Thịnh Thế Trà Hương

Chương 229: Xóa tên




Dưới sự ước thúc của Trang Thành Chí, mọi người an tĩnh lại. Có điều, mọi người nhìn về phía mẫu tử Đại phu nhân thần sắc tràn ngập trào phúng, như đang khinh bỉ bọn họ ngu xuẩn.

Đầu tiên, Trang Thành Chí trước bảo Trang Tín Chẩn kể lại chuyện này từ đầu đến cuối.

“Đêm đó có hạ nhân bẩm báo, cây trà mới trồng ở thôn trang xảy ra chút vấn đề, ta thấy thời điểm đã quá muộn, vốn cũng không muốn quấy rầy Đại thiếu phu nhân, nhưng thấy sự tình nghiêm trọng, hơn nữa Đại thiếu phu nhân sáng mai sẽ khởi hành trở về thành, vì không muốn chậm trễ hành trình ngày mai của Đại thiếu phu nhân, cho nên mới đi quấy rầy nàng. Ai ngờ, đi tới đó, Đại thiếu phu nhân lại không có ở đó, nha hoàn bên người nàng nói, Đại thiếu phu nhân  đi tản bộ ở quanh đó, ta bảo nàng đi thỉnh Đại thiếu phu nhân về, nha hoàn kia đi một lúc, trở về lại nói cho ta biết không thấy Đại thiếu phu nhân đâu!”

Nói tới đây, Trang Tín Chẩn quay đầu lại chỉ vào Thu Lan đứng phía sau cách đó không xa, âm thanh lạnh lùng nói: “Tam thúc công, chính là nha hoàn kia, lúc ấy ta đã cảm thấy nha hoàn kia sắc mặt khác thường, có điều ta cũng không để ý nhiều, hiện tại nghĩ đến, nhất định là nha hoàn này đã thông đồng với chủ tử, bị ta bắt gặp nên sợ hãi chột dạ! Nếu không, chủ tử tản bộ, nào có đạo lý không có nha hoàn bồi bên cạnh?”

Mọi người lại bắt đầu nghị luận, có mấy phụ nhân nội tức, chỉ vào Thu Lan nói: “Như vậy nha hoàn cũng là kẻ hạ lưu, quyết không thể nương tay!”

“Trang thiếu gia, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Thu Lan xấu hổ giận dữ, xông lên phía trước, quỳ gối trước mặt tộc trưởng, đồng thời dập đầu vài cái, sau đó mới nói chuyện: “Tộc trưởng Đại lão gia, lúc ấy nô tỳ chỉ là có chút đau bụng, cho nên sắc mặt mới khó coi, căn bản không phải do bị chột dạ. Đại thiếu phu nhân của chúng ta làm người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm ra việc cẩu thả như vậy, Đại lão gia hẳn nắm rõ!”

Bên cạnh Trang Tín Chẩn chỉ vào Thu Lan: “Nữ nhân các ngươi đều là hoa ngôn xảo ngữ, lả lơi ong bướm, căn bản không thể tin tưởng, hiện tại bị ta bắt quả tang, đương nhiên tìm mọi cách chống chế!”

Nói xong, lại chuyển hướng Trang Thành Chí tiếp tục nói: “Tiếp theo, ta sợ Đại thiếu phu nhân  xảy ra việc gì ngoài ý muốn, lập tức dẫn người các nơi trong thôn trang tìm kiếm. Tìm cả đêm không chợp mắt, kết quả thời điểm hừng đông, có người phát hiện cửa hông ở hậu viện chỉ được khép hờ. Ngày thường nơi này không có người trông coi, then cửa đều được chốt lại, ta cảm thấy không đúng, dẫn người theo cửa hông này tìm kiếm, tìm tới bên bờ hồ, phát hiện một con thuyền nhỏ, rõ ràng là có người ở trong đó, ta sợ Đại thiếu phu nhân gặp nguy hiểm, dẫn người ngồi thuyền tìm ra đó, kết quả…”

Nói tới đây, Trang Tín Chẩn mặt đỏ lên, hắn xoay người chỉ vào Tần Thiên và Phạm Thiên, nhớ tới thê tử của mình bỏ trốn theo người khác, trên mặt hiện ra một loại cảm xúc phẫn hận cực độ, thanh âm đột nhiên cất cao:

“Kết quả, chúng ta nhìn thấy hai người kia quần áo không chỉnh tề ở trên thuyền. Gian phu kia nhìn thấy chúng ta còn muốn nhảy cầu chạy trốn, nhưng dâm… Nhưng Đại thiếu phu nhân dĩ nhiên nhìn thấy chúng ta đến lại ngăn trở hắn!” Nói xong, hắn lại hướng mặt về phía Trang Thành Chí: “Tam thúc công, hai người bọn họ quần áo không chỉnh tề ở trên thuyền ở đó một đêm, có thể có chuyện gì tốt, thỉnh Tam thúc công quyết định, sửa trị mấy kẻ đồi phong bại tục này!”

Vừa dứt lời, mọi người đều theo đuôi phụ hoạ: “Đúng! Trừng phạt bọn họ! Quyết không thể nương nhẹ!”

Trang Thành Chí vươn tay ý bảo mọi người im lặng, lại nhìn Tần Thiên, nói: “Tần thị, chớ nói Trang thị chúng ta bất công, không cho ngươi cơ hội nói chuyện, hiện tại ngươi nói xem, ngươi cùng nam tử kia làm sao lại ở trên thuyền?”

Đại phu nhân nói: “Tần Thiên, Phạm Thiên, các ngươi cứ đem chi tiết trải qua mà nói ra, không phải sợ, có ta ở đây, ai cũng không thể oan uổng các ngươi!”

Đối với sự tín nhiệm của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn, Tần Thiên cũng không thấy kỳ quái. Sau khi trải qua lời đồn đãi về chuyến đi đại mạc kia, sự tín nhiệm giữa bọn họ trong lúc đó đã trở nên vững chắc không gì có thể phá hủy, cho nên thời điểm nàng gặp phải chuyện này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ hoài nghi nàng. Cho nên nàng mới có thể không lo lắng như vậy.

Không phải mỗi người đều có thể có người nhà như vậy, cho nên Tần Thiên rất quý trọng phúc khí này, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không buông tay.

Tần Thiên từ phía sau Trang Tín Ngạn đi ra, Trang Tín Ngạn cầm tay nàng, như cổ vũ nàng, Tần Thiên nhìn hắn mỉm cười, ý bảo hắn không cần lo lắng.

Tần Thiên đi lên phía trước nhìn Trang Thành Chí nói: “Tam thúc công, vừa rồi ta đã nói qua, chúng ta là bị hãm hại, ta và Phạm Thiên đều bị người khác đánh hôn mê bất tỉnh sau đó đem lên trên thuyền, khi chúng ta tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng, chúng ta lúc ấy còn không biết đã xảy chuyện gì, thầm nghĩ nên cập bờ, lại phát hiện ngay cả ván chèo thuyền cũng không có! Nếu chúng ta thật sự tư thông, ngay cả ván chèo thuyên cũng không có, không phải là chặt đứt đường lui của mình hay sao?”

Bên cạnh Phạm Thiên cũng miễn cường ổn định cảm xúc của bản thân, đem việc mình bị đánh bất tỉnh nói lại.

Lúc này một người nói: “Nếu đã là đánh bất tỉnh, nhất định sẽ có vết thương, Tam thúc có thể gọi người tới xem xét!”

Nghe xong những lời này, Tần Thiên bỗng nhiên ý thức được không đúng, bởi vì nàng hiện tại không hề cảm thấy đau đớn, từ lúc mình bị người đánh ngất xỉu, theo đạo lý hẳn phải rất đau mới đúng a?

Vừa nghĩ lại, đã không còn kịp, Trang Thành Chí gọi một phụ nhân kiểm tra sau gáy Tần Thiên, phụ nhân xốc áo của nàng lên nhìn một lúc, liền lớn tiếng nói: “Tam thúc, sau gáy nàng không hề có vết thương, nàng đang nói dối!”

Bên kia, người kiểm tra thương thế của Phạm Thiên cũng nói không có vết thương sau gáy hắn.

Mọi người ồ lên, Tần Thiên sắc mặt khẽ biến.

Lúc này, Hải Phú tiến lên nói: “Tộc trưởng, ta là người luyện võ, ta biết, chỉ cần đánh đúng huyệt vị, khiến người bị hôn mê bất tỉnh cũng sẽ không lưu lại vết thương!”

“Hừ, đều là nói sạo, rõ ràng là chính bọn họ mở cửa hông đi ra, còn nói huyệt vị võ công gì chứ? Coi chúng ta là kẻ ngốc sao?” Trang Tín Chẩn cười lạnh, lại nhìn Trang Thành Chí nói: “Tam thúc, về phần ván chèo thuyền, không sai, thời điểm chúng ta đến quả thật nhìn thấy trên thuyền không có mái chèo, nhưng mà, có lẽ là do lúc bọn hắn yêu đương vụng trộm không cẩn thận làm rơi xuống nước thì sao? Bởi vì mất mái chèo, cho nên mới ở trên thuyền không thể quay trở về, bằng không, nói không chừng bọn họ sớm đã trở lại giấu giếm thiên y vô phùng! Ta cũng đang kỳ quái, một nữ nhân bên người cả ngày có một tiểu bạch kiểm cùng vào cùng ra, hai người thường thường lặng lẽ nói chuyện, hóa ra đúng là có nội tình xấu xa như vậy…”

Vừa dứt lời, Trang Tín Chẩn chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, trên mặt nặng nề trúng một quyền, hắn cước bộ lảo đảo, ngã phịch xuống đất, trong miệng trào ra tia máu, hắn há mồm phun ra hai cái răng cửa.

Trang Tín Chẩn giận dữ, ngẩng đầu lên, đã thấy Trang Tín Ngạn đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt giận dữ, tay phải nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay bởi vì va chạm mạnh mà có chút sưng đỏ.

“Trang Tín Ngạn, có nam nhân nào như ngươi không vậy!” Trang Tín Chẩn chửi ầm lên, hắn bò lên từ dưới đất, vung quyền đánh về phía Trang Tín Ngạn, “Ngươi là con rùa đen, đội nón xanh trên đầu còn ở nơi này đùa giỡn đánh người, ngươi có bản lĩnh thì đi đánh gian phu a!”

Trang Tín Ngạn giận dữ, lại đánh hắn một quyền! Đánh cho Trang Tín Chẩn nửa bên mặt trở nên phù thũng.

Nữ nhân của hắn, sao có thể để người khác nhục nhã như thế? Rất nhiều lúc, hắn đều không thể bảo hộ nàng, nếu ngay cả loại tình huống này hắn cũng không thể bảo vệ nàng, hắn đâu còn xứng là nam nhân nữa?

Mọi người kêu sợ hãi ra tiếng, trong ấn tượng của mọi người, Trang Tín Ngạn bất luận tính tình hay tư thái đều là người vô cùng bình thản, thật không nghĩ rằng khi hắn giận dữ lên lại đáng sợ như vậy! Những người đứng gần đó thấy Trang Tín Ngạn hung dữ đều tản ra, sợ hại loạn xạ như cá nằm trong chậu.

Trang Tín Chẩn bụm mặt đau kêu ngao ngao, dưới sự giận dữ, cầm lấy chén trà bên cạnh ném về phía Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn né được, chén bay trúng vào người Ngũ lão gia, Ngũ lão gia bị nước trà nóng hắt vào người nhảy dựng lên, không nhịn được chửi má nó, tiểu hài tử nhìn xem thấy thú vị, cười ha ha.

Trong từ đường loạn thành một đoàn.

“Dừng tay cho ta!” Trang Thành Chí tức giận đứng dậy, vỗ bàn hét to, “Các ngươi coi nơi này là chỗ nào, còn dám động thủ?”

Đại phu nhân không muốn sự tình trở nên nháo loạn hơn nữa, liền bảo Hải Phú đi qua giữ chặt Trang Tín Ngạn, một số người cũng giữ chặt Trang Tín Chẩn đang tức giận nổi cơn điên.

Lúc này toàn cảnh mới yên ổn hơn một chút.

Tuy rằng bị giữ chặt nhưng Trang Tín Ngạn vẫn trừng mắt nhìn Trang Tín Chẩn, bộ dáng này như hận không thể một ngụm ăn tươi nuốt sống. Trang Tín Chẩn nhìn thấy trong lòng sợ hãi, cơn tức thu liễm không ít!

Trang Tín Ngạn đẩy Hải Phú ra, lập tức đi đến bên cạnh Tần Thiên, như hổ rình mồi nhìn người bên ngoài. Hắn tuy rằng không nói được lời nào, nhưng tất cả mọi người có thể từ ánh mắt của hắn mà nhìn ra ý tứ của hắn: nếu ai còn dám nhục mạ thê tử của ta, đừng trách ta không khách khí!

Mọi người bị uy thế hắn dọa, nhất thời cũng không dám lên tiếng.

Trang Thành Chí đứng ở nơi đó, thở hổn hển mấy hơi, sau khi bình định sự tức giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía Tần Thiên: “Tần thị ngươi luôn miệng nói, ngươi là bị người khác hãm hại, được, vậy ta hỏi ngươi, là ai muốn hãm hại ngươi? Nay, Lý Tú Mai đã bị đưa đến biệt viện, Tín Xuyên ở Trang phủ cũng không thể quản lý, ngươi nói xem, còn có ai có bổn sự đưa tay chân đến tận đây để hại ngươi!”

Nếu theo lời của Tần Thiên, người này phải nắm giữ hành tung của nàng, còn phải hiểu biết tình huống của thôn trang, cuối cùng còn phải có tay chân biết võ giúp hắn làm việc, không có chút bản sự, không có thực lực, có thể làm được việc này sao? Nếu Lý Tú Mai còn ở đây có lẽ còn có thể, nhưng hiện tại Lý Tú Mai đã đến biệt viện, Trang phủ trừ bỏ chính nàng, còn có ai có bổn sự này!

Trừ phi là nàng đang nói linh tinh, căn bản không bị ai hãm hại, căn bản chính là nàng cùng người khác tư thông!

Tần Thiên bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được, nàng cũng không phải thần thánh, ngay lập tức, làm sao có thể biết được là ai hãm hại nàng?

“Thỉnh Tam Thúc công cho ta chút thời gian, để ta điều tra rõ việc này…”

Trang Thành Chí khoát tay, ngăn trở nàng nói tiếp, “Chuyện này phải nhanh chóng chấm dứt, không thể kéo dài, cũng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!” Nói xong, hắn không để ý đến Tần Thiên, mà là nhìn về phía Đại phu nhân, giọng điệu nặng nề: “Hoa Anh, ta có thể hiểu được sự băn khoăn của ngươi, tuy rằng sinh ý trọng yếu, nhưng thanh danh gia phong của Trang thị càng thêm trọng yếu! Chuyện này không phải lần đầu tiên! Lúc này đây lại là trước mặt bao người…”

Nói tới đây, Trang Thành Chí hừ vài tiếng, có vẻ như rất tức giận, cùng với vài vị lão gia ngồi dưới sắc mặt oán hận, dường như cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Lần đó lời đồn đãi dù sao cũng phát sinh ở đại mạc, không có ai tận mắt thấy, mọi người thấy Tần Thiên vừa hoàn thành một sinh ý lớn, dù xảy ra lời đồn, cũng có thể xem nhẹ để nó trôi qua. Nhưng chuyện này lại phát sinh ngay dưới mí mắt của bọn họ, còn bị nhiều hạ nhân gia phó biết được, rất mất mặt, quả thực là sự sỉ nhục của Trang thị! Mặc kệ có phải bị hãm hại hay không, hai người quần áo không chỉnh tề, cô nam quả nữ ở với nhau một đêm, sao còn trong sáng cái nỗi gì! Nếu lại buông tha nàng, vạn nhất truyền ra ngoài, Trang thị bọn họ cư nhiên dung túng cho một dâm phụ như vậy, thanh danh Trang thị sẽ hoàn toàn bị hủy hoại! Trang thị không chỉ là cần bạc, nhiều con cháu càng cần cả tiền đồ, cần đường lui. Không có thanh danh, làm gì cũng khó khăn, lại còn bị thế nhân chê cười!

“Cho nên, ta lấy thân phận Trang thị tộc trưởng quyết định, gia nô Phạm Thiên lập tức đem trôi sông, về phần Tần thị…” Trang Thành Chí nhìn về phía Tần Thiên, sắc mặt âm trầm: “Hoa Anh, ngươi viết cho nàng ta một phong hưu thư, từ nay về sau, nàng cùng Trang phủ không chút liên quan!”

Đã xảy ra loại sự tình này, Trang thị tha cho nàng ta một mạng, tin tưởng cho dù Tống Thái phó biết cũng không thể nói gì được.

Phạm Thiên nghe thấy mình bị đem bỏ lồng trôi sông, lập tức hai chân mềm nhũn, ngồi ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Tần Thiên cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả này, lập tức kêu lên: “Chúng ta không có tư thông, xử trí như vậy chúng ta không phục! Tam thúc công, ngươi xử sự bất công!”

“Tần thị, nơi này là Trang thị từ đường, ngươi lại ở trong này kêu la, có tin ta lập tức gọi người đuổi ngươi ra ngoài!” Trang Thành Chí chỉ vào nàng cả giận nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức liền có gia phó tay cầm trường côn đứng ra, Tần Thiên trong lòng phẫn nộ, lại không có biện pháp, địa vị đương gia của nàng ở trong dòng họ kỳ thật cũng không tính là gì.

Bản thân mình bị đưa hưu thư thì không nói, nhưng Phạm Thiên sẽ mất mạng! Lại nói tiếp, lần này hãm hại hẳn là nhằm vào nàng mà thôi, hắn là bị nàng liên lụy, nàng sao có thể nhìn hắn bởi vì việc này mà mất mạng?

Trang Tín Ngạn nắm chặt tay Tần Thiên, lúc này hắn hận không thể lớn tiếng mắng chửi, thê tử của hắn, hắn hưu thì sao, không hưu thì sao, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể làm chủ? Bọn họ đừng mơ tưởng hắn viết xuống hưu thư này!

Trang Thành Chí thấy Tần Thiên không dám lên tiếng nữa, hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Đại phu nhân: “Hoa Anh, trong vòng năm ngày các ngươi phải làm tốt việc này!” Thấy Đại phu nhân vẻ mặt bình tĩnh, Trang Thành Chí nghĩ hẳn bà đã chấp nhận an bài của dòng họ, hắn có chút mệt mỏi thở dài một hơi, đang chuẩn bị phân phó người bắt Phạm Thiên đi chịu phạt, bỗng nhiên nghe thấy Đại phu nhân nói: “Chúng ta sẽ không viết hưu thư này!”

Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn hướng Trang Thành Chí, sắc mặt bình tĩnh, thanh âm càng thêm bình tĩnh, giống như là trình bày một chân lý, không thể dao động.

Mọi người tĩnh lặng, kinh ngạc nhìn bà, kinh nghi bất định.

Trang Thành Chí lạnh lùng nhìn bà một lúc, hai tay chắp sau lưng, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh: “Các ngươi viết hay không không quan hệ, ta sẽ viết, ta thân là Trang thị tộc trưởng, đối với mọi thành viên trong Trang thị, ta đều có tư cách quản lý!”

Đại phu nhân hít sâu một hơi, ngẩng đầu, có loại kiên quyết đánh một ván cuối cùng, bà đề cao thanh âm, gằn từng tiếng: “Phòng chúng ta nguyện ý xoá tên trên gia phả, từ nay về sau, không bao giờ là thành viên trong dòng họ nữa. Tam thúc công sẽ không còn tư cách quản chuyện của phòng chúng ta!”

Đại phu nhân lời này giống như là một đạo sét đánh nổ tung trên đầu mọi người, oanh một tiếng lớn khiến mọi người nhất thời không thể hồi thần, sau một lát lại ào ào lên tiếng!

“Đệ muội, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

“Đệ muội, nhanh dập đầu nhận sai với Tam thúc công, chúng ta nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

“Tẩu tử, đây chính là đại sự, tẩu cũng không nên nhất thời xúc động, một khi xóa tên khỏi gia phả, ngay cả mộ địa của Tứ ca cũng phải dời đi, Tứ ca dưới suối vàng nếu biết nhất định sẽ không tha thứ cho tẩu!”

Mọi người ngươi một lời ta một lời đều khuyên bảo Đại phu nhân, mà bên này, Trang Thành Chí lại bị những lời này của Đại phu nhân khiến tức giận đến choáng váng, sắc mặt hắn chỉ trong nháy mắt trướng đỏ bừng, cơ thịt trên da mặt bởi vì vô cùng phẫn nộ mà không nhịn được co giật.

Hắn vung tay lên, hất chung trà đặt bên cạnh, “Ba” một thanh âm vang lên, toàn trường nháy mắt yên tĩnh, mọi người trợn to mắt nhìn tộc trưởng, mọi người chưa bao giờ thấy tộc trưởng từng tức giận như vậy!

Bởi vì chưa từng có người nào dám phản kháng hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.