Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 116: Mua bán cũng cần mánh mung




Hỉ Ca cùng Cô Tửu ngồi trên ghế sô pha bên trong bao gian, khoái chí nghe âm thanh dưới lầu nâng giá. Giá tiền của thanh cự kiếm đã bay vọt lên 25 vạn. Nói thật, một kiện truyền kỳ trang bị có thể bán với giá 10 vạn kim tệ là cao lắm rồi. Bởi vì truyền kỳ vũ khí chưa từng xuất hiện ở sàn đấu giá, nhưng dựa theo thị trường mà phỏng đoán, giá 20 vạn đã là ngưỡng giới hạn. 25 vạn, cái này thì hơi khoa trương à. Quan trọng là, giá tiền này do chính Cuồng Vũ nâng lên. Lúc Cuồng Vũ trực tiếp hét lên 25 vạn, Cô Tửu ngồi ở một bên có điểm hơi run run, không phải là Cuồng Vũ muốn lấy tiền của Hỉ Ca để mua vũ khí của Hỉ Ca luôn đó chứ?!

Ban đầu còn có vài người hùa vào tăng giá theo, nhưng đều bị dọa sợ, chỉ còn lại Sánh Cùng Phong Nguyệt quyết theo sát nút. Hiện tại, có thể nói là cuộc chiến 1 đấu 1.

“Ta nói, ngươi nắm chắc không đó?” – Cô Tửu đưa đầu nhìn xuống dưới lầu. Xung quanh Sánh Cùng Phong Nguyệt tựa hồ nổi lên một trận xào xáo. Tựa hồ cô ta không có nhiều tiền trong người để mà xuất ra một lần như vậy.

Cho dù lấy tiền của mình mua đồ của mình, nhưng bọn họ cũng phải nghĩ tới phí tổn phải trả cho nhà đấu giá chứ?! Mặc dù nhờ thanh vũ khí này mà Hỉ Ca trở thành hội viên cao cấp nhất của nhà đấu giá, được hưởng thụ đãi ngộ 3% phí thủ tục, nhưng đó cũng là tiền a~~~

“Không sao. Lão nương hôm nay nhất định khiến cho cô ta đem toàn bộ tiền đều ói ra. Cô ta không phải thích khoa trương lắm sao?!” – Cuồng Vũ trừng mắt hung tợn nhìn xuống dưới lầu.

“Cô ta hình như không có ý muốn tiếp tục nâng giá nữa kìa…” – Cô Tửu ngồi xuống, thò tay bốc bình hầu nhân tửu nhấp một ngụm, sau đó khà một tiếng sảng khoái. Hầu nhân tửu này là hàng cực kỳ hiếm. Bình thường chỉ có hầu vương 70 cấp mới có thể bạo ra. Cho nên hầu nhân tửu trên thị trường có giá cực cao. Cũng không biết chủ nhân nhà đấu giá này tìm được ở đâu đến?!

“Cô ta sẽ theo.” – Cuồng Vũ ngồi xuống, khóe môi nhếch lên, âm trầm cười – “Hỉ Ca, ngươi không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì mới được?! Lo Đoạn Lang không đuổi kịp đến sao?” – ở Đông Châu Xích Hỏa này, trừ bỏ Sánh Cùng Phong Nguyệt, còn có một kiếm khách lợi hại không kém. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Hỉ Ca cũng phải công nhận là Đoạn Lang rất mạnh. Cho nên sự kiện đình đám cỡ này mà hắn lại không xuất hiện được sao?

Quả nhiên, ngay lúc người chủ trì gõ búa xác nhận lần thứ nhất, Đoạn Lang rốt cuộc xuất hiện, đồng thời nâng giá lên 26 vạn.

Sự xuất hiện của Đoạn Lang nhấc lên một trận cuồng phong. Vốn dĩ đã muốn buông tay, Sánh Cùng Phong Nguyệt lại lần nữa nâng giá lên 28 vạn. Đoạn Lang và Sánh Cùng Phong Nguyệt cũng không tính là có thâm cừu đại hận gì, mâu thuẫn nho nhỏ thì đương nhiên có. Về phần mâu thuẫn nho nhỏ này từ đâu mà ra… thật là có chút ảo diệu, cho nên mọi người đều bảo trì trầm mặc, không ai muốn nhắc tới.

“29 vạn.” – Đoạn Lang dẫn theo một đám người ngồi cách đó không xa. Chỉ cần Sánh Cùng Khôn Nguyệt nâng giá, hắn liền nâng theo.

Hai người hô một đường lên đến 32 vạn.

Đoạn Lang không phải muốn mua thanh vũ khí này, hắn chỉ muốn giúp chủ nhân giấu mặt của thanh kiếm một phen, sẵn tiện móc giò lái Sánh Cùng Phong Nguyệt mà thôi. Cho nên Đoạn Lang sau đó không nâng giá nữa mà ngồi một bên cười cười. Thẳng đến lúc người chủ trì gõ đủ 3 búa, Sánh Cùng Phong Nguyệt cũng chưa phản ứng lại.

“Chúc mừng ngoạn gia Sánh Cùng Phong Nguyệt lấy 32 vạn mua được truyền kỳ vũ khí Tàn hoàng kiếm.”

Lời nói rơi vào tai Sánh Cùng Phong Nguyệt, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn Đoạn Lang nhưng hắn đã phất phất tay, dẫn người tiêu sái rời đi. Trước khi đi, Đoạn Lang còn mĩm cười thật tươi. Vì cái gì hắn lại lộ ra biểu tình này? Hắn bại bởi mình, hắn nên phẫn nộ mới đúng, dựa theo tính cách của hắn thì phải như vậy… Sánh Cùng Phong Nguyệt ngơ ngẩn nghĩ.

“Đoạn Lang hợp tác với ngươi?” – Cô Tửu la lên.

Cuồng Vũ lau mũi, nháy mắt: – “Chỉ cần liên quan đến lợi ích thì trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn.”

“Hỉ Ca, ngươi đã sớm biết?” – Cô Tửu bị cái nháy mắt của Cuồng Vũ dọa cho sợ mất mật, lui lại vài bước, quay đầu nhìn Hỉ Ca.

“Ờ… ta đáp ứng bán cho hắn một thanh cự kiếm với giá 10 vạn kim. Nguyên liệu do hắn cấp.” – Hỉ Ca chậm rì rì mở miệng trả lời.

“Ngươi cần nguyên liệu gì?” – Cô Tửu mới không tin Hỉ Ca có thể dễ dàng đàm phán như vậy. Nhìn ngoài mặt thì cô bình đạm vậy đó, trên thực tế, ai biết cô tính kế thế nào ở sau lưng người ta đâu?! Giống như cái người ngu ngốc ở dưới lầu kia kìa, ta nói, rảnh rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi đấu tay đôi với Hỉ Ca. Lần này thì hay rồi, bốc hơi luôn 32 vạn kim. Hỉ Ca tạo ra một phen cự kiếm đó, chi phí tuyệt đối không quá 5 ngàn kim. Những người biết nội tình như hắn, sẽ đồng tình cho nổi đau của Sánh Cùng Phong Nguyệt.

“Ờ… cần một viên hỏa thạch, 8 mỏ vàng, quặng sinh cấp 9, lưu li thạch… hình như còn có 10 khỏa thiên đường thủy tinh ~” – Hỉ Ca nháy mắt trả lời Cô Tửu.

“Ta kháo! Đó là tài liệu để đúc tàn hoàng kiếm sao?”

Đám nguyên liệu đó xêm xêm cũng có giá hơn 7 vạn kim tệ. Thiên đường thủy tinh là tài liệu rèn vũ khí cấp sử thi hoặc là cấp thần khí gì đó. Loại thủy tinh này sản lượng cực kỳ thưa thớt. Mặc dù thợ rèn có bản ghi chép các loại nguyên liệu cần dùng để nâng cấp, nhưng nếu cấp bậc không đủ hoặc là chưa đạt tới yêu cầu thì tài liệu đó sẽ không hiện ra trên bản ghi chép.

Thiên đường thủy tinh, chỉ có tông sư thợ rèn mới có thể nhìn thấy.

Hỉ Ca nhún vai. Cô chính là vô sản có được không. Thiên đường thủy tinh cái loại đồ vật nghịch thiên này, cô chỉ nghe nói tới lúc ở thời kỳ beta mà thôi. Nó thuộc vào thông tin bí mật của đám cao tầng ngoạn gia. Không ai chịu tiết lộ ra ngoài. Cho nên Hỉ Ca cũng không lo lắng có người nói cho Đoạn Lang biết. Huống hồ, Đoạn Lang biết cô chơi hắn thì thế nào. Hiện tại, thực lực của Vực Sâu có lẽ còn chưa đối phó nổi Đoạn Lang Minh, nhưng 1 tháng sau hay 2 tháng sau thì không ai biết à. Vận mệnh tương lai của thế giới rất bất định.

“Đáng thương Đoạn Lang…” – Cô Tửu thở ra.

Ở dưới lầu, hầu như mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại vài người muốn nhân dịp làm quen với Sánh Cùng Phong Nguyệt nên bu đến chúc mừng. Nhìn vẻ mặt tươi cười cứng ngắt của Sánh Cùng Phong Nguyệt, phải nói lời khách sáo với người khác, Cô Tửu lại thở ra: – “Haiz… Đáng thương tiểu cô nương…”

“Hỉ Ca, đi xuống sao?” – vở diễn hạ màn rồi, cũng nên lộ mặt chứ?!

Hỉ Ca lắc đầu: – “Ngươi đi trước đi. Ta dù sao cũng phải nể mặt Sói Xám Ăn Cừu.”

Cô đã nể mặt Niếp Lãng, đáng tiếc Sánh Cùng Phong Nguyệt không chịu hiểu chuyện. Lại nói, Hỉ Ca không đi xuống đối mặt thì người khác không nhận ra vấn đề sao? Ai chẳng biết Cuồng Vũ là trưởng lão của Vực Sâu. Chẳng lẽ làm ra chuyện lớn thế này lại không có sự nhún tay của Hỉ Ca ư?

Sánh Cùng Phong Nguyệt đối phó xong với những người xung quanh, đang chuẩn bị dẫn người rời đi thì Cuồng Vũ từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sánh Cùng Phong Nguyệt, Cuồng Vũ còn không biết điều nhào tới chào hỏi.

“Ai ui, chẳng phải là Sánh Cùng Phong Nguyệt sao? Như thế nào cũng tới tham gia hội đấu giá à?”

Sánh Cùng Phong Nguyệt vừa nhìn thấy Cuồng Vũ liền biến sắc mặt. Đương nhiên nhận ra người liên tục tăng giá lúc đầu là ai. Bất quá, chỉ có một mình Cuồng Vũ? Sánh Cùng Phong Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bao gian.

“Phong Nguyệt mỹ nhân, chúc mừng ngươi nha. Bỏ ra 32 vạn kim tệ mua thanh cự kiếm kia. Vốn ta nghĩ thanh kiếm này bán cao lắm là 15 vạn thôi, không thể tưởng được ngươi có thể hào phóng đến mức đó a ~~~”

Sánh Cùng Phong Nguyệt không để ý đến Cuồng Vũ, không có nghĩa là Cuồng Vũ sẽ buông tha cho cô ta.

“Ngươi…. Cuồng Vũ, ngươi đừng quá đáng!” – Sánh Cùng Phong Nguyệt cho dù có trì độn, đến giờ cũng biết mình bị người ta chơi khăm. Đáng giận là Cuồng Vũ cùng Đoạn Lang lại bắt tay nhau. Cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh. Vực Sâu và Đoạn Lang Minh không phải là tử đối đầu hay sao?! Mặc dù biết mình bị chơi khăm, Sánh Cùng Phong Nguyệt rất nhanh khôi phục biểu tình bình thường. – “Quên đi, chỉ là 32 vạn mà thôi. Ta cũng không thiếu tiền. Coi như cho ngươi.”

“Vậy thì đa tạ. Đi thong thả. Lần sau lại đến chiếu cố a.” – Cuồng Vũ nhìn Sánh Cùng Phong Nguyệt nghiến răng rời đi vẫn không quên quăng thêm một câu móc họng.

Nửa giờ sau, Cuồng Vũ giao thanh cự kiếm cho nhà đấu giá liền rời đi. Hỉ Ca cầm tới 32 vạn kim tệ xong cũng rời đi. Đông Châu Xích Hỏa đúng là có lắm đại gia. Là một chủ tiệm bán vũ khí nhỏ bé, giờ cầm trong tay một đống kim tệ, tâm tình của Hỉ Ca không phải tốt bình thường, mà là lâng lâng như bay.

Hỉ Ca đưa 2 vạn kim tệ cho Cuồng Vũ, nhờ Cuồng Vũ đi mua nguyên liệu chế tạo tàn hoàng kiếm. Mặc dù thuộc tính của thanh kiếm này không mấy tốt nhưng nguyên liệu chế tạo lại rất dễ mua, chỉ tốn khoảng một ngàn kim tệ mà thôi. Hỉ Ca vốn đáp ứng sẽ rèn một thanh cho Cuồng Vũ. Hiện tại đang nhàn rỗi, thuận tiện rèn luôn 2 cây đi, xem như trả Đoạn Lang một cái ân tình.

Đoạn Lang ra khỏi sàn đấu giá, người đi bên cạnh hắn là Lang Hôn có chút không vui. Lang Hôn và Sánh Cùng Phong Nguyệt vốn có giao tình. Đối với hành động lần này của Đoạn Lang, Lang Hôn vẫn duy trì thái độ phản đối, nhưng không thể không nói, đàm phán mà Cuồng Vũ đưa ra quả thật quá mê người. Chỉ cần là kiếm khách, sẽ bị dẫn dụ.

“Đoạn Lang, chúng ta làm như vậy có thể chọc tới Sói Xám Ăn Cừu hay không?”

“Sẽ không. Sói Xám Ăn Cừu mỗi ngày đều chạy qua Vực Sâu, bằng không Sánh Cùng Phong Nguyệt như thế nào trở nên điên cuồng như thế.” – Đoạn Lang nhếch môi – “Ta hình như đã đánh giá thấp người tên Hỉ Ca kia. Xem ra, lần này phải liên hệ với Khổ Độ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.