Thịnh Thế Trà Hương

Chương 6-2




Một người chọi hai người, chỉ chốc lát, Tần Thiên đã bị nhóm ma ma ấn quỳ xuống đất, hai tay hoàn toàn bị chế trụ, một ma ma giơ tay lên tát một bạt tai ở trên mặt nàng, Tần Thiên không chút nào yếu thế, ngẩng đầu lên, húc đầu vào bên hông ma ma kia.

“Ai u uy! Tiện nhân này, không muốn sống chăng”. Ma ma vội ôm thắt lưng, lui hai bước, thở phì phì mắng.

Bên kia Nguyệt nương kêu lên: “Đem các nàng xuống, trước đánh hai mươi đại bản”.

Nhóm ma ma được lệnh, dùng sức đem các nàng kéo ra bên ngoài. Tần Thiên dùng chân đá, dùng răng cắn, trong nhất thời nhóm ma ma cũng không dám tới gần. Tuy vậy, bên kia, Tiểu Mai không có lá gan phản kháng, nàng ta sợ tới mức vừa khóc vừa đứng lên, trong tình thế cấp bách chỉ tay vào Tần Thiên nói: “Không liên quan đến ta, đều là chủ ý của Tiểu Đào, hết thảy đều là do Tiểu Đào nghĩ ra, cùng ta không có quan hệ. Đại phu nhân, xin tha mạng”.

Đại phu nhân cùng Nguyệt nương đều giật mình, không nghĩ tới còn chưa đấu võ, hai người đã có xích mích nội bộ.

Đại phu nhân cười lạnh nhìn Tần Thiên, muốn nhìn xem nàng có phản ứng như thế nào.

Tần Thiên nghe thấy Tiểu Mai nói như vậy, cũng ngây ngẩn cả người. Nàng ngừng giãy dụa, nhìn về phía Tiểu Mai, Tiểu Mai chột dạ không dám nhìn nàng, chỉ vội dập đầu trước Đại phu nhân.

Tần Thiên nhìn Tiểu Mai nói: “Tiểu Mai, ngươi nói như vậy ta cũng không trách ngươi. Là ta tự chọn phản kháng, ta cũng không thể cưỡng bức ngươi theo sự lựa chọn của ta. Về sau, ngươi và ta không hề có quan hệ, hãy tự lo bản thân cho tốt”. Nói xong, nhìn về phía Nguyệt nương ngang nhiên nói: “Nguyệt nương, Tiểu Mai nói không sai, chủ ý đều do ta nghĩ ra, cùng nàng không có liên quan, muốn đánh thì đánh ta đi”.

Tiểu Mai không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, thoáng quay đầu, mắt hàm chứa lệ, có chút xấu hổ lại có chút cảm kích nhìn nàng một cái.

Đại phu nhân nghe đến đó, khóe miệng cười lạnh biến mất, trầm giọng nói: “Nếu là như vậy, thả Tiểu Mai đi”.

Tiểu Mai nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Hai mươi đại bản, đánh như vậy, nói không chừng mất cả mạng, tuy rằng bán đứng Tiểu Đào có chút bất nghĩa, nhưng tính mạng của bản thân so với bất cứ điều gì cũng quan trọng hơn.

Một ma ma lại tiến lên kéo Tần Thiên, Tần Thiên quả thật không muốn bị đánh, nhưng cũng không trốn được, liền giãy dụa, một bên hướng Đại phu nhân rống lên: “Phu nhân, ta biết trong mắt người, chúng ta chỉ là kẻ râu ria. Xử lý chúng ta so với xử lý một con gà còn dễ dàng hơn nhiều, lúc giết gà, tự nhiên không cần hỏi đến con gà đó có ủy khuất hay không, khi xử lý chúng ta vấn đề này càng không cần nói tới”.

Một tiểu nha đầu bên cạnh nghe được lời này, nhịn không được bật cười ra tiếng. Vốn một bụng đầy lửa giận, Đại phu nhân nghe thấy cũng có chút buồn cười, nhưng vì duy trì uy nghiêm, liền cưỡng chế nhịn xuống. Nguyệt nương cũng cúi đầu xuống, kéo kéo khóe miệng.

Nhưng mà Tần Thiên cũng không có tâm tư nói giỡn. Nàng đang nổi nóng, từng câu chữ đều phát ra từ sự phẫn nộ trong lòng, cũng không lưu ý sắc mặt người khác thế nào, vẫn là vẻ mặt đang bi phẫn.

“Nhưng Đại phu nhân, người là người làm ăn. Người chưởng quản một Trà Hành lớn như vậy, trong Trà Hành cũng có rất nhiều người giống như ta vậy. Những người đó vì Trà Hành ra sức làm việc, nếu bọn họ cũng phát sinh tình huống như thế này, phu nhân có phải hay không cũng xử trí mọi việc trắng đen lẫn lộn? Chẳng phải là phu nhân mong muốn nô tài đều trung thành, tận tâm với trang phủ hay sao? Vậy phu nhân vì sao không thể đối đãi chúng ta công bằng một chút. Chúng ta cũng là người trong trang phủ, dựa vào cái gì nhất bên trọng nhất bên khinh, phu nhân xử sự như thế, thật sự có phải là một chủ tử công tư phân minh”.

Nghe đến đó, Đại phu nhân không có ý cười, bởi vì bà phát hiện, nàng bị tiểu nha đầu này dùng lời nói dồn vào chân tường.

Chủ tử xử trí nô tài vốn là thiên kinh địa nghĩa. Ai dám phản kháng nói nhiều lời với chủ tử như vậy? Nhưng nàng đem chính mình cùng tiểu nhị Trà Hành liên hệ với nhau, lại lấy đương gia công bằng liêm chính chụp mũ lên Đại phu nhân, làm cho bà cảm thấy, nếu không cho nàng cơ hội nói, bản thân mình quả thật đã xử sự sai.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại phu nhân nhìn Tần Thiên không khỏi có một tia ngạc nhiên, ngạc nhiên không chỉ bởi tiểu nha đầu này cơ trí có tài ăn nói mà còn vì dũng khí đảm lượng của nàng.

Không phải ai cũng có lá gan ngay trong tuyệt cảnh dứt bỏ sinh tử, được ăn cả ngã về không như vậy.

Ma ma kéo Tần Thiên thấy nàng càng nói càng quá đáng, lại bảo hai người khác cùng tới giúp, muốn đem Tần Thiên thật nhanh lôi xuống, không để phu nhân nổi giận. Nhưng không nghĩ tới, phu nhân lại nâng tay áo lên nói: “Buông nàng ra”.

Các ma ma hai mặt nhìn nhau, trong lòng dù ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời buông Tần Thiên ra.

Tần Thiên được tự do, đầu tiên là sờ cổ tay bị nắm đau, sau đó giương mắt nhìn thẳng Đại phu nhân, trong đầu ý niệm nhanh chóng chuyển.

Phu nhân sai người buông nàng ra, có thể thấy được việc này có cơ biến chuyển, kế tiếp, nàng phải bình tình, cẩn thận ứng đối, không thể vụt mất cơ hội này.

Đại phu nhân thoáng nghiêng mình, cẩn thận đánh giá Tần Thiên một lượt, thấy đối phương ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, hai mắt trong suốt đen láy, dáng người thon dài, bộ dáng ai nhìn thấy đều yêu thích.

Lúc này nàng hai mắt đen láy không hề úy kị cùng bà đối diện, môi mím quật cường, tiểu bộ dáng này, càng có chút thú vị.

Đại phu nhân bất động thanh sắc, nhìn nàng chậm rãi nói: “Nói thật rõ xem, ngươi có gì ủy khuất? Nếu có thể làm ta vừa lòng, ta tạm tha cho ngươi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.