Thịnh Thế Trà Hương

Chương 125: Ước định




“Nghe khẩu khí của Trang tiểu thư, hẳn là đã có ý tưởng!” Tần Thiên cười nói.

Trang Minh Hỉ cười: “Cùng người thông minh nói chuyện thật sự thống khoái!”

“Vậy không biết người ăn nói vụng về ra ngoài trao đổi sinh ý, đối phương có thể cảm thấy thống khoái hay không đây?” Tần Thiên nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái.

Trang Minh Hỉ sắc mặt khẽ biến, rất nhanh lại hồi phục bình thường, thật giống như không hề nghe thấy những lời này của nàng mà tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, cống trà Hổ Khâu đã bị hủy, Thịnh Thế rất nhanh sẽ mất đi danh hiệu cống thương. Danh hiệu cống thương có bao nhiêu trọng yếu tin tưởng không cần Minh Hỉ nói ra, mọi người đều biết. Minh Hỉ đề nghị là, trong vòng hai tháng, ai có thể vì Thịnh Thế tìm được cống trà trước, bảo trụ danh hào cống thương của Thịnh Thế, người đó sẽ có tư cách trở thành đương gia!”

Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ, âm thầm kinh hãi, đầu Tiền Tần thiên cố ý vạch trần Trang Tín Xuyên ăn nói vụng về cũng là vết thương trí mệnh của hắn, muốn xem Trang Minh Hỉ ứng đối ra sao. Nhưng không nghĩ tới Trang Minh Hỉ trực tiếp đem đề tài tỷ thí đưa ra, đem lực chú ý của mọi người đều tập trung vào chủ đề này, tỷ thí là việc mà hiện tại mọi người quan tâm nhất, đều vội vàng muốn hỏi cho kỹ, như vậy, Tần Thiên cho dù nhắc lại cũng sẽ chỉ khiến mọi người mất hứng, không chiếm được hiệu quả. Khiến Tần Thiên không thể không buông tha cho chủ đề ban đầu, mặc cho nàng ta đưa ra chủ đề mới!

Tiểu cô nương này, thật sự chỉ mới mười lăm tuổi sao? Tâm tư thật nhanh nhạy! Tần Thiên trong lòng nói thầm.

Trang Minh Hỉ lời này vừa nói ra, Trang Tín Ngạn đầu tiên biến sắc, Nhị phòng nếu không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không nói lời này, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được giống trà ngon có thể thay thế Hổ Khâu? Nếu quả thật là như thế, bọn họ còn có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, đối với chuyện cống trà, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều!

Đại phu nhân cũng nhíu mày.

Mấy người trong dòng họ liếc mắt nhìn nhau một cái, nói nhỏ vài câu, Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ cách bọn họ gần nhất, nghe được bọn họ đang nói, cống trà rất quan trọng, ai có thể bảo trụ địa vị cống thương mới là danh về với thực.

Trang Minh Hỉ nghe được, quay đầu nhìn Tần Thiên hơi hơi cười, khó được là vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, không hề thay đổi nửa phần, thật sự trầm ổn!

Tần Thiên không khỏi suy nghĩ, với tính cách của Trang Minh Hỉ theo đạo lý sẽ không đưa chuyện này ra để mọi người bàn luận mới đúng, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đây?

“Tần cô nương vì sao không nói lời nào? Có phải cho rằng ca ca ta có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, cảm thấy không công bằng?” Trang Minh Hỉ cười hỏi.

Tần Thiên lắc đầu, sảng khoái nói: “Tuy rằng có Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, coi như là thực lực của các ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, ta nếu ngay cả điểm ấy cũng không rõ, về sau sao có thể đối mặt với mưa gió của Trà Hành!”

“Nói thật hay!” Đại phu nhân lúc này khen: “Đương gia phải có khí phách này!”

Người trong dòng họ cũng mỉm cười gật đầu.

Trang Minh Hỉ khóe miệng tươi cười hơi ngưng trọng, sau đó lại vừa cười vừa nói: “Vậy muội muội ta lòng dạ tiểu nhân rồi!”

Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ, trong lòng càng ngày càng ngạc nhiên, tiểu cô nương này, nói chuyện biết tiến biết lùi, thật đúng là không thể khinh thường.

“Trang cô nương khách khí.”

“Như vậy nghe ý tứ của Tần cô nương, đã chấp nhận tỷ thí lần này?” Trang Minh Hỉ lại tiến thêm một bước.

Tần Thiên thấy nàng gắt gao bức bách, đã định liệu trước, trong lòng bỗng nghĩ đến Trang Tín Ngạn. Việc này một mình nàng không thể làm chủ, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn tuy rằng vẻ mặt trầm trọng, cũng rất kiên định hướng tới nàng gật đầu một cái.

Đối với Trang Tín Ngạn, Tần Thiên vô cùng tin tưởng, hắn nếu gật đầu, việc này sẽ không có gì phải lo lắng! Tần Thiên vốn định đáp ứng, nhưng ngẩng đầu lại thấy Trang Minh Hỉ lẳng lặng nhìn mình, như đang chú ý thần sắc của mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, tiểu cô nương, ta đã hai lần làm người, há có thể để ngươi nhìn thấu?

Tiếp theo, trên mặt Tần Thiên lộ ra thần sắc khó xử, lầm bầm một tiếng: “Hai tháng a… Thời gian thật eo hẹp?”

Trang Minh Hỉ vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, “Trà Hành không thể thiếu được cống trà, thời gian hai tháng cũng không phải là ít …” Lập tức cười, “Đương nhiên, cô nương nếu cảm thấy khó xử, không làm được, cũng có thể nhận thua!”

“Thấy khó mà lui, không chiến mà hàng, mấy chữ này cho tới bây giờ cùng Tần Thiên ta không hề liên quan. Tần Thiên ta thích nhất là khiêu chiến, việc càng không có khả năng, ta càng có hứng thú!”

Tần Thiên làm bộ như bị kích thích.

Trang Minh Hỉ nhướn một bên lông mày: “Tốt lắm, trước mặt dòng họ, như vậy một lời đã định, nếu thua cũng phải chịu!” Nàng hướng về Tần Thiên vươn tay.

Tần Thiên đưa tay ra dùng sức vỗ lên tay nàng, cười nói: “Ai thua là con chó nhỏ!”

Hai người gương mặt mỉm cười nhìn đối phương, từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy ý chí chiến đấu hừng hực!

Sau khi tiễn bước người trong dòng họ, Tần Thiên đi theo Đại phu nhân trở lại Thanh Âm viện, đi cùng còn có Trang Tín Ngạn.

Vào phòng, Đại phu nhân chỉ giữ lại nha hoàn thân tín, xoay người kích động giữ chặt tay Tần Thiên, nói: “Tần Thiên, ngươi có thể trở về, ta thật cao hứng.”

Nguyệt Nương cũng ở một bên cười nói: “Tần Thiên, ta chỉ biết không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên không phải kẻ vô tình vô nghĩa!”

“Tần Thiên, thời điểm ngươi nói phải rời đi ta còn mắng ngươi, hiện tại ta thu hồi toàn bộ, thật xin lỗi ngươi!” Hải Phú cười hướng Tần Thiên thở dài, bên cạnh Nguyệt Nương vỗ đầu hắn một cái, cả giận nói: “Tần Thiên có thể để ngươi kêu sao? Còn không mau gọi Đại thiếu phu nhân!”

“Ôi chao a, nương, vừa rồi ngươi cũng gọi như vậy mà? Sao còn đánh ta?” Hải Phú ôm đầu oán giận.

Trong phòng mọi người nở nụ cười.

Tần Thiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, nhưng thấy nàng nhìn qua, vội vàng xoay mặt, lỗ tai dần dần chuyển hồng.

Tần Thiên có thể lý giải phản ứng này của hắn, nhớ tới hai người về sau sẽ thành thân, ngay cả nàng đã sống ở hiện đại cũng có chút ngượng ngùng, đừng nói hắn lại là một nam hài tử ngây thơ như vậy…

Bất quá cũng may cũng không phải là thật.

Nghĩ đến đây, Tần Thiên bỗng nhiên hướng về Đại phu nhân làm lễ.”Phu nhân, Tần Thiên muốn nói ra suy nghĩ của mình.”

Thấy nàng trịnh trọng như vậy, mọi người đều thu liễm tươi cười.

Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân ngồi xuống ghế.

“Tần Thiên, có gì muốn nói thì ngươi nói đi.” Đại phu nhân nói.

Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, sau đó nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, Tần Thiên tâm tư vốn không thay đổi. Trở thành đương gia cũng không phải ý muốn của Tần Thiên. Tần Thiên lần này trở về, vì biết phu nhân cần ta, Tần Thiên cảm kích phu nhân đã từng bồi dưỡng, cho nên Tần Thiên cảm thấy phải lưu lại.” Phu nhân thân thể như vậy, làm sao có thể cứng rắn chống đỡ?

Mọi người nhất thời đều hồ đồ.

“Tần Thiên, ý của ngươi là?” Đại phu nhân hỏi.

Tần Thiên chậm rãi nói: “Phu nhân, Tần Thiên sẽ gả cho Đại thiếu gia, cũng sẽ như ý muốn của phu nhân cùng Đại thiếu gia, trở thành gia chủ của Thịnh Thế. Nhưng mà, Tần Thiên cũng sẽ không thật sự trở thành thê tử của Đại thiếu gia, hơn nữa, Tần Thiên sẽ chỉ ở Trang phủ trong vòng năm năm!”

“Năm năm… Tần Thiên, ta không rõ ý của ngươi?” Nguyệt Nương trợn mắt há hốc mồm. Đại phu nhân cùng Hải Phú cũng là vẻ mặt không hiểu, Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên, sắc mặt lại chậm rãi yên lặng.

“Trong năm năm này, Tần Thiên sẽ hết sức cố gắng, quản lý Trà Hành thật tốt, hoàn thành tâm nguyện của phu nhân, giúp các tiểu nhị Thịnh Thế an cư lạc nghiệp. Ở Trang phủ, trừ bỏ vì Trang phủ sinh nhi dục nữ, cũng sẽ làm tốt bổn phận của một người con dâu và một thê tử, tuyệt sẽ không lộ ra nửa điểm sơ hở. Phu nhân có thể dùng thời gian năm năm này, nghỉ ngơi cho tốt, tìm đương gia mới cho Trà Hành, hoặc bồi dưỡng Tam thiếu gia. Thời gian năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hẳn cũng đủ cho phu nhân an bài hết thảy công việc. Chờ năm năm sau, mọi chuyện ở Trà Hành đều yên ổn rồi, thỉnh phu nhân ban cho Tần Thiên giấy hưu thư, trả lại tự do cho Tần Thiên.”

Nàng không phải Đại phu nhân, Đại phu nhân có thể vì người khác mà hi sinh bản thân mình, nàng thật sự không được vĩ đại như vậy, mặc dù là báo ân, nàng cũng chỉ hi sinh thời gian năm năm mà thôi. Đại phu nhân có thể dùng thời gian năm năm này an bài tốt mọi thứ, năm năm sau, nàng trong lòng không còn vướng bận, tâm tư bình thản, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Nói thật, Trang Tín Ngạn thật sự không phải mẫu hình nàng thích, hắn rất được, nhưng mà, lão công cần xinh đẹp như vậy để làm gì? Hắn tính tình mẫn cảm đa nghi, cảm xúc luôn thay đổi, được rồi, nàng thừa nhận, nàng cũng không phải không thèm để ý đến việc hắn bị điếc, nàng tuy thương hại hắn, nhưng ai có thể vì thương hại một người mà gả cho hắn đây?

So với bị bắt lưu lại, ước định này khiến trong lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều, bởi vì lúc trước nàng không muốn lựa chọn thỏa hiệp, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, thỏa hiệp chính là thỏa hiệp, có lần đầu tiên thỏa hiệp, sẽ có vô số lần sau, cả đời này, nàng cũng sẽ không cam tâm, trong lòng sẽ thầm oán cùng tự trách, song phương cũng sẽ không thể vui vẻ.

Nhưng tình huống này do nàng cam tâm tình nguyện, hơn nữa nàng vẫn còn có hi vọng, sau năm năm này, mặc kệ nàng gặp phải bất kỳ khó khăn và phiêu lưu nào, nàng đều sẽ không hối hận, bởi vì nàng đã quyết định lựa chọn.

Đại phu nhân sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại: “Ý của ngươi là, ngươi không phải thật sự gả cho Tín Ngạn, cũng không thật sự trở thành đương gia, chỉ là muốn báo ân?”

Tần Thiên đáp: “Đúng vậy, phu nhân, người khác như thế nào ta không biết, nhưng đối với ta mà nói, ai đối tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, chờ cơ hội hồi báo. Tuy rằng đương gia không phải thứ ta mong muốn, nhưng phu nhân yên tâm, chỉ cần là thứ phu nhân coi trọng, Tần Thiên ta cũng sẽ coi trọng. Phu nhân không cần lo lắng về thành ý của Tần Thiên!”

Nói xong, Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Ngạn, tinh tường nói: “Đại thiếu gia, ta biết, người cũng một lòng vì Trang phủ mới quyết định cưới ta, ta cũng biết cảm nhận trong lòng Đại thiếu gia, ta không đủ tư cách để trở thành thê tử của người. Đại thiếu gia cũng không cần phải ủy khuất chính mình, sau năm năm, Đại thiếu gia hoàn toàn có thể đi tìm nữ tử mà người thích, khi nào thì không cần ta nữa, tùy thời đều có thể nói cho ta biết.”

Lấy thái độ của Trang Tín Ngạn, trong mắt hắn mình nhiều lắm cũng chỉ đủ tư cách trở thành thiếp thất thông phòng của hắn mà thôi, nếu không phải vì Trà Hành, nàng nhiều nhất cũng chỉ có kết cục nâng phòng. Dù sao, ai lại muốn cưới một nữ tử mà mình không hoàn toàn tín nhiệm trở thành bạn đời chung thân đây? Nếu là một tiểu thư thân phận tương xứng với hắn, có lẽ hắn sẽ không nghi hoặc nhiều như vậy.

Trang Tín Ngạn thấy nàng hiểu lầm mình, khó mà trả lời, trong lòng chua xót. Nhưng nàng nói ra vô cùng thoải mái, hiển nhiên không để hắn ở trong lòng, điều này khiến hắn sao có thể nói với nàng?

Đại phu nhân cúi đầu, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, ban đầu là thất vọng, nhưng sau nghe thấy nàng nói lưu lại chỉ là vì bà, trong lòng lại dâng lên cảm động vô tận. Bà hứa cho nàng danh vị Đại thiếu phu  nhân, hứa cho nàng địa vị đương gia chủ mẫu, đều không thể khiến nàng lưu lại, nhưng thời điểm nàng thật sự phải rời đi, lại bởi vì cố kỵ thân thể của mình, cố kỵ tình cảnh của mình mà trở lại.

“Tần Thiên…” Đại phu nhân nhìn về phía nàng, vươn tay. Tần Thiên bước lên phía trước nắm lấy tay bà, Đại phu nhân cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Tần Thiên, đối với nữ tử kết hôn có bao nhiêu trọng yếu? Năm năm sau, ngươi nếu như bị hưu, ngươi sao còn có thể lập gia đình đây?”

Tần Thiên cười nói: “Phu nhân, nữ tử sống dựa vào người khác mới có thể sợ hãi bị hưu, sợ hãi không gả đi được. Tần Thiên cả đời này cũng không trông cậy hay dựa vào bất kỳ ai, ta cũng không để tâm đến ánh mắt cùng lời đàm tiếu của thế nhân? Dám khinh thường ta, ta còn coi thường kẻ đó hơn!”

Đại phu nhân cũng không phải nữ tử bình thường, là một nữ tử trí tuệ và khí phách, những lời này tuy khiến Đại phu nhân kinh hãi, đồng thời trong lòng lại dâng lên bội phục.

“Nói cho cùng! Ta quả nhiên không nhìn lầm người, trí tuệ như thế, mới đủ tư cách trở thành đương gia chủ mẫu. Nhưng mà…” Đại phu nhân bỗng nhiên dừng lời, cười nói: “Ngươi không sợ năm năm sau, ta không cho ngươi hưu thư, cứng rắn bắt ngươi lưu lại?”

Tần Thiên cười nói: “Lúc trước phu nhân không cứng rắn bắt ta lưu lại, ta tin tưởng về sau cũng sẽ không phát sinh chuyện này.”

Đại phu nhân nở nụ cười vài tiếng, “Ta không nhìn lầm ngươi, ngươi cũng không nhìn lầm ta, chúng ta đều có một đôi thức nhân tuệ nhãn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.