản vương đưa ngươi quay về Ngoại Ti Tỉnh, dọc đường đi đã phải chịu không ít dày vò.”

Nói đoạn vuốt vuốt trán ta, “Nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai xử lý xong tấu chương, ta sẽ tới thăm ngươi.”

“Ừm.” Ta vội vờ nhu thuận gật đầu.

Hắn vừa đi, Dạ liền trôi tới, nhẹ nhàng nhấc đầu ta gối lên đùi lành lạnh của hắn.

“Như vậy có thể hạ sốt à?” Ta mơ mơ màng màng hỏi.

Dạ cười nói, “Có lẽ đi… Hắn vừa nói muốn hoạn ngươi nhỉ, xem ngươi sợ đến thế này. Aha ha ~ “

“Thật như thế sao…”

Bàn tay lành lạnh chạm lên trán ta, ta mệt mỏi một hồi, dần dần lâm vào giấc ngủ mê mệt.

Thêm mùng 6 tháng 1, ngày mai còn môn cuối cùng

“Đã tối rồi sao…” Ta vừa tỉnh lại, phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối đen, nhưng Dạ tựa hồ như chưa từng động đậy, vẫn nhẹ nhàng tựa vào đầu giường như vậy, vuốt vuốt trán ta.

“Đại nhân, ngươi đã tỉnh?”

Dạ cười, “Ngủ hơn một canh giờ, trán của ngươi cũng bị ta sờ đến lạnh băng băng.”

“Ừm.”

Trong phòng không thắp đèn, một mảnh tối tăm tĩnh mịch.

“Dạ.”

“Ừ?”

“Ta bị cứng cổ rồi.”

Dạ thật cẩn thận nâng đầu ta lên, thay đổi vị trí khác, dưới cổ hàn khí chạy toán loạn, ta không kìm nổi rùng mình một cái.

Dạ kéo chăn qua cho ta. Sau đó ngón tay nhè nhẹ vuốt môi ta, cứ vuốt ve nhẹ nhàng như vậy.

“Dạ, dường như ngươi rất thích sờ môi ta.”

Dạ ngừng lại, cười nói, “Thói quen từ kiếp trước.”

“Không biết làm sao, sau khi từ trên cây cầu đó trở về, ta lại cảm giác hơi hơi quái dị.”

“Ồ?”

“Trước kia chúng ta thật sự không quen biết?”

“Thật sự không quen biết.”

“Thế nhưng Ngự Vương chưa bao giờ vuốt môi ta, ngươi chạm vào ta như vậy, ta lại cảm thấy rất quen thuộc.”

Dạ lập tức rút ngón tay về, lại vuốt lên trán ta.

“Trừ tịch, sắp qua rồi.”

Dạ điềm đạm nói, “Hồi còn sống, ta thích nhất là trừ tịch, chỉ có thời điểm ấy, y mới có thể cùng ta qua đêm.”

“Y? Ớ——~ cái người nguyền rủa ngươi chuyển thế ngàn năm vẫn phải ở bên dưới y nhỉ.”

“Ờ nhỉ.” Dạ bỡn cợt nói.

Tiếng pháo dần vang lên ầm ĩ, Dạ nói, “Tuy nói có y ở cùng ta, nhưng mà sao có thể so ngày xưa với hiện tại a… Ngươi nghe, âm thanh náo nhiệt cũng truyền đến tận đây rồi. Lúc này dân Trường An đều ra đường chúc mừng chứ nhỉ.”

“Ừ. Hơn nữa đêm nay toàn bộ người Hồ ở Trường An đều sẽ ra đường, nhạc sư Tây Vực, vũ nữ người Hồ, người Oa Quốc sẽ gõ chuông, người Cao Ly sẽ đánh trống, từ mùng một cho đến mười lăm đều không có giới nghiêm ban đêm, mùi thơm của sủi cảo cùng gà hồ lô sẽ bay khắp cả Trường An…”

“Viu!”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo nổ đầu tiên, trên không trung pháo hoa sáng rực liên tiếp nổ tung một đóa lại một đóa. Nhuộm trời đêm thành năm màu rực rỡ.

Ta chầm chậm giơ tay, chỉ trời đêm bên ngoài cửa sổ, nói nhỏ, “Ngươi xem, lễ mừng trừ tịch bắt đầu rồi…”

Dạ nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, thần tình có phần mờ mịt.

“Hồng bao.”

“Hửm?”

Ta nói, “Trừ tịch năm nay ta cùng ngươi đón, tính là hồng bao ta tặng cho ngươi.”

Dạ giật mình, sau đó ôm lấy ta cười ha hả, “Tốt quá tốt quá! Trừ tịch năm nay chỉ mình chúng ta hai người cùng đón.”

“Ái đau đau đau!”

Dạ cười đến thái quá rồi, khóe mắt lại tràn ra toàn lệ.

Suốt một canh giờ sau đó, ta cùng Dạ tán gẫu giết thời gian.

Dạ vô cùng hưng phấn kể cho ta sự tích anh hùng hắn ở trong địa lao làm thế nào hù nguyên một đám phạm nhân ở phòng giam đối diện sợ đến nước tiểu cả ra quần. Chỉ là về phần những chuyện kiếp trước, hắn lại không hề nhắc tới một chữ nào.

Nửa đêm, nghe được Ngoại Ti Tỉnh cũng phóng pháo hoa, ta biết, lại một năm mới nữa tới rồi.

Đại đường nhất định cũng giống như trước đây, nhiệt náo tung chảo, mọi người cùng quây quần một chỗ ăn sủi cảo nóng hôi hổi.

Nghĩ đến đây, anh ruột ta cũng phi thường hưởng ứng liền bắt đầu gào rú.

Mà lúc này, Dạ đột nhiên đặt đầu ta xuống gối, bay lên, “Bọn họ tới rồi.”

Ta vừa duỗi cẳng nằm xong, Tử Du liền đẩy cửa ra.

“Đại nhân? Ngài còn tỉnh không?”

“Chưa ngủ.”

Tiếp đó con thỏ nhãi ranh châm đèn, tia sáng rọi tới làm ta nheo mắt lại.

Tiểu Mai vịn ta từ từ đứng dậy, Tử Du bưng tới một đĩa sủi cảo.

“Đại nhân, tuy rằng thái y đã dặn chỉ có thể dùng cháo, thế nhưng Tử Du nghĩ chỉ ăn một miếng, hẳn là không thành vấn đề. Dù sao tân niên không thể không ăn sủi cảo.”

Mùi thơm bay tới, ta tức thì nước miếng giàn giụa, nhịn không được cười mắng, “Các ngươi một lũ sói con, rút cuộc đã nhớ ra ta rồi hả? Ta sắp chết đói mất rồi.”

“Chẳng phải vì sợ quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi sao… Mọi người đều lo cho thương thế của đại nhân mà.” Con thỏ nhãi ranh cười tủm tỉm đoạt lấy đĩa, cầm đũa lên gắp một miếng, đưa tới bên miệng ta, “Đại nhân, sủi cảo Trường An ngon cực kỳ, cái này là nhân rau xanh, đại nhân ăn xong, tiếp tục húp cháo nhé…”

Không đợi hắn nói xong, ta đã một ngụm ngoạm luôn sủi cảo, nhai hai ba cái liền nuốt chửng.

“Ta muốn ăn nữa.”

Tử Du cười lắc đầu, Tiểu Mai đưa qua một bát cháo rau, trong miệng ta còn dư vị sủi cảo thơm ngon, cúi đầu lại trông thấy cháo rau nhạt thếch, tức thì xụ mặt xuống.

………..

“Chưa chi mùng một đã chạy qua đây à?”

Ta được Tiểu Mai hầu hạ rửa mặt chải đầu xong đâu đấy, ngồi tựa nửa người lên đầu giường, từ bụng trở xuống đắp chăn, trên vai còn khoác áo lông bạch điêu. Chỉ vào Ngự Vương cười nói, “Ngươi xem, ngươi không hầu hạ ta, vẫn có người giúp ta mặc quần áo gội đầu như thường.”

Ngự Vương một tay chống cằm, khóe miệng cũng nhếch lên cười nhạt, “Ngươi nói Tiểu Mai chứ gì.”

Ta trầm mặc một lát, cẩn thận thăm dò, “Thân nhân của Tiểu Mai và Tử Du, Ngự Vương điện hạ vẫn còn chiếu cố sao?”

“Bớt quanh co lòng vòng với bản vương đi.” Ngự Vương vỗ vỗ má phải ta, “Ngươi muốn bảo bản vương thả người nhà bọn họ. Chuyện nào có đáng gì.”

Ta nghi hoặc, “Có thể sao?”

Ngự Vương giơ tay rút trâm gài tóc xuống, lại tự mình xõa tung đầu tóc, nói, “Ngươi thích xem bộ dạng ta như vậy?”

Ta tức khắc quên sạch sành sanh câu hỏi vừa rồi, “Thích…”

Ngự Vương cười lạnh nói, “Cho dù nắm người nhà bọn họ, Tử Du Tiểu Mai vẫn cứ là tâm phúc của ngươi, đồ vật không thể vì bản vương sở dụng, bản vương việc gì phải tiếp tục vì bọn chúng uổng phí tâm tư.”

“Ta thì sao?”

Ta vân vê một lọn tóc Ngự Vương, vuốt ve tỉ mỉ, “Tâm tư của Ngự Vương, sẽ vì Thanh Hòa lưu lại bao lâu?”

“Chí ít đã rất nhiều năm rồi.” Ngự Vương ngưng mắt nhìn ta, “Thậm chí còn lâu hơn cả ngươi tưởng tượng.”

Ta cười ha hả, miệng vết thương bị kéo căng đau đớn, “Hóa ra Ngự Vương điện hạ thù dai như vậy, chuyện Thanh Hòa treo điện hạ trên cây, lại bị điện hạ ngài ghi nhớ đến tận giờ…”

“Bản vương sẽ ghi nhớ suốt đời…”

Ngự Vương nhẹ nhàng xoa đầu ta. Mỉm cười.”Thế nhưng Thanh Hòa nghĩ sao đây?”

“Cái gì?”

“Thanh Hòa nhất định là đang nghĩ, lần ám sát này khẳng định lại là âm mưu của bản vương, bản vương âm thầm lệnh Tống thái y dâng Bắc Thiên từ thạch, sau khi sự bại liền phái Vệ Nhất Vệ Nhị đi Tống phủ diệt khẩu, đúng hay không? Ngươi sợ bản vương hại tới già trẻ vô tội, mới giữ chặt bản vương nói bỏ đi, đúng hay không?”

Ta hoàn toàn không ngờ được hắn chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời liền sợ ngây người.

“Ngươi dám nói ngươi chưa từng nghĩ như vậy, ngươi dám thề từ trước đến giờ ngươi đều tín nhiệm bản vương không.”

“Ngự Vương… Ta…”

“Cũng phải.” Ngự Vương bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi mấy bước. “Những chuyện bản vương đã làm với ngươi, nhất định ngươi cũng sẽ ghi nhớ suốt đời, muốn ngươi tín nhiệm bản vương, ngay từ đầu chỉ là vọng tưởng. Điều này chẳng thể trách ngươi, khi đó bản vương tuổi còn trẻ, không biết lí lẽ, hết thảy chẳng qua là ác quả bản vương tự rước lấy mà thôi.”

“Ngự… Ngự Vương!”

Ta duỗi tay với không tới hắn, trong lúc nóng vội liền ngã lăn xuống đất, phủ tạng đau như xé, tức thì trên mặt đất cuộn thành một đoàn.

Ngự Vương vội vàng quay đầu, xông lại ôm ta về trên giường, vừa tức vừa giận, “Quý Thanh Hòa! Ngươi làm trò gì vậy!”

Ta liều chết túm lấy bờ vai hắn, thở hổn hển từng hơi từng hơi, “Đây không phải… sợ ngươi đi mất hay sao…”

“Ngươi cho là một chút khổ nhục kế, là có thể lưu lại bản vương hả!”

Hai tay ta đều tóm chặt lấy hắn, cười ha ha nói, “Giờ không giữ được nữa rồi.”

Ngự Vương giật mình, sau đó đột nhiên ôm chặt ta.

“Ngự Vương điện hạ trưởng thành rồi, Thanh Hòa đã xem tường tận nhất.”

Bắt đầu từ ngày ngươi tháo bỏ xiềng xích tay chân ta, ta có thể cảm nhận, ngươi đang từ từ thay đổi.

“Trước đây khi thủ hộ bên người hoàng đệ, người ta quan sát nhiều nhất, kỳ thực chính là ngươi.”

Ngươi luôn luôn ở trước mặt ta đường hoàng ngang ngược, gây chuyện sinh sự, ta vì bảo hộ hoàng đệ, mỗi ngày người thứ nhất phải lưu tâm chú ý chính là ngươi tiểu súc sinh này.

“Bây giờ nhớ lại, khi đó tại hoàng cung, mỗi lần ngươi trêu chọc hoàng đệ, ta đều nghiêm khắc giáo huấn ngươi, những tổn thương ngươi bị ta đánh, so với ta chịu một năm kia cũng chẳng kém gì.”

Bên người Hoàng đế chí ít còn có ta, mà bên cạnh ngươi, kỳ thực cái gì cũng không có.

“Khi đó ngươi chỉ muốn đoạt lấy ta từ bên người hoàng đệ, đúng không?”

Lần này Ngự Vương không nói gì, chỉ ôm ta càng chặt.

Ta xoa xoa khóe mắt, có chút ướt át, “Đang rơi ngoài cửa sổ, hẳn là đợt tuyết cuối cùng của năm nay. Chờ ta có thể xuống giường đi lại, đã là sang xuân ấm áp rồi.”

“Ừ.”

“Có một số việc nhỏ, ta phải hỏi rõ ràng, ngươi cho ta chút thời gian, được không?”

“Được.”

“Ba tháng sau, ta đi gặp hắn.”

Gặp hoàng đệ, hỏi hắn thời gian qua có ổn hay không, lại hỏi hắn, cái lần nọ hắn trúng độc ngọc hương, ngoại trừ hắn và ta, tại sao lại có người thứ ba biết được, mặc ngọc chẩm kia, là ta tự tay làm vì hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.