Thịnh Thế Tiểu Thư

Chương 14: Kiều Ly tha thứ




Thư phòng.

“Hàn Thư, anh cảm thấy tôi làm vậy là sai sao?” Giọng điệu thiếu niên có phần lạnh lùng, lúc này cậu vẫn đang cắm cúi viết gì đó, một bộ dạng vô cùng nghiêm túc khi làm việc, nếu không phải trong phòng chỉ có hai người bọn họ Hàn Thư cũng nghĩ rằng hắn không phải là người đã lên tiếng, dù sao Thịnh Mộ Triều thích nhất là yên tĩnh, khi làm việc cũng vậy, nếu không có việc gì cũng không cần mở miệng.

“Thiếu gia làm vậy cũng là muốn tốt cho tiểu thư.” Cuộc đối thoại lúc nãy của anh em Thịnh gia Hàn Thư cũng có nghe thấy, hắn cũng giống quản gia và Hà mẫu, chịu trách nhiệm chăm sóc bảo vệ hai anh em Thịnh gia, bất quá công việc của hắn so với hai người họ thì có chút bất đồng, hắn là người cha Thịnh đưa cho Thịnh Mộ Triều để giúp đỡ Thịnh Mộ Triều trong công việc, mà Thịnh Hàm hắn bất quá chỉ là phụ trách làm tài xế cho cô bé, cuộc sống của cô hắn không có phụ trách.

Hàn Thư không nói Thịnh Mộ Triều làm sai, Thịnh gia có tiền có thế, kẻ thù bên ngoài không ít, Thịnh Hàm lại là công chúa duy nhất của Thịnh gia, cha mẹ Thịnh sủng ái cô bé thế nào ai nấy điều biết, mọi người bên ngoài đều biết Thịnh gia có hòn ngọc quý, cho nên người muốn tiếp cận Thịnh Hàm không ít, Thịnh Mộ Triều điều tra nhà họ Kiều chỉ muốn đảm bảo an toàn cho cô bé, hắn cũng không thể nói Thịnh Mộ Triều làm như vậy là sai, nhưng mà lời nói của Thịnh Hàm cũng không phải không đúng. Hắn đã gặp qua Kiều Ly, cô bé này có vẻ rất ngại ngùng khi tiếp xúc với người khác nhưng qua vài câu nói cũng cho thấy cô là một đứa bé hiểu chuyện, cũng không phải loại người tâm cơ mà Thịnh Mộ Triều nghĩ. Đừng nhìn Hàn Thư tuổi còn trẻ mà lầm, hắn ra xã hội sớm cho nên lòng người sâu cạn thế nào hắn đều biết rõ, lão hồ ly hắn chưa chắc đã nhìn ra nhưng cô bé mới tám tuổi như Kiều Ly tuyệt đối không biết cách che giấu, hắn có thể khẳng định cô là tiểu bạch thỏ, có lẽ cô mơ hồ đoán được gia đình họ Thịnh làm gì nhưng qua lời Thịnh Hàm cô lại không hỏi, thậm chí không hề nhắc đến điều này cho thấy cô đến gần Thịnh Hàm không phải vì Thịnh gia mà là thật sự muốn kết bạn với Thịnh Hàm.

Thịnh Hàm tuổi còn nhỏ nhưng cũng không phải thật sự ngu xuẩn, những đứa trẻ lớn lên trong hào môn đều biết cách để bảo vệ mình, bản thân Thịnh Hàm cũng rõ ràng nguyên nhân Kiều Ly kết bạn với cô cho nên đối với sự phản đối của Thịnh Mộ Triều, thậm chí là Thịnh gia mới sống chết không nghe theo, chỉ là ngày hôm nay cô vô tình nói ra những lời không nên nói, khiến Thịnh Mộ Triều tức giận, nếu không phải cô là em gái Thịnh Mộ Triều yêu thương nhất thì có lẽ kết cục không đơn giản chỉ là Thịnh Mộ Triều tức giận bỏ đi.

“Cho nên anh cảm thấy tôi làm sai?” Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt lập lòe sáng tối không rõ, hắn đối với câu trả lời của Hàn Thư rõ ràng không mấy hài lòng.

Đúng là đúng, sai là sai, nào có đạo lí hắn đúng, Thịnh Hàm cũng không sai?!

Hàn Thư lắc đầu: “Thiếu gia muốn bảo vệ tiểu thư, không sai nhưng tiểu thư cũng chỉ muốn bảo vệ bạn bè của mình mà thôi.” Hắn thừa nhận trên đời này có rất nhiều người xấu nhưng không phải ai cũng xấu, một trăm người xấu cũng có một người tốt, hắn không nói Kiều Ly là người tốt, bởi vì còn quá sớm để kết luận điều này, thế nhưng hắn có thể khẳng định, ít nhất là hiện tại Kiều Ly kết bạn với Thịnh Hàm không phải bởi vì mục đích khác mà chỉ đơn thuần xem Thịnh Hàm là bạn.

Thịnh Mộ Triều nghe vậy chỉ cười lạnh, không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng, hai chữ “bạn bè” này thực dụng thế nào, khi mình còn tốt bạn bè vây quanh ủng hộ, khi mình gặp nạn họ đều khư khư giữ mình, đạo lí này hắn sớm đã thấu hiểu, chỉ có những đứa trẻ ngu ngốc như Thịnh Hàm mới tin vào tình bạn mà thôi.

“Thiếu gia, tiểu thư tuổi còn nhỏ, nói chuyện không có suy nghĩ, vô tình chọc thiếu gia tức giận, thiếu gia đại nhân đại lượng không cần tính toán với tiểu thư.” Hắn biết mặc dù ngoài mặt Thịnh Mộ Triều tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng nhất định là rất để ý, hắn không sợ Thịnh Mộ Triều tức giận với Thịnh Hàm, chỉ sợ Thịnh Mộ Triều giận chó đánh mèo lên đầu người khác mà thôi.

Thịnh Mộ Triều từ khi sinh ra đã nằm ở vạch đích, người thừa kế của Thịnh gia, có gia thế ngất trời, lớn lên tuấn mỹ, thành tích lại tốt, trong mắt mọi người chính là nhân sinh người thắng nhưng chỉ có Hàn Thư biết, Thịnh Mộ Triều sở dĩ có ngày hôm nay cũng là do bản thân vất vả cực khổ mới có được. Một đám người ở dưới đỉnh nhân sinh lúc nào cũng hâm mộ một số người từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh nhân sinh, họ không biết rằng sinh ra ở vị trí càng cao thì càng dễ dàng bị đạp ngã, bởi vì từ nhỏ đã đứng trên đỉnh cao cho nên phải không ngừng nỗ lực phấn đấu để tiến lên, cố gắng của bọn họ so với người khác nhiều hơn gấp trăm ngàn lần, Thịnh Mộ Triều là người thừa kế của Thịnh gia, nếu hắn không cố gắng thì sau này tiếp quản Thịnh gia, khiến Thịnh gia không thể phát triển thì mọi người sẽ nhìn hắn với ánh mắt thế nào?

Chỉ sợ khi đó hắn không còn là nhân sinh người thắng trong mắt mọi người nữa.

Thế lực Thịnh gia không chỉ có ở S thị nhưng S thị chính là trụ cột của Thịnh gia, vốn dĩ Thịnh gia ở S thị đã rất lớn mạnh, không cần phải mở thêm thế lực ở thành phố nào nữa thế nhưng cha mẹ Thịnh vẫn không ngừng mở rộng sản nghiệp Thịnh gia, quanh năm chạy Bắc chạy Nam, rất ít dành chút thời gian cho con cái, bất quá họ không phải làm vậy là để kiếm tiền. Kiếm tiền quan trọng nhưng gia đình lại càng quan trọng hơn, đặc biệt đối với cha mẹ, con cái luôn là nỗi lo lớn nhất, đó là lý do cha mẹ Thịnh quanh năm không có ở nhà, sở dĩ cha mẹ Thịnh làm vậy là muốn trải đường cho anh em Thịnh gia. Mấy năm trước Thịnh gia từng gặp kiếp nạn lớn khiến cổ phiếu Thịnh gia tụt dốc không phanh, nghiêm trọng đến mức khiến Thịnh gia suýt nữa phá sản, thời gian đó Thịnh Hàm chỉ vừa mới sinh ra không lâu, Thịnh Mộ Triều vẫn còn nhỏ tuổi, bởi vì bận rộn chuyện công ty mà Thịnh Hàm cũng là do Thịnh Mộ Triều chăm sóc mà lớn, cho nên đối với Thịnh Mộ Triều, cô em gái này chính là bảo bối của hắn.

Thịnh gia gặp nạn, một đám bằng hữu thế giao trước kia vỗ ngực xưng huynh gọi đệ hiện tại lại không có tin tức, Thịnh Mộ Triều khi đó tuy còn nhỏ nhưng cũng nhận thức được kẻ tốt người xấu, một đám người đẩy cửa Thịnh gia ra đòi nợ thì Hàn Thư cũng có mặt, hắn lớn hơn Thịnh Mộ Triều năm tuổi, khi đó hắn đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, không nói Thịnh Mộ Triều mà cả hắn, cả đời cũng không bao giờ quên những lời nói cay nghiệt cùng gương mặt xấu xí của đám người đó, mà Thịnh Mộ Triều lại càng không thể quên. Lúc Thịnh gia phát triển thì bọn họ kẻ ủng người hô, lúc Thịnh gia gặp nạn lại nhanh chóng phủi sạch quan hệ, Hàn Thư ở Thịnh gia từ nhỏ, được nuôi dưỡng với danh nghĩa của cha Thịnh, có thể nói hắn là con nuôi của Thịnh gia, thế nhưng hắn tự biết thân biết phận, sở dĩ cha Thịnh nuôi dưỡng hắn cũng chỉ là muốn hắn bảo vệ cho Thịnh Mộ Triều, giúp đỡ Thịnh Mộ Triều, nguyên nhân vì từ nhỏ đã ở bên cạnh cha Thịnh, được cha Thịnh dạy dỗ không hề thua kém Thịnh Mộ Triều, hắn cùng một nhà Thịnh gia cùng trải qua những thời khắc gian nan nhất trong cuộc sống, Thịnh Mộ Triều xem hắn cũng giống như người trong nhà, chỉ là thằng nhóc này ngoài lạnh trong nóng, không biết biểu hiện cảm xúc của mình mà thôi.

Sau khi Thịnh gia khôi phục trở lại, cha mẹ Thịnh cũng không ngừng cố gắng mà mở rộng thế lực của Thịnh gia, để phòng trường hợp nếu có ngày Thịnh gia gặp nạn, bọn họ vẫn còn sản nghiệp ở nơi khác để tiếp tục phát triển, Thịnh Mộ Triều cũng biết điều này cho nên mười tuổi năm đó hắn đã học cách tiếp quản Thịnh gia. Người sống trong giới thượng lưu hiểu rõ đạo nghĩa phong thủy luân lưu chuyển, cũng chính vì đã sống qua thời khắc đó cho nên Thịnh Mộ Triều đối với việc kết giao với các đại gia tộc lớn không có hứng thú, hắn chán ghét nhìn gương mặt giả dối của đám người đó, giống như lời Thịnh Hàm nói, hắn không có một người bạn.

Trong mắt Thịnh Mộ Triều Thịnh Hàm là tiểu công chúa, cô xứng đáng có được những thứ tốt nhất trên đời, hắn dĩ ngăn cấm cô kết bạn cũng chỉ vì không muốn cô bị người khác làm tổn thương, bởi vì thân phận địa vị của cô mà những người xung quanh luôn muốn tìm cách tiếp cận cô, bất quá Thịnh Mộ Triều nên hiểu không phải ai cũng là người xấu, không phải ai cũng sống vì lợi ích, Thịnh Hàm tuy còn nhỏ đã hiểu rõ đạo lí này, mà Thịnh Mộ Triều bởi vì không hiểu được cho nên hai anh em họ luôn bất đồng quan điểm.

“Anh cảm thấy tôi là người thế nào?”

“Thiếu gia làm người rất quyết đoán, chưa bao giờ làm cho gia chủ phải thất vọng, làm tôi phải lo lắng.” Thịnh Mộ Triều đúng là có năng lực, mười ba tuổi đã học cách tiếp quản gia nghiệp, trách nhiệm đè nặng lên đầu nhưng cũng chưa từng thấy hắn kiêu căng ngạo mạn, tựa hồ dựa vào cá tính này của hắn thì sinh ra đã là lãnh đạo.

“Tôi không nói anh nhận xét năng lực làm việc của tôi, tôi hỏi anh cảm thấy tôi là người thế nào?” Thịnh Mộ Triều trầm giọng.

“Thiếu gia... làm người có chút cực đoan, thiếu gia vẫn nên buông lỏng bản thân một chút, dù sao cậu cũng còn là một đứa trẻ, nếu không sau này cậu không những làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương chính mình.”

Tổn thương chính mình?

Không tổn thương người khác mới chính là tổn thương chính mình!

Buổi tối hôm nay Thịnh gia đặc biệt náo nhiệt hơn so với ngày thường, ngày thường chỉ có hai anh em Thịnh Mộ Triều cùng Thịnh Hàm ở nhà, dùng bữa tối xong thì ai về phòng nấy, Thịnh Hàm có bài tập phải làm, mà Thịnh Mộ Triều cũng có công việc phải giải quyết cho nên buổi tối ở Thịnh gia khá là vắng lặng, sinh hoạt thường ngày của hai anh em hôm nay bị phá vỡ, nguyên nhân là Thịnh gia phải chào đón hai vị khách.

“Tiểu thư mau xuống đây, bữa tối đã chuẩn bị xong, đều là món cô thích ăn, chẳng lẽ cô không muốn ăn sao?” Hà mẫu nhìn Thịnh Hàm đứng ở trên cầu thang ngập ngừng mãi không chịu xuống, buông lời dụ dỗ.

“Nhưng mà... đó là khách của anh trai, cháu xuống dưới không tiện lắm đâu...” Thịnh Hàm ngập ngừng, cô thật sự không quen ngồi cùng bàn ăn cơm với người xa lạ, đặc biệt là những người này lại xuất thân từ trong giới thượng lưu.

“Không sao đâu, vị khách này tiểu thư cũng quen mà.”

Thịnh Hàm khó hiểu: “Khách của anh trai sao cháu lại quen được?”

“Ai da, nói tóm lại tiểu thư cô mau xuống với bà già này đi.” Hà mẫu đi đến dắt tay cô, Thịnh Hàm mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không có tránh khỏi tay bà, ngoan ngoãn để bà dắt vào phòng bếp.

Vừa bước vào phòng bếp thì mùi đồ ăn lập tức xông vào mũi, một bàn tiệc thịnh soạn với mười mấy hai mươi món, món nào món nấy đều được trang trí cực kì đẹp mắt, dưới ánh đèn càng khiến cho thức ăn trở nên hấp dẫn hơn, bất quá điều khiến Thịnh Hàm kinh ngạc chính là hai thân ảnh đang đứng. Đó là một nam một nữ, cả hai đều đã đến tuổi trung niên bất quá cả hai đều rất biết bảo dưỡng, nam thân hình cao ráo khỏe mạnh, gương mặt tuấn tú, mày kiếm nghiêm nghị, cả người tản ra khí thế hơn người, nữ thì một thân váy dài đến gối, thân hình thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ôn nhu, cả người bà đều toát lên hơi thở văn nhã, cả hai đứng chung một chỗ giống như một bức tượng điêu khắc, là tác phẩm hoàn mỹ của thượng đế.

“Ba mẹ!” Thịnh Hàm hô lên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn lập tức chạy về phía người đàn ông cùng người phụ nữ, thân hình cô rơi vào cái ôm dịu dàng của người phụ nữ, cảm giác quen thuộc khiến Thịnh Hàm nở nụ cười đầy thỏa mãn.

“Ba mẹ, Tiểu Hàm nhớ hai người lắm.”

“Tiểu công chúa của mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm.” Triều Nguyên Mẫn ôm lấy con gái vào lòng, để mặc cô dụi dụi vào cổ bà, sóng mắt dịu dàng lưu chuyển.

“Mẹ, mẹ không chịu về thăm Tiểu Hàm, Tiểu Hàm buồn lắm.” Thịnh Hàm làm nũng, giọng điệu trẻ con của cô chọc cho bà phải cười, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ôn nhu: “Là mẹ sai rồi, mẹ không nên để Tiểu Hàm ở nhà lâu như vậy.”

Thịnh Hàm vậy bèn lắc đầu: “Không không, không phải mẹ sai, Tiểu Hàm biết mẹ làm vậy là để cho Tiểu Hàm một cuộc sống tốt, Tiểu Hàm sẽ không trách mẹ.”

Triều Nguyên Mẫn không khỏi ôm cô chặt thêm một chút, đôi môi rơi vào má cô, mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, lời này cũng thật không sai, con của bà còn nhỏ mà đã hiểu cho bà khiến tâm bà không khỏi mềm đi vài phần, đồng thời áy náy trong lòng lại tăng lên.

“Tiểu Hàm ngoan lắm, có thể hiểu cho mẹ.”

“Ân.”

“Con gái bảo bối, có nhớ ba ba không?” Thịnh Chiêu một bên nhìn con gái chỉ ôm vợ, đáy lòng ông có chút ghen tỵ, không khỏi mở miệng soát sự tồn tại.

“Ba ba, Tiểu Hàm nhớ ba ba lắm.” Thịnh Hàm dang tay, Thịnh Chiêu lập tức liền bế cô, so với tháng trước con gái tựa hồ đã nặng hơn nhiều, xem ra một tháng này con gái trải qua rất tốt, mặc dù không có cha mẹ ở nhà nhưng vẫn biết cách chăm sóc bản thân, điều này khiến ông rất vui mừng.

“Tiểu heo con, con lại mập hơn rồi.”

Thịnh Hàm bĩu môi, tỏ vẻ không phục: “Người ta mới không phải tiểu heo con, đây gọi là phát triển, người ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”

“Đúng đúng, tiểu công chúa của ba ngày một lớn rồi.” Thịnh Chiêu bị bộ dạng này của cô chọc cười, khí thế trên người thu liễm không ít.

“Con trai, mọi chuyện ở nhà vẫn ổn cả chứ?” Bên kia cha cùng con gái đùa giỡn vui vẻ thì mẹ cùng con trai bên này không khí lại có phần nghiêm túc.

“Vâng.” Thịnh Mộ Triều dù đã lâu ngày không gặp Triều Nguyên Mẫn cũng không có kích động giống như Thịnh Hàm, bởi vì hắn là con trai, hắn đã lớn rồi, không thể cư xử như trẻ con được.

“Vất vả cho con rồi.” Triều Nguyên Mẫn thở dài, đưa tay xoa đầu hắn, trong lòng bà biết rõ so với con gái bà lại càng đau lòng con trai hơn, Thịnh Mộ Triều lớn hơn Thịnh Hàm sáu tuổi, so với Thịnh Hàm là tiểu công chúa được mọi người cưng chiều thì Thịnh Mộ Triều từ nhỏ đã được quyết định làm người thừa kế của Thịnh gia, trên vai hắn có rất nhiều gánh nặng, hắn lớn lên trong sự hưng thịnh và suy tàn của Thịnh gia cho nên hắn hiểu rõ bản thân cần làm gì mới có thể giữ vững gia nghiệp, bảo vệ cái gia đình này, một đứa trẻ đã có trên vai nhiều gánh nặng như vậy, Triều Nguyên Mẫn có chút đau lòng thay con trai.

Thịnh Mộ Triều cũng không tránh, để mặc cho bà xoa đầu, gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo lúc này giống như một khối băng tan chảy, đôi mắt thoáng hiện tia nhu hòa, mặc dù hắn không giỏi biểu hiện cảm xúc của bản thân nhưng đối với cha mẹ của mình Thịnh Mộ Triều cũng rất kính trọng.

Một nhà bốn người ở cùng một chỗ vô cùng hài hòa, trên bàn ăn cười cười nói nói khiến không khí gia đình càng thêm ấm áp, mặc dù Thịnh Mộ Triều không có nhiệt tình giống như Thịnh Hàm, mở miệng kể những chuyện đã xảy ra một tháng qua của cô nhưng khi cha mẹ Thịnh hỏi chuyện hắn cũng mở miệng đáp lời, Thịnh Hàm chìm đắm trong sự vui sướng của gia đình liền đem chuyện cãi nhanh với Thịnh Mộ Triều lúc sáng vứt ra sau đầu, Thịnh Mộ Triều cũng không có nhắc lại, hai anh em ở chung cũng rất hòa thuận, điều này khiến cho cha mẹ Thịnh rất vui mừng.

Dùng bữa tối xong, một nhà bốn người tập trung ở phòng khách, Thịnh Chiêu cùng Thịnh Mộ Triều thảo luận công việc, mặc dù Thịnh Mộ Triều mới mười ba tuổi nhưng lại có năng lực khiến Thịnh Chiêu không hề xem đứa con trai này là một đứa trẻ, Triều Nguyên Mẫn cùng Thịnh Hàm bên này vừa ăn tráng miệng vừa xem tivi, không khí so với hai cha con bên kia quả thật là náo nhiệt hơn nhiều, lúc này Hà mẫu mang điện thoại đến, bảo là có người tìm Thịnh Hàm, vừa nghe tên người gọi nụ cười trên mặt cô liền biến mất.

“A Ly, tớ nghe...” Giọng nói của Thịnh Hàm có chút run rẩy, cũng không là vui mừng vẫn là sợ hãi, Triều Nguyên Mẫn nhanh chóng nhận thấy sự khác thường của con gái, bất quá bà không tiện mở miệng xen vào.

“Tiểu Hàm, tớ đã nhận được thư của cậu.”

“Như vậy...” Trái tim trong lòng ngực đập thình thịch, Thịnh Hàm bất an đợi câu trả lời.

“Tiểu Hàm, xin lỗi...”

Quả nhiên dự cảm của cô là đúng, nhưng khi nghe thấy lời từ miệng Kiều Ly nói ra, Thịnh Hàm vẫn cảm thấy mất mát.

Sóng nước trong mắt lưu chuyển, bởi vì cô kìm chế rất tốt cho nên không có để cho nước mắt rơi xuống, Thịnh gia hai cha con bên này cũng nhìn thấy cảnh này liền im bặt, Thịnh Mộ Triều nhíu mày, còn chưa đợi hắn mở miệng thì Thịnh Hàm đã ôm điện thoại chạy về phòng, để mặc một nhà ba người nhìn nhau ngơ ngác.

“Con bé làm sao vậy?” Triều Nguyên Mẫn đi trước mở miệng, bà thường xuyên vắng nhà, có rất nhiều chuyện về con gái là thông qua người nhà mới biết được, hiện tại nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy liền đau lòng không thôi, cũng tự trách bản thân đặt nặng công việc, không có thời gian để bồi cô, kể cả cô gặp chuyện gì mà bà cũng không biết.

“Kiều Ly là ai?” Thịnh Chiêu nhíu mày, hỏi con trai, hiển nhiên hắn cũng nghe được tên người gọi đến.

“Bạn thân của Thịnh Hàm.”

“Vì sao con bé lại khóc?”

“Chuyện này phải kể đến...”

Thịnh Mộ Triều bên này đang kể rõ tình huống thì Thịnh Hàm lúc này đã về đến phòng, cô đi đến bên giường ngồi xuống, bàn tay vẫn siết chặt điện thoại, đôi mắt cũng đã đỏ lên.

“Không A Ly, là tớ... tớ xin lỗi cậu mới phải...” Giọng nói Thịnh Hàm có chút run rẩy, tựa hồ như đang kìm nén cái gì, Kiều Ly bên này sớm đã quen với giọng nói thường ngày của Thịnh Hàm nên ngay lập tức liền nhận ra không ổn trong đó, đáy lòng Kiều Ly lộp bộp, giọng nói có chút gấp gáp: “Tiểu... Tiểu Hàm, cậu khóc?”

“Ân, tớ...” Thịnh Hàm hít hít cái mũi, rốt cuộc nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống.

“Đừng khóc a, làm sao cậu lại khóc rồi?” Kiều Ly bên kia cũng có chút bối rối, kết bạn bao nhiêu năm Thịnh Hàm luôn là người hiếu động, gặp chuyện gì cũng có thể vượt qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy khóc, có chút không biết làm thế nào.

“Tớ... tớ xin lỗi A Ly, tớ biết cậu sẽ không tha thứ cho tớ, tớ...” Nói đến đây Thịnh Hàm cũng không biết phải nói tiếp thế nào, liền khóc nấc lên.

“Có phải cậu hiểu lầm rồi không?” Kiều Ly lúc này cũng biết nguyên nhân Thịnh Hàm vì sao lại khóc, giọng nói không khỏi mềm hơn vài phần: “Tớ đã nói không tha thứ cho cậu đâu?”

“A?” Thịnh Hàm ngẩn ra, bị lời này của Kiều Ly làm cho sửng sốt, nhất thời quên mất phải khóc.

“Đồ ngốc, cậu thật sự nghĩ rằng tớ sẽ vì lời nói và việc làm của anh trai cậu liền sẽ không tha thứ cho cậu, không làm bạn với cậu nữa sao?”

“Tớ... chẳng lẽ không phải sao?”

“Cậu như vậy làm tớ buồn lắm đó, cậu không tin tớ sao?” Kiều Ly thở dài, Thịnh Hàm bên này này nghe vậy lập tức liền lập tức phủ nhận: “Không, không phải tớ không tin cậu, chỉ là tớ...”

“Tớ chỉ nói đùa với cậu, cậu cũng đừng nghiêm túc quá.” Kiều Ly bất đắc dĩ.

“Như vậy, chuyện cậu nói tha thứ cho tớ cũng là nói đùa sao?” Trái tim trong lồng ngực cảm thấy đả kích thật mạnh.

“Nói thật, lúc đầu tớ đọc thư của cậu tớ cũng rất tức giận.” Kiều Ly là người có tư duy độc lập, đọc thư của Thịnh Hàm viết trong kỳ thực trong lòng cô cũng rất rối rắm, cô biết gia thế Thịnh Hàm rất tốt, nhưng cô không quan tâm, bởi vì ngay từ cô kết bạn với cậu ấy cũng không phải vì gia thế, sau đó ở trong thư cậu ấy có nhắc đến chuyện anh trai cậu ấy vì cậu ấy mà điều tra cô, thậm chí điều tra cả gia đình cô, qua lời Hàn Thư hôm trước cô cũng đoán được một chút, mặc dù rất tức giận nhưng cô cũng không trách Thịnh Hàm, bởi vì chính bản thân cô ấy cũng không muốn như vậy, cô cũng không thể giận chó đánh mèo cô ấy. Thịnh Hàm có nhắc đến chuyện anh trai của cô ấy khi nói về cô có thái độ rất không tốt, thậm chí còn đầu tư vào công ty cha mẹ cô đang làm, Kiều Ly rất thông minh, vừa đọc đến đây cô lập tức đoán được Thịnh Mộ Triều muốn làm gì, Thịnh gia bởi vì lo lắng cho Thịnh Hàm, hiếm khi Thịnh Hàm có được một người bạn, tất nhiên sẽ điều tra kỹ đối phương, thậm chí còn muốn nắm giữ đối phương trong tay, tất cả những điều này chỉ là muốn bảo vệ Thịnh Hàm, về chuyện này Kiều Ly có thể thông cảm.

“Nhưng mà tớ biết anh trai cậu làm vậy là gì tốt cho cậu, cậu có một người anh trai bảo vệ như vậy, tớ rất hâm mộ.” Lời này của Kiều Ly là sự thật, mặc dù cách thức làm việc của Thịnh Mộ Triều có chút độc đoán bất quá đứng trên phương vì Thịnh Hàm mà suy xét, Kiều Ly có thể thông cảm, cũng có thể bỏ qua, huống hồ cô cũng chỉ là một đứa trẻ, đối với vấn đề của người lớn cô có thể hiểu nhưng chẳng muốn xen vào. Lúc nãy cô cũng đã nói chuyện với mẹ của mình, mẹ cô cũng tán đồng với suy nghĩ và việc làm của cô, cô kết bạn với Thịnh Hàm là vì Thịnh Hàm là Thịnh Hàm chứ không vì điều gì khác, mẹ cô cũng có nói cho dù sau này cô cùng Thịnh Hàm không còn là bạn, cho dù bà bị đuổi việc cũng sẽ không trách cô, là một người mẹ Liễu Tư luôn ủng hộ con gái của mình, chỉ cần việc làm của cô là đúng.

“Không, cậu không cần hâm mộ, cậu không biết anh tớ đã nói những gì đâu, anh ấy rất xấu tính...”

“Có thể anh ấy đã nói những lời khó nghe, nhưng đó cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu.” Kiều Ly không biết Thịnh Mộ Triều đã nói gì với Thịnh Hàm nhưng mà qua giọng nói của Thịnh Hàm cô cũng nhận thấy có lẽ lời nói của Thịnh Mộ Triều là khó nghe thật đấy, thậm chí có thể khiến người tổn thương, thế nhưng đó cũng chỉ là muốn tốt cho Thịnh Hàm.

“Anh ấy xấu tính như vậy, cậu còn nói giúp anh ấy.” Thịnh Hàm vẫn có chút không phục.

“Được rồi, không nói về anh ấy nữa, tớ chỉ muốn nói với cậu, tớ kết bạn với cậu là bởi vì chính cậu chứ không phải vì gia thế ở sau lưng cậu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì tớ cũng không hối hận về quyết định ngày hôm nay, nên là đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Cậu... cậu... lời nói của cậu là thật sự sao?” Thịnh Hàm vẫn có chút không tin tưởng, Kiều Ly vậy mà lại dễ dàng tha thứ cho cô.

“Tất nhiên là thật!”

Lúc này tại Kiều gia, Liễu Tư ở bên cạnh nhìn con gái nói chuyện điện thoại, gương mặt bà thoáng hiện tia nhu hòa, con gái của bà quả thật là khiến bà bớt lo nhiều lắm, ngay cả chuyện của bản thân không cần bà cô cũng có thể giải quyết được, quả thật là hiểu chuyện.

“Tiểu Hàm, thời gian không còn sớm, cậu mau ngủ đi, hẹn mai gặp ở trường.”

“Ân, A Ly cậu ngủ ngon, mai gặp lại.”

Kiều Ly cùng Thịnh Hàm chào tạm biệt xong thì đưa điện thoại lại cho Liễu Tư, Liễu Tư nhận lấy để lên bàn, sau đó đưa tay ôm lấy con gái vào lòng.

“A Ly, chỉ cần con cảm thấy bản thân mình làm đúng, mẹ đều sẽ ủng hộ con.”

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

“Ngoan lắm.” Liễu Tư đưa tay vuốt tóc cô, một nhà ba người thiếu vắng một người nhưng không khí vẫn ấm áp như thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.