Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 14




“Oa a.”

Ta bị thiếu niên xuất hiện thình lình dọa nhảy dựng, cả người rung chuyển, sau cùng là nện thẳng cái mông về đất mẹ.

Thiếu niên chớp chớp đôi con ngươi tím sẫm, lục ra từ trong lòng một vật gì đó phát quang, dí sát vào dưới mũi ta, “Đại nhân tìm thứ này à?”

Chính là viên dạ minh châu bằng cỡ móng tay.

Ta dè dặt tiếp nhận, nuốt nước miếng một cái, nói, “Ngươi là dạ minh châu này biến thành có phải không? Ngươi là yêu, hay là mị?”

Thiếu niên khẽ giật mình, biểu tình rất mất tự nhiên, tựa hồ có phần không vui, nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, “Ta chỉ vừa nhặt được mà thôi.”

Dạ minh châu trên đầu ngón tay ta bắt đầu phát ra tử quang nhàn nhạt.

“Hạt châu này được khảm ở vị trí tử vi tinh, cho nên chỉ khi nào được người có long khí thuần khiết nhất chạm vào mới có thể phát ra ánh sáng tử sắc.”

Thiếu niên vừa nói vừa co gối ngồi xuống cạnh ta, khoảng cách gần như vậy, ta mới chú ý tới trên trán của y còn có ba đường hoa văn hình giọt mưa.

Phải nói lần đầu tiên đụng phải San Hô, ta sợ đến phát bệnh, lần thứ hai tông phải Dạ, ta cả kinh hôn mê, như vậy lần này lần thứ ba, ta đối với thiếu niên chẳng lớn hơn con thỏ nhãi ranh bao nhiêu trước mắt không hề sợ hãi, thậm chí dường như đã quen với cái loại, cái loại cảm giác dị thường này mất tiêu rồi.

Ta không kìm nổi tỉ mỉ quan sát y, hỏi.

“Hình như các ngươi đều thấy được long khí trên người ta.”

“Cũng không phải tất cả, nhưng ta rất hiếu kỳ về đại nhân, đế vương có thể trông thấy ta, đại nhân chính người thứ nhất.”

Lời này của y có ý gì.

Thiếu niên tóc tím đưa tay qua cầm minh châu về, ve vuốt giữa những ngón tay, móng tay y, nghiễm nhiên cũng là màu tím nhạt, “Tử vi tinh là đế vương tinh, trải bao triều đại, ta đều là người thủ hộ đế vương. Ta vừa rồi mới nhận được thiên mệnh, vừa ly khai hoàng cung, liền đến tìm đại nhân ngươi ngay lập tức.”

Sắc mặt ta kịch biến, “Ngươi nói cái gì?”

Thiếu niên mỉm cười, “Ta là Tử vi tinh quân, chỉ thủ hộ bên người đế vương, đương kim bệ hạ đã mất đi thiên mệnh, không bao lâu sau, ngươi chính là tân đế.”

………..

Ta không nhớ được ta làm thế nào chạy ra tư khố. Đến tận khi đụng vào người hầu ở cửa đại đường, đầu óc ta vẫn trống rỗng như cũ, chỉ có lời của thiếu niên kia không ngừng vang vọng.

… Đương kim hoàng đế đã mất đi thiên mệnh…

“Không thể nào, không thể nào!”

Ta xông thẳng về tẩm điện, khóa cửa lại, tiếp đó một cước đá đổ chậu than. Than củi đỏ rực lập tức thiêu một lỗ đen ngòm trên tấm thảm Ba Tư.

“Đại nhân?” Tử Du đuổi theo, lo lắng gõ cửa.

“Tử Du! Để ta yên một chút…”

Ta ngửa mặt ngã ra giường, cảm giác cả người vô lực.

Ngoài cửa hồi lâu sau mới nói, “… Vâng.”

“Làm sao vậy?”

Dạ bay vào, thu hồi vẻ mặt cười cợt, bay tới bên cạnh, ngồi xuống mép giường, xoa xoa mặt ta, “Đứa nào to gan, dám chọc Quý đại nhân bọn ta hồn bay phách lạc thế này.”

“Dạ…”

Ta cảm thấy yếu ớt lạ thường, đặc biệt muốn cầm tay hắn, thế nhưng vừa đụng một cái, đã xuyên qua.

Dạ ngẩn ra, tức thì trở tay tay nắm chặt tay ta, tiếp theo thân mình thuận thế ngả vào người ta, nhẹ nhàng tựa đầu lên ***g ngực ta. Nhẹ giọng nói, “Ngươi không thể chạm ta, ta chạm vào ngươi, cũng như nhau cả, có điều gì khó chịu đừng kìm nén với ta.”

Nơi bị hắn chạm vào lạnh buốt đến tận xương, nhưng lại khiến cho ta an lòng.

“Dạ… Mất đi thiên mệnh… là có ý gì chứ…”

Dạ nói, “Ừm? Cái này khó nói chắc.”

“Vậy tại sao lại mất đi thiên mệnh chứ.”

“Cái này cũng rất khó nói.”

Dạ im lặng một hồi, rồi nói, “Tựa như ta, nếu không phải năm xưa làm rất nhiều chuyện sai làm, ta vốn phải trở thành một thế hệ vua hiền. Nhất thống thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân, đây là thiên mệnh trời giao cho kẻ làm hoàng tử.”

Thấy ta lặng im, Dạ buồn bã nói, “Thế nhưng ta vẫn sẽ chọn con đường không nên đi. Hơn nữa chưa từng hối hận.”

“Thế nhưng…”

Thế nhưng, đứa bé bị mắc kẹt trên cây ấy, mỗi giây mỗi khắc đều níu lấy góc áo ta, trốn sau lưng ta, khi bị thái phó quở mắng, cũng chỉ ở trước mặt ta khóc nhè, khi mở tiệc chiêu đãi sứ giả, gắp cho ta rất nhiều rất nhiều món ngon, ta làm mặc ngọc chẩm, hắn cả ngày lẫn đêm ôm vào trong ngực…

“Thế nhưng…”

Hắn nói với ta, Thanh Hòa, chỉ cần là thứ tốt, cái gì bản cung cũng cho ngươi…

“Đại nhân.” Dạ chống người dậy, nâng mặt ta lên, “Bất kể là ai mất đi thiên mệnh làm đại nhân ngươi bị đả kích như vậy, Dạ chỉ có một câu, có quả tất có nhân, e rằng đại nhân ngươi còn chưa từng thực sự hiểu rõ người đó…”

Dạ còn chưa nói dứt lời.

Không biết tại sao, hắn vừa nói ra lời này, lệ của ta theo khóe mắt không còn dằn nổi đã trào ra mất rồi.

………..

“Văn thái y, gần đây phải chăng Hoàng thượng long thể khiếm an?”

Văn thái y băng bó xong cổ tay cho ta, nghe vậy bèn nói, “Hoàng thượng sức ăn chưa giảm, sinh hoạt quy củ, chưa từng mắc phải phong hàn, cũng không có biểu hiện suy nhược a.”

“Thật sao.” Vậy ta an tâm.

Ngự Vương nâng cổ tay ta lên, kề sát vào ngửi ngửi, “Thuốc này phải băng liên tục à?”

“Bảy ngày sau tháo ra rửa sạch, dùng liền trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, gân mạch có thể chữa khỏi. Quý đại nhân thích sạch sẽ, lão thần còn đặc ý bỏ thêm một loại hương liệu vào trong dược thảo, có lợi cho cơ và da, lại có thể át đi mùi dược thảo. Có điều Quý đại nhân phải tránh, là lúc tắm rửa nhất định phải cẩn thận, không được để dược thảo bị dính nước bẩn.”

“Văn thái y thật có tâm.”

“Không dám, Ngự Vương điện hạ, Quý đại nhân, lão thần cáo lui trước.”

Văn thái y lui ra, Vệ Nhị nhận được ánh mắt của Ngự Vương, cũng lui ra bên ngoài, đóng cửa.

Ngự Vương ngồi xuống cạnh ta, niết cằm ta nhấc lên, tức giận đong đầy mắt, “Quả nhiên câu đầu tiên ngươi nói luôn luôn là hỏi y có khỏe hay không.”

“Ngày mai là trừ tịch, tính thời gian, ta đã rất lâu chưa tiến cung rồi.”

“Y khỏe re thôi. Trọng vụ quốc gia đều đặt trên người bản vương, y khỏe lắm, có thể ngày ngày ôm Vương quý phi thưởng mai mua vui. Thanh Hòa đã rảnh rang như vậy sao không hỏi thăm bản vương thế nào.”

Ta giơ tay kéo đứt dây cột tóc của hắn, trong nháy mắt, mái tóc đen phủ choàng lên bờ vai. “Ngự Vương điện hạ ghen rồi. Thanh Hòa thực sự là được yêu mà sợ.”

Ngự Vương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, một bên tóc theo bờ vai chảy xuống, ta bỗng chốc nghẹn thở, không nhịn nổi mà sờ tay lên, “Tại sao trước đây ta lại bị ngươi chế phục nhỉ, rõ ràng bộ dạng ngươi còn giống nằm dưới hơn mà~”

Bàn tay đang tàn sát bừa bãi trên tóc đột nhiên bị giữ chặt, Ngự Vương cười lạnh, vỗ vỗ gương mặt ta, ngón tay ở yết hầu ta sờ soạng nửa ngày, tựa hồ là đang đo xem cần dùng mấy ngón để mà bóp nát, “Thanh Hòa đúng là càng ngày càng lớn mật, ngươi đi theo bên người bản vương, suốt ba năm giở trò bịp bợm… Chẳng lẽ, đây mới là của bản tính thật của ngươi.”

Ta mỉm cười, xô phắt Ngự Vương ngã bổ ngửa ra giường. “Điện hạ đoán đúng rồi.”

Sống chết đè chặt bờ vai hắn, không phải bởi vì ta sợ hắn trở mình đè lại ta, mà là sợ hắn trực tiếp rút kiếm làm thịt ta.

Mái tóc đen của Ngự Vương trải ra khắp giường, ta chưa bao giờ từ góc độ này mà nhìn gương mặt hắn, làn mi rũ xuống, ánh mắt khép hờ, còn có đôi môi đỏ đang nghiến răng nghiến lợi.

Hắn liếc mắt gạt tay ta ra, cười lạnh nói, “Ngươi cho là ngươi đè được?”

“Không thử làm sao mà biết.”

“Có lẽ cho ngươi phương thuốc là sai lầm.”

Ta nhất thời nghẹn lời.

“Có lẽ hồi xưa bản vương nên cắt gân cả hai tay ngươi.”

Ta vội vàng buông tay bò dậy, rụt lại một bên.

Ngự Vương ngồi dậy, lạnh lùng nhìn ta trừng trừng.

“Thanh Hòa không dám nữa.” Ta cầu xin tha thứ.

“Hừ!”

Ngự Vương giận thật rồi, sửa sửa sang sang vạt áo, không nhìn ta nữa.

“Ừm…”

Ta dựa lên cột giường, ôm đầu gối. “Nếu có một ngày ta trở thành đế vương, ngươi sẽ chờ đến lúc đó mới giết ta, hay là thừa dịp bây giờ liền động thủ?”

“Có cần thiết không. Ngươi thì biết nổi mấy chữ, công văn Ngoại Ti Tỉnh đều giao Tử Du xem, nếu ngươi thành hoàng thượng, còn không phải đưa hết sổ sách tới cho bản vương à.”

“Ta nói, thực sự có một ngày như vậy thì sao.”

Ngự Vương quay đầu nhìn ta, sắc mặt âm trầm, “Quý đại nhân, xuân thu đại mộng1, bản vương khuyên ngươi mơ ít ít thôi. Tới đây.”

Ta bước lại theo quán tính, bắt đầu tự động cởi áo nới đai lưng.

Vừa cởi ra áo ngoài, Ngự Vương đã dang tay ôm chầm lấy, nhốt ta vào trong lòng hắn.

Trán tựa trán.

“Nếu thực sự có một ngày như thế, vô luận ra sao, bản vương đều cho ngươi leo lên hoàng vị.”

Thêm ngày 2 tháng 1

Một tràng pháo nổ làm ta tỉnh giấc.

Cơ hồ là vô thức duỗi tay sờ soạng mảng giường bên cạnh.

Kết quả, đầu ngón tay chạm vào một vật thể mềm mại.

Ta he hé mắt, ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn đen như mực.

Là đang mơ sao.

Hắn thực sự nằm bên cạnh ta.

Ngay cả ta cũng có thể như vợ chồng già, hơi duỗi tay, là có thể đụng vào ***g ngực hắn.

Hoá ra khi ngủ Ngự Vương là như thế này.

Không ngáy to không nói mớ, không chơi võ say cũng không chảy nước miếng.

Cứ nằm an tĩnh như vậy, một bàn tay còn đặt lên chăn.

Mái tóc đen dày che khuất đôi mắt, ánh trăng rọi lên chiếc cằm gầy của hắn, thoạt nhìn trắng đến dị thường.

Ta nhất thời kinh diễm đến hoàn toàn tỉnh ngủ, hạ quyết tâm, khẽ khàng bò dậy, cẩn thận từ từ nhích đầu qua…

Kết quả đầu còn chưa tới nơi, một lọn tóc của ta đã từ trên vai chảy xuống trước, cọ lên khuôn mặt hắn, chỉ thấy một khắc sau, mắt hắn còn chưa mở, đầu gối đã thúc thẳng đùi ta, một cước đạp bay ta khỏi giường.

“Ai ui!”

May mà trên đất còn trải thảm Ba Tư, nếu không thì… ôi cái mông đêm qua đã chịu đủ tàn phá của ta ơi.

Tuy trời còn chưa sáng, nhà nhà đều đã treo ***g đèn, dán môn thần2 trước cửa.

Đì đùng lốp đốp, tiếng pháo nổ dần dần vang lên.

Ngự Vương gom đám tóc bù xù qua một bên, sau đó kéo ta dậy, quăng về giường, cao giọng nói, “Bây giờ là mấy giờ.”

“Hồi bẩm Vương gia. Chưa tới canh tư3.” Ngoài cửa có người nói.

Nghe thanh âm thì canh gác đêm nay hình như là Vệ Tam.

“Đã biết.”

Ngự Vương ghìm ta quỳ bẹp dí trên giường, đè chặt ta từ phía sau, ấn đầu ta vào chăn, một tay lôi soạt quần ta xuống.

“Ngươi thừa cơ bản vương ngủ say, định tạo phản hử?”

“Ưm!”

Cơ thể nóng như lửa dán sát.

Ta nghiêng mặt đi, túm chặt chăn bông, hổn hển thở từng ngụm từng ngụm.

Trong một canh giờ tiếp theo, Ngự Vương trực tiếp dùng thân thể dạy cho ta biết, cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống…

………..

Thời điểm ta một lần nữa bị tiếng pháo nổ đánh thức, thì mặt trời đã lên cao ba con sào, Ngự Vương cũng đã chạy vào cung từ sớm.

Lúc mặc đồ, ta nhìn trên người còn rất nhiều vết tích chưa tiêu. Bởi sự lớn mật của ta mà cả đêm qua và sáng nay, Ngự Vương đều phi thường thô bạo.

Cơ mà vừa nhớ đến bộ dạng hắn đầu tóc xõa xượi, đôi môi đỏ mọng hé mở, đáy lòng ta tựa như có con mèo nhỏ đang gãi gãi. Không dằn nổi ý muốn đè hắn một phen, sau đó muốn làm gì thì làm.

“Chậc chậc. Trên cổ còn có nữa kìa.”

Trong gương đột nhiên hiện ra một bóng người màu tím.

Ta cuống cuồng khép chặt quần áo, xoay người lại, “Sao ngươi vẫn còn theo ta.”

“Ta sẽ theo tới khi nào ngươi chết mới thôi.” Thiếu niên mắt tím cười đắc ý, “Ai bảo ngươi không thèm để ta vào mắt, đừng nói ngươi cùng Ngự Vương yêu nhau, kể cả ngươi có ôm bô ngồi xổm ngoài nhà xí, ta cũng theo tuốt.”

“Vậy ngươi cũng quá ư ngang ngược.”

Thiếu niên tóc tím cười nói, “Nếu như đại nhân khó xử, ta không hiện thân là xong.”

“Thế cũng không được.” Ta vô thức sờ sờ hắc san hô bên hông, “Ngươi không thể giống nàng, thành thành thật thật ở lại trong vật gì đó sao.”

“Ngươi muốn nói cái này?” Thiếu niên rút ra viên dạ minh châu.”Hôm qua đại nhân kinh hoàng bỏ chạy, đã làm hạt châu này văng vào trong đống tuyết.”

“Có làm được không.”

“Có thể nha. Sau này đại nhân gọi ta Tử Vi là được.”

Đôi mắt của thiếu niên nhìn qua tựa như bảo thạch màu tím, “Ta cũng chẳng muốn quấy nhiễu đại nhân ngươi làm gì. Nhưng Tử vi tinh quân chỉ phụ trách thủ hộ đế vương, không có nghĩa là có thể bảo hộ đế vương, vì thế nếu nguy hiểm đại nhân gặp phải là số trời đã định, ta sẽ không thể xuất hiện cứu ngươi đâu.”

Thân thể thiếu niên dần mờ nhạt, cuối cùng hóa thành một cái bóng nhạt nhòa, chui vào trong dạ minh châu.

Dạ minh châu tức thì phát ra tia sáng chói mắt, sau khi hào quang tan biến, thì cả hạt châu đã chuyển sang màu tím.

Từ không trung rơi xuống, lọt thỏm vào giữa lòng bàn tay ta.

Ta thấy trên dạ minh châu còn có sợi dây màu tím nhạt, liền choàng lên cổ.

Hạt châu dừng nơi ngực, truyền đến một cảm giác ấm áp.

………..

Dọc con đường quay về Ngoại Ti Tỉnh, xe ngựa hành tẩu thật là gian nan.

Từng nhà từng hộ đều đang ném pháo, tiếng nổ ù đặc cả tai. Lại còn từng đám vũ nữ người Hồ khiêu vũ trên phố, kéo cả đống thanh niên quây lại để xem.

Về tới đại đường, đúng lúc Tử Du đang ôm pháo đi ra. Thấy ta lập tức nói, “Vừa hay đại nhân trở về.” Sau đó giao dây pháo cho người hầu, nói, “Có thể đốt được rồi. Đi bảo trong nhà dọn cơm đi.”

“Dạ.”

Bên tai tiếng pháo vang không dứt, không khí ngập tràn mùi thuốc nổ nồng nặc.

Ta được Tử Du nghênh về đại đường, phát hiện con thỏ nhãi ranh cũng đã trở lại.

Vừa ngồi xuống, Dạ liền trôi qua, dí mũi vào người ta ra sức ngửi, “Ai nha, lêu lổng suốt đêm mới vừa về nha.”

Ta kệ xác hắn, lục trong tay áo, lấy ra hồng bao4 vừa gói hẳn hoi ở phủ Ngự Vương, tính cả một phần cho con thỏ nhãi ranh, đồng loạt phân phát.

“Tân niên đại cát đại lợi, vạn sự như ý nha.”

Tiểu Mai mở hồng bao ra cả kinh nói, “Có tận mười lượng. Ta có thể đi mua son phấn của Thủy Thiên trai rồi..”

Ta cười nói, “Tiểu Mai, nghe đâu giá son phấn của Thủy Thiên trai so được với trân châu đấy, ngươi cũng quá lãng phí rồi, nhìn Tử Du người ta đi, đây mới là tấm gương mẫu mực về thành gia lập nghiệp. Đúng rồi Tử Du, tiền lương tháng sau, ta tăng thêm cho ngươi một lượng.”

Tử Du cảm động rớt nước mắt, “Tạ ơn đại nhân quan tâm.”

Ta ngoảnh lại xoa xoa đầu con thỏ nhãi ranh.”Thế nào, chơi với đám lưu học sinh kia vui chứ.”

“Ừ.” Con thỏ nhãi ranh phát hiện hồng bao của mình căng lên cồm cộm. Xé một góc, lôi từ bên trong ra một cái vỏ sò.

Con thỏ nhãi ranh giật mình, vội vàng mở vỏ sò ra, kết quả bên trong không phải là hoa văn màu sắc tinh xảo, mà là một vũng dầu hoa hồng giá rẻ…

Ta nhìn sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, không khỏi lúng túng nói, “Lần trước thấy ngươi thích vỏ sò này, thì vẫn muốn cho ngươi đeo một cái. Nhưng mà dạo này bận bịu, cũng không rảnh lúc nào đến chợ đông. Bèn…”

Tiểu Mai ghé vào tai Tử Du nói nhỏ, “Tinh phẩm Oa Quốc ở chợ đông, cái nào cũng phải trên trăm lượng bạc, cái của đại nhân hình như là hàng rong bán chợ đêm, cũng chỉ tốn có mấy đồng…”

“Khụ khụ!” Ta nhìn Tiểu Mai hằm hằm, ngươi không cần son phấn nữa phải không.

Tiểu Mai ngậm mồm câm miệng, còn hướng về phía ta le lưỡi.

“Đa tạ đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh đột nhiên vô cùng vui vẻ khép lại vỏ sò, cất vào trong ngực, “Ta nhất định sẽ gìn giữ cần thận, gìn giữ suốt đời.”

Đứa… Đứa nhỏ này…

Ăn xong sủi cảo.

Con thỏ nhãi ranh đi cho tiểu hỏa cầu ăn.

Buổi tối ta còn phải chạy đến hoàng cung. Mất một hồi để chuẩn bị xong hạ lễ.

Tranh thủ hiện giờ buổi trưa buồn ngủ, lại tương đối thanh nhàn, ta không khoái đại đường bên ngoài ồn ào ầm ĩ, bèn trốn đi tẩm điện ngủ bù.

Kết quả vừa mới vào phòng, một luồng hơi lạnh liền đập ngay vào mặt.

Dạ xuyên thẳng qua ta, tiếp đó từ phía sau ra sức ghì chặt cổ ta, treo lủng lẳng trên lưng ta.

“Đại nhân! Hồng bao của ta đâu!”

“Khụ khụ…”

“Hồng bao!”

“Ngươi buông tay trước đã.”

“Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao! Hồng bao!”

“Cho! Cho! Ta sắp bị ngươi ghì chết rồi!”

Dạ đột ngột buông tay, cả đầu ta cắm thẳng xuống, đập bụp cái mũi vào giường.

Còn chưa kịp trở mình, lại cảm thấy một áp lực lạnh buốt, không sao động đậy, lại bị hắn giở trò quỷ áp thân rồi!

“Đại nhân, đây là ngươi không đúng.”

Một tay Dạ thuần thục ấn chặt eo ta, tay kia tìm cách dùng ngón tay thọc vào miệng ta.

“Chỉ vì ta ở dưới, đại nhân mới không cho ta hồng bao sao.”

“Ngươi là quỷ, đến thân xác còn chả có, ta biết cho ngươi thế nào a… Ưm!”

Ngón tay hắn đã xọc được vào, đầu lưỡi ta bị hắn đùa nghịch, nhất thời nói không ra lời.

“Ngươi bị ngu à, đốt cho ta chẳng phải là xong.”

Dạ phi thường mất hứng nói, “Chẳng lẽ ta phải biến thành kẻ phía trên, rồi đại nhân mới nhớ được ta sao.”

Nghe xong lời này, ta lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Lại cảm thấy tay hắn bắt đầu không còn quy củ.

Ta kinh hoàng giãy dụa, nhưng chỉ phát ra tiếng rên rỉ “ưm ưm”.

………………………………………………………………………

1. Xuân thu đại mộng: mơ mộng hão huyền, mộng tưởng hoang đường, phi thực tế. Thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhiều kẻ ôm mộng bá chủ, dốc sức nhiều năm song vẫn không đạt được, cuối cùng chỉ như một giấc mộng dài không bao giờ thành hiện thực.

2. Môn thần: ở đây là chỉ tranh hộ pháp dán trên cánh cửa.

3. Thời xưa, một đêm dược chia làm năm canh: canh một – giờ tuất, từ 19 đến 21 giờ; canh hai – giờ hợi, từ 21 đến 23 giờ; canh ba – giờ tý, từ 23 đến 1 giờ; canh tư – giờ sửu, từ 1 đến 3 giờ sáng và canh năm – giờ dần, từ 3 đến 5 giờ sáng.

4. Hồng bao: phong bao đỏ, ở đây là chỉ tiền lì xì. Bình thường, phạm vi ứng dụng của hồng bao rất rộng, ngày tết là tiền lì xì; đám cưới, khai trương là tiền mừng; còn nhiều trường hợp là tiền thưởng,… nên ta giữ nguyên từ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.