Thịnh Thế Trà Hương

Chương 122: Đương gia chi tranh (trung)




“Ngươi buông nương ra!” Trang Tín Trung thấy mẫu thân bị bắt nạt, vọt tới, đẩy Nhị di thái thái ra.

Trang Tín Xuyên vội bước lên phía trước, đỡ lấy mẫu thân của mình, xoay người chỉ vào ngực Trang Tín Trung, ác thanh ác khí, “Thật đúng là chó không sủa mới là chó cắn người! Tín Trung, không ngờ tới ngươi bình thường không nói một tiếng, luôn thành thật, trong lòng vẫn luôn có chủ ý này, ngươi muốn tranh với ta? Ngươi cần phải hiểu rõ chứ, ngươi có tư cách sao? Đến lúc đó, cũng đứng trách ca ca trở mặt!”

“Tín Trung, Tín Trung, chúng ta đừng nhận địa vị đương gia này!” Tam di thái thái nghe thấy Trang Tín Xuyên uy hiếp, lại sợ hãi, hé ra mặt trắng bệch, cầm hai tay con, run rẩy, khóc sướt mướt nói, “Tín Trung, con nghe lời của nương, vị trí đương gia này đừng nên nhận, nương không cầu con đại phú đại quý, chỉ cần con an bình là được rồi, Tín Trung, con nghe lời của nương đi…”

Tam di thái thái thân mình mềm nhũn ghé vào trước ngực Trang Tín Trung, khóc không thành tiếng.

Trang Tín Trung ôm lấy mẫu thân, sắc mặt hoảng sợ, Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt nham hiểm cùng đắc ý.

“Đây là đang làm cái gì, trong mắt các người còn có đương gia phu nhân là ta hay không, còn có tộc trưởng cùng các vị dòng họ hay không? Cũng dám ở trước mặt ta, công khai uy hiếp!” Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run, “Lý Tú Mai, ngươi coi thường ta không dám động vào ngươi sao?”

Nói xong giương giọng nói: “Người đâu!”

Ngoài cửa gia đinh cầm côn lên tiếng trả lời đi vào.

Đại phu nhân chỉ về phía Nhị di thái thái, lớn tiếng nói: “Bắt lấy kẻ không biết trên biết dưới bất kính với tôn trưởng này cho ta, đánh mười đại bản!”

Bọn gia đinh hướng về Nhị di thái thái, Nhị di thái thái một tay chống nạnh, một tay chỉ vào gia đinh, quát lên: “Ai dám đụng đến ta? Mấy cẩu nô tài các ngươi mù mắt sao! Ta mà các ngươi nói muốn đánh thì đánh? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi trợn to đôi mắt cẩu lên xem hiện tại là tình huống gì, hôm nay nếu ai dám đụng đến một sợi tóc của ta, ngày khác ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần!”

Tình huống của Đại phu nhân, bọn gia đinh ở ngoài cửa đã nghe thấy rõ ràng, nay Tam di thái thái lại nhát gan, Trang phủ về sau còn không phải do Nhị phòng thao túng? Hôm nay nếu đánh Nhị di thái thái, Nhị di thái thái cũng không phải là người từ bi như Đại phu nhân, sau còn không biết có thể giữ lại tính mạng hay không!

Nghĩ đến đây, bọn gia đinh đều do dự.

Tần Thiên xem đến đây, khẩn trương kéo mành, nàng vô số lần muốn lao ra giúp Đại phu nhân chế trụ Nhị di thái thái, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng đi ra, nàng sẽ không thể thoát thân, lý trí nói với nàng, hiện tại nàng nên lập tức quay đầu, lập tức rời đi, nhưng nghĩ đến Đại phu nhân và Đại thiếu gia từng đối tốt với nàng, lại bất động, dù thế nào cũng phải nhìn thấy kết quả mới có thể an tâm.

Nàng nhìn Đại phu nhân đứng trong sảnh, trong lòng thầm nhủ: phu nhân, buông tay đi, chấm dứt Trà Hành đi, người đã vì Trà Hành mà tổn hại thân thể, bất luận người nào cũng không thể trách cứ người, nay, Tam phòng không có năng lực, rất rõ ràng không phải là đối thủ của Nhị phòng, người tội gì vì thế mà phiền muộn lao lực? Rõ ràng buông tay Trà Hành ngày sau sẽ càng thư thái, vì sao còn muốn nắm lấy không chịu buông bỏ, vì Trang Lão gia sao? Vì Trà Hành tiểu nhị sao? Nhưng, nhân sinh của người khác chẳng lẽ so với bản thân còn quan trọng hơn?

Trong sảnh, Đại phu nhân tất nhiên không nghe thấy lời nhủ thầm của Tần Thiên, bà không nhìn thấy tình huống trong đại sảnh, vẻ mặt mờ mịt, một bên Nguyệt Nương lại thấy rõ hết thảy, lập tức chỉ vào bọn gia đinh cả giận nói: “Các ngươi cẩu nô tài này, ngay cả Đại phu nhân cũng không nghe sao?”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngay cả một hạ nhân cũng biết đạo lý này. Nguyệt Nương, cẩu nô tài nhà ngươi câm miệng cho ta! Chủ tử nói chuyện, ngươi sao có thân phận xen mồm vào!” Nhị di thái thái trừng mắt nhìn Nguyệt Nương, thanh sắc câu lệ.

Bọn gia đinh một hồi nhìn Đại phu nhân, một hồi lại nhìn Nhị di thái thái, co rúm lại lui ra.

Đại phu nhân nghe đến đó, sao còn không rõ, lập tức chỉ cảm thấy một cỗ trọc khí nhắm thẳng vào ngực, nhất thời đầu váng mắt hoa.

“Tam thúc công, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn một thiếp thất lại dám kiêu ngạo ương ngạnh, đối với chính thất bất kính như vậy?” Đại phu nhân hướng về Trang thị tộc trưởng Trang Thành Chí nói.

“Đại tỷ, ngươi đừng đổ tội danh loạn khấu lên đầu ta, ta khi nào thì bất kính với tôn trưởng, ta khi nào thì đối với Đại tỷ bất kính, ta bất quá chỉ lấy thân phận tỷ tỷ, giáo huấn muội muội một chút mà thôi, sao có thể nói là uy hiếp.” Nói xong, Nhị di thái thái nhìn về phía Tam di thái thái, cười lạnh, “Xảo Vân, ta có uy hiếp ngươi không?”

“Không có, không có!” Tam di thái thái lệ đầy mặt, vẻ mặt kinh hãi, hai tay vội xua loạn, “Tỷ tỷ không có uy hiếp ta, do muội muội không hiểu chuyện, tỷ tỷ giáo huấn rất đúng, muội muội biết sai lầm rồi!”

Nhị di thái thái ngửa đầu cười to hai tiếng, sau đó nhìn về phía Đại phu nhân cười nói: “Có nghe hay không, Đại tỷ, cho dù kinh động đến quan phủ ta cũng không sợ!” Nay nàng còn có gì phải cố kỵ? Lúc trước, Đại phu nhân nắm quyền, nàng còn kiêng kị thân phận đương gia này, nay mắt bà đã bị mù, địa vị đương gia dù không muốn cũng phải giao ra, nàng có Tri phủ là tỷ phu làm chỗ dựa, lại có nhi tử có thể kế thừa đương gia vị, nàng cần gì phải sợ bà ta, nàng hôm nay muốn lấy thân phận thiếp thất cưỡi lên đầu một chính thất như bà ta, nhẫn nhịn dành dụm từ trước tới nay đều nói ra miệng, nàng thật muốn nhìn xem, Giang Hoa Anh hôm nay có thể xử lý nàng như thế nào?

Nhị di thái thái xoay người đi đến bên cạnh Trang Thành Chí, hơi hạ thân, đè thấp thanh âm nói: “Tú Mai cảm xúc có chút kích động, nhưng đối các vị Tông gia lão gia tuyệt không bất kính, còn thỉnh các vị lão gia thứ lỗi.” Nàng ta đứng lên, lại nói: “Tin tưởng các vị lão gia cũng thấy rõ ràng, Tam phòng cũng không có ý tiếp nhận chức vụ gia chủ, là vì Đại phòng bức bách nên mới miễn cưỡng mà thôi, người như vậy sao có thể quản lý tốt Trà Hành? Hơn nữa…” Nhị di thái thái xoay người chỉ vào Trang Tín Trung, một tiếng lại một tiếng sắc nhọn, “Hơn nữa, hắn có thể giành được trà dẫn sao? Hắn có thể cùng quan phủ thiết lập quan hệ tốt sao? Ai mới là người tốt nhất tiếp nhận vị trí đương gia của Trà Hành, tin tưởng không cần ta nói, các vị lão gia trong lòng cũng đã có câu trả lời!”

Trang Tín Trung bị nàng ta liên tiếp chất vấn, chột dạ cúi đầu. Bởi vì mẫu thân thân phận ti tiện, hắn từ khi ra đời luôn không có địa vị trong Trang phủ, bình thường bị Nhị phòng áp bức đã quen, cũng không dám phản kháng, trong lúc nhất thời bỗng nhiên bảo hắn đi đối kháng Nhị phòng, quả thật tâm có chút khiếp đảm.

Nhị di thái thái nhìn hắn có bộ dạng này, lại đắc ý, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Đại tỷ có bệnh nên hồ đồ, mới có thể đưa ra lựa chọn buồn cười này, bởi vì trong tay có di ngôn của lão gia, mà cứ để nàng ta khiến cơ nghiệp lão gia bị sụp đổ hay sao? Dòng họ là Trang thị bộ tộc, còn thỉnh Tam Thúc công lấy thân phận trưởng tộc Trang thị, vì Nhị phòng chúng ta chủ trì công đạo!”

Nhị di thái thái liên tiếp nói ra, chỉ với mấy ý “Hắn có thể giành được trà dẫn sao? Hắn có thể cùng quan phủ thiết lập quan hệ tốt sao?” Hai câu nói này gắt gao nhéo vào lòng Trang Thành Chí.

Trà Hành có thể tiếp tục kinh doanh, mới là việc quan trọng nhất! Bọn họ mới có bạc thu về. Tuy rằng Tín Xuyên không phải người có năng lực, nhưng Tín Trung so ra lại không bằng, nếu như bắt buộc phải chọn lựa, quả thật ngoài Tín Xuyên ra không còn ai thích hợp.

Đang lúc Trang Thành Chí muốn quyết định, bỗng nhiên nghe thấy Đại phu nhân nói: “Tín Trung, ngươi còn nhớ rõ Đại nương đã nói gì với ngươi? Ngươi là con cháu của Trang phủ, Thịnh Thế Trà Hành ngươi cũng có trách nhiệm! Nếu ngươi còn nhận là con cháu của Trang phủ, là nhi tử của lão gia đã tạ thế, nếu ngươi còn có tâm huyết nam nhi, ngươi hãy bước đến trước mặt các Tông gia lão gia, để cho bọn họ thấy quyết tâm của ngươi, để bọn họ tin tưởng, ngươi tuyệt đối có năng lực ứng phó vượt qua khó khăn!”

Đại phu nhân mỗi một chữ đều giống như gõ vào ngực Trang Tín Trung, trong lúc nhất thời, Trang Tín Trung chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đúng, hắn là con cháu của Trang phủ, hắn không thể khiếp đảm như thế! Nghĩ vậy, hắn thẳng lưng, đi về phía Trang thị tộc trưởng, nhưng vừa mới đi được một bước, bỗng nhiên Tam di thái thái lại vươn tay ra ngăn lại.

Tam di thái thái khóc nói: “Tín Trung, con sao có thể đấu với bọn họ, con có cái gì đâu? Con đừng để nương lo lắng được không?” Nói xong, nàng lại vọt tới trước mặt Đại phu nhân, “Bùm” một tiếng quỳ gối xuống, càng không ngừng dập đầu, khóc hô: “Phu nhân, ta dập đầu trước người, người đừng ép Tín Trung được không? Ta chỉ có một đưa con trai duy nhất này, ta chỉ hy vọng hắn có thể sống tốt, phu nhân cũng là người làm mẫu thân, người có thể nhẫn tâm bức bách Tín Ngạn như vậy hay không? Phu nhân, ta van cầu người, người buông tha Tín Trung đi!”

“Nương, người đừng nói với Đại phu nhân như vậy, phu nhân không có bức con…” Trang Tín Trung vội vàng đi qua đỡ mẫu thân dậy.

“Tín Trung, con muốn để nương lo lắng đến chết sao? Chỉ cần con lên làm đương gia, nương của con sẽ không còn ngày tháng yên bình nữa, muội muội của con, thê tử của con cũng đều không có ngày sau tốt đẹp, con không vì chính mình suy nghĩ, chẳng lẽ con không vì nương, vì muội muội, vì thê tử suy nghĩ hay sao? Tín Trung, nương van cầu con, có muốn nương phải dập đầu trước con nữa hay không?”

Nói xong, lại giãy dụa hướng về chính con mình dập đầu.

Trang Tín Trung nào dám để mẫu thân quỳ lạy, vội vàng quỳ xuống ôm lấy mẫu thân, nước mắt cũng trào ra, “Nương, người đừng như vậy, con sao dám nhận?” Trang Tín Trung chậm rãi ngẩng đầu, vạn phần áy náy nhìn thoáng qua Đại phu nhân, nhẹ giọng nói: “Đại nương, thực xin lỗi, là Tín Trung vô dụng…”

Tam di thái thái nghe thấy những lời này, ôm hắn gào khóc. Trang Minh Lan cùng Phương Nghiên Hạnh cũng đi tới, một người nâng dậy Tam di thái thái, một người nâng dậy Trang Tín Trung. Trang Tín Trung cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của thê tử.

Đại phu nhân nghe đến đó, khí lực toàn thân giống như trong nháy mắt bị ai tước mất, cước bộ lảo đảo, sắc mặt trắng bệch. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân như vậy, lệ bất tri bất giác ẩm ướt hốc mắt.

Phu nhân, đừng cố chấp, buông tay đi, buông tay đi thôi…

Lúc này, nàng trông thấy Trang Tín Ngạn từ chỗ nàng không nhìn thấy bước ra, đỡ Đại phu nhân, trên mặt trừ bỏ lo lắng, còn có vẻ bất đắc dĩ, chính là thần sắc ôm ấp khát vọng, nhưng bất đắc dĩ không cách nào thực hiện. Làm cho người ta nhìn chỉ cảm thấy đau lòng.

Nhị di thái thái bỗng nhiên cười ha hả, nàng đi bước một tới gần Đại phu nhân, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Đại phu nhân gương mặt tái nhợt, âm u nói: “Đại tỷ, nay Tín Trung đã buông địa vị gia chủ, bây giờ người còn ai để tuyển lựa không? Tín Ngạn sao?” Nhị di thái thái vỗ tay cười rộ lên, chỉ vào hai người: “Các ngươi một kẻ điếc, một kẻ thì bị mù, không biết có phải do ông trời trừng phạt các ngươi hay không đây! Ha ha ha ha…” Tiếng cười sắc nhọn liên tiếp phát ra.

Đại phu nhân vốn đang nản lòng nghe thấy những lời này, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch dọa người, trên nét mặt có sự kiên quyết đáng sợ, như muốn bất chấp mọi thứ.

Bà hướng về phía Lý Tú Mai tới gần từng bước, mặt hướng nhìn nàng ta, gằn từng tiếng: “Lý Tú Mai, ngươi nghe rõ cho ta, trên tay ta có di chúc của lão gia, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để Trà Hành rơi vào tay các ngươi! Ta hiện tại chỉ bị mù, ta vẫn còn chưa chết! Ta sẽ không đem đương gia vị giao ra, ta cho dù mù, ta cũng có thể quản lý Trà Hành thật tốt! Mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ có thể cướp từ trong tay ta chìa khóa cùng sổ sách của Trà Hành! Ngươi không phục, ngươi có thể đi quan phủ tố cáo ta, ta sẽ đấu với ngươi đến cùng!”

Nhị di thái thái mặt lập tức đỏ lên, Đại phu nhân mỗi một câu nói ra, ánh mắt nàng ta lại càng trở nên ngoan lệ, bộ dáng kia giống như muốn đem Đại phu nhân nuốt sống!

Đại phu nhân sắc mặt lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lùng, “Lý Tú Mai, ngươi muốn có được đương gia vị, trừ phi ta chết!”

“A!” Nhị di thái thái bỗng nhiên quát to một tiếng, như nổi cơn điên, “Giang Hoa Anh, ta liều mạng với ngươi!” Nói xong, hướng về Đại phu nhân xông đến.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người chạy tới, bắt được hai tay Nhị di thái thái, dùng sức đẩy nàng ta ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.