Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 3




“Phát ngốc cái gì, ngươi còn không đi nhanh.”

Thôn trưởng thấy Hỉ Ca còn đứng hình tại chỗ, phất phất tay đuổi nàng ra ngoài. Một con thỏ mà thôi, có cần phải trương ra cái mặt như chết đến nơi rồi không.

“Thôn trưởng, ít nhất cũng cho ta một thanh vũ khí để dùng a!”

Nhìn ngang nhìn dọc con người 0 cấp trước mặt, chỉ có thể miễn cưỡng xuất ra một cái kỹ năng quấn thân, nhưng nếu không có vũ khí, vậy thì nàng ta phải dùng đến tay không mà đánh quái rồi. Với thân hình yếu ớt thế kia, đụng phải con thỏ, đúng là không biết ai đang đánh ai nha.

Thôn trưởng cao thấp đánh giá Hỉ Ca một phen, gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, bất quá câu nói kế tiếp của Thôn trưởng thật là đả kích tâm tư thiếu nữ của nàng: “Lại nói, ta cho ngươi một cây pháp trượng, ngươi có thể dùng đến sao? Với chút lực lượng còm của ngươi?”

Hỉ Ca đơ mặt bước ra khỏi nhà thôn trưởng… huhu… nàng bị một cái NPC khinh bỉ.

Đi ra bãi cỏ trước thôn, Hỉ Ca quan sát một chút, phát hiện cơ hồ không thấy ai ở trong này đánh thỏ. Cũng đúng thôi, trò chơi khởi động đã gần mười tiếng đồng hồ, đại bộ phận người chơi chắc hẳn đã thoát khỏi tân thủ thôn rồi. Cho dù là một số ít người đắc tội trưởng thôn, phỏng chừng cũng đều đã 5-6 cấp đi, chỉ có một mình nàng vẫn còn 0 cấp.

Hỉ Ca ngồi xổm đưa mắt nhìn xa xăm, cuối cùng lắc lắc đầu chuẩn bị đi liều mạng với con thỏ. Vốn nàng còn nghĩ, có thể hay không nàng sẽ (may mắn) đụng tới một con thỏ ngốc, thế là lơ ngơ láo ngáo hoàn thành nhiệm vụ luôn. Bởi vì trong trò chơi này, con thỏ còn không tính là quái cấp cao nha.

Tùy tiện tìm một con thỏ đang cúi đầu ăn cỏ, Hỉ Ca đưa chân đá một cước. Tư thế thật hoa mỹ, đây là thành quả 10 năm luyện tập của nàng, chính là lấy việc đá đích đệ đệ Sở Tiếu Ca mà thành tựu. Đáng tiếc, một chữ miss to đùng hiện ra trên đầu con thỏ. Tiếp theo, con thỏ nổi giận hướng Hỉ Ca cắn một cái. Sau đó Hỉ Ca hóa thành một đạo bạch quang tự động trở về điểm sống lại trong thôn.

Một người chơi bình thường, cho dù là 0 cấp cũng có ít nhất 100 điểm huyết và 5 điểm phòng ngự. Nhưng Hỉ Ca lại chỉ có 20 điểm huyết và 1 điểm phòng ngự. Thông thường, một con thỏ phải cắn khoảng bảy cái mới có thể cắn chết một người chơi, bất quá với Hỉ Ca thì một ngụm cũng đủ giết nàng rồi.

Cũng may 0 cấp thì lúc chết không mất kinh nghiệm, trên người nàng cũng không có đồ vật giá trị gì. Hơn nữa, dưới 10 cấp, sau khi sống lại, thể lực pháp lực tự động hồi đầy. Coi như Thịnh Thế còn nhân từ với tân thủ.

Lại một lần nữa chạy ra tân thủ thôn, Hỉ Ca thật hùng dũng hướng tới con thỏ đánh tới, không hề ngoại lệ, lại chết trở về.

Chết hơn mười lần, Hỉ Ca rốt cuộc phát hiện ra nhược điểm của con thỏ, cuối cùng có thể đánh vào giáp phòng ngự của nó. Đáng tiếc, nàng mới thương tổn nó được 3 điểm, lại bị cắn chết.

“Ui, ngươi là đang luyện tập tự sát sao?” Khi nàng còn chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa chạy ra bãi cỏ, còn chưa động thủ thì một giọng nói mang vẻ chế giễu lọt vào tai nàng.

“Liên quan gì đến ngươi!” Hỉ Ca ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn tên nam nhân đang nhàn tản đứng dựa vào cây đại thụ kế bên. Liếc mắt một cái, nàng nhớ rõ tên này, chính là cái tên đã đắc tội với trưởng thôn. Quả nhiên ông ta còn chưa tha cho hắn.

“Ta chính là tò mò thôi, ngươi như thế nào không có pháp trượng?” Trong nháy mắt nam nhân liền thay đổi thái độ, từ cái nhếch mày nhạo báng chuyển sang nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Nguyên lai người này có khuôn mặt rất tuấn tú, nụ cười cũng rất mê hoặc lòng người. Bất quá, đối với Hỉ Ca, hiện tại con thỏ mới là mục tiêu của nàng.

“Không có.” Có cũng không dùng được, chuyện bi kịch này tốt nhất vẫn là không nên nói cho người ngoài đi.

“Vậy ta đại phát từ bi tặng cho ngươi một cái.” Nói xong nam nhân quả thật lấy ra một cái pháp trượng, hướng trên người Hỉ Ca quăng tới. Kết quả, tính danh trên đầu nam nhân tức khắc chuyển sang màu đỏ, còn Hỉ Ca thì một lần nữa hồi thôn.

Thất Tử câm nín ngẩng đầu nhìn trời sâu sắc cảm thán, vì cái gì hắn thật sự có hảo ý, sao bỗng nhiên trở thành ác ý PK rồi.

“……”

“Lão Đại, ngươi còn chưa rời khỏi tân thủ thôn?”

Hỉ Ca còn chưa trở về, Thất Tử đột nhiên nhận được tin nhắn tán gẫu.

“Ờ, vẫn chưa. Ta còn phải ở tân thủ thôn giết một con sói lông vàng a. Đại khái khoảng một giờ nữa thì xong.” Thất Tử vẫn tùy ý ngã người dựa vào thân cây, lơ đãng trả lời.

“Không phải chỉ là một con tiểu boss sao, đáng giá cho ngươi tốn hơn mười tiếng đồng hồ? Tư Văn, Điểm Mặc cũng đều nhanh 17 cấp.” Người bên kia ai oán than hai tiếng, tựa hồ không thể hiểu nỗi suy nghĩ của lão đại bọn họ.

“Đã lên bảng xếp hạng rồi?”

“Phải, đều lọt vào top ten a. Đáng tiếc không có tên ngươi. Vị trí đầu bảng bị một người tên là Minh Độ Thiên chiếm giữ.”

“Ai~ ta đây không lo ngươi lo cái rắm…… Ngươi đi thăng cấp đi, ta còn phải tìm tiểu muội muội nói chuyện phiếm a.” Nhìn thấy Hỉ Ca đang chậm rãi tiến đến, Thất Tử trực tiếp ngắt tin nhắn, cười yêu mị tiến tới chỗ nàng.

“Dựa vào~ ta nói như thế nào không ra tân thủ thôn, nguyên lai đánh boss là giả, tán gái mới là thật.” Phía đông của Nam Uyên Thành là vùng biển thuộc về tộc nhân ngư (người cá). Ở đó, một cái kiếm khách, một cái dược sư và một cái vũ giả, ba đại nam nhân đang ra sức xoát quái.

Hiện tại, cấp bậc trung bình của người chơi là 13-14 cấp, cho nên khu vực quái trên 20 cấp như này sẽ không có ai bén mảng đến. Mặc dù nhân ngư có độ phòng ngự cực thấp nhưng tính công kích lại phi thường cao. Cộng thêm chúng luôn tấn công theo bầy. Chính vì vậy nếu không có một đội ngũ thật sự mạnh, chẳng ai muốn tới nơi này xoát quái cả.

Tay dược sư một bên không ngừng trốn tránh sự công kích của quái ở chung quanh, một bên quơ cây quyền đầu (hình như là cây gỗ) màu xanh biếc. Lượng huyết đã giảm đáng kể của hai nam nhân khác lại từ từ nhích lên “Lại nói, cho dù lão đại không ở tân thủ thôn, cũng sẽ không theo chúng ta xoát quái, các ngươi không phải là không biết tính hắn sao.”

……

Lại nói tới tân thủ thôn bên này, để bù đắp chuyện quăng trượng tạo thành huyết án, Thất Tử lăn xăn lích xích chạy theo Hỉ Ca một hai đòi phải giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ.

Hỉ Ca thật sự bị hắn làm cho phiền chết, đành phải gật đầu đáp ứng. Theo kế hoạch của nàng, đầu tiên, hắn phải đánh cho con thỏ ngoắc ngoải, chỉ chừa lại một chút huyết, sau đó, Hỉ Ca sẽ đạp một cước, như vậy phỏng chừng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Chính là Hỉ Ca tính kế tốt lắm, cố nhiên lại quên tính đến lực công kích của tên kia. Theo Hỉ Ca biết, thích khách bình thường có lực công kích không cao. Cái bọn họ theo đuổi là nhanh nhẹn và hội tâm. Không nghĩ tới nàng gặp phải một cái quái thai.

“Ngươi là kiếm khách?” Hỉ Ca trợn mắt nhìn nguyên một bầy thỏ nằm chỏng vó trước mắt, chết ngắt ngư. Tên nam nhân này cứ một quyền đánh chết một con thỏ. Nếu người nào không biết sẽ cho rằng hắn có thâm thù đại hận gì với loài thỏ cũng nên.

“Không, ta là thích khách.” Thất Tử cười càng sáng lạn, sau đó dán sát mặt lại, tung một cái mị nhãn, “Có cần ta thoát quần áo không?”

“Thoát tất cả.” Hỉ Ca trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, không chút do dự mở miệng.

Thất Tử đủng đỉnh thoát y, sau đó tiếp tục quần nhau với con thỏ. Nhờ không mặc trang phục, cho nên sau 5-7 lần ra tay, cuối cùng Hỉ Ca cũng nhìn thấy một con còn sống.

Thất Tử quăng con thỏ lên thảm cỏ, để mặc Hỉ Ca vất vả đạp đạp đá đá, sau ba lần “miss” tới “miss” lui, rốt cuộc con thỏ bị nàng dày vò đến chết.

Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, Hỉ Ca thở ra một hơi, đánh một con thỏ, nàng tốn mất mấy tiếng đồng hồ a. Đúng là không dễ dàng mà!

“Ngươi đang làm cái gì?” Hỉ Ca thấy Thất Tử nằm dài trên mặt đất, nhìn ngó vào con thỏ như đang tìm kiếm cái gì, nàng tò mò nhịn không được hỏi một câu.

“Ta đang hoài nghi nó là tự sát.” Thất Tử trả lời thập phần nghiêm túc.

Hỉ Ca cảm giác có nguyên một đàn quạ bay ngang qua đầu nàng.

Nhờ Thất Tử thu thập thi thể con thỏ, Hỉ Ca liền mang phần thịt thỏ hướng nhà trưởng thôn tiến tới. Hồi nãy nàng chỉ lo chuyện đánh quái mà quên học kỹ năng thu thập. Hoàn hảo tên nam nhân bên cạnh nàng nhờ vào sự chiếu cố đặc biệt của thôn trưởng, không có đòi hỏi gì cao cấp hết, ông ta chỉ yêu cầu hắn đi thu thập đủ loại thịt thà mà thôi, vì vậy mà cho dù vẫn còn ở tân thủ thôn nhưng kỹ năng thu thập của hắn đã lên hàng trung cấp. Nói không biết chừng, hắn đã giết cả ngàn con quái rồi cũng nên.

“Không tồi không tồi, thế nhưng có thể hoàn thành một cái nhiệm vụ gian nan.” Sau khi cầm thịt thỏ, thôn trưởng thật vừa lòng gật đầu. “Đây là nhiệm vụ thưởng cho, ngươi hảo hảo tiếp nhận đi.”

Hỉ Ca nhận từ tay thôn trưởng một quyển kỹ năng thư lóe sáng hào quang màu trắng, một cái cuốn trục, một kiện trường bào màu xanh biển, lại còn trực tiếp thăng lên chín cấp.

Cuốn trục là nhiệm vụ đặc thù của hệ thống. Bởi vì Hỉ Ca dùng là loại mũ giáp có số lượng bán hạn chế. Mỗi cái mũ giáp loại này sẽ có một cái nhiệm vụ ẩn được cài đặt sẵn bên trong. Chẳng qua có thể hay không kích hoạt được nhiệm vụ đó, phải bàn tới vận khí của người chơi. Tính ra vận khí của nàng không tồi. Còn chưa ra khỏi tân thủ thôn đã nhận được nhiệm vụ ẩn rồi.

Về phần kỹ năng thư, Hỉ Ca nhìn xem, sau đó ngốc trệ luôn. Như thế nào lại cấp cho nàng một quyển huyết tế kỹ năng thư? Kỹ năng này nàng có nghe nói tới nhưng chưa từng thấy qua. Nghe nói kỹ năng này đến thời kỳ hậu chiến đúng là nghịch thiên. Là kỹ năng duy nhất có thể thêm huyết trên phạm vi rộng. Hao phí pháp lực là rất lớn. Bình thường thuật sĩ sẽ không lựa chọn đi làm vú em, cho nên nàng chưa từng gặp qua người nào sử dụng nó hết. Mà điều tiên quyết hơn nữa chính là, kỹ năng này không thể học tập từ NPC mà phải thông qua kỹ năng thư để học. Trong thời gian beta của trò chơi, kỹ năng thư của huyết tế chưa từng xuất hiện quá.

Cuối cùng, trường bào thuật sĩ nhìn cũng không tệ lắm, là một kiện trang bị màu lam cấp 10, có thể tính là tiểu cực phẩm.

Thấy Hỉ Ca cầm kỹ năng thư với vẻ do dự, thôn trưởng đen mặt tức giận “Quyển sách này chính là bản duy nhất, ngươi không học liền trả lại cho ta.”

Nhìn thôn trưởng tiến đến, ý đồ giành lại vật phẩm, Hỉ Ca không nói hai lời, trực tiếp bóp nát quyển kỹ năng thư. Một vòng bạch quang quấn quanh cổ tay nàng, sau đó Hỉ Ca đọc được phần miêu tả của hệ thống.

Nàng cảm thấy thật may mắn với lựa chọn của mình.

Huyết tế cấp 1: hồi huyết 50%, tiêu hao phát lực 50%, làm lạnh thời gian: 20s. Huyết tế cấp 2: hồi huyết 50%, tiêu hao pháp lực 60%. Nhìn đến dòng cuối cùng, Hỉ Ca rốt cuộc nhìn thấy kỹ năng trong truyền thuyết. Sinh mệnh huyết tế: phạm vi 500 lý (5 ngàn mét vuông?!), cùng trận doanh, mãn huyết (phục hồi đầy), tiêu hao pháp lực: 30 vạn điểm, pháp lực không đủ có thể lấy từ sinh mệnh lực bổ sung.

Một cái 60 cấp thuật sĩ bình thường có khoảng 1 vạn pháp lực, mà kỹ năng này đòi hỏi 30 vạn pháp lực. Nói cách khác, thuật sĩ dưới 180 cấp là không thể thi triển Sinh mệnh huyết tế. Đó là đối với người khác, riêng với Hỉ Ca, tựa hồ không phải như thế.

Đã sửa bởi thuganhanuoi lúc 27.09.2015, 09:22.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.