Thịnh Thế Trà Hương

Chương 96: Mặc quần áo cho Đại thiếu gia




Tại Minh huyện gần Minh Kính hồ có một ngọn Động Đình sơn. Phía đông của Động Đình Sơn trông tựa như một chiếc thuyền to bị lật úp dựa vào vào Minh Kính hồ. Phía tây của Động Đình sơn là một núi nhỏ sừng sững trong hồ lớn. Mà giống trà “Dọa sát nhân hương” sinh trưởng tại khu vực Động Đình này.

Cũng là mục đích mà Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đến đây.

Từ Dương Thành đến Động Đình sơn theo đường lớn đại khái mất hai ngày lộ trình, nhưng nếu cưỡi ngựa đi đường tắt thì chỉ mất có nửa ngày mà thôi.

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xe ngựa đi đường lớn đến Minh huyện, Hải Phú là xa phu, ngồi ở bên ngoài.

Dọc theo đường đi, Tần Thiên ngồi ở một bên, từ cửa kính xe thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài, lại cảm giác được ánh mắt quái dị của Trang Tín Ngạn bên cạnh, cảm giác này thật giống như hắn nắm giữ một bí mật gì đó mà nàng không biết, một người vụng trộm nhìn, một người vụng trộm liếc. Lúc nàng nhìn qua, hắn lại quay đầu đi, nhìn về phía bên ngoài, khóe miệng hơi mím có chút giống như vô ý cười. Lúc này Trang Tín Ngạn cũng không giống lúc vì Trà Hành lo lắng mà gương mặt lãnh trầm, ngưng trọng, hiện giờ lại có vẻ mặt thanh niên đơn thuần cùng phấn chấn.

Nhưng biến hóa này lại khiến Tần Thiên trong lòng sợ hãi, khác thường tất có điều kỳ dị a…

Lúc này, thanh âm của Hải Phú truyền tới.

“Tần Thiên, ngươi hỏi thiếu gia, hiện tại đã là buổi trưa có muốn nghỉ ngơi ăn chút gì, rồi mới đi tiếp hay không?”

Tần Thiên đem ý Hải Phú truyền đạt cho Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn gật gật đầu.

Hải Phú dừng xe ngựa ở ven đường. Tần Thiên lấy từ trong túi ra lương khô, nước, thịt khô, tùng bánh, hoa quả linh tinh, lấy chút thịt, lương khô và nước đưa cho Hải Phú, tùng bánh đưa cho Trang Tín Ngạn.

Tùng bánh là điểm tâm cực kỳ tinh xảo, cũng là thứ Trang Tín Ngạn thích nhất, số lượng mang theo có hạn, cho nên Tần Thiên chỉ biết nhìn mà nuốt nước miếng, cũng đành để dành cho một mình Trang Tín Ngạn ăn.

Ai ngờ, Trang Tín Ngạn khoát tay, chỉ vào lương khô trong tay nàng.

“Thiếu gia muốn ăn lương khô sao? Không phải luôn ngại nó thô ráp, không thích ăn sao?” Tần Thiên nhìn lương khô cầm trong tay đang định ăn, nhất thời có chút không rõ.

Thấy Trang Tín Ngạn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, vội vàng đưa qua. Trang Tín Ngạn tiếp nhận, lại chỉ vào tùng bánh, ý bảo nàng ăn.

“Cho ta ăn?” Tần Thiên hai mắt sáng lên, một bên lấy tùng bánh, một bên lẩm bẩm, “Hôm nay có chuyện gì xảy ra đây? Có tùng bánh không ăn lại ăn lương khô? Chẳng lẽ khẩu vị thay đổi? Đúng lúc ngươi không thích ăn thì để ta ăn!”

Nàng ngồi xuống, cắn một ngụm tùng bánh, tùng bánh vừa vào miệng, một hương vị ngọt ngào thấm thẳng vào tâm can, mỹ vị không nói nên lời, khiến Tần Thiên ăn thật sự vui vẻ. Nói thật, sau khi đi vào cổ đại, ích lợi duy nhất chính là có thể thường xuyên ăn được món ngon, mà đầu bếp của Trang phủ cũng thật sự rất khéo tay!

Bên này, Trang Tín Ngạn lặng lẽ nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy nàng lộ ra bộ dáng giống như con mèo nhỏ thỏa mãn tươi cười, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi gãi, tê tê ngứa ngứa.

Hắn há mồm cắn một ngụm lương khô, vừa vào miệng, mắt lập tức nheo lại.

Hắn cúi đầu nhìn lương khô trong tay, sao lại cứng rắn như vậy chứ? Răng đau quá! Đây là cái gì đây!

Hắn hận không thể ném lương khô đang cầm trong tay đi, ngẩng đầu đã thấy Tần Thiên tò mò nhìn hắn, ánh mắt liếc qua, tựa như nói, ngươi sao không ăn tiếp?

Không có biện pháp, đành phải đem lương khô đặt lên miệng, dùng sức cắn một ngụm, cơ bắp bên miệng cơ hồ run rẩy.

Hắn miễn cưỡng làm bộ như bình tĩnh, một ngụm một ngụm nhấm nuốt lương khô trong miệng, chỉ cảm thấy cứng rắn như tảng đá, dù thế nào cũng đều nuốt không trôi, khiến hắn cắn đến đau cả răng.

Trong lòng thầm mắng, lương khô này chẳng lẽ là tảng đá biến thành…

Đâm lao phải theo lao, chỉ đành cứng rắn chống đỡ.

Bên cạnh Tần Thiên thấy hắn khóe mắt giật giật, làm sao không biết chuyện gì xảy ra, nàng hé miệng cười, đem nước qua, đồng thời lầm bầm: “Thời tiết lạnh như thế, ăn lương khô không cứng mới là lạ, cũng không biết bỗng nhiên hứng thú cái gì, lại muốn ăn lương khô! Thứ này làm sao ngươi có thể ăn quen chứ …”

Trang Tín Ngạn có chút xấu hổ, nhưng mặt không chút thay đổi vươn tay tiếp nhận, nước uống đựng trong bình giữ nhiệt, còn có chút ấm nóng, Trang Tín Ngạn uống một hớp lớn, nhưng bởi vì nuốt quá mau, lập tức bị nghẹn.

Mặt của hắn bỗng nhiên đỏ bừng, hai mắt trừng to, tay dùng sức vuốt ngực.

Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nóng nảy, vội vàng qua giúp đỡ hắn đấm lưng vuốt ngực. Trang Tín Ngạn bị nghẹn nước mắt đều chảy ra, phồng mang trợn má, hình tượng đều bị hủy hoại…

Sau một lúc uống nước, được đấm lưng vuốt ngực, Trang Tín Ngạn cuối cùng cũng thoát nạn.

Hắn thở phì phò, hai mắt đăm đăm, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Tần Thiên biết mình không nên cười, nhưng không biết vì sao, ý cười không thể nhịn được, nàng mím nhanh miệng, đến mức mặt đỏ bừng.

“Thiếu gia, người nên ăn tùng bánh đi.” Tần Thiên lấy một khối tùng bánh đưa cho hắn.

Trang Tín Ngạn quay đầu, thấy vẻ mặt của nàng, không nhịn được, lập tức mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai, cổ đều đỏ, hắn ném lương khô trong tay, lại bắt lấy tùng bánh trong tay nàng, đứng lên lao ra ngoài xe ngựa.

Hải Phú ngồi ngoài xe thấy hắn đi ra, hỏi: “Thiếu gia, sao người lại đi ra, bên ngoài gió lớn lắm.” Dừng lại một chút, còn hỏi: “Ăn lương khô không?”

Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm một vật nặng rơi xuống đất.

Ngồi ở trong xe Tần Thiên rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười ha ha, cười đến thắt cả ruột.

Sau khi cười một lúc, nàng lại ăn nốt tùng bánh cầm trong tay, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Chẳng lẽ hắn cố ý để tùng bánh lại cho mình ăn?

Lập tức cười lắc đầu, làm sao có thể? Tần Thiên, ngươi có cần tự kỷ như vậy không a…

Sau đó, toàn bộ buổi chiều, Trang Tín Ngạn ngồi bên trong xe giữ nguyên tư thế, không liếc nhìn nàng lấy một cái. Tần Thiên biết hắn da mặt mỏng, cũng không để ý tới hắn.

Đến lúc trời tối, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi tại một khách điếm.

Bọn họ dùng cơm chiều ở khách điếm, lại bảo chuẩn bị hai gian phòng, Hải Phú một gian, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn một gian. Vốn Tần Thiên nghĩ xuất môn ra ngoài, bản thân có thể ở một mình một gian hay không, miễn cho người khác có cái nhìn không tốt. Nhưng không nghĩ tới Trang Tín Ngạn không hề có ý tứ này, lúc chuẩn bị lên phòng trực tiếp sai nàng mang đồ cùng hắn theo vào phòng.

Tần Thiên không có cách nào, đành phải mang đồ đi theo Trang Tín Ngạn ở trước mắt bao người vào cùng một gian phòng, cũng may mọi người không có ánh mắt gì khác thường.

Phòng rất đơn giản, có một cái giường, một cái bàn, và một chiếc ghế dài. Tần Thiên đành phải mượn chủ quán chăn đệm để phủ lên ghế dài đối phó qua một đêm.

Cả đêm bình an vô sự, Trang Tín Ngạn không gọi nàng một lần nào. Nhưng đến buổi sáng, liền xuất hiện vấn đề.

Đây là vấn đề mà Tần Thiên vẫn xem nhẹ.

Bích Liên không đi cùng, về sau việc thay quần áo cho Trang Tín Ngạn không phải là việc của mình sao? Trang Tín Ngạn mặc quần áo yêu cầu rất cao a, vừa phải ăn mặc chỉnh tề, vừa phải không đụng vào người hắn, nhớ rõ có một lần Bích Liên không cẩn thận đụng vào cổ của hắn, hắn lập tức bắn ánh mắt sắc như đao qua, hù dọa Bích Liên nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này Trang Tín Ngạn đứng thẳng tắp, hơi hơi mở ra hai tay, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tần Thiên đứng cách đó không xa cầm quần áo còn đang ngẩn người. Hắn không khỏi hờn giận khẽ nhíu mày.

Tần Thiên nhìn thấy, đành phải kiên trì đi qua, thật cẩn thận mặc cho hắn miên bào nguyệt sắc, cái này không khó, nhưng mà kế tiếp là đeo đai lưng…

Tần Thiên cầm đai lưng phỉ thúy hoa văn thanh tùng cách hắn một thước thì dừng lại, sau đó nghiêng người, hai tay vòng qua lưng áo hắn, từ phía sau đem đai lưng ra phía trước, tư thế này giống như đang ôm hắn vậy…

Tần Thiên có điểm dở khó dở cười.

Với tư thế này, nàng không thể tránh việc tới gần hắn, mặt cơ hồ chạm vào trên ngực hắn. Tần Thiên có chút khẩn trương giữ cứng cổ không để mình tiếp cận hắn, tư thế có chút không được tự nhiên, cũng có chút khó chịu, mà không biết bởi vì khẩn trương hay vì không thuần thục, đai lưng nửa ngày cũng đeo chưa xong. Trang Tín Ngạn không kiên nhẫn thở dài một hơi, điều này khiến Tần Thiên vốn đang sốt ruột càng luống cuống tay chân, không nghĩ tới, dưới chân không đứng vững, cả người đều ngã vào trong lòng hắn.

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Trang Tín Ngạn theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng, vì thế tư thế… vô cùng ái muội …

Bởi vì đai lưng chưa thắt xong, miên bào mở ra, một bên mặt của Tần Thiên dán vào trên ngực hắn, chỉ cách một tầng trung y mỏng manh, nhiệt độ cơ thể hắn xuyên thấu qua trung y từng đợt truyền đến trên mặt nàng, như lửa nóng hừng hực, khiến cho hai má nàng cũng bị hun nóng.

Ngực hắn rộng rãi mà rắn chắc, trong lồng ngực dường như có thanh âm ầm vang, lại giống như có người ở bên trong điên cuồng đánh một hồi trống.

“Thùng thùng thùng” “Thùng thùng thùng” thanh âm mạnh mẽ mà hữu lực, giống như lực rung động, chấn đắc khiến nàng ngay cả hô hấp cũng có chút không thông.

Nàng theo bản năng đã muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới hai tay của hắn lại đặt lên lưng của nàng, không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, lại cảm giác thấy thân thể hắn, giống như đang bị đông cứng lại vậy.

Xong rồi, Tần Thiên âm thầm kêu khổ, cái cảm giác này thật không tự nhiên, Đại thiếu gia sẽ lại nhăn mặt với nàng đây …

Nàng lại dùng lực đẩy, lúc này mới đẩy được hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy vẻ mặt hắn phức tạp khó phân biệt, môi mím, mặt cứng đờ, không biết là tức giận hay là phẫn nộ. Hắn cứ đứng như vậy một lúc, thẳng đến khi Hải Phú đập cửa bên ngoài, mới hồi phục tinh thần. Hắn cúi xuống nhặt đai lưng lên, rồi lại đưa cho Tần Thiên.

Tần Thiên nhanh tay tiếp nhận, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt hắn một chút, thấy hắn đã hồi phục thành bản mặt lạnh lùng như mọi khi, không có một tia biểu tình. Hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, cũng không liếc nhìn nàng một cái, dường như không hề để ý chuyện phát sinh vừa rồi.

Không tức giận sao? Bởi vì mình là nha hoàn thông phòng của hắn, cho nên có thể chấp nhận được? Cũng đúng, lần trước hắn còn cầm tay của mình …

Bên ngoài Hải Phú lại thúc giục hai tiếng, Tần Thiên bước lên phía trước, có lẽ là do có người thúc giục, lúc này đây động tác thuận lợi hơn rất nhiều, lập tức đã đem đai lưng thắt xong. Tần Thiên lại giúp hắn đep ngọc bội, mặc ngoại bào, sửa sang cẩn thận lại một lần nữa. Cuối cùng thời điểm chải đầu cho hắn, Tần Thiên phát hiện lỗ tai hắn một mảnh đỏ bừng, đặc biệt là ở vành tai, đỏ đến mức dường như sắp chảy máu vậy, khiến màu da trắng trong như ngọc của hắn giống như được ánh nắng chiều chiếu vào tô hồng.

Nhưng trong gương đồng hắn vẫn như cũ là bộ dáng bình tĩnh, nghiêm trang đông lạnh kia.

Tần Thiên không nhịn được cúi đầu, hé miệng cười cười.

Tiểu tử này, là thẹn thùng sao? Còn giả bộ nữa …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.