Thịnh Thế Trà Hương

Chương 133: Giúp đỡ




Lục Vu viện

“Ngươi nói muốn ta ở trước mặt Hoàng Thượng đánh đàn?” Phương Kiến Thụ kinh ngạc nhìn Tần Thiên đang ngồi trước mặt, “Không nên không nên, ta chừng ấy đạo hạnh sao có thể bêu xấu ở trước mặt Hoàng Thượng được chứ, không nên không nên!”

Hai tay vội xua xua.

“Ta đã vài lần nghe ngươi đánh đàn, rất dễ nghe, lúc ta biểu diễn pha trà rất cần phối nhạc, vốn không cần đại sư kỳ nghệ quá cao. Hơn nữa trừ ngươi ra, chúng ta cũng không thể tin tưởng người bên ngoài. Ngươi cũng biết chuyện lần này đối với Trà Hành, đối với Đại phu nhân mà nói có bao nhiêu trọng yếu, không biết Phương công tử có thể giúp chúng ta việc này hay không…” Tần Thiên nhìn Phương Kiến Thụ vẻ mặt khẩn thiết nói: “Bất quá, cũng phải nói, chuyện này cũng khá hung hiểm, trước mặt Thiên Tử, vạn nhất có gì sơ xuất, có lẽ sẽ liên luỵ tính mạng của người nhà.”

Tần Thiên cũng không muốn ở trước mặt Hoàng Thượng trở nên nổi bật, nhưng nếu đây là điều kiện để Tống Tuần phủ giúp bọn họ, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp tốt nhất, so với vô dụng lo lắng cùng kinh hoảng, đây mới là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.

Phương Nghiên Hạnh nghe thấy Tần Thiên nói như vậy, cười cười, nói với đệ đệ của mình: “Kiến Thụ, cái khác ta không nói, chuyện của phu nhân mặc kệ vì lý do gì đệ cũng không thể chối tử. Chúng ta sao có thể nghĩa bất dung từ, không thể làm được, cũng phải cố mà nghĩ ra cách làm được. Hiện tại nếu Tần Thiên muốn đệ đi, tin tưởng đệ, thì đừng nên chối từ!” Tuy rằng Tần Thiên đã trở thành Đại thiếu phu nhân, nhưng có giao tình thâm hậu với Phương Nghiên Hạnh, cho nên hai người cũng không để ý nghi thức xã giao, gọi thẳng tên nhau.

Nghe thấy tỷ tỷ nói như vậy, lại nghĩ tới ân đức của Đại phu nhân những năm gần đây đối với hai tỷ đệ bọn họ, Phương Kiến Thụ không chút do dự mà đáp ứng.

Tần Thiên nhìn hắn cười nói: “Ta cũng biết Phương công tử vừa qua cuộc thi viện, muốn chuẩn bị thi Hương, bất quá công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của công tử, chỉ cần luyện tập vài lần, khiến hai bên ăn ý là tốt rồi.”

“Muội cần gì phải ăn nói khách khí như vậy, ” Phương Nghiên Hạnh lôi kéo tay Tần Thiên cười nói: “Kiến Thụ có thể vượt qua kỳ thi viện, còn không phải do có phu nhân lo lắng? Ở trong lòng chúng ta, Trang phủ chính là nhà của chúng ta, sự việc của Trang gia cũng là sự việc của chúng ta.” Tiếp theo lại nhìn về phía Phương Kiến Thụ cười nói: “Hơn nữa, đây đối với Kiến Thụ mà nói cũng có thể là một cơ hội, có thể ở trước mặt Hoàng Thượng biểu hiện một chút, chỉ cần không gây ra sai lầm, cũng sẽ có mặt ưu việt.”

Tần Thiên cho rằng lần này Phương Nghiên Hạnh nghĩ đến thực thấu triệt.

Sự tình cứ như vậy mà được quyết định.

Buổi tối, Tần Thiên đem chuyện này nói cho Trang Tín Ngạn, “Nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi khiến người khác đàm tiếu, ta hy vọng mỗi lần ta đi, ngươi có thể theo giúp ta.”

Trang Tín Ngạn trong đầu hiện ra Phương Kiến Thụ gương mặt thư sinh vô cùng tuấn tú, rất nhanh liền đáp ứng nàng.

“Mỗi ngày đều đi?”

“Ước chừng một canh giờ vào mỗi buổi sáng. Bởi vì hắn còn phải chuẩn bị thi Hương năm nay, cho nên cũng không tiện chậm trễ thời gian của hắn.”

Trang Tín Ngạn gật gật đầu, nằm xuống đệm chăn dưới đất.

Tần Thiên cũng lên giường, buông sa trướng xuống, lúc này thời tiết đã gần đến tháng năm, muỗi cũng dần dần nhiều hơn.

Nàng nằm xuống, nhìn hoa văn muôn màu trên trướng đỉnh, nghĩ đến chuyện biểu diễn trước ngự tiền, rất khẩn trương, cũng có chút hưng phấn.

Không chịu nổi lại vén màn lên một cái, vươn đầu, vừa vặn bắt gặp con ngươi xinh đẹp của Trang Tín Ngạn, ánh mắt chuyên chú như vậy cơ hồ khiến Tần Thiên sinh ra ảo giác, thật giống như hắn luôn luôn dõi mắt nhìn nàng vậy.

Nhưng sao có thể như vậy? Đại khái là đúng lúc thôi.

Hắn có vẻ không ngờ nàng bỗng nhiên vươn đầu ra, hơi hơi sửng sốt, lập tức xoay người sang chỗ khác.

“Ôi chao, đừng trở mình a, ta đang muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.” Tần Thiên vươn tay kéo kéo quần áo hắn.

Trang Tín Ngạn lại xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở cổ tay trắng nõn của nàng lộ ra qua tay áo, trên mặt hơi hơi nóng lên, nhớ tới hiện tại ánh sáng ảm đạm, đối phương nhất định không thấy rõ sắc mặt của mình, lúc này mới yên lòng.

“Ngươi nói nếu Hoàng Thượng một khi cao hứng, có thể ban thưởng hay không?” Tần Thiên nhìn hắn cười khanh khách hỏi, má lúm đồng tiên ẩn hiện vui nhộn nhạo.

Trang Tín Ngạn nở nụ cười, hắn dùng một bàn tay chống đầu dậy, tóc dài đen như mực rối tung trên áo trắng như tuyết, đối lập mãnh liệt, lại được đèn đuốc ảm đạm nhuộm đẫm, tạo nên cảm xúc mông lung yêu dị khó tả.

Đối với khung cảnh tuyệt sắc như vậy, Tần Thiên tim đập nhảy loạn, nhưng cũng đã thành thói quen. Nàng cười chuyển động ánh mắt, lạc quan tiếp tục ảo tưởng: “Hoàng Thượng mà ban thưởng tất nhiên bất phàm, không biết hắn ban cho ta châu ngọc trang sức? Hay là trực tiếp ban thưởng bạc cho ta đây?”

Thấy nàng tại thời điểm này còn có tâm tình suy tưởng, Trang Tín Ngạn không thể không đối với nàng một chữ “Phục”. Bất quá so với nhìn thấy dáng điệu nàng hoảng sợ bất an, hắn càng thích tính tình lạc quan coi mọi thứ đều bình thường như vậy hơn.

Đang lúc hưng trí, Trang Tín Ngạn cũng muốn cùng Tần Thiên nói hai câu, lúc tìm quyển vở, mới nhớ ra quên đem vở bên người, vội vàng đứng dậy tìm kiếm chung quanh.

Tần Thiên vừa nói xong thấy Trang Tín Ngạn như vậy, tất nhiên biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng tức khắc dâng lên áy náy, chỉ lo cảm giác của mình, lại quên đối phương không tiện trao đổi, nhìn xem, không phải đem lại phiền toái cho người khác hay sao …

Lúc Trang Tín Ngạn ở trên bàn tìm được quyển vở cười xoay người lại, đã thấy Tần Thiên vẻ mặt xin lỗi nói với hắn: “Xin lỗi, ta chỉ nghĩ tới bản thân muốn nói chuyện, quên mất bây giờ đã khuya, quấy rầy ngươi rồi, ngươi ngủ đi, ta cũng ngủ.”

Nói xong, chui vào màn, không bao lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

Trang Tín Ngạn muốn gì đó đã không còn kịp. Hắn nắm chặt vở trong tay, chưa bao giờ trong cuộc đời hắn lại ý thức được mình thật sự là một kẻ không kiện toàn như một khắc này.

Hắn suy sụp buông vở xuống, thổi tắt ngọn nến, trong bóng đêm chậm rãi nằm xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Trang Tín Ngạn từ phòng luyện công trở về, Tần Thiên phát hiện trên mặt Trang Tín Ngạn có mấy nốt đỏ, bởi vì làn da hắn rất trắng, từng nốt đỏ lớn nhỏ đều có thể thấy rõ ràng.

“Là bị muỗi cắn sao?” Tần Thiên đi qua xem xét, nhưng bởi vì thân chỉ cao tới vai đối phương, không thể không kiễng chân.

Nhìn thấy Tần Thiên bỗng nhiên tiến đến trước mặt mình, hai mắt mở to vẻ mặt quan tâm, Trang Tín Ngạn bởi vì chuyện tối hôm qua mà đang có chút buồn phiền. Hắn hơi hơi cúi đầu xuống, để nàng có thể nhìn rõ hơn. Cảm giác được đầu ngón tay của nàng ôn nhu lướt nhẹ qua làn da mình, trong lòng vô cùng thích ý.

Hắn hơi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy trong gương lớn phản chiếu bóng dáng của bọn họ. hai bóng dáng đứng cùng một chỗ như vậy nhìn qua rất thân mật, trong lòng chậm rãi tràn ra cảm giác ngọt ngào.

“Không phải đã đốt nhang trừ muỗi rồi sao?” Tần Thiên vừa nói, vừa nhìn về phía hắn, lại phát hiện lúc này hai người dựa vào thật sự gần, mà mặt của hắn cơ hồ gần ngay trước mắt.

Thường nghe người ta nói, mỹ nhân không thể nhìn gần, cũng không thể nhìn kỹ. Nhưng những lời này nếu áp dụng cho Trang Tín Ngạn thì hoàn toàn không đúng. Cho dù dựa vào gần như vậy, ngũ quan của hắn vẫn không có gì để soi mói. Đặc biệt ánh mắt kia, bình thường như miếng băng mỏng lạnh lùng, được ánh mặt trời chiếu vào, giống như đang tan ra thành nước, giống như một cảnh mơ u tĩnh thần bí, khiến người khác trầm mê.

Nhìn bóng dáng của mình trong đôi mắt hắn, Tần Thiên cơ hồ quên thân đang ở nơi nào.

Hai người đứng đó ngắm nhìn thật lâu, trong lúc nhất thời dường như cảm thấy thời gian đang dừng lại..

Thẳng đến khi ngoài cửa vang lên thanh âm của Bích Liên: “Đại thiếu phu nhân, chúng ta có thể vào được chưa?’

Tần Thiên lúc này mới như giật mình tỉnh lại, vội lui lại mấy bước, nàng liếc Trang Tín Ngạn đứng trước mặt, trong lòng bỗng nhiên bối rối nói không nên lời, nàng xoa xoa thái dương, lại sờ sờ búi tóc, nàng cũng biết búi tóc của mình đã rất chỉnh tề rồi, bất quá chỉ là muốn tìm việc gì đó mà làm, để bản thân có thể mau chóng ổn định cảm xúc.

“Chờ một chút.” Tần Thiên trả lời, sau đó lại đối với Trang Tín Ngạn nhẹ giọng nói: “Về sau ngươi vẫn nên ngủ trên giường đi, trên giường có màn, ngươi sẽ không bị muỗi cắn, ta ngủ bên ngoài sẽ không sao, chỉ cần đốt nhang trừ muỗi, muỗi sẽ không đến quấy rầy ta!” Nói xong khẽ cười cười.

Đã đốt nhang trừ muỗi còn bị muỗi bắt nạt thành như vậy, Tần Thiên cảm thấy nhất định là do máu hắn đặc biệt khiến muỗi ưa thích. Không có đạo lý vẫn để hắn tiếp tục làm mồi cho muỗi được.

Ai ngờ, Trang Tín Ngạn lại quyết đoán lắc đầu, tiếp theo biểu hiện ra vẻ mặt không chấp nhận thương lượng. Thời điểm hắn đã quyết, ai cũng không có biện pháp.

Tần Thiên thở dài, nghĩ rằng, chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Nàng gọi Bích Liên các nàng tiến vào hầu hạ, mà Trang Tín Ngạn thì được Hải Phú hầu hạ tắm rửa.

Dùng xong điểm tâm, hai người cùng đi đến Lục Vu viện của Phương Kiến Thụ. Trên đường đi qua hoa viên, vừa vặn nhìn thấy Trang Minh Hỉ mang theo nha hoàn đang tản bộ trong hoa viên.

Nhìn thấy Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên, Trang Minh Hỉ như đã quên sự việc không thoải mái lúc trước, cười đi tới, hướng tới hai người trong suốt thi lễ, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại ca, Đại tẩu.”

Nếu như để người bên ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Trang Minh Hỉ cùng bọn họ quan hệ rất tốt. Tần Thiên cũng sẽ không thiên chân như vậy, lúc trước vẻ mặt Trang Minh Hỉ khi tát nàng một bạt tai vẫn còn trong ký ức, vẻ mặt này, khiến nàng nhớ tới Linh Nhi, vô cùng oán hận, vô cùng ngoan độc.

Trang Tín Ngạn sắc mặt thản nhiên, không tỏ vẻ gì. Tần Thiên thoáng loan loan khóe miệng, xem như đáp lại nàng. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên chỉ vào mặt Trang Tín Ngạn cả kinh nói, “Ôi chao, mặt ca ca bị làm sao vậy? Bị muỗi cắn sao?”

Tần Thiên khẽ gật đầu. Trang Tín Ngạn trên mặt tuy rằng đã bôi thuốc, nhưng tạm thời nốt đỏ còn chưa tiêu hết.

Trang Minh Hỉ nhìn nàng một cái, ánh mắt lại trở lại trên mặt Trang Tín Ngạn, bỗng nhiên vỗ tay nở nụ cười: “Hai người đều nằm trên giường, có treo màn, sao muỗi chỉ cắn mỗi mình ca ca vậy?”

Tần Thiên và Trang Tín Ngạn trong lòng rùng mình, lại bất động thanh sắc, Tần Thiên cười nói: “Đúng vậy, muỗi nặng bên này nhẹ bên kia thật sự khiến ta rất thương tâm!”

“Đại tẩu nói chuyện rất thú vị.” Trang Minh Hỉ che miệng cười, ánh mắt vẫn lưu luyến ở trên mặt hai người.

Tần Thiên nhìn thấy, xoay người nhìn Trang Tín Ngạn mềm nhũn cười nói: “Tín Ngạn, tối hôm nay, chàng phải để ý màn cẩn thận, nếu không mọi người sẽ tưởng rằng ta hầu hạ sơ sẩy!”

Trang Tín Ngạn quay đầu lại, tay vươn ra vuốt nhẹ trên mũi nàng, mỉm cười, trong động tác vẻ mặt thân mật cùng sủng nịch nói không nên lời. Tần Thiên nhìn mà lông tơ dựng thẳng, âm thầm bội phục người này.

Trang Minh Hỉ chậm rãi ngừng tươi cười.

Hai người không hề để ý tới nàng, tiếp tục hướng tới Lục Vu viện. Trang Minh Hỉ nhìn theo bóng dáng bọn họ.

Nàng quay đầu hỏi Hỉ Thước bên cạnh: “Ngươi cảm thấy Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân quan hệ như thế nào?”

“Bọn họ nhìn qua rất ân ái.” Hỉ Thước đáp.

“Ân ái sao?” Trang Minh Hỉ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc giống như cánh hoa sen một tầng lại một tầng nở rộ, nhưng nhớ tới ngày đó Trang Tín Ngạn tát mình một bạt tai, lại không dám xác định.

Nàng lắc đầu, mang theo nha hoàn xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.