Thịnh Thế Tiểu Thư

Chương 10: Hồi ức của Lôi Hành Liệt




Một người luôn nhận được sự chú ý của mọi người như Giang Nhứ vậy mà hiện tại lại có người làm lơ sự tồn tại của cô, lòng tự trọng của cô bé bị đả kích mạnh, không khỏi nhìn Lôi Hành Liệt thêm vài lần.

Cậu bé rõ ràng lớn tuổi hơn cô nhưng chiều cao so ra còn kém cô, làn da ngăm đen vì suốt ngày phải phơi dưới ánh nắng, nhìn kĩ thì gương mặt cậu vẫn có đường nét tuấn tú nhưng bởi vì làn da quá đen cho nên ngũ quan đã bị che lấp đi, thân hình gầy gò ốm yếu giống như không được ăn no, quần áo cũ kĩ có nhiều chỗ rách rưới, cậu mặc quần áo đều là tay lỡ cho nên để lộ ra không ít vết thương trên người cậu, hơn nữa lúc nào cũng cúi mặt xuống, mái tóc rối tung che đi đôi mắt, loại người giống như Lôi Hành Liệt điển hình là người dưới đáy xã hội, ở trong mắt Giang Nhứ chính là không ngoại hình, không địa vị, không tiền tài.

Kẻ như cậu mà cũng bày đặt tỏ thái độ với cô?

Tiểu công chúa Giang Nhứ bị chọc giận rồi!

Cô cùng Giang Bắc cũng là học sinh của Tiểu học Hoa Nam, bất quá Giang Bắc học cùng lớp với Hứa Diệc, còn cô lại học lớp khác, thành tích ở trường của cô không tính là kém nhưng so với Lôi Hành Liệt - người có thành tích đứng nhất trường đúng là thua kém nhiều chỗ, tuy nhiên bởi vì lớn lên đáng yêu, lại có tính tình phóng khoáng mà mọi người của khối lớp 4 đều tôn cô là công chúa.

Hứa Diệc là hoàng tử, còn cô là công chúa.

Vừa nghe đã biết nhất định là một đôi.

Trẻ con chính là như vậy, lúc nào cũng ôm mộng công chúa hoàng tử, chỉ cần thấy người có vẻ ngoài điển trai hoặc đáng yêu liền sẽ nhận định đối phương là hoàng tử hoặc công chúa, những thứ khác đều không cần bận tâm.

Gia cảnh Giang gia đúng là không giàu có như những nhà khác nhưng bởi vì mẹ Giang có một tiệm vải cho nên ngày thường quần áo Giang Nhứ mặc trên người đều là của nhà, ngoại trừ tiền gia công may quần áo ra thì số tiền mua vải cũng tiết kiệm được không ít, đối với các con của mình, mẹ Giang đều rất phóng khoáng, quần áo của Giang Bắc và Giang Nhứ đều mới tinh và rất đẹp.

Ăn mặc xinh đẹp quen rồi, nhìn thấy những người ăn mặc dơ bẩn rách rưới như Lôi Hành Liệt, Giang Nhứ tự nhiên là chướng mắt.

Thân là công chúa, Giang Nhứ cũng có kiêu ngạo của riêng mình, đám con trai trong lớp người nào người nấy đều tranh nhau để lấy lòng cô, vậy mà Lôi Hành Liệt trước mặt này lại dám làm lơ cô, đáng ghét!

Lôi Hành Liệt là người mẫn cảm, cho nên khi Giang Nhứ nhìn cậu  cậu ngay lập tức liền nhận thấy ánh mắt của cô, bất quá cậu cũng không có bận tâm, trong lòng Lôi Hành Liệt, Giang Nhứ chẳng qua chỉ là cô em gái hàng xóm, nhưng không phải là hàng xóm của cậu mà là của Hứa Diệc, đã là của Hứa Diệc thì cậu không có hứng thú, chỉ là dưới ánh mắt chăm chú như vậy cậu vẫn có chút khó chịu mím môi nhưng cũng không nói lời nào.

Giang Nhứ là người Hứa Diệc để ý, trêu chọc vào cô thì Hứa Diệc sẽ tức giận, cậu cũng không phải sợ Hứa Diệc, đơn giản chỉ là lúc này cậu đang ăn nhờ ở đậu Hứa gia, nếu chọc Hứa Diệc tức giận nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà là rất cao, cho nên tránh được phiền phức thì cứ tránh, chỉ là độ hảo cảm của Lôi Hành Liệt từ - 10 xuống thành - 50, giảm một cách nhanh nhất có thể.

Không phải tự nhiên mà Lôi Hành Liệt lại chán ghét cô bé có vẻ ngoài đáng yêu và giọng nói ngọt ngào này, nguyên nhân cũng vì lúc cậu chuyển đến Hứa gia không bao lâu, Hứa Diệc dẫn anh em Giang gia đến nhà xem mặt “người anh họ” này, lần đầu gặp mặt cậu liền biết Hứa Diệc nhất định là loại người xấu tính, ngay cả di vật của mẹ cậu để lại cũng muốn cướp thì làm sao có thể là đứa trẻ ngoan được?

Hứa Diệc giới thiệu cậu với anh em Giang gia, khi giới thiệu còn không quên nhấn mạnh chuyện cậu không có cha, mẹ thì đã mất, hiện tại đang ở đậu nhà cậu ta khiến anh em Giang gia bên kia không che giấu được khinh thường trong mắt, cậu ta rõ ràng là muốn cậu mất mặt, khiến anh em Giang gia chán ghét cậu, dù sao quan hệ hai nhà Giang - Hứa cũng rất tốt, Hứa Diệc lại không ưa cậu, cho nên tốt nhất là anh em Giang gia kia cũng có thành kiến với cậu, đến lúc đó Hứa Diệc muốn khi dễ cậu cũng không có người đứng ra bênh vực cậu. Không thể không nói, kế hoạch cô lập cậu của Hứa Diệc đúng là rất tốt, Hứa Diệc để cho anh em Giang gia nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của cậu, còn giới thiệu qua “phòng ngủ” nhà kho của cậu cho bọn họ, thành công nhận được sự chán ghét từ trong đôi mắt của Giang Nhứ, Giang Bắc dù ít bộc lộ cảm xúc nhưng cũng có thể nhìn ra tia tia khinh thường của cậu ta dành cho cậu.

Ngay từ đầu Lôi Hành Liệt đối với anh em Giang gia cũng không có hảo cảm gì, Giang Bắc thì còn tốt, người này ít nói, cũng ít bộc lộ cảm xúc của mình, thường thì những chuyện phiền phức như khi dễ hay bắt nạt Lôi Hành Liệt, cậu ta sẽ không tham gia vào nhưng đồng thời cũng sẽ không giúp đỡ, nhìn thấy cậu bị Hứa Diệc bắt nạt cậu ta cũng chỉ im lặng ở một bên đứng nhìn như người vô hình, Giang Bắc chính là điển hình cho loại người vô tâm vô tư của xã hội, chỉ cần không đụng đến cậu ta thì cậu ta sẽ không chủ động gây sự. Còn Giang Nhứ, lần đầu tiên cậu gặp cô khi đó cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, váy dài đến gối, dưới chân còn mang một đôi giày búp bê cùng màu, tóc xõa xuống, cài chiếc cày màu hồng, như một cô công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích, đối với một cô bé đáng yêu như vậy, nhận thức của mọi người thường đối với cô sẽ sinh ra hảo cảm nhưng Lôi Hành Liệt thì không. Hoàn cảnh khốn khổ sớm đã tôi luyện cho cậu trực giác sắc bén cùng khả năng quan sát sắc mặt của người khác, Giang Nhứ đúng là rất đáng yêu, nhưng sự đáng yêu của cô chỉ là giả vờ mà thôi, đối với Hứa Diệc, sự đáng yêu của cô có thể là thật nhưng đối với kẻ cả người đầy bùn đất lại bẩn thỉu như Lôi Hành Liệt, mặc dù gương mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn không cách nào che giấu sự khinh thường cùng chán ghét.

Thế giới này, đáng sợ nhất không phải động vật ăn thịt mà là con người, ngay cả một đứa trẻ cũng biết ngụy trang bản thân thì những người khác làm sao có thể không đáng sợ?

Ngoại trừ một người...

Thịnh Hàm.

Cô bé trong sáng như tờ giấy trắng, sạch sẽ như nước hồ thu, lại sáng chói như mặt trời ban trưa, trong mắt cô chỉ chứa đựng những điều tốt đẹp, không hề có sự dơ bẩn nào tồn tại.

Cô không biết ngụy trang, không biết nói dối, nhưng lại rất thông minh và nhạy cảm với cảm xúc của người khác, ngây thơ đơn thuần... bốn chữ này Lôi Hành Liệt không bao giờ dùng để đánh giá bất kì người nào, bởi vì trong suy nghĩ của cậu, thế giới này vốn không hề có người ngây thơ đơn thuần, cho dù có thì đó cũng chỉ là một chiếc mặt nạ mà thôi.

Chính là Thịnh Hàm không giống vậy, ít nhất thì trong cảm giác của cậu cô bé không phải người như vậy, mỗi cảm xúc cô bộc lộ đều chân thực, bất qua điều này đối với cậu mà nói cũng chẳng có gì đặc biệt, cô không phải loại người giỏi ngụy trang là do bản tính cô ngu ngốc, bởi vì ngu ngốc nên mới bị cậu lợi dụng.

Tốt nhất là cô cứ ngu ngốc như vậy để cậu có thể tiếp tục lợi dụng, chỉ là sau này Lôi Hành Liệt lại cảm thấy hối hận với ý nghĩ này của mình.

“Ai cho mày xuất hiện ở đây?” Hứa Diệc nhìn thấy Lôi Hành Liệt đầu tiên là chán ghét không nhìn, giống như Lôi Hành Liệt là một thứ dơ bẩn cỡ nào, sợ bản thân nhìn vào sẽ làm bẩn mắt, nhưng sau đó cậu thấy Giang Nhứ bên cạnh nhìn Hứa Diệc chằm chằm thì không khỏi buồn bực, giọng nói nhịn không được mà trở nên chua chát.

Hứa Diệc ở trường luôn được một đám người vây quanh, về đến nhà thì lại có Giang Nhứ quấn lấy, cậu rất thỏa mãn với điều này, hiện tại thấy Giang Nhứ không nhìn cậu mà lại đi nhìn Lôi Hành Liệt, cậu tức giận quát, ý đồ muốn đuổi Lôi Hành Liệt đi.

“Hôm nay tao sẽ ăn cơm ở nhà dì Giang, mày mau cút về đi.” Mặc dù Lôi Hành Liệt lớn hơn cậu hai tuổi nhưng khi nói chuyện Hứa Diệc chưa bao giờ dùng kính ngữ, cậu cũng không cảm thấy hành động này của mình có gì sai trái, mà Lôi Hành Liệt đối với sự vô lễ đó của Hứa Diệc đã tập thành thói quen.

Lôi Hành Liệt nghe thấy Hứa Diệc tức giận cũng không có nói gì thêm liền nhanh chóng quay người rời đi, cậu biết rõ nguyên nhân Hứa Diệc tức giận, là do Giang Nhứ, bởi vì Giang Nhứ cứ nhìn cậu chăm chú, mặc dù đôi mắt đó không hề chứa ý tốt nhưng vào mắt Hứa Diệc thì lại mang một ý nghĩa khác, có trời mới biết cậu muốn rời khỏi chỗ này thế nào, vậy mà Hứa Diệc còn tự mình đa tình nghĩ rằng cậu mượn cớ gọi cậu ta về ăn cơm chỉ là để đến gặp anh em Giang gia.

“Nhứ Nhứ, em nhìn chầm chầm thằng con hoang đó là có ý gì?”

Thấy Lôi Hành Liệt đi rồi, Giang Nhứ liền thu hồi tầm mắt, cô còn chưa tìm Hứa Diệc cáo trạng việc Lôi Hành Liệt làm lơ cô mà Hứa Diệc lại chất vấn cô trước.

“Ý anh là sao?” Mạc dù bằng tuổi nhưng Giang Nhứ vẫn gọi Hứa Diệc là anh, bởi vì so với anh em Giang gia thì Hứa Diệc lớn hơn vài tháng.

“Lúc nãy em nhìn nó có phải là thấy nó đáng thương rồi muốn kết bạn với nó hay không?” Tầng này chỉ có cậu và hai anh em Giang gia là bằng tuổi nhau, bởi vì cùng trang lứa với nhau cho nên ba người đặc biệt thân biệt, hơn nữa anh em Giang gia trước giờ đều chỉ chơi với một mình cậu, Lôi Hành Liệt lại là kẻ cậu ghét, nếu Giang Nhứ thật sự muốn kết bạn với Lôi Hành Liệt, Hứa Diệc sẽ không thể nào chấp nhận được chuyện này.

“Anh hiểu lầm rồi...” Loại người như Lôi Hành Liệt làm sao có thể lọt vào mắt cô? Hứa Diệc cũng nghĩ quá đi.

“Lúc nãy em chào hỏi anh ấy mà anh ấy lại không để ý đến...” Nói đến đây gương mặt Giang Nhứ hiện lên tia ủy khuất, tuyệt chiêu giỏi nhất của công chúa chính là làm nũng, cô là công chúa, khi cô chán ghét ai đó thì không cần bản thân phải đích thân ra tay, bởi vì sẽ có người thay cô trừng trị kẻ không đặt cô vào mắt.

“Chẳng lẽ em đáng ghét vậy sao?”

Hứa Diệc biết mình hiểu lầm Giang Nhứ không khỏi lên tiếng an ủi cô, đồng thời trong lòng đối với Lôi Hành Liệt càng thêm chán ghét.

“Nhứ Nhứ đừng giận, nó chính là như vậy, em đừng để ý.” Ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Diệc đã có dự định khi trở về sẽ dạy dỗ Lôi Hành Liệt.

Làm Nhứ Nhứ buồn, thằng con hoang đó nhất định sẽ phải trả giá cho hành động này của mình.

“Ân... em mới không có để ý...” Giang Nhứ nhìn vẻ mặt của Hứa Diệc liền biết một lát nữa cậu sẽ đi tìm Lôi Hành Liệt trả thù cho cô, trong lòng không khỏi đắc ý, quả nhiên chỉ cần cô để lộ chút ủy khuất, một đám con trai đều sẽ vì cô mà làm tất cả, Hứa Diệc cũng không ngoại lệ.

Lôi Hành Liệt về Hứa gia thì thấy Thái Dung đang ngồi ở phòng khách nói chuyện điện thoại, cũng không biết là đang nói chuyện ai, gương mặt vẫn luôn nhăn nhó ngày thường của bà lúc này đã được thay thế bằng nụ cười tươi tắn, Thái Dung thấy cậu liền đưa tay ra hiệu, cậu hiểu ý đi vào bếp, quả nhiên bàn ăn vẫn trống trơn, trong khi trên chỗ rửa bếp lại để đủ loại xoan nồi chảo dầu, Lôi Hành Liệt liếc cũng không thèm liếc liền đi thẳng đến bên bếp, múc canh bỏ vào tô, múc thịt bỏ ra dĩa, hành động thành thục dọn cơm lên bàn, nhắm mắt cũng có thể làm được.

Sau khi dọn đồ ăn ra bàn, Lôi Hành Liệt cũng không dám ngồi xuống ăn liền, nếu không phải Thái Dung vẫn ở nhà thì cậu không cần kiêng kỵ nhiều như vậy, Lôi Hành Liệt ngồi xuống bàn đợi Thái Dung tám điện thoại, cậu nhìn những món ăn trên bàn đang bốc khói nghi ngút, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

“Tiểu Liệt, ăn nhiều một chút, đây đều là mấy món mẹ đặc biệt làm cho con đó.”

Người phụ nữ có một dung nhan thanh lệ, khí chất dịu dàng, cả người đều tản ra hơi thở ôn nhu, bà nhìn cậu bé đang ngồi bên cạnh, ánh mắt chứa đầy tình thương, đối diện là một người đàn ông mày kiếm nghiêm nghị, khí chất sắc bén, hơi thở lạnh lẽo, bất quá khi nhìn đến hai mẹ con trước mặt, đôi mắt thoáng hiện tia mềm mại, một nhà ba người kết hợp với bữa cơm ba mặn một canh trên bàn, mang đậm không khí gia đình.

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Lôi Hành Liệt lúc này mới năm tuổi, gương mặt bánh bao phúng phiếm, vẻ mặt non nớt, hai mắt to tròn long lanh, nhìn qua liền biết cậu là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.

“Tiểu Liệt ăn nhiều canh cá cho thông minh nào.” Thấy con trai cứ mãi ăn thịt, Hứa Tịnh Văn cũng bắt đắc dĩ, bà đưa chén múc một thìa canh cá đưa đến trước mặt cậu, ý đồ muốn cậu ăn nó.

Lôi Hành Liệt nhìn canh cá trước mặt, ánh mắt không che giấu được tia ghét bỏ, cậu không thích ăn cá, cá có mùi tanh, mà mũi của cậu lại đặc biệt nhạy cảm, cho dù đầu bếp ở nhà có chế biến thế nào vẫn không thể làm mất đi mùi tanh của cá, điều này khiến cậu mỗi lần nhìn thấy món cá trên bàn đều sẽ nhăn mày nhíu mi.

“Cá có mùi lắm, con không ăn đâu.”

Hứa Tịnh Văn cũng biết chuyện con trai có khứu giác nhạy cảm, đặc biệt là đối với mùi vị, đây cũng là nguyên nhân mà cậu không thích ăn cá.

“Hôm nay canh cá là do một tay mẹ nấu, mẹ đã làm rất kĩ, nấu trong nhiều giờ, sẽ không có mùi đâu.”

Nghe bà nói là do đích thân bà nấu, gương mặt cậu hiện lên tia giãy giụa, một lúc sau mới cầm muỗng múc canh, trước khi bỏ vào miệng cậu nhìn chiếc muỗng với ánh mắt như nhìn kẻ thù, nhưng nghĩ đến đây là món ăn do mẹ nấu, Lôi Hành Liệt liền quyết tâm bỏ vào miệng.

Canh được hầm nhiều giờ liền, thịt cá bên trong cũng đã hòa quyện vào canh, nuốt một ngụm, mùi cá lan tràn trong miệng, thế nhưng vẫn có mùi của gừng, hành, tiêu cùng các loại gia vị khác, bất quá điều này cũng không làm tan hoàn toàn mùi cá, cảm giác ghê tởm xông lên cổ họng, Lôi Hành Liệt vẻ mặt thản nhiên nuốt hết muỗng canh cá, bởi vì cậu biết nếu cậu có biểu cảm khổ sở hay khó chịu nào, mẹ cậu sẽ thương tâm.

Cậu sống cùng mẹ trong ngôi biệt thự này từ nhỏ, đến nay cũng đã hơn năm năm, ngôi biệt thự này là ngôi biệt thự tư nhân biệt lập, nằm ở giữa núi rừng, nơi này không có trường học, không có siêu thị, không có cơ quan, hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài, lúc còn nhỏ Lôi Hành Liệt thấy trên tivi có nhiều đứa trẻ giống cậu đều đi nhà trẻ, còn cậu lại suốt ngày ở trong nhà, nếu không phải chơi đùa một mình thì chính là ăn rồi ngủ, vậy nên cậu cũng muốn giống như những đứa trẻ khác được đến trường, có nhiều bạn bè. Hứa Tịnh Văn nghe con trai nói như vậy đôi mắt thoáng hiện tia u buồn, nụ cười trên gương mặt cũng thành cười khổ, bất quá khi đó Lôi Hành Liệt vẫn còn nhỏ cho nên không hề để ý đến ánh mắt và nụ cười này của bà là gì, Hứa Tịnh Văn giải thích với cậu là thân phận của cậu rất đặc thù, không giống những đứa trẻ khác nên mới không thể đến trường, chính là nếu cậu muốn cậu vẫn có thể học ở nhà, bà sẽ mời người dạy cho cậu. Lôi Hành Liệt khi đó mới bao nhiêu tuổi, đối với những vấn đề này cậu cũng không bao nhiêu, cho nên mẹ cậu bói gì cậu liền nghe nấy, cha cậu không thường xuyên trở về, mỗi tháng ông chỉ xuất hiện hai ba lần, mẹ nói ông ấy có việc của riêng mình, không thể thường xuyên đến thăm cậu được, Lôi Hành Liệt tin vậy, cho nên từ nhỏ đến lớn hầu như phần lớn thời gian đều là cậu và mẹ cậu ở bên cạnh nhau, đối với cậu sự tồn tại của mẹ cậu vô cùng đặc biệt, vậy nên cậu không muốn làm bà thương tâm.

Nhìn vẻ mặt tranh đấu của cậu, Hứa Tịnh Văn không khỏi nở nụ cười, bà vốn là người phụ nữ ôn nhu, cho nên khi cười lên cả người bà đều tản ra sự dịu dàng khiến người khác cảm thấy ấm lòng.

“Con thật là, cá và thịt đều có mùi tanh, vì sao con ăn được thịt mà lại không ăn cá?”

Không giống nhau.

Thịt có mùi tanh của máu, mùi máu cậu có thể chịu được nhưng mùi tanh của cá thì cậu không thể chịu được, bất quá lời này cậu không có nói ra.

Lôi Hành Liệt không biết gì sao bản thân lại có thể chịu được mùi tanh của máu, cậu không những không ghét mà ngược lại còn rất thích, cậu từng đem chuyện này nói với cha cậu, sau đó cha cậu nhìn cậu với ánh mắt vui sướng, cậu không vì sao cha cậu lại nhìn cậu với ánh mắt như vậy, có lẽ vì cha cậu cũng thích ăn thịt chăng?

Cha cậu bảo cậu không được đem chuyện này nói với mẹ cậu, cậu hỏi cha tại sao, ông ấy nói nếu cậu nói ra thì mẹ cậu nhất định sẽ không thương cậu nữa, Lôi Hành Liệt không muốn như vậy cho nên cậu đã đồng ý với cha là sẽ không nói.

Lôi Hành Liệt không trả lời, chỉ im lặng uống canh, Hứa Tịnh Văn thấy cho rằng cậu cam chịu nên cũng không có nói thêm gì hơn.

“Tiểu Liệt ăn cơm xong ta dẫn con đi đến một nơi.” Người đàn ông im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng, giọng nói hắn lạnh lẽo giống như con người của hắn nhưng hai người đối diện lại không hề cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là Lôi Hành Liệt, nghe thấy người đàn ông muốn dẫn cậu đi đâu đó, hai mắt sâu thẳm như bầu trời của cậu nhịn không được mà lóe sáng lên, gương mặt bánh bao cũng lộ sự vui vẻ không hề che giấu.

“Cha ơi mình đi đâu vậy?” Trẻ con thích nhất là đi chơi, Lôi Hành Liệt cũng vậy, thời gian ở bên cạnh cha không nhiều bằng bên cạnh mẹ, cho nên mỗi lần cha cậu trở về cậu đều dính lấy cha.

“Lát nữa con sẽ biết.” Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia sáng, bất quá rất nhanh liền biến mất, Lôi Hành Liệt chìm đắm trong niềm vui được cha dẫn đi chơi cho nên không hề phát hiện được sắc mặt mẹ cậu có chút khó coi.

Cơm nước xong, ông dẫn cậu đến nhà kho trong biệt thự, khác hẳn với ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ, nhà kho này cũ kĩ và bám đầy bụi, Lôi Hành Liệt không biết ông dẫn cậu đến đây để làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Cha cậu đi đến bên cạnh một cái tủ bằng gỗ, trên tủ đựng đầy vật dụng linh tinh cũ kĩ không có gì đáng nhìn, lúc này cha cậu chạm vào hoa văn trên lọ hoa lớn ở bên cạnh tủ gỗ, ông đưa tay vặn theo chiều kim đồng hồ thì đột nhiên tủ gỗ chạy sang một bên, ngay lập tức một mật thất liền xuất hiện trước mắt cậu.

“Cha, đây là...?” Lôi Hành Liệt trừng mắt, cậu vốn nghĩ rằng những thứ này chỉ xuất hiện trong tivi, không ngờ nhà mình lại có một nơi như thế này.

“Đi theo ta.” Cha cậu không có trả lời cậu, nghe vậy cậu liền ngoan ngoãn đi vào trong, bên trong là một hành lang sâu không thấy đáy, xung quanh có vài cái đèn lập lòe, càng đi sâu vào càng nhiều cánh cửa, đi khoảng năm phút rốt cuộc cha cậu cũng dừng tại một cánh cửa, ông đưa tay mở cửa, bên trong có vài người đàn ông thân hình lực lưỡng, ánh mắt sắc bén, cả người đầy sát khí, mang theo hơi thở tử vong khiến cậu sinh lòng e sợ, đó là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được người chết gần với mình như vậy.

“Lôi gia.” Một người đàn ông trong số đó kêu lên, cậu biết hắn đang kêu cha cậu, ở trong biệt thự ai cũng kêu cha cậu bằng Lôi gia, mà mẹ cậu lại là Hứa phu nhân, Lôi Hành Liệt không rõ lắm vì sao bọn họ lại gọi mẹ cậu là Hứa phu nhân, phải chăng là do mẹ cậu họ Hứa?

“Ừ.” Cha cậu lạnh nhạt đáp: “Hôm nay ta dẫ thằng nhóc này đến đây là để huấn luyện nó, các cậu cứ ra tay thoải mái, chỉ cần đừng đánh chết là được.” Lời này vào tai cậu khiến nhiệt độ thân thể cậu bất giác trở nên lạnh lẽo, làm sao ông có thể nói ra những lời vô tình bà tàn nhẫn đến vậy trong khi gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh như thế?

Ánh mắt đám người rơi vào người Lôi Hành Liệt, ánh mắt giống như đang đánh giá một món đồ khiến cả người cậu đều không thoải mái, không khỏi đưa tay muốn nắm lấy tay cha cậu nhưng lại bị người đàn ông giựt ra, hành động này hoàn khiến cậu ngẩn ra.

“Lôi gia, đứa con trai này của anh cũng quá trắng trẻo đi, anh thật sự nỡ để chúng tôi huấn luyện nó sao?” Một người nhìn đến bộ dạng trắng trẻo mập mạp của cậu không khỏi mở miệng nhưng hàm ý lại chứa đầy châm chọc.

Lôi Hành Liệt được Hứa Tịnh Văn nuôi dưỡng rất tốt, cậu có gương mặt bánh bao, hai má phúng phiếm, thân hình mập mạp, làn da trắng trẻo, bộ dạng lại tốt xem nên vô cùng đáng yêu.

“A, trắng trẻo mập mạp thì có gì hay ho, nhìn bộ dạng của nó chỉ sợ vừa ra khỏi cửa liền té xỉu đi.” Nói đến đây ánh mắt cha cậu không hề che giấu vẻ ghét bỏ, Lôi hành Liệt ngơ ngác nhìn cha cậu, hiển nhiên là cậu nghe hiểu lời nói của ông.

Lôi Hành Liệt rất thông minh, từ nhỏ liền thông minh, chỉ cần cậu muốn những thứ cậu học qua một lần đều nhớ, cho nên lúc này cậu có thể nghe ra giọng điệu chán ghét trong giọng nói của cha cậu, bất quá cậu không hiểu.

Rõ ràng một giờ trước cha cậu vẫn còn dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với cậu, vì sao lúc này lại đổi thành chán ghét rồi?

“Lôi gia yên tâm, chúng tôi sẽ huấn luyện thiếu gia thật tốt.”

“Hôm nay ta đưa con đến đây là để huấn luyện con.” Người đàn ông nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn của cậu bé, lạnh giọng nói: “Con được mẹ con nuôi quá vô dụng, hòn toàn không xứng đáng làm con trai ta.”

Gương mặt bánh bao lộ vẻ mờ mịt: “Cha?”

“Bắt đầu đi.” Dứt lời người đàn ông liền đi đến một bên, cậu muốn đuổi theo nhưng đám người phía sau đã bắt lấy cổ tay cậu, còn chưa đợi cậu hiểu rõ chuyện gì ghì một cú đấm rơi xuống mặt cậu, Lôi Hành Liệt tựa hồ nghe thấy được tiếng xương mặt, máu tanh lan tràn trong miệng, một cái răng của cậu cũng đã rụng.

“Cha... a...” Lôi Hành Liệt nhìn về phía người đàn ông, lời kêu cứu còn chưa ra khỏi miệng thì thân thể lại chịu thêm một cơn đau đớn.

Lôi Hành Liệt bị đánh dã man, từng đợt cú đấm cú đá cứ rơi xuống người cậu khiến cậu không thể mở miệng, đến lúc cậu chỉ còn một hơi thở, người đàn ông mới chịu lên tiếng, gương mặt bị đánh bầm dập của cậu rốt cuộc cũng xuất hiện tia vui vẻ, bất quá lời nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến cậu rơi vào tuyệt vọng.

“Là ta trông chờ nhiều vào con rồi, con quả nhiên không xứng đáng là con trai ta.” Ánh mắt ông nhìn cậu chỉ có lạnh lẽo, không có thương tiếc, niềm hi vọng vừa mới xuất hiện đã bị dập tắt.

“Cha...”

“Đừng gọi ta là cha, ta không có một đứa con như con.” Người đàn ông lắc đầu, thần sắc để lộ sự chán ghét không hề che giấu khiến tâm Lôi Hành Liệt lạnh băng.

“Cho con một phút, nếu không đứng lên thì từ nay về sau ta sẽ không có một đứa con trai như con.”

Lôi Hành Liệt cắn răng, cả người đau nhức khiến cậu hít thở không thông, thân thể cậu đã rã rời, không thể nào đứng dậy được nữa nhưng trong đầu cậu lại luôn có một giọng nói nhắc nhở cậu, nói cậu phải đứng dậy, trên mặt cậu dính đầy nước, cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, cũng có thể là cả hai, đôi mắt cậu cũng đỏ ửng, Lôi Hành Liệt cố gắng dùng hết tất cả sức lực bình sinh mà bò dậy, nhiều lần té ngã cậu vẫn cố chống đỡ mà đứng lên, bởi vì ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông không ngừng nhắc nhở cậu.

Lôi Hành Liệt có nhiều cậu hỏi như là vì sao cha cậu lại cho người đánh cậu, vì sao ông lại đối xử với cậu như vậy, vì sao ông lại nói những lời tàn nhẫn như vậy... nhưng cậu biết tất cả những câu hỏi đó đều không có đáp án, chỉ có duy nhất một đáp án mà người đàn ông sẽ trả lời, đó chính là nếu cậu không thể chịu được sự tra tấn này thì cậu sẽ không còn là con trai của ông nữa, bởi vì cậu là mộ đứa trẻ yếu đuối.

Lôi Hành Liệt không muốn yếu đuối, cậu muốn mạnh mẽ, cậu không cần giống những đứa trẻ ở trong nơi gọi là cô nhi viện, trở thành một đứa trẻ không có cha.

“Tốt, tiếp tục đánh.” Thấy Lôi Hành Liệt có thể đứng dậy, đôi mắt người đàn ông rốt cuộc cũng xuất hiện cảm xúc gì khác ngoại trừ sự lạnh lẽo như băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.