Thịnh Thế Trà Hương

Chương 1-2




Tiểu Đào là tên của thân thể này, thời điểm nàng vừa xuyên qua, Tiểu Đào đang phát sốt.

Tiểu Mai hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng  A Quế liếc mắt một cái, đè thấp thanh âm nói: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là gả cho nô tài, chỉ biết bắt nạt người khác”. Nói xong, quay đầu trừng mắt Tần Thiên: “Tiểu Đào, ngươi yếu đuối quá, các nàng chính là bắt nạt chúng ta vừa vào phủ, nếu chúng ta cứ chịu đựng không nói ra, về sau sống cũng không xong”.

Tần Thiên nhìn nàng: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

Tiểu Mai giật mình, có thể làm được gì? Có ai lại vì nô tài hạ đẳng đi phân rõ phải trái đâu?

Các nàng chính là thô sử nha đầu mặc cho ai sai bảo, mặc cho ai cũng có thể đá cho một cái.

“Tẩy thật nhanh lên, còn có thể có cơm ăn, nếu cùng nàng khắc khẩu, chậm trễ giờ không nói, chỉ sợ đến cuối cùng chúng ta còn chịu thiệt”. Tần Thiên một bên giặt quần áo, một bên nhẹ giọng nói.

Có câu nói như thế này, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Còn có, lui từng bước trời cao biển rộng.

“Chờ nàng thành thân, sẽ không ở lại chỗ này, sẽ có người mới vào làm cho chúng ta bắt nạt”. Tần Thiên nhìn Tiểu Mai cười cười.

Tiểu Mai cũng nhịn không được bật cười: “Người lúc nào cũng suy nghĩ lạc quan, cả ngày vui tươi hớn hở”.

Tần Thiên hé miệng cười.

Vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, tự nhiên ai cũng muốn chọn lựa vui vẻ, nhưng như thế nào mới có thể làm cho bản thân mình vui vẻ, điều này rất trọng yếu.

“Nếu có cơ hội có thể nhìn thấy chủ tử thì tốt rồi ….” Tiểu Mai thở dài: “Này suốt ngày giặt quần áo, khi nào mới có thể khá lên a”

Tần Thiên cũng thở dài, đây cũng là tâm sự lòng nàng.

Các nàng đều là nha hoàn bán mình, vận mệnh đều bị nắm giữ trong tay chủ nhân, chẳng lẽ cũng giống như A Quế, giặt tẩy quần áo đến một độ tuổi nhất định, bị chủ tử tùy tay sắp đặt gả cho người khác.

Thân là nữ nhân xuyên qua, nàng không nghĩ tới danh chấn thiên hạ, mây mưa thất thường, nhưng mà cũng không thể như vậy quá uất ức đi…

Tối thiểu, không thể để bị đối đãi giống như gia súc. Ít nhất nàng cũng muốn sống như một người bình thường, có tôn nghiêm, có tự do.

Đương nhiên, việc này phải chậm rãi từ từ, vội cũng không được.

Lúc này, có người từ ngoài cửa đi vào: “Tống ma ma có ở đó không?”

Trong viện nha đầu theo tiếng nhìn lại, đã thấy một nha hoàn dáng người đầy đặn tầm mười tám, mười chín tuổi hỏi nữ tử đang đứng giặt quần áo ở đại môn.

“Là Linh Nhi cô nương bên người Lý di nương nương”. Tiểu Mai ở bên tai Tần Thiên nhẹ giọng nói. “Ngươi xem quần áo nàng mặc, trên cổ đeo vòng vàng…”

Tiểu Mai cực kỳ hâm mộ không thôi.

Khi đó, ánh mắt Tần Thiên lại nhìn đến trên tay nàng, tay nàng đang cầm một đống quần áo, kiện kiện mới tinh, xếp đặt ngăn nắp, vừa thấy liền biết là quần áo chủ tử.

Tần Thiên nhíu mày.

Các nàng giặt tẩy quần áo là của các nha hoàn có thể diện trong phủ, về phần chủ tử gì đó, các nàng là nhìn không tới, bởi vì chủ tử gì đó quá quý báu, sợ nếu hạ nhân không có kiến thức sẽ tẩy hỏng quần áo, do đó quần áo đều do nha hoàn bên người tẩy trừ sửa sang lại.

Vậy nàng ta cầm quần áo này tới đây làm gì?

Đang nghĩ tới, một phụ nhân thân mình ục ịch, áo mặc màu thiên thanh đi ra từ phòng đối diện, nhìn thấy Linh Nhi cô nương lập tức vẻ mặt tươi cười đi qua, nịnh nọt nói: “Cơn gió nào thổi Linh Nhi cô nương tới đây vậy, có chuyện gì chỉ cần gọi người truyền một tiếng, lão bà ta sẽ tự mình đi qua, nào dám nhọc Linh nhi cô nương”.

Tần Thiên thấy Tống ma ma vẫn ở trong sân, thầm tự nhủ có chút may mắn vừa rồi không có đem sự tình nháo lên, chuyện vừa rồi, Tống ma ma hiển nhiên xem ở trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.

Nàng nhìn Tiểu Mai liếc mắt một cái, thấy nàng vẫn đang mải mê nhìn phục sức của Linh Nhi cô nương, hiển nhiên không chú ý tới điểm này.

Hai người vào nhà hàn huyên một hồi liền đi ra, nàng nghe được Tống ma ma cười nói: “Cô nương yên tâm, ta nhất định đốc thúc bọn nha đầu đem quần áo giặt tẩy sạch sẽ”.

“Vậy phiền toái ma ma”. Linh Nhi nói xong, xoay người rời đi.

Tống ma ma nhìn bóng dáng Linh Nhi cô nương, lại nhìn quần áo trên tay, nhẹ nhàng cười, xoay người đi đến bên cạnh Tiểu Mai và Tần Thiên, nhìn bên cạnh hai người quần áo chồng chất như núi, nhíu máy, quay đầu hướng nhóm A Quế các nàng cả giận nói: “A Quế, A Phúc, các ngươi không phải lại bắt nạt người mới rồi chứ, đem đống quần áo này đi tẩy đi”.

A Quế không nghĩ tới mẹ chồng tương lai trước mặt mọi người không cho nàng chút mặt mũi nào, mặt đỏ lên, rầu rĩ đi tới đem quần áo vừa mới quăng đi ôm trở về. Tiểu Mai trừng mắt, đắc ý nhìn nàng.

Tần Thiên lại cảnh giác nhìn Tống ma ma.

Chờ A Quế sau khi đi qua, Tống ma ma cầm trong tay quần áo Linh Nhi cô nương vừa đưa tới  giao cho Tiểu Mai và Tần Thiên hai người: “Đây chính là quần áo của Lý di nương, nếu giặt sạch sẽ có thưởng”.

Nhìn quần áo hoa lệ trước mặt, ánh mắt Tiểu Mai sáng lên.

A Quế ở đối diện không phục, reo lên: “Mẹ như thế nào không cho chúng con tẩy quần áo của di nương?”

Có thể giúp Lý di nương giặt quần áo, chính là một loại vinh quang. Ở nhà chính, Lý di nương và phu nhân cũng không có gì khác biệt.

Tống ma ma quay đầu hừ nói: “Ngươi chân tay thô vụng, sẽ đem quần áo Lý di nương tẩy hỏng mất”. Bà đi qua, lại nói: “Các ngươi theo ta lại đây, ta có việc khác cho các ngươi làm”.

Tống ma ma đem A Quế, A Phúc theo sau, trong viện chỉ còn Tiểu Mai và Tần Thiên.

Tiểu Mai cầm lấy kiện quần áo, đó là một bộ sam y sắc hồng phấn, mặt trên dùng các loại sợi tơ thêu tranh hoa điểu đồ án, tinh mỹ hoa lệ, phi thường xinh đẹp.

Tiểu Mai tay run nhè nhẹ: “Ta mà được mặc quần áo đẹp như thế này, có chết cũng nhắm mắt”.

Không kịp cảm thán, bên cạnh Tần Thiên lại đoạt ngay quần áo trong tay Tiểu Mai: “Đợi chút”.

Tiêu Mai kinh ngạc hỏi: “Tiểu Đào, ngươi làm gì vậy?”

Tần Thiên cẩn thận kiểm tra quần áo trên tay, kiểm tra xong một kiện, lại kiểm tra một kiện khác.

“Tiểu Đào, ngươi muốn làm cái gì vậy?” Tiểu Mai có chút tức giận “Ngươi định một mình giặt tẩy quần áo Lý di nương, một mình độc chiếm tiền thưởng sao?”

Tần Thiên xem trong kiện quần áo màu xanh da trời, công thêu cực kỳ tinh mỹ, lấy ra trường bào mới nhất đưa tới trước mặt Tiểu Mai, thanh âm có chút khẽ run: “Tiểu Mai, ngươi xem chỗ này …”

Tiểu Mai cúi đầu liền thấy trên mặt trước của trường bào có một lỗ thủng to bằng ngón tay cái, trong lòng cả kinh, lúc này đứng lên kêu: “Quần áo, quần áo bị phá hỏng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.