Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 121: Sáu cái ghế




Edit: hoabingan

Beta: hoanguyendinh

Thanh Lam xưa nay rất khiêm tốn. Có điều hắn là người đứng đầu BXH kiếm khách thế giới, thực lực tổng thể cực kỳ kinh khủng. Trước kia, Hỉ Ca không mấy quan tâm đến các loại BXH của Thịnh Thế, nhưng hiện giờ dù sao cô cũng là phó bang chủ, những chuyện cần biết tuyệt đối không thể không biết.

Lại nói, BXH chẳng qua là một đống số liệu liên tục tăng dần. Người xuất hiện trên đó phần lớn đã trang bị tận răng, nhưng đống số liệu đó có thể nói lên vài vấn đề nhất định. Chí ít, hiện tại cả 5 kiếm khách đứng đầu trên thế giới, theo như Hỉ Ca biết, không một ai là không được công nhận. Thương Lan công hội từ trước tới nay đều đi theo con đường khiêm tốn. Việc này khiến cho đại bộ phận ngoạn gia không biết những tên tuổi lớn của bọn họ. Cho nên, sau khi Thanh Lam báo tên, người của Long Tộc cũng không có phản ứng gì.

Hỉ Ca đứng một bên, cười xem trò vui.

Người Long Tộc vẫn như trước vây quanh Thanh Lam, hoàn toàn không có ý để cho hắn rời đi. Thanh Lam cau mày, vừa định nói gì, đột nhiên nhìn thấy Hỉ Ca đứng phía sau đám người cười trộm.

“Hỉ Ca? Cô là Hỉ Ca đúng không?” – Thanh Lam trực tiếp lờ Long Khổ Nhi, cất tiếng hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút vui mừng.

Hỉ Ca sửng sốt một chút, tại sao hắn biết mình. – “Anh nhận ra tôi?”

“Có nghe Nhị ca nhắc qua, tôi tên là Thanh Lam.”

“Xin chào.”

Hai người hàn huyên không coi ai ra gì, khiến cho Long Khổ Nhi mất hết kiên nhẫn. Mặc dù Hỉ Ca rời Nam Uyên đại lục đã lâu, nhưng Long Khổ Nhi vẫn chưa quên cô. Cô ta vốn có thành kiến với Hỉ Ca, hiện tại thái độ không thay đổi mấy.

“Cô ở đây làm gì, những thứ kia cũng không phải loại người như cô có thể mua được.” – Long Khổ Nhi liếc Hỉ Ca một cái, hừ lạnh khinh thường.

Hỉ Ca thở dài, quên đi, cùng cô ta gây gổ thật đánh mất thân phận của mình à. Bởi vì một câu nói của Long Khổ Nhi, trong nháy mắt sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên người Hỉ Ca.

Chưởng quỹ Lai Phúc cũng vậy. Ông ta nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt liền trợn tròn: – “Lão bản, người đã trở lại.”

Mặc dù đã gần ba tháng không nhìn thấy Hỉ Ca, nhưng trí năng (trí tuệ và năng lực) của NPC rất không tệ.

“Lão bản?”

“Lão bản!”

Hỉ Ca lại là lão bản. Nhất thời âm thanh từ bốn phía truyền đến, ai cũng không nghĩ tới chủ tiệm là Hỉ Ca. Mặc dù cửa hàng này không lớn, nhưng nó là một trong những cửa hàng kiếm được nhiều tiền nhất ở Nam Uyên đại lục. Tất cả mọi người đều phỏng đoán lão bản của cửa hàng này là người chơi chức nghiệp sinh hoạt, rất nhiều công hội muốn chiêu mộ, đáng tiếc chưa có ai từng nhìn thấy lão bản phía sau màn. Bây giờ chưởng quỹ đột nhiên nói cho bọn họ biết, lão bản của tiệm này chính là Hỉ Ca, tâm tình mỗi người đều không giống nhau.

Một câu nói của Lai Phúc làm cho mặt Long Khổ Nhỉ chuyển xanh, cũng may cô ta không ngu lắm, biết trước mắt không thể đắc tội Hỉ Ca, không thể làm gì khác hơn là nhịn một bụng tức ghẹn, âm thầm mang người của Long Tộc rời khỏi.

“Long Khổ Nhi, đây không phải là địa bàn của Long Tộc, lần sau có muốn giương oai, cô cũng nên tìm hiểu rõ rồi hãy mở miệng.” – Hỉ Ca ở trên lầu nhìn Long Khổ Nhi đang đi xuống thì nói vọng theo – “Còn có, trở về nói với Long Chiến, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Vực Sâu sẽ không bỏ qua cho hắn, nói hắn cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”

Long Khổ Nhi nghe Hỉ Ca nói thì dừng lại, sắc mặt xanh mét, rốt cục không thể kiềm chế rống lên – “Chuyện của chúng ta và Vực Sâu, không liên quan đến ngươi!”

Mặc dù Vực Sâu bị Long Tộc đâm sau lưng một phen, làm cho Phần Thiên bị thương không nhẹ, song mấy ngày nay Long Tộc cũng không được tốt cho lắm.

Bởi vì cao thủ của Vực Sâu đa số giỏi về đánh lén. Bình thường, nếu không có chuyện gì quan trọng, bọn họ sẽ không ở lại Đông Châu Xích Hỏa mà chạy loạn khắp thế giới. Rất nhiều người thích mảnh đất Nam Uyên này, đến đây thường xuyên là lẽ đương nhiên. Chuyện lần trước đã để lại trong lòng bọn họ một nỗi oán hận. Vì vậy, mỗi lần gặp người của Long Tộc đi ra ngoài, chỉ cần đối phương có số lượng ít hơn là họ sẽ nhào vào xử lý sạch sẽ. Ngay cả Long Chiến cũng rất khó khăn mới thoát được mấy vụ đánh lén này. Thành viên Long Tộc đã trải qua những ngày kinh hồn bạt vía như vậy suốt hai tháng qua.

Vì chuyện của Vực Sâu, các trưởng lão Long Tộc đã làm ầm ĩ lên không ít lần. Nhiều thành viên, vì bị giết quá nhiều lần mà chọn cách rời khỏi Long Tộc. Cho nên, vừa nghe Hỉ Ca nhắc tới Vực Sâu, Long Khổ Nhi mới có phản ứng lớn đến như vậy.

“Bởi vì ta là phó bang chủ của Vực Sâu!” – Hỉ Ca cười cười – “Thay ta hỏi thăm ca ca của cô, lần sau gặp lại chính là lúc Vực Sâu tuyên chiến với Long Tộc.”

Lần này trở về đây, không phải chỉ vì muốn tìm người, Hỉ Ca còn muốn thông báo cho các ngoạn gia biết thái độ chính thức của Vực Sâu. Bọn họ chuẩn bị vùng lên. Hỉ Ca tin rằng, lời của cô sẽ được lan truyền rất nhanh. Đây chính là hiệu quả mà cô muốn. Mặc dù hiện giờ để lộ chuyện này đối với Vực Sâu sẽ tạo nhiều áp lực, nhưng nếu không có người đến quấy rối, Vực Sâu tại sao phải giết gà dọa khỉ đây chứ. Riêng với Hỉ Ca, mặc dù bây giờ quan hệ của cô với Thứ không bằng với trước kia, nhưng Sở Tiếu Ca vẫn ở, ai dám động đến cô?! Coi như Long Tộc một lần nữa bị buộc phải nhẫn nhịn, cũng đành chịu thôi. Về phần sau khi cô trở lại Đông Châu Xích Hỏa, nếu có bản lãnh, Long Tộc cứ vượt qua đại lục đuổi theo a, chỉ sợ bọn họ có đi không về.

Sau khi Long Khổ Nhi dẫn người rời khỏi, đám đông vây xem náo nhiệt cũng dần dần tản hết, trên lầu hai chỉ còn lại Hỉ Ca và Thanh Lam. Thanh Lam không phải là người giỏi bắt chuyện, có lẽ vì hai người còn chưa biết nhau nhiều, sau vài câu khách sáo thì không còn gì để nói. Nhưng, hắn cũng không có ý rời đi, cố ý ở lại muốn cùng Hỉ Ca ăn cơm. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, không biết tại sao, thái độ của Thanh Lam cứ là lạ. Người ta mời mình ăn cơm, cự tuyệt thẳng thừng là không nể mặt mũi. Dù không để ý đến Thanh Lam, cũng phải để ý đến Sở Nhị. Nói làm sao Hỉ Ca từng gọi Sở Nhị một tiếng nhị ca nha.

Trong Nam Uyên Thành, tửu lâu có tay nghề nhất dường như chỉ có Cát Tường. Đứng trước cửa Cát Tường tửu lâu, trong lòng Hỉ Ca có chút khổ sở, những chuyện trước kia giống như một thước phim quay chậm, lướt qua trước mắt cô. Mới chỉ hơn hai tháng, mà giống như đã trải qua cả một đời.

“Hỉ Ca, sao lại không đi vào?” – Thanh Lam nhìn Hỉ Ca đứng bên ngoài, không nhịn được gọi một tiếng.

“À… đến đây.”

Cát Tường tửu lâu không thay đổi gì mấy, chỉ là bên trong trang trí xa hoa hơn. Hiện tại, những người đến đây, đại đa số đều là người có tiền. Thanh Lam đương nhiên là người có tiền, có rất nhiều tiền là đằng khác. Vì vậy, hắn thuê hẳn một gian phòng. Chưởng quỹ mập mạp ưỡn bụng, vẻ mặt vui vẻ

“Xin chào khách quan, mời ngài đi bên này.”

Giá thuê một gian phòng ở lầu hai là một ngàn kim tệ một canh giờ. Nói thật, Hỉ Ca thà đến đầm lầy, vừa ăn vừa nhìn cá sấu bơi qua bơi lại, chứ tuyệt đối không muốn ngồi ở đây ăn cơm. Bởi vì, cô cảm thấy cô đang ăn chính là kim tệ.

“Ồ… Hỉ Ca tiểu thư?” – Tiểu nhị phục vụ gian phòng chữ Thiên từ trên lầu đi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Hỉ Ca, kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Chưỡng quỷ là NPC nhưng tiểu nhị nơi này đều là ngoạn gia chân chính.

“Xin chào” – Hỉ Ca gật đầu cười. Dù sao lúc trước cô cũng thường xuyên đến đây ăn cơm. Đâu biết tiếp đó người kia xoay người chạy lên lầu, giống như nhìn thấy quỷ vậy. Trái tim yếu ớt của Hỉ Ca có chút bị đả kích, thuận tay sờ lên mặt mình, thật sự dọa người như vậy sao?

“Chị hai ~~” – không quá mười giây sau, Sở Tiếu Ca ló đầu ra từ lầu hai.

Khách nhân trong quán đều không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn vị thích khách áo trắng ở trên lầu chạy như bay xuống. Hỉ Ca để ý mới thấy, khách ăn cơm phần lớn là nữ giới. Sau khi nhìn thấy Sở Tiếu Ca thì hai mắt của họ đều sáng lên, chỉ thiếu chút nữa là thét chói tai xông tới xin chữ ký.

Tiểu tử này lại đi phóng điện khắp nơi rồi. Cũng không phải một mình Sở Tiếu Ca chạy xuống, theo sau cậu còn có mấy người nữa. Bọn Cát Tường Như Ý vậy mà đều ở. Sở Tiếu Ca vừa xuống liền ôm Hỉ Ca xoay hai vòng. Hôm nay bọn họ vừa gặp mặt ở nhà, cũng không biết cậu bị cái gì kích thích, Hỉ Ca liếc mắt, thật vất vả mới gỡ được cánh tay của em trai ra khỏi người mình.

“Hỉ Ca, đã lâu không gặp.” – Cát Tường mỉm cười nhìn Hỉ Ca.

“Đã lâu không gặp.” – Thật ra trong lòng Hỉ Ca vẫn rất sợ hãi chuyện đối mặt với bọn hắn. Vấn đề liên quan đến Thất Tử, rồi nhiều chuyện khác nữa, khiến cho lòng cô sinh ra khúc mắc. Mặc dù vẫn giữ liên lạc, nhưng chủ yếu lấy Sở Tiếu Ca làm người trung gian.

“Vị này là…” – Lúc này Cát Tường mới phát hiện bên cạnh Hỉ Ca có một người đàn ông!

“Thanh Lam, phó hội trưởng Thương Lan công hội.”

“Xin chào, ta là Cát Tường Như Ý.” – Trong mắt Cát Tường Như Ý lóe lên một tia sáng. Thương Lan công hội sao? Có chút mắc míu với bọn họ à. Nghe nói, người đối đầu với Thất Tử chính là hội trưởng bên đó.

“Xin chào, nghe danh đã lâu.” – Thanh Lam ngoài cười nhưng trong không cười tiến tới bắt tay. Con bà nó, hắn tuyệt đối sẽ không quên, hai tháng trước, Thứ phái một đội thích khách bao vây hắn, giết hắn, bạo rớt chiến thần bộ trang. Mặc dù hắn không biết làm sao hội trưởng có thể lấy chiến giáp về, nhưng chuyện này cũng đủ khắc sâu trong lòng hắn. Đương nhiên, sau lần ấy, hắn càng nể nang những thích khách có thực lực khủng bố kia. Một đội người đó, tùy tiện chọn ai cũng đều là hàng tinh anh. Vậy mà bọn họ lại chơi trò đánh hội động, không phải quá vô sỉ sao!!!!!

“Chị hai, lên lầu đi, em mời chị ăn cơm.” – Sở Tiếu Ca hưng phấn kéo Hỉ Ca lên lầu. Hôm nay đúng là ngày tốt lành, mới nghe được tin tốt, kế tiếp thì thấy chị hai trở lại Nam Uyên, cậu rốt cục có thể yên tâm.

Mặc dù Thanh Lam có chướng ngại tâm lý với bọn Cát Tường, nhưng ai bảo hắn muốn mời Hỉ Ca ăn cơm đây, lại còn chọn địa điểm là đại bản doanh của đối thủ nữa chứ. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể đi theo vào gian phòng chữ Thiên. Gian phòng này từ lúc Hỉ Ca rời đi vẫn không có gì thay đổi, vẫn là 2 cái bàn, xung quanh ghế để tán loạn, Hỉ Ca quét mắt nhìn, vẫn là sáu cái ghế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.