Thịnh Thế Trà Hương

Chương 126: Thành thân




Sau khi mọi việc đã được ước định, Đại phu nhân bắt đầu chuẩn bị hôn sự của Trang Tín Ngạn và Tần Thiên. Việc chuẩn bị hôn lễ Đại phu nhân vốn đã âm thầm chuẩn bị cho nên cũng không có gì trở ngại.

“Có điều, ta luôn luôn nhờ người tìm kiếm người nhà Đại bá của con, nhưng mà thôn trang sau cơn đại hồng thủy, hiện tại đã trở nên hoang tàn, những người tới ở đều là những người từ nơi khác đến, đối với tình huống lúc trước cũng không rõ ràng, ” Đại phu nhân nói với Tần Thiên, “Nữ tử xuất giá không có nhà mẹ đẻ sẽ bị người khác coi thường, chúng ta thì không sao nhưng con về sau xuất môn hành tẩu khó tránh khỏi sẽ bị người khác đàm tiếu, ta biết con không để ý, nhưng tóm lại vẫn nên giữ chút thể diện cho mình.”

Nghe Đại phu nhân nhắc tới thân nhân của nàng, Tần Thiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lúc trước nàng nói ra những điều đó, nào biết đâu rằng sẽ có ngày hôm nay? May mắn thôn trang kia đã hoang phế, bằng không, Đại phu nhân vốn rất hiểu biết, có lẽ sẽ đoán ra mình đã nói dối?

Thầm nghĩ một tiếng ông trời phù hộ.

Đại phu nhân kéo tay nàng qua, ôn nhu nói: “Cho nên ta đã nhờ một tỷ muội tốt nhận con làm nghĩa nữ, như vậy, con sẽ xuất giá từ nhà nàng về, về sau bọn họ trên danh nghĩa coi như là nhà mẹ đẻ của con, con thấy được không?”

Tần Thiên biết Đại phu nhân làm tất cả những điều này vì lo lắng cho nàng, làm sao có thể phản đối, lập tức cười nói: “Hết thảy con xin nghe theo phu nhân.”

Vị tỷ muội này của Đại phu nhân cũng là thương gia trong Dương Thành, bản thân họ Vương, phu gia họ Lưu, kinh doanh tửu lâu. Đa số các quan hệ xã giao của Trà Hành đều được thiết lập tại tửu lâu của bọn họ, bởi vậy cũng trở nên quen biết với Vương thị, nay Đại phu nhân mở miệng cầu nàng giúp việc này, Vương thị tất nhiên sẽ không chối từ.

Sau khi làm lễ nhận nghĩa nữ, Tần Thiên ở tạm trong nhà Vương thị, Vương thị trời sinh tính nhiệt tình, tiếp đón Tần Thiên rất chu đáo. Đại phu nhân vì Tần Thiên đã chuẩn bị tốt đồ cưới cùng với sính lễ đưa đến Lưu gia.

Mười ngày sau vào ngày hoàng đạo, Trang phủ tới đón dâu, đội ngũ đón dâu gồm kiệu hoa đỏ thẫm tinh xảo tám người khiêng, chậm rãi đi trên phố, hướng về phía Lưu gia, ven đường diễn tấu sáo và trống, pháo đốt tưng bừng náo nhiệt, khiến không ít người vây quanh lại nhìn ngó.

Bình thường hay mặc đồ trắng, Trang Tín Ngạn hôm nay mặc hồng y, ngọc dung tuấn tú, gương mặt vui mừng càng khiến hắn tuyệt thế phong lưu, hấp dẫn không biết bao nhiêu cô nương mặt đỏ tim đập, nghển cổ nhìn xung quanh.

Sau khi tới Lưu gia, Tần Thiên mặc giá y đầu đội mũ phượng được bà mai đỡ lên kiệu. Tần Thiên đầu đội khăn voan hồng, không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, chỉ nghe bốn phía một mảnh tranh cãi ầm ĩ, huyên náo xôn xao, cười vui, cùng với tiếng pháo liên tục không ngừng, tuy rằng biết rõ là diễn trò, nhưng Tần Thiên vẫn có chút cảm giác hoảng hốt.

Đây là thành thân sao?

Sau khi Tần Thiên lên kiệu, liền nghe thấy trên đỉnh kiệu có thanh âm vỗ ba nhịp, Tần Thiên đã nghe bà mai nói qua, đây là người ở Lưu gia ở trên đỉnh kiệu làm lễ có thể bắt đầu khởi kiệu. Chỉ chốc lát, cỗ kiệu được nâng lên, kèn thổi lên, chiêng trống gõ nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt đi về phía Trang phủ.

Lưu gia cách Trang phủ di chuyển bất quá chỉ mất thời gian uống một chung trà. Chỉ chốc lát, Tần Thiên đã nghe thấy thanh âm ở cửa lớn của Trang phủ tấu nhạc nã pháo nghênh đón kiệu. Không bao lâu bà mai tiến vào trong kiệu vươn tay kéo áo nàng ba cái.

Những lễ tiết này người đưa dâu đã dạy qua Tần Thiên, nàng theo bà mai ra khỏi kiệu trước bước qua một “Yên ngựa” làm bằng gỗ sơn màu đỏ son, bước qua chậu lửa, sau đó bà mai đỡ nàng đứng ở vị trí phía bên trái hỉ đường. Ngay tiếp đó, nàng cảm giác được có người đứng bên trái nàng, nàng nhìn qua khe hở của khăn voan che đầu, quả nhiên nhìn thấy hỉ bào tơ lụa hồng y, Tần Thiên biết nhất định đây là Trang Tín Ngạn.

Nàng cười cười, không khỏi tò mò sắc mặt hiện tại của Trang Tín Ngạn, da mặt hắn vốn rất mỏng, có thể giống như tôm bị luộc chín hay không đây, nhưng thật ra hắn mặc một thân xiêm y này rất tuấn tú…

Tần Thiên càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Tiếp theo là rườm rà bái đường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Tần Thiên cảm giác bản thân giống như một con quay, tùy ý để bà mai chuyển động. Bên tai tất cả đều là thanh âm cười vui chúc mừng, xem ra không hề thiếu khách nhân.

Sau khi làm lễ xong, bà mai đem một dây lụa ở giữa có quả bóng nhỏ nhiều màu một đầu nhét vào tay Tần Thiên. Nàng cầm chắc, sau đó cảm giác được phía bên kia truyền đến lực kéo. Bên tai nghe thấy người chủ trì hô lớn: “Kết thúc buổi lễ, tiến vào động phòng!”

Tần Thiên tâm bỗng nhảy nhót, không tự chủ được nắm chặt dây lụa.

Đối phương như cảm giác được khẩn trương của nàng, cước bộ đi rất chậm, từ từ, đi từng bước một, dường như mang theo ý tứ trấn an vô tận, cũng làm cho nàng dần dần thả lỏng tâm tình, thanh thản ổn định đi theo hắn, đi bước một tới nơi hắn muốn dẫn nàng đến.

Lúc này Tần Thiên tâm tình vi diệu, biết rõ là giả, lại rơi vào trạng thái rất thật, Tần Thiên cảm thấy mình có tài năng diễn viên trời cho, nhập vai diễn rất nhanh.

Tân phòng vẫn ở Thanh Tùng viện. Vào sân, xuyên qua đại sảnh, tiến vào hậu viện, đi vào tân phòng của bọn họ.

Sau khi tiến vào động phòng, hai người được bà mai an bài ngồi xuống, nam tả nữ hữu ngồi bên mép giường, một phu nhân chúc câu Phúc Thọ Song Toàn chạm nhẹ lên đầu tân nương một cái, rồi sau đó làm lễ trước khi động phòng một lúc. Sau khi làm lễ xong, Trang Tín Ngạn rời khỏi phòng đi ra ngoài gặp khách. Tần Thiên thì ngồi lại.

Trong phòng nha hoàn Thanh Liễu Thu Lan đều là người quen thuộc, Thanh Liễu cầm không ít điểm tâm tới cho Tần Thiên lót dạ, Thu Lan ở bên cạnh nói: “Không nghĩ tới ngươi thế nhưng đã trở thành Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta …” Trong thanh âm có mùi vị ghen tị.

“Như thế nào, ngươi đố kỵ sao!” Thanh Liễu một bên rót trà, một bên nói với Thu Lan, “Có phải đang nghĩ, nếu là ngươi ở lại bên người Đại thiếu gia, hôm nay trở thành Đại thiếu phu nhân  sẽ chính là ngươi a?”

“Thanh Liễu ngươi nói cái gì vậy?” Thu Lan vội vàng nói: “Ta có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ ta còn không biết? Ta hầu hạ bên cạnh Đại thiếu gia đã hơn hai năm, Đại thiếu gia cũng không để mắt tới nhìn ta vài lần, ta cũng không có phúc khí được như Tần Thiên! Bất quá a…”

Nói tới đây, Thu Lan cười cười: “Tần Thiên, chúc mừng ngươi, chúng ta đều thực vui mừng ngươi trở thành Đại thiếu phu nhân của chúng ta a!”

“Ôi chao, Thu Lan, nên đổi giọng gọi là Đại thiếu phu nhân thôi, cẩn thận bị Đại phu nhân nghe thấy, sẽ phạt ngươi a!”

“Nga, đúng rồi, Đại thiếu phu nhân!” Thu Lan cười lớn tiếng gọi một tiếng.

Tần Thiên cười cười, cầm trong tay chén trà đưa cho Thanh Liễu, từ trên người lấy ra hai cái hồng bao, đưa cho các nàng, cười nói, “Bị các ngươi gọi một tiếng như vậy, ta chỉ biết ta sẽ gặp rủi ro rồi!”

Hai người tiếp nhận hồng bao, cười rộn ràng.

Đại thiếu phu nhân? Tần Thiên hé miệng cười cười, từ nay về sau, nàng sẽ không còn là nô tỳ mặc cho người khác đánh chửi nữa!

Kế tiếp, cũng có mấy nha đầu tiến vào xem tân nương tử, hi hi ha ha một khoảng thời gian. Tới khi màn đêm buông xuống, Trang Tín Ngạn mới đẩy cửa bước vào, nha hoàn trong phòng đều lui ra, chỉ còn lại hai người Tần Thiên và Trang Tín Ngạn.

Trên bàn thắp hai cây nến đỏ thẫm, xuyên thấu qua khăn voan, Tần Thiên có thể thấy ánh sáng mông lung, mờ mờ ảo ảo, cực kỳ diễm lệ.

Trong phòng im ắng, bên ngoài dường như trong nháy mắt an tĩnh lại, trong trời đất giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không biết vì sao, Tần Thiên tâm bỗng nhiên rối loạn.

Bên tai nghe thấy cước bộ chậm rãi nho nhỏ, chỉ chốc lát, một đôi hài màu đen tiến vào tầm nhìn bên dưới khăn voan, đồng thời mũi cũng ngửi thấy hương rượu, mà trong hương rượu lại mang theo hương trà thoang thoảng.

Tần Thiên trong lòng càng loạn, hai tay không khỏi nhéo góc áo.

Hắn uống bao nhiêu a? Chắc… Chắc hắn sẽ không vì rượu mà làm loạn cái gì chứ… Nhưng lập tức lo lắng lại tiêu tan, nàng hiểu rằng Trang Tín Ngạn tuyệt đối không phải người như thế.

Đang nghĩ tới, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, khăn trên đầu đã được đối phương kéo xuống.

Trước hết đập vào mắt, là kim tuyến thêu hoa văn trước ngực hắn, Tần Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt của hắn.

Trang Tín Ngạn tướng mạo vốn đã không thể soi mói, có điều bình thường tính tình quá mức lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo, nhưng lúc này không biết hắn bởi vì uống rượu, hay vì thân mặc hồng y, bất luận là ánh mắt hay sắc mặt đều lộ ra lo lắng khẩn trương, giống như người trong tranh sống dậy, trong chốc lát, quang hoa vạn trượng, sắc sống sinh hương.

Tần Thiên hơi hơi sửng sốt một lúc, tuy rằng đã quen với dung mạo của hắn, nhưng mà vẫn nhịn không được trong lòng kinh diễm, Tần Thiên cảm thấy rất xấu hổ.

Thấy Trang Tín Ngạn thẳng tắp nhìn mình, giống như đang ngây người, Tần Thiên cũng có chút ngượng ngùng, nàng biết hôm nay nàng rất xinh đẹp, Đại phu nhân đã an bài người trang điểm hàng đầu ở Dương Thành đến.

Thấy hắn ánh mắt càng ngày càng nóng, Tần Thiên vội vàng đứng dậy nói với hắn: “Đại thiếu gia, hôm nay mệt mỏi rồi, có muốn ta gọi người đem trà giải rượu vào không?”

Trang Tín Ngạn như tỉnh lại từ trong mộng, “Thúc” quay đầu đi, tiếp theo từ trong lòng lấy ra một quyển vở. Tần Thiên nhìn thoáng qua, phát hiện đây không phải vở nàng làm, rõ ràng tinh xảo hơn rất nhiều.

“Ai làm vậy?” Tần Thiên nhìn hắn, thấy trên mặt hắn bị nến chiếu ánh một mảnh ửng hồng, giật mình nói: “Đại thiếu gia chính người làm sao?”

Trang Tín Ngạn lại nhìn nàng một cái, mỉm cười, mâu quang lưu chuyển, vô cùng tuấn nhã phong lưu.

“Ta không sao, không cần gọi người vào.” Hắn viết, lật qua một trang giấy, tiếp tục viết: “Ngươi định về sau vẫn tiếp tục gọi ta là Đại thiếu gia sao?”

Tần Thiên giật mình.

Cũng đúng, vậy không phải sẽ bại lộ sao? Nhưng nếu không gọi Đại thiếu gia, gọi hắn là gì? Phu quân?

Tần Thiên run lên, toàn thân nổi da gà.

“Về sau ta gọi ngươi là Tín Ngạn đi.” Tần Thiên nhìn hắn nói.

“Gọi ta là gì?” Trang Tín Ngạn viết xong, ngẩng đầu nhìn nàng, đã thấy môi nàng rõ ràng phun ra hai chữ “Tín Ngạn.”

Đó là môi hình mà hắn vốn rất quen thuộc. Mẫu thân mỗi lần đều gọi hắn như vậy, nhưng khi hắn nhìn nàng nói ra hai chữ này, ngực bỗng nhiên có một cảm giác nóng bỏng.

Hắn thật sự muốn ôm nàng vào trong lòng, nhưng hắn biết, bây giờ còn chưa đến lúc.

Hắn nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế xúc động.

“Tín Ngạn, nếu ngươi hiện tại không thấy phiền, có mấy điều ta muốn nói với ngươi.” Tần Thiên nói với hắn.

Trang Tín Ngạn đi đến bên cạnh bàn, từ trên bàn cầm hai ly rượu lại đây, đưa một ly vào tay Tần Thiên. Tần Thiên giơ tay tiếp nhận, còn chưa phục hồi tinh thần, cánh tay hắn đã vòng qua cánh tay nàng, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, Tần Thiên phản ứng lại, đây chính là cái gọi là rượu giao bôi a.

Mặt nhất thời nóng lên, nàng cũng phải làm theo?

Nhưng mà thấy hắn đã uống xong rượu, nàng không uống dường như lại không tốt, bất quá chỉ là một ly rượu mà thôi…

Tần Thiên cũng không nghĩ nhiều, ngửa đầu đem rượu trong chén uống sạch.

Cảm giác cay nồng lan tràn trong miệng, bất quá qua một lúc, còn cảm thấy vị nóng bỏng, rượu này cũng khá nặng a.

Khi nhìn về phía hắn, thấy hắn khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hai mắt sáng ngời.

Tần Thiên lấy ly rượu trong tay hắn đi đến đặt lên bàn, thuận tiện ngồi xuống ghế, Trang Tín Ngạn theo đi qua, Tần Thiên đang chuẩn bị nói chuyện, Trang Tín Ngạn lại chỉ chỉ về phía cửa sổ. Tần Thiên quay đầu nhìn, đã thấy bóng hai người chiếu lên trên cửa sổ.

“Đêm động phòng hoa chúc, chúng ta lại bắc ghế cầm đèn soi, không phải rất kỳ quái?”

“Làm sao chứ, chúng ta đang nhìn về phía giường mà, vị trí kia, sao từ bên ngoài một chút cũng không trông thấy nhỉ.”

Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, vẻ mặt thực trang trọng, nhưng khuôn mặt lại bị ánh nến chiếu đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.