Thịnh Thế Trà Hương

Chương 119: Buông tay




<tbody></tbody>Thanh Âm viện

Sau khi đàn gà chạy vào thì chung quanh tán loạn, khi thì chạy nhanh, khi thì nhảy nhót, các ma ma phòng bếp cúi hạ thắt lưng, mở rộng hai tay muốn vây bắt, bọn nha hoàn kêu sợ hãi liên tục, cũng chạy theo hỗ trợ, đuổi theo gà bay nhảy lộn xộn, làm đổ giá áo, đánh đổ xoong chảo chum vại, khiến trong viện lông gà bay loạn, một cảnh hỗn độn.

Nguyệt Nương kinh hãi cùng Lam Sơn đi vội ra cửa lớn của đại sảnh, nhưng vừa đi tới cửa, chợt có một con gà to béo bay tới, hướng về phía Lam Sơn. Lam Sơn kinh hãi kêu một tiếng, cũng bỏ mặc việc đóng cửa, theo bản năng chạy trốn, gà bay vào, ngay sau đó lại có bốn năm con gà cũng vọt vào đại sảnh.

Nguyệt Nương nóng nảy, vội vàng chạy lại bên cạnh Đại phu nhân, đám gà này có lẽ nghĩ bọn họ muốn bắt chúng nó, chạy càng thêm nhanh, mấy con phóng tới phía Đại phu nhân, mấy con khác lại hướng tới Nhị di thái thái. Nhị di thái thái sợ hãi nhảy lên, bên cạnh ma ma nha hoàn giúp đỡ đuổi gà, Nhị di thái thái lấy tay ôm đầu chạy trốn, một bên nhìn về phía Đại phu nhân nơi đó, cũng muốn nhìn bộ dáng chật vật của Đại phu nhân.

Đã thấy đàn gà nhảy lên bàn bên cạnh Đại phu nhân, khanh khách kêu, mỏ nhọn gõ lên bàn gỗ đốc đốc vang.

Đại phu nhân mặt lộ vẻ hoảng hốt, đứng lên, giơ hai cánh tay, trong miệng kêu “Nguyệt Nương, Nguyệt Nương.” Thần sắc này, bộ dáng này, làm cho Nhị di thái thái vốn đang thất kinh bỗng nhiên tỉnh táo lại, nàng ta hai mắt sáng lên nhìn chăm chú vào Đại phu nhân, bỗng nhiên chỉ vào Đại phu nhân kêu lên: “Tỷ tỷ, một cái con chó to đang chạy về phía ngươi kìa.” Đại phu nhân sợ chó là điều mà ai cũng biết.

Từ sau khi Đại phu nhân mắt bị mù, vẫn đều sống trong bóng đêm, bà không phải không sợ hãi, không phải không hoảng hốt, nhưng vì đại cục, vẫn khổ sở chống đỡ, may mà mọi việc vẫn tốt đẹp. Nhưng vừa rồi trong phòng ầm ĩ, bà cái gì cũng không thể nhìn thấy, lại nghe nơi này vang vang, nơi đó lại quát to một tiếng, thần kinh cũng bất tri bất giác căng thẳng, thầm nghĩ có thể cầm tay Nguyệt Nương, có được một ít cảm giác an toàn. Nhưng câu nói đầu tiên của Nhị di thái thái dường như là đã khiến căng thẳng của bà càng gia tăng. Bà ngày bé đã từng bị chó cắn, sợ nhất là chó, nghe thấy có một con chó lớn chạy về phía mình, bà lập tức hoảng thần, vội lui hai bước, dưới chân chạm vào ghế dựa, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Nguyệt Nương đúng lúc chạy tới đỡ bà.

“Đại phu nhân, đừng sợ, không có chó, là Nhị di thái thái gạt người thôi.”

Đại phu nhân cầm lấy tay Nguyệt Nương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy tình hình như vậy, Nhị di thái thái sao còn không rõ, nàng ta nhìn Đại phu nhân cười hai tiếng, ánh mắt đảo qua lại, mang theo nha hoàn ma ma xoay người rời khỏi Thanh Âm viện.

“Đại phu nhân, làm sao bây giờ? Nhị di thái thái dường như đã biết gì đó!” Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân, sốt ruột nói.

Đại phu nhân mặt trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bà ôm ngực nói: “Không cần gấp, không cần hoảng, đi gọi Tín Trung cùng Tam di thái thái đến đây, nhanh lên!”

Nguyệt Nương cuống quít gật đầu, đem Đại phu nhân giao cho Lam Sơn. Chờ Nguyệt Nương đi rồi, ma ma cùng bọn nha hoàn cũng bắt được gà, trong đó một ma ma co rúm lại quỳ gối trước mặt Đại phu nhân, dập đầu nói: “Phu nhân thứ tội, đều là nô tài vô dụng, quấy nhiễu phu nhân.”

Lam Sơn đại diện cho Đại phu nhân hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Gà ở phòng bếp sao có thể chạy đến nơi đây?”

Ma ma nói: “Nông dân đưa gà đến không cẩn thận làm hỏng sọt đựng gà, tất cả gà trong đó đều chạy ra ngoài, trong phủ lớn như vậy, gà cũng thật giảo hoạt, nhất thời không thể bắt hết. Những con này là máy con trong số đó, còn vài con đã chạy đến các viện khác! Thỉnh phu nhân thứ tội, thỉnh phu nhân thứ tội!”

Nói xong liên tục dập đầu.

Lam Sơn tức giận đến mặt trắng bệch, chỉ vào bà ta mắng: “Đều là do các ngươi phá hư chuyện!”

“Quên đi, Lam Sơn, đây hẳn là do lão thiên gia an bài, ngươi bảo các nàng lui xuống đi!” Đại phu nhân thở dài một tiếng.

“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Ma ma vội vàng đứng lên, gọi những người khác bắt gà lui xuống.

Chờ những người này đi rồi, mấy người Tam di thái thái cũng tới. Đại phu nhân vẻ mặt bình tĩnh nói với Lam Sơn: “Đỡ ta vào phòng, bảo các nàng cùng vào đó.”

Đêm đó, Trang Tín Ngạn sau khi từ chỗ Đại phu nhân trở về, Hải Phú nói với Tần Thiên, Đại phu nhân gọi nàng qua.

Hải Phú đi theo Tần Thiên ra đến cửa viện, ngay lúc Tần Thiên bước ra cửa, bỗng nhiên nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, làm người phải có lương tâm, ngươi ngẫm lại xem, Đại phu nhân đối với ngươi tốt như vậy, Đại thiếu gia vì cứu ngươi ngay cả an nguy của bản thân cũng không màng. Nô tài như chúng ta, gặp được chủ tử như vậy, chẳng lẽ dù có phải vượt lửa qua sông cũng không nên chối từ sao? Ngươi vậy mà còn dám cãi lại Đại phu nhân!” Hải Phú lòng đầy căm phẫn, hoàn toàn không thể lý giải.

Tần Thiên quay đầu, nhìn hắn nói: “Hải Phú, ngươi thật sự trả lời ta một câu, cho tới nay, chẳng lẽ ta không hề tận tâm hết sức? Chẳng lẽ ta không có một lòng thành tâm đối với bọn họ? Ta bất quá chỉ là muốn chuộc thân, sao lại bảo ta không có lương tâm? Đối với chỉ trích của ngươi, ta không phục.”

“Ngươi…” Hải Phú chỉ vào nàng, bỗng nhiên nói không ra lời, ngay lúc Tần Thiên định xoay người muốn rời đi, phía sau truyền đến thanh âm khóc nức nở của Hải Phú: “Phu nhân mù rồi! Phu nhân mắt không còn nhìn thấy gì nữa!”

“Ngươi nói cái gì?” Tần Thiên kinh hãi vội quay đầu lại.

Hải Phú lau nước mắt: “Phu nhân gan không tốt, ảnh hưởng đến mắt, hiện tại mắt cũng không còn nhìn thấy gì! Thiếu gia vừa mới biết được việc này, trong lòng không biết có bao nhiêu khổ sở. Phu nhân bảo chúng ta không nói với ngươi, nói vị trí gia chủ vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể miễn cưỡng ngươi…”

Tần Thiên nhớ tới vừa rồi lúc Trang Tín Ngạn đi qua bên người mình, sắc mặt xác thực không tốt, hốc mắt cũng có chút đỏ hồng, lại nghĩ tới lúc trước ở trong phòng Đại phu nhân, liền cảm giác được có chút không thích hợp.

Đại phu nhân đã bị mù?

Tần Thiên chỉ cảm thấy một lòng nặng trịch.

“Hiện tại Nhị di thái thái đã biết được việc này, không biết lại bức bách Đại phu nhân như thế nào nữa!” Hải Phú vẻ mặt phẫn nộ mà lo lắng.

“Ta trước đi xem Đại phu nhân.” Tần Thiên xoay người, bước nhanh về phía Thanh Âm viện của Đại phu nhân.

Tại Thanh Âm viện, Nguyệt Nương đang giúp Đại phu nhân tháo trang sức, Đại phu nhân ngồi trước gương đồng, cũng không nhúc nhích.

Sau khi Tần Thiên vào phòng, hướng về phu nhân làm lễ, nhẹ giọng gọi một tiếng “Phu nhân”.

Đại phu nhân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nàng, hai mắt vô thần, không có tiêu cự.

“Phu nhân, ánh mắt của người…” Tần Thiên hốc mắt hơi hơi nóng lên.

Đại phu nhân khoát tay, lắc đầu nói: “Trước không nói tới việc này…” Tiếp theo, bà quay đầu gọi một tiếng, “Nguyệt Nương, đi đem vài thứ kia tới đây.”

Tần Thiên nhìn về phía Nguyệt Nương, đã thấy nàng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sưng đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc. Nguyệt Nương oán trách nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, xoay người từ trong một hộp gỗ lớn khắc hoa văn cúc lê lấy ra một gói giấy bọc một đống giấy tờlớn nhỏ.

Nguyệt Nương đi đến trước mặt Tần Thiên, đem gói giấy đưa cho nàng: “Cầm đi, đây là thứ ngươi muốn.”

Tần Thiên tiếp nhận, mở ra, đã thấy là khế ước bán mình của nàng, cùng với ghi chép về thân thế của nàng. Tần Thiên nhìn mấy thứ này, trong lòng giật mình, “Phu nhân…”

Ngọn đèn trước bàn trang điểm, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt u ám, khiến khuôn mặt tươi cười của Đại phu nhân đang ngồi bên cạnh phá lệ nhu hòa, “Kỳ thật từ trước khi ngươi trở về ta đã chuẩn bị tốt, ta vốn nghĩ đến ngươi sẽ rất cao hứng, nhưng thật không ngời tới ngươi lại không muốn. Quên đi, nhân các hữu chí, không thể nửa điểm miễn cưỡng, ngươi nếu muốn rời đi, ngày mai hãy đi luôn đi. Rời khỏi Trang phủ, Tri phủ Hồ đại nhân đối với ngươi không có ý tốt, tốt nhất ngươi cũng rời khỏi Dương Thành đi.”

“Tần Thiên, ngươi xem phu nhân đối với ngươi thật tốt!” Nguyệt Nương nhịn không được xen mồm, nàng trong mắt rưng rưng, khóc nói: “Hôm nay Nhị di thái thái tới nói Hồ đại nhân muốn xin người, nói chỉ cần đem ngươi giao ra, việc thương lượng trà dẫn sẽ có hi vọng, nhưng cho dù như thế, phu nhân cũng không làm như vậy. Tần Thiên, ngươi sao có thể làm phu nhân thất vọng!”

“Nguyệt Nương, ngươi không cần nói ta tốt đẹp như vậy.” Đại phu nhân tuy trên mặt đang cười, hai mắt lại u buồn, không có nửa phần sáng rọi, “Tần Thiên không muốn làm thiếp, ta nếu đem Tần Thiên tặng, lấy tính tình của nàng không khiến Tri phủ đại nhân tức đến giận sôi lên mới là lạ, đến lúc đó, kết quả lại tính lên đầu ta. Không bằng ta từ chối giải quyết ngay từ đầu, miễn cho trêu chọc phiền toái!”

“Phu nhân…” Tần Thiên thanh âm nghẹn ngào, lệ bất tri bất giác mơ hồ hốc mắt, hai tay gắt gao nắm lấy khế ước bán mình trong tay, lực nắm mạnh khiến cho gói giấy thay đổi hình dạng, lại không biết nên nói cái gì.

“Tần Thiên…” Nguyệt Nương khẽ gọi nàng một tiếng, ánh mắt tha thiết.

Tần Thiên cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của nàng.

Một trọng trách lớn như vậy, cả đời đặt lên vai mình, nàng thật sự không cáng đáng nổi…

Ta hiện tại đã là người tự do … Tần Thiên nắm chặt khế ước bán mình trong tay, ngày mai ta chỉ cần rời khỏi Trang phủ, trời cao đất rộng, ta muốn đi nơi nào cũng được, cuộc sống vô cùng đơn giản, bình thường thản nhiên, mới là điều ta muốn. Chuyện gì ta muốn làm thì ta sẽ làm, Thịnh Thế không phải là trách nhiệm của ta, ta không có nghĩa vụ phải gánh vác mọi thứ, ta không có nghĩa vụ muốn vì Trang phủ mà hi sinh chuyện chung thân cả đời… Đương gia không phải thứ ta muốn, Trang Tín Ngạn cũng không phải người ta yêu …

Tần Thiên gắt gao nắm chặt khế ước, gắt gao, gắt gao nắm lấy, thật giống như đó là tâm trạng nàng đang rục rịch vậy, nếu nàng không gắt gao nắm lấy, sẽ bộc phát ra cảm xúc mà nàng không thể khống chế. Nàng không ngừng trấn an chính mình, không ngừng thuyết phục chính mình.

“Phu nhân, chống đỡ không được cũng đừng nên khổ sở chống đỡ …” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, nhẹ giọng nói, “Phu nhân đã làm rất nhiều rồi, cho dù Trang lão gia dưới cửu tuyền cũng không thể nói phu nhân có nửa điểm không phải. Có đôi khi, nhân lực hữu hạn, mặc kệ dù cố gắng cỡ nào cũng vô pháp đạt tới mục đích thời, vậy thì buông tay đi, đừng khó xử chính mình. Nô tỳ tin tưởng, chấm dứt Trà Hành, mặc kệ là phu nhân hay là Đại thiếu gia, đều sẽ sống tốt.”

Nói xong, Tần Thiên hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, “Phu nhân, xin người bảo trọng, Tần Thiên về sau không thể ở bên cạnh hầu hạ phu nhân nữa …”

Nói xong, Tần Thiên đứng lên, chậm rãi rời khỏi phòng, phía sau truyền đến thanh âm Nguyệt Nương thấp giọng quở trách: “Nha đầu nhẫn tâm, thật sự là nha đầu nhẫn tâm mà…”

Nước mắt rơi xuống, Tần Thiên lau khô nước mắt, đi ra Thanh Âm viện.

Trở lại Thanh Tùng viện, vào phòng Trang Tín Ngạn, đã thấy Đại thiếu gia ngồi ở bên cạnh bàn, ngọn đèn trên bàn chiếu lên khiến bóng dáng hắn như được phủ một tầng kim quang.

Nghĩ tới ngày mai phải rời khỏi Trang phủ, Tần Thiên đi qua, muốn cùng hắn nói lời từ biệt.

“Đại thiếu gia.”

Trang Tín Ngạn cảm giác được nàng đi đến, quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy khế ước bán mình trong tay nàng, hắn kinh ngạc nhìn một hồi, sau đó viết xuống giấy, “Ngươi phải đi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.