<tbody></tbody>Tần Thiên đi đến Lục Vu viện, báo với nha hoàn trong viện mình có việc cầu kiến, ngay sau đó có nha hoàn đưa nàng đi vào.
Diện tích Lục Vu viện không lớn lắm. Trong viện hai bên đường trồng thủy trúc, thẳng thắn tú lệ. Hành lang treo một dãy đèn lồng, lộ ra ánh sáng nhu hòa mênh mang, chiếu xạ tới mấy cây chuối rừng ở ốc tiền, đóa hoa màu đỏ ướt át kiều diễm như lửa.
Bố cục toàn viện đem lại một cảm giác lung linh huyền ảo.
Thời điểm đến gần phòng của Phương cô nương, nàng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện: “… Không bằng tỷ một dao đâm chết, miễn cho ở nơi này mất mặt xấu hổ…”
Rõ ràng là thanh âm của Phương cô nương, Tần Thiên hoảng sợ.
Nha hoàn Tú Vân vén mành thông báo một tiếng, “Cô nương, Lam Sơn cô nương ở viện Đại phu nhân phái người đưa hài tới.”
Trong phòng một trận tiếng vang, chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh thanh âm mềm nhẹ truyền đến: “Mau mời vào.”
Trong thanh âm còn mang theo một tia nghẹn ngào.
Tần Thiên đi theo Tú Vân vào nội thất, thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi ở trước bàn tròn khắc hoa văn cúc lê, vẻ mặt u oán, hai mắt sưng đỏ. Mà đệ đệ của nàng, Phương Kiến Thụ cũng ngồi phía bên kia bàn tròn, vẻ mặt căm giận, hẳn đã biết chuyện xảy ra vừa rồi.
Tần Thiên hướng về hai người hành lễ, nói rõ mục đích nàng đến. Phương Kiến Thụ mặt không chút thay đổi, hiển nhiên cơn giận còn sót chưa tiêu tan. Phương Nghiên Hạnh vội dùng khăn thoáng che khuất mặt, ôn nhu nói một tiếng, “Vất vả cô nương, cô nương đem hài để lại đây là được rồi.”
Tần Thiên đối với cô nương nhu nhược này tràn ngập thương cảm, vừa mới nghe được câu nói tiêu cực kia, lo lắng nàng trong lòng nghĩ quẩn, muốn khuyên giải nàng hai câu, lại cảm thấy thân phận của mình không thích hợp.
Nghe nàng nhắc tới hài, Tần Thiên trong lòng chợt động, ngẩng đầu trả lời: “Lam Sơn tỷ tỷ lo lắng hài không vừa với chân cô nương, cố ý phân phó nô tỳ đưa cô nương thử qua trước rồi báo lại với nàng.” Nói xong, tiến lên ngồi xổm xuống ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, giúp nàng thay hài thêu do Lam Sơn tỷ tỷ làm.
Hài thêu khéo léo nền nã, mặt trong trắng tinh, đế dày, mặt ngoài màu xanh nhạt, thêu một cành hoa mai, vô cùng thanh lịch. Không giống với hài thêu màu sắc rực rỡ, kim tuyến minh châu chói mắt của các tiểu thư phu nhân khác.
Hài đi vào chân Phương Nghiên Hạnh cực kỳ vừa vặn. Phương Nghiên Hạnh tuy rằng tâm tình không tốt, cũng miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Lam Sơn cô nương thật cẩn thận, nàng làm hài nhất định vừa vặn. Ngươi trở về nói cho nàng, ta thực cảm tạ tâm ý của nàng, ta rất thích.”
“Lam Sơn tỷ tỷ nói, cô nương chỉ thích loại hài giản dị này, không thích loại hài xinh đẹp sặc sỡ.” Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nghiên Hạnh nói.
Phương Nghiên Hạnh có chút chấn kinh, vội vàng cúi đầu, không muốn để nàng thấy hai mắt sưng đỏ của mình.
Tần Thiên nhìn nàng hơi hơi cười, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Cô nương nhất định biết, hài bề ngoài hoa lệ sặc sỡ khi đi vào thường bị ráp chân, không bằng hài này tuy mộc mạc lại vô cùng thoải mái. Nếu suốt ngày nghĩ rằng mặt mũi là để cho người khác xem, sống sẽ thấy không vui vẻ, nếu như không để ý, đương nhiên cũng không cần quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ cần chính mình thoải mái là tốt rồi. Có đôi khi… Lui từng bước, trời cao biển rộng.”
Phương Nghiên Hạnh nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên, thanh âm khẽ run: “Ngươi… Ngươi đang nói cái gì?”
Bên cạnh Phương Kiến Thụ cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
“Cô nương, ta đang nói về hài a!” Tần Thiên nhìn Phương Nghiên Hạnh, ánh mắt ôn nhu như nước, nàng cười cười, hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt ẩn hiện, nhìn qua thật thân thiết ấm áp.
Phương thị tỷ đệ hai người kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên dưới ánh mắt bọn họ đứng dậy, cười nói: “Hài rất vừa vặn, nô tỳ phải trở về, Lam Sơn tỷ tỷ còn đang chờ!”
Nói xong, nàng hướng về Phương thị tỷ đệ thi lễ rồi lui ra ngoài.
Ra khỏi Lục Vu viện không được bao lâu, bỗng nhiên nàng nghe được phía sau có người kêu to: “Này, uy, tiểu nha đầu, xin dừng bước.”
Tần Thiên nghe tiếng liền quay người lại, đã thấy Phương Kiến Thụ vội vàng chạy tới.
Ánh trăng như thủy ngân, đem trường bào màu lam không mới không cũ trên người hắn như nhiễm một tầng bạch sương. Dáng người cao lớn giống như thúy trúc trong viện, rất tuấn tú.
Tần Thiên hướng về hắn hơi hơi phúc thân: “Phương thiếu gia đang gọi nô tỳ?”
Phương Kiến Thụ cách nàng không xa liền thả chậm cước bộ, chậm rãi đi tới. Hắn chắp tay sau lưng, biểu tình quật cường lạnh lùng. Nhưng trên khuôn mặt vẫn vô tình toát ra nét trẻ con, nhìn qua rất có cảm tình.
Hắn nhìn nàng, hai mắt ở dưới ánh trăng sáng ngời như sao.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Tần Thiên.” Tần Thiên trả lời, “Phương thiếu gia gọi nô tỳ có chuyện gì chăng?”
Phương Kiến Thụ đi đến cách nàng ba bước thì đứng lại, sau đó từ trong lòng sờ soạng tìm một hồi, sắc mặt đang lạnh lùng dần dần thay đổi vì mất tự nhiên. Một lát sau, hắn lấy ra vài đồng tiền, nhìn trên tay một lúc, hơi xấu hổ, sau đó vươn ra đưa tới trước mặt Tần Thiên.
Hắn thanh thanh cổ họng, ra vẻ trấn tĩnh: “Đây là thưởng cho ngươi, vừa rồi lời nói kia của ngươi rất hợp ý ta.” Thanh âm mang theo nét ngây ngô của thiếu niên.
Tần Thiên tiếp nhận, nhìn trong tay, chỉ có năm quan tiền. Thưởng thế này ở Trang phủ mà nói có chút keo kiệt, bất quá Tần Thiên cũng biết tình cảnh tỷ đệ bọn họ, khẳng định không thể dư dả giống như các chủ tử các.
“Ta vừa rồi đi ra vội vàng…” Thấy Tần Thiên nhìn tiền trong tay, Phương Kiến Thụ nghĩ chắc nàng ngại ít, trên mặt nóng lên, vội vàng giải thích một câu. Nhưng mà nói ra rồi lại cảm thấy không bằng không nói, nhất thời quẫn bách không thôi.
Tần Thiên nhìn thiếu niên trước mặt, tuổi tầm mười lăm mười sáu những đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Nay ăn nhờ ở đậu, lòng tự trọng nhất định cũng bị đả kích.
Chính mình bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn, ở trước mặt Đại phu nhân cũng không hề quan trọng. Nhưng hắn vội vàng đuổi theo ra đến đây chỉ để thưởng cho mình, có lẽ vì cảm kích những lời vừa rồi mình nói với Phương Nghiên Hạnh. Bởi vậy có thể thấy được, thiếu niên này là người có tâm địa lương thiện, rất trân trọng người nhà.
Thiếu niên như vậy, Tần Thiên không đành lòng làm hắn ngượng ngùng xấu hổ.
Lập tức nàng vui mừng làm lễ với Phương Kiến Thụ, cảm tạ hắn.
Phương Kiến Thụ thấy nàng vẻ mặt hoan dung, trong lòng buông lỏng, vẻ mặt cũng thư hoãn. Hắn nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Tần Thiên cũng xoay người hướng trở về Thanh Âm viện.
Hai người trong lúc đó càng lúc càng xa.
Ánh trăng một mảnh chiếu sáng bàng bạc.
Phương Kiến Thụ trở lại Lục Vu viện, thấy tỷ tỷ Phương Nghiên Hạnh tựa vào trước bệ cửa sổ, hai mắt nhìn ra ngoài xuất thần. Phương Kiến Thụ sợ tỷ tỷ còn chưa nghĩ thông, đi qua nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, Kiến Thụ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, tương lai thi đỗ công danh, nhất định sẽ không để tỷ tỷ bị khi dễ nữa! Cũng sẽ không có người nào dám xem thường tỷ tỷ.”
Phương Nghiên Hạnh quay đầu nhìn đệ đệ khuôn mặt ngây ngô mà quật cường, bất tri bất giác lại ẩm ướt hốc mắt. Nàng cầm tay đệ đệ, cúi đầu xuống.
Nàng sao có thể xem thường sinh tử? Nay cha mẹ đều mất, nếu mình cũng chết, còn có ai chiếu cố đệ đệ? Mình sao có thể khiến cha mẹ thất vọng dưới cửu tuyền? Để đệ đệ có một nơi ở an ổn, chịu nhiều ủy khuất một chút có gì quan trọng?
“Kiến Thụ không cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đã hiểu rõ, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.”
Phương Kiến Thụ nắm chặt tay tỷ tỷ, trên khuôn mặt hiện ra chí khí tuổi trẻ, “Bọn họ làm như vậy đơn giản là khinh thường chúng ta, một ngày nào đó, ta sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã làm những việc như hôm nay!”
Phương Nghiên Hạnh lòng đang lạnh lẽo bởi vì những lời nói này của đệ đệ lại cảm thấy ấm áp. Nàng tựa đầu nhẹ nhàng dựa vào đôi vai còn chưa rắn chắc của đệ đệ.
Bên tai vang lên lời nói vừa rồi của tiểu nha đầu kia: “… Có đôi khi… Lui từng bước, trời cao biển rộng…”
Hai ngày sau, tại Thanh Âm viện.
Đại phu nhân nhìn Phương Nghiên Hạnh ngồi ở phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, thở dài một tiếng: “Hẳn là bọn họ đã đi tìm ngươi, bọn họ đã cùng ngươi nói những gì? Ngươi không cần lo lắng, hết thảy đã có ta làm chủ cho ngươi, ngươi là con dâu lúc lão gia còn sống đã tự mình định ước, ta tuyệt sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Phương Nghiên Hạnh nghe xong lời này, đứng dậy trước người Đại phu nhân quỳ xuống, dập đầu. Khi ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ.
“Nghiên Hạnh cảm tạ phu nhân cho tới nay đều vô cùng chiếu cố tới hai tỷ đệ chúng ta. Nghiên Hạnh cũng biết phu nhân bởi vì Nghiên Hạnh hiện giờ lâm vào thế khó xử. Nhưng mà lúc này, Nghiên Hạnh đã suy nghĩ cẩn thận, trở thành đương gia phu nhân tất nhiên là tốt, nhưng mà Nghiên Hạnh cũng không thích hợp chiếm cứ vị trí kia. Miễn cưỡng ngồi lên, cũng sẽ không có ngày sau tốt lành gì. Cho dù bề ngoài nhìn qua có vẻ như bình thường, nhưng trong lòng cũng sẽ có ủy khuất. Đã như vậy, Nghiên Hạnh tình nguyện gả cho một người có thể thật tình đối đãi với Nghiên Hạnh, sống một cuộc đời ổn định vui vẻ. Ở trong lòng Nghiên Hạnh, phu nhân giống như mẫu thân thật sự của Nghiên Hạnh, cho nên thỉnh phu nhân làm chủ việc hôn nhân của Nghiên Hạnh, Nghiên Hạnh tuyệt không có nửa điểm oán trách.”
Đại phu nhân trong lòng đau xót, tiến lên nâng Phương Nghiên Hạnh dậy, “Hài tử ngoan, khó cho ngươi nghĩ thông suốt như vậy. Nhưng nếu thực như vậy, ngươi về sau có lẽ sẽ bị chịu nhiều điều tiếng”.
Phương Nghiên Hạnh lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Nghiên Hạnh không sợ, chỉ cần chính mình thoải mái, mặc kệ người khác nói như thế nào.”
“Tốt, tốt…” Đại phu nhân hốc mắt cũng đỏ, bà quay đầu, lau nước mắt, lại nhìn nàng nói: “Cũng là Trang phủ chúng ta phụ ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ chiếu cố chu toàn các ngươi một ngày, cố gắng đem hết sức lực không để người khác bắt nạt các ngươi!”
Phương Nghiên Hạnh trong lòng cảm động, tiến vào trong lòng phu nhân khóc lớn.
Sao lại không có ủy khuất? Nhưng vận mệnh đã như vậy, đành phải cắn chặt răng chịu đựng ủy khuất mà sống, nghênh đón những gian nan về sau.