Thịnh Thế Trà Hương

Chương 106: Quay lại




Từ trước đến nay Tạ Đình Quân từng tiếp xúc với nhiều nữ tử, tuy rằng cũng có sĩ diện, nhưng bất quá cũng chỉ là giả đò mà thôi, nhưng như Tần Thiên lúc này, không hề nhìn hắn, lộ ra mặt lạnh đối với hắn, vẫn là lần đầu tiên. Tạ Đình Quân tâm tính công tử, làm sao chịu được bộ dạng này, hắn nhìn bóng dáng Tần Thiên thẳng tắp nghĩ thầm, ngươi cho rằng bản thân có vài phần nhan sắc thì có thể làm kiêu được hay sao?

Lập tức cười lạnh một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa lướt qua bên người nàng, không mất bao lâu đã bỏ nàng rất xa.

Để ngươi tự đi bộ trở về, nhìn xem ngươi có bao nhiêu sức lực!

Tần Thiên nhìn bóng dáng Tạ Đình Quân đi xa, thở dài nhẹ nhõm, nếu để hắn đưa nàng trở về như lúc nãy, Trang Tín Ngạn nhìn thấy, lại không biết sẽ nghĩ như thế nào. Đừng để trước khi chuộc thân lại xảy ra chuyện gì, ví dụ như không trung trinh gì đó, còn có thể liên quan đến tính mạng a!

Bên này, Tạ Đình Quân nổi giận đùng đùng giục ngựa chạy trước, đi đến một ngã ba, mơ hồ nghe thấy có thanh âm xe ngựa tiến đến, trong đó có một người la lê: “Tần Thiên, Tần Thiên!”

Tạ Đình Quân nhận ra thanh âm của Hải Phú, trong lòng vừa động, vội vàng cưỡi ngựa đến nấp vào một chỗ, không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Trang Tín Ngạn đi về phía này. Hải Phú một bên điều khiển xe ngựa một bên la gọi tên Tần Thiên.

Tạ Đình Quân mắt lạnh nhìn xe ngựa, nghĩ rằng, cứ như vậy, không lâu nữa, bọn họ sẽ tìm được Tần Thiên, một hồi trù tính của mình sẽ không thể đạt được mục đích.

Lập tức, hắn lặng lẽ quay đầu ngựa lại, theo một đường nhỏ khác chạy về phía Tần Thiên.

Bên này, Tần Thiên vừa đi, một bên nhìn cảnh vật bốn phía, cố gắng phân biệt phương hướng. Bên tai bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa, vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Đình Quân cùng với hắc mã đang quay lại. Tần Thiên trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, theo bản năng xoay người bỏ chạy, nhưng hai chân làm sao bằng được bốn chân, chỉ chốc lát sau đã bị Tạ Đình Quân đuổi theo. Tạ Đình Quân xoay người, ôm ngang người nàng, lại đặt nàng ngồi vào trước người hắn.

“Tạ công tử, người làm cái gì vậy?” Tần Thiên một tay nắm lấy vạt áo của hắn, một tay nắm lấy bờm ngựa, miễn cưỡng duy trì thăng bằng.

Tạ Đình Quân mặt lộ vẻ lạnh lùng, cũng không trả lời nàng, phóng ngựa nhảy lên một gò đất, vọt vào rừng cây, cấp tốc hướng về một phương hướng khác chạy đi, mà Tần Thiên cũng bởi vì ngựa vừa nhảy lên, không tự chủ được lại ôm lấy thắt lưng hắn.

“Tạ công tử, người nhanh thả ta xuống, ta tốt xấu cũng là người của Trang phủ, người muốn làm cái gì vậy?” Tần Thiên gấp đến mức kêu to.

Tạ Đình Quân bởi vì Trang Tín Ngạn đang đuổi tới nên muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ ra roi thúc ngựa, cũng không để ý tới Tần Thiên.

Ngựa chạy tốc độ quá nhanh, một đường xóc nảy, Tần Thiên căn bản không thể buông tay, tuy rằng biết không thích hợp, nhưng liên quan đến tính mạng của bản thân, cấp bậc lễ nghĩa đều vứt sang một bên. Nàng đang ngồi nghiêng, ngựa lại chạy nhanh như vậy, nếu không ôm hắn chắc chẳng còn ngồi được trên lưng ngựa, ngã xuống gãy xương, cũng không phải là kết quả mà nàng muốn.

Nàng nắm chặt thắt lưng hắn, nhắm mắt lại, bên tai tiếng gió gào thét, thổi loạn tóc tai của nàng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tốc độ mới dần dần chậm lại.

“Tạ công tử, thả ta xuống.” Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Tạ Đình Quân hừ hừ cười, đơn giản nói: “Không thế, nếu ngươi có bản lĩnh giống như vừa rồi vậy nhảy xuống đi.” Khi nói chuyện lại điều khiển ngựa chạy nhanh hơn.

Tần Thiên khó thở: “Tạ công tử, nếu như bị người khác thấy được… Ngươi không phải hại ta sao? Ngươi là kẻ tư bản, ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, muốn sống cũng sống không nổi a!”

Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng nói: “Ta sợ ngươi chỉ là nữ tử một mình đi đường nhỡ có chuyện không may, hảo tâm đưa ngươi trở về, ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi sao? Hơn nữa ngươi không thấy ta đang đi đường nhỏ hay sao? Ngươi yên tâm, sẽ không có ai nhìn thấy!” Lại nói: “Ta biết ngươi lo lắng điều gì, ta sẽ thả ngươi xuống trước khi về tới nhà, như vậy, thiếu gia nhà ngươi sẽ không thấy, cũng sẽ không trách cứ ngươi!”

Tuy rằng hắn nói rất êm tai, nhưng Tần Thiên nhớ tới chuyện ở hội chợ vừa rồi làm sao có thể tin tưởng hắn, có điều nhất thời cũng không thể phản kháng, lập tức ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.

“Ta biết ngươi đang trách ta, chuyện trước đó ta cũng hơi quá đáng.” Tạ Đình Quân bỗng nhiên thanh âm mềm mại. Tần Thiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang xin lỗi sao?

Tạ Đình Quân cúi đầu nhìn nàng mỉm cười.

Ánh mặt trời chiếu vào qua kẽ hở trong rừng cây, chiếu lên thân người hắn lốm đốm sáng, bọn họ chuyển động, đốm sáng trên người hắn cũng di động lưu chuyển, hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, quang ảnh lộ ra một chút ôn nhu.

“Còn nhớ rõ hôm Trung thu ta đã nói những gì với ngươi không?”

Tần Thiên rũ mắt xuống không lên tiếng.

Hắn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết vì sao ta cố tình mặt dày mà tìm đến tận đây?”

Tần Thiên vẫn như cũ không lên tiếng.

Tạ Đình Quân dường như có chút nóng nảy, “Ngươi sao không nói gì vậy?”

Tần Thiên lúc này mới nâng mắt, nhìn hắn: “Tạ công tử tò mò rồi, với thân phận của ta, lại trong tình hình hiện tại, ngươi nói với ta những lời này đã là không nên, người còn có thể trông chờ ta sẽ nói ra điều gì? Ngươi muốn nghe, ta nhất định sẽ không nói, mà nếu ta nói ra, ngươi nghe xong chỉ sợ sẽ mất hứng, vẫn không nên nói gì thì hơn.”

Tạ Đình Quân giật mình, lúc trước chỉ cần hắn cười như vậy, dùng vẻ mặt, giọng điệu như thế này nói chuyện với nữ tử, có người nào không động tâm? Nàng sao lại có phản ứng này?

Nàng đối với kẻ câm điếc kia sẽ không như vậy, chẳng lẽ bản thân còn không bằng một kẻ câm điếc hay sao?

Tạ Đình Quân tất nhiên sẽ không thừa nhận điểm này.

Tần Thiên biết những lời này nhất thời sẽ không lay chuyển được hắn, liền thử cùng hắn thương lượng: “Tạ công tử, vậy ngươi để ta thay đổi tư thế ngồi được không. Ngồi như thế này rất khó chịu.”

Tạ Đình Quân cười: “Ngươi mặc kiểu váy dài này, ngươi còn muốn ngồi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn vén váy lên?”

Tần Thiên nhìn thoáng qua váy dài trên người, không nói gì, đây là sự thật a.

“Tạ công tử cũng là người có uy tín danh dự, vậy mà lại dây dưa với thị thiếp của người khác, ngươi không sợ có người đàm tiếu, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi hay sao?” Tần Thiên lại nói.

“Ai bảo ta gặp được ngươi?” Tạ Đình Quân ở bên tai nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vì gặp được ngươi, liều mạng khiến thanh danh bị hao tổn ta cũng không sợ.”

Tần Thiên nhịn không được nở nụ cười: “Tạ công tử, những lời này ngươi đã nói qua với bao nhiêu người rồi, nói năng rất có thứ tự nha.” Thật buồn nôn, quả thực giống như nam nhân vật chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao a.

Tạ Đình Quân lại giật mình, nha đầu kia phản ứng sao lại hoàn toàn khác với những người khác như vậy?

Tần Thiên bỗng nhiên dừng cười, nhẹ giọng nói: “Tạ công tử, đi tìm người khác mà vui đùa đi. Ngươi nói ta vì sao phải đến với ngươi chứ? Có cái gì ngươi có thể cho ta, mà công tử nhà ta không thể cho ta? Ta tất yếu gì phải mạo hiểm sinh mệnh mà đến với ngươi?”

“Ta có thể bảo hộ ngươi, công tử nhà ngươi có thể sao?” Tạ Đình Quân ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Sự việc vừa rồi tuy rằng là ta không phải, nhưng ngươi nhìn thấy phản ứng của công tử nhà ngươi rồi chứ, kia cũng không phải do ta tạo ra a. Thời điểm mỗi khi ngươi có chuyện, đều không thể thấy bóng dáng của hắn? Mặc cho ngươi kêu rách cổ họng, mặc cho ngươi kinh hoàng sợ hãi, nhưng hắn cũng không biết. Đương nhiên, cho dù biết, cũng không làm gì được. Bản thân hắn chỉ là một người yếu ớt cần có người khác phải bảo vệ thì có năng lực gì bảo hộ được người khác đây? Tần Thiên, ta so với hắn mạnh mẽ hơn, ta có thể bảo vệ ngươi, bất luận ngươi có nguy hiểm gì, ta đều có thể che chở ngươi.”

Tần Thiên lắc đầu: “Ngươi mặc dù có thân thể cường tráng, nhưng ngươi phải bảo vệ không phải chỉ có một mình ta. Người ngươi phải bảo vệ rất nhiều, ta cũng không phải người quan trọng gì!”

“Chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi chỉ biết bảo hộ một mình ngươi?” Tạ Đình Quân cười lạnh.

Đúng vậy, sẽ không, cho nên ta tình nguyện tìm một người chẳng cần phải cường tráng, nhưng có thể toàn tâm toàn ý che chở ta.

Tần Thiên hơi hơi cười, lại không lên tiếng.

Bên kia, Hải Phú vội vàng điều khiến xe đến các nơi phụ cận tìm tòi, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Tần Thiên, hắn ngừng lại xuống xe ngựa, vén màn xe nói với Trang Tín Ngạn ngồi phía trong: “Thiếu gia, đã tìm lâu như vậy, cũng không tìm thấy, ta nghĩ nhất định Tạ công tử đã đưa Tần Thiên trở về rồi, hay chúng ta trở về chờ xem.”

Trang Tín Ngạn nhảy ra xe ngựa, lo lắng nhìn chung quanh, qua một lúc lâu, đến tận khi hắn không thể không thừa nhận nơi này không có bóng dáng của Tần Thiên mới gật gật đầu.

Hắn lên xe ngựa, Hải Phú điều khiển xe ngựa quay trở về.

***

Trong rừng cây.

Tạ Đình Quân cùng Tần Thiên cũng không biết đã vòng vo trong rừng cây bao lâu, thủy chung cũng chưa ra khỏi chỗ này.

Bỗng nhiên Tần Thiên chỉ vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh kêu lên: “Tạ công tử, ta nhận ra gốc cây này, vừa rồi chúng ta đã tới nơi này, có phải chúng ta đã đi vòng quanh không?”

Tạ Đình Quân thầm khen Tần Thiên tâm tư mẫn tiệp, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn chung quanh, “Phải không, nghe ngươi nói như vậy, ta cũng nhận thấy dường như đã đi qua nơi này.”

“Ngươi cũng nhận ra?” Tần Thiên nóng nảy, “Tạ công tử, chẳng lẽ ngươi không biết đường ở đây? Ngươi không phải nói đi theo đường mòn sao?”

“Xuyên qua rừng cây chính là đường mòn.” Tạ Đình Quân cười cười, “Ta nào biết rừng cây này lại lớn như vậy.”

Hắn điều khiển ngựa chạy chầm chậm, vừa đi vừa nhìn, “Ngươi đừng vội, ta cuối cùng sẽ tìm được đường đi ra ngoài.”

Lúc này, ngựa bỗng nhiên bước hụt, thân ngựa lắc lư. Tần Thiên thân mình mất thăng bằng thiếu chút nữa bị ngã xuống, tình thế cấp bách lại ôm chặt thắt lưng của hắn.

Vừa rồi tâm tư suy nghĩ nhiều, Tạ Đình Quân không để ý, lúc này tâm tình đang buông lỏng, hắn mới chú ý tới thân thể Tần Thiên vô cùng mềm mại, dán vào thân mình hắn giống như không xương vậy. Mũi ngửi thấy một mùi hương tự nhiên, thản nhiên, tươi mát, không giống với hương liệu son phấn. Tâm của hắn bỗng nhiên không chịu khống chế mà nhảy nhót.

Hắn kìm lòng không được vòng hai tay, buộc chặt ôm ấp, cúi đầu xuống, đem nàng cẩn thận ôm vào lòng mình. Hắn ngửi thấy người nàng tỏa ra mùi thơm ngát, hít vào thật sâu, một lần lại một lần, dường như vĩnh viễn cũng không đủ.

Tần Thiên cảm giác được hắn dị thường, trong lòng rùng mình, liền muốn đẩy hắn ra, Tạ Đình Quân phát hiện, cố ý điều khiển thân ngựa lắc lư, Tần Thiên theo bản năng lại nắm chặt thắt lưng của hắn.

“Ngươi đang cố ý có phải hay không?” Tần Thiên cắn răng.

“Trời đất chứng giám, trong rừng đường không dễ đi, ngươi không thấy sao?” Tạ Đình Quân hừ hừ buồn cười, trong ngực chấn động từng hồi, cơ hồ chấn đắc khiến mặt nàng run lên.

Hắn cúi đầu xuống, dùng cằm vuốt ve đầu nàng, tóc dài của hắn rơi xuống dưới, chạm vào mặt nàng, sợ tóc thô cứng chọc vào mặt nàng có chút đau.

Thời điểm nàng muốn đẩy hắn ra, hắn lại gian lận, khiến nàng không thể không ngồi yên trong lòng hắn.

Tần Thiên tức giận vô cùng, nhưng cũng không dám ở thời điểm ngựa đang chạy mà nhảy xuống. Nàng làm sao không biết hắn cố ý, nàng dùng móng tay cấu vào thắt lưng hắn, nhưng lưng hắn cơ bắp cứng rắn như đồng thiết, cấu bao nhiêu cũng không được. Nàng lại nắm tóc hắn, sống chết kéo, hắn cũng tùy ý nàng, hừ cũng không hừ một tiếng, coi như nàng chỉ là một đứa nhỏ đang nghịch ngợm gây sự, trong lòng lại cảm thấy thật khoái trá, nhịn không được bật cười, trong ngực tiếng vang không ngừng, giống như tiếng gió gào thét thổi qua khe núi.

Tạ Đình Quân ước lượng thời điểm Trang Tín Ngạn hẳn đã về nhà, lúc này mới ruổi ngựa đi ra rừng cây, ra roi thúc ngựa hướng về phía thôn trang nơi bọn họ trú ngụ mà phóng tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.