Chương 19
Lễ Tình Nhân là ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ tư Thịnh Hạ rời đi. Nhậm Ngạn Đông chầm chậm mới tiếp thu sự thật rằng Thịnh Hạ và anh đã chia tay.
Mấy ngày liền không bơi lội, hôm nay buổi sáng hơn 5 giờ anh đã tỉnh, trở lại bơi bù cho mấy ngày trước.
Nhậm Ngạn Đông muốn bơi hai vòng bỗng có tiếng di động trên bàn vang lên, anh bước lên bờ.
Gió lạnh của tháng hai vẫn còn phảng phất. Từ bể bơi đi lên, anh mặc áo tắm dài.
Tiếng chuông liên tục vang, có vẻ có chút dồn dập, là mẹ anh gọi.
"Mẹ." Nhậm Ngạn Đông ngồi dãy ghế mây sát bể bơi, thuận tay đem gạt tàn thuốc trên bàn sang trước mặt.
Nhậm phu nhân mở miệng liền hỏi: "Cầu hôn thành công không con? Khi nào hai người bọn con về nhà ăn cơm?"
Nhậm Ngạn Đông đã đem điếu thuốc ngặm trong miệng, tay bắt bật lửa chợt dừng lại, đem điếu thuốc thả xuống.
Theo bản năng, anh không muốn nói thật cho mẫu thân biết.
"Con đi công tác, Lễ Tình Nhân không kịp trở về."
"Nhậm Ngạn Đông, con bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc phải xem nặng nhẹ được chưa!"
Sau đó điện thoại liền cúp ngang.
Nhậm Ngạn Đông không muốn giải thích, anh biết mẫu thân nghĩ gì, mẹ anh đại khái cảm thấy lần trước anh vẫn là nói suôn như cũ, không hề có dự định cầu hôn gì.
Nhiều năm qua, anh đối với hôn nhân trước nay không có hứng thú, cũng không thích con nít. Cha mẹ cuối cùng từ bỏ hy vọng đối với anh, cũng lười quản.
Cùng Thịnh Hạ ở bên nhau, mẫu thân cho rằng bọn họ sẽ không lâu dài, sau khi anh tự tuyên bố ở weibo Thịnh Hạ là bạn gái, mẹ anh lại sinh ra có chút hy vọng cho rằng anh sẽ kết hôn.
Điếu thuốc Nhậm Ngạn Đông cầm cuối cùng cũng không hút.
Mấy ngày nay không chỉ là Hướng thư ký ngay cả các quản lý trong tập đoàn Viễn Đông đều cảm giác được Nhậm Ngạn Đông có chút bất thường.
Khi họp các quản lý báo cáo xong kết quả tiến triển của hạng mục, đang chờ anh cho ý kiến thì kết quả là anh nhìn chằm chằm màn hình notebook mà xuất thần, một chút phản ứng cũng không có.
Chờ anh cảm thấy được tất cả mọi người đang nhìn anh cũng là tự nhiên trấn định, chuyển sang nói phó tổng phát biểu ý kiến.
Phó tổng nội tâm: "......"
Sau khi tan họp, trở lại văn phòng, Nhậm Ngạn Đông suy xét một lát, anh gọi Mẫn Du.
Mẫn Du trực tiếp tắt máy, anh gọi tiếp lần thứ hai.
Mẫn Du nhíu mày, cậu ta còn có cái kiên nhẫn này à?
Xem ra là có việc gấp, cô lúc này mới tiếp nghe.
Nhậm Ngạn Đông cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Thịnh Hạ cùng tôi chia ta, cô biết đúng không?"
Mẫn Du: "Cậu nghĩ đi?"
Chỉ có ba chữ, lại rõ ràng nghe ra cảm xúc bất mãn ở bên trong.
Nhậm Ngạn Đông hiện tại không có nhiều thời gian cùng cô xả chuyện tào lao, thẳng đến chủ đề, "Thịnh Hạ đã từng gặp mặt một người bạn học cũ là lớp trưởng, cô có biết không?" Anh cảm giác câu nói này thật vô nghĩa, Thịnh Hạ vàMẫn Du trước nay không có bí mật, Mẫn Du không có khả năng không biết người này.
Mẫn Du sửng sốt, chớp chớp mắt, như suy tư, không đáp hỏi lại: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: "Đừng giả bộ hồ đồ, tôi không hứng thú đâu. Câu ta thọc gậy bánh xe đều đào tường nhà tôi, cô nói xem tôi giờ muốn làm gì?"
Mẫn Du: "......"
Cô đã xác định được chỉ số thông minh của Nhậm Ngạn Đông thật là bị rơi vào mương.
Xem ra chuyện chia tay, anh ta cũng không phải thờ ơ.
Thịnh Hạ chỉ nói đơn giản cho cô biết là đã chia ta mà Mẫn Du cũng không hỏi cụ thể thêm.
Cô hiểu Thịnh Hạ đang đắm chìm trong bi thương nhưng một chữ cũng không nói, cô cũng không đành lòng hỏi.
Mấy ngày nay, công tác của Thịnh Hạ vẫn luôn được an bài chu toàn, hận không thể một ngày 24 giờ mà dốc sức làm. Khi bận, cô ấy tập trung làm việc nhưng một khi rảnh rỗi, cô sẽ thất thần nhìn bên ngoài vô định.
Trong điện thoại trầm mặc một vài giây, Nhậm Ngạn Đông cho rằng Mẫn Du có biết nhưng cam chịu.
Với sự hiểu biết của anh về Thịnh Hạ, nếu không phải có quan hệ cùng người lớp trưởng này, cô sẽ không cố ý nhắc trước mặt anh lúc giao thừa Tết Âm Lịch.
Anh hỏi Mẫn Du: "Cái người lớp trưởng này đang ở đâu? Bắc Kinh hay Thượng Hải?"
Mẫn Du: "Bắc Kinh, làm sao vậy?"
Nhậm Ngạn Đông: "Đêm nay, cô hẹn giúp tôi."
Mẫn Du không nhịn được bật cười với Nhậm Ngạn Đông, ý như là vui sướng khi anh gặp họa.
Cô bỗng nhiên giả vờ buồn bã nói: "Cậu hẹn người đó làm gì? Thịnh Hạ đều đã không còn hứng thú với cậu, không thể buông tha cô ấy à?"
Nhậm Ngạn Đông không thể kiên nhẫn, "Sao hôm nay cô nói nhảm nhiều vậy? Mau nhắn tôi địa điểm và thời gian đi."
Mẫn Du sặc vì lời hối thúc của anh: "Cậu cho rằng cậu lớn lắm sao, muốn gặp người ta là gặp à? Nếu như người ta không them gặp mặt cậu thì sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "...... như cậu nghĩ tôi muốn nói chuyện thẳng thắng với anh ta, cũng là vì nghĩ cho Thịnh Hạ. Ngày nào đó nếu tôi tự quyết định thì có thể không còn dễ nói chuyện như bây giờ."
Mẫn Du ' ha hả ' cười hai tiếng, "Nếu cậu tìm người kia tính sổ không thành thì sao?"
Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "Còn có chuyện đó sao?"
Mẫn Du càng vui vẻ, khó có được một cơ hội cô có thể trêu đùa Nhậm Ngạn Đông làm sao cô buông tha?
"Cậu có nghĩ cho suy nghĩ của Thịnh Hạ không?"
Trầm mặc hồi lâu, Nhậm Ngạn Đông nói: "Nếu là nguyên nhân do tôi làm cho cô ấy thất vọng, tôi sẽ sửa chữa nhưng tuyệt đối không thể chia tay. Nếu cô ấy thuần túy là bị đối phương hấp dẫn, tôi sẽ thành toàn cho cô ấy."
Cho nên, anh muốn đích thân thấy cái người gọi là lớp trưởng đó.
Lá gan của người bạn học này cũng lớn, biết rõ Thịnh Hạ là bạn gái của anh mà còn dám 'cạy tường nhà'.
Mẫn Du biết tính tình của Nhậm Ngạn Đông, cô không mà không hẹn giúp anh thì anh cũng sẽ tự tìm cách khác mà hẹn , dĩ nhiên cô phải đáp ứng ngay: "Tôi sẽ hẹn liền cho cậu."
Nhậm Ngạn Đông ' uhm ', khó mà nghe được câu nói: "Cảm tạ."
Mẫn Du không có trực tiếp hẹn người lớp trưởng mà nhắn tin cho người đại diện của lớp trưởng kia.
Đối phương buồn bã nói: "Nhậm tổng đây là chuẩn bị Hồng Môn Yến?"
Mẫn Du cười lạnh: "Tôi cũng không biết mà cũng không dám hỏi."
Đối phương: "A, vậy gặp buổi tối đi."
Buổi tối bữa tiệc hẹn ở một nhà hàng riêng của hội sở, phòng là do Mẫn Du đặt trước nên cô chào hỏi qua chủ tiệm, sau đó dặn dò tắt cameras của toàn bộ đường đi vào phòng.
Trên đường đến hội sở, Nhậm Ngạn Đông như suy tư gì nhìn bên ngoài xe.
Màn đêm đã sớm buông xuống, buổi tối thành thị rực rỡ lung linh trông thật hư ảo.
Khi Nhậm Ngạn Đông đến hội sở, giám đốc đã sớm chờ anh, tự mình dẫn anh đến phòng, giám đốc từ bên ngoài giữ cửa chờ anh đi vào thì khép lại, nhắn tin cho Mẫn Du: 【 tôi đã đưa anh ta đến. 】
Mà lúc này trong phòng, bước chân Nhậm Ngạn Đông dừng lại ngay cửa, khi nhìn đến người ngồi trước bàn ăn, anh hoài nghi phải mình vào sai phòng.
Thương Tử Tình tuy rằng khẩn trương, cũng cảm giác được chút áp bách, nhưng cô vẫn giữ tư thế ngồi sống lưng thẳng, không thể có khí thế thua trận trước được.
Cô nhẹ nhàng cười: "Nhậm tổng, đã lâu không gặp."
Kỳ thật ở trong lòng cô đã sớm thầm mắng Nhậm Ngạn Đông 1800 lần.
Cô còn chưa kịp đoạt quyền đại diện phát ngôn và chụp ảnh bìa tạp chí của Thịnh Hạ thì anh đã cảnh cáo cô, còn làm cô mất hợp đồng hai bộ phim truyền hình và quyền đại diện phát ngôn hai hợp đồng quảng cáo.
Cô cũng hứa hẹn sẽ không cùng Thịnh Hạ có xung đột.
Nhưng Nhậm Ngạn Đông chưa xong hay sao mà đêm nay tự mình đến để ra oai phủ đầu.
Nhậm Ngạn Đông bất động thanh sắc, tự mình chỉnh lại biểu tình trên gương mặt, dời bước đến trước bàn. Đến giờ phút này, anh còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Anh thể hiện biểu tình nhạt nhẽo, nhìn chằm chằm vào Thương Tử Tình.
Thương Tử Tình cảm giác ánh mắt này là không có ý tốt gì.
Cô nói thẳng, "Nhậm tổng, tôi gần đây không đắc tội với Thịnh Hạ. Nếu là trong lúc vô ý mạo phạm thì thỉnh cầu anh chỉ ra chỗ sai."
Nhậm Ngạn Đông không hé răng, trực tiếp cầm di động tìm tên Thương Tử Tình trong Baidu tra cứu tiểu sử.
Nơi sinh, Thượng Hải; tuổi cùng Thịnh Hạ giống nhau.
Anh tiếp tục lật xem, thế nhưng cô ấn cùng Thịnh Hạ học chung trường cấp 3...
Thương Tử Tình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, người này là giết người trong vô hình, một câu không nói mà lại làm tâm lí người khác bại trận trong tích tắc.
Nhậm Ngạn Đông thu hồi di động, nhìn như không chút để ý nói: "Cô cùng Thịnh Hạ đã quen từ trước à?"
Thương Tử Tình: "bạn học năm nhất cấp ba, ngồi cùng bàn, anh nói xem là quen không?"
Nhậm Ngạn Đông cảm giác mơ hồ hiểu chân tướng sự việc trước mắt, anh hỏi: "Cô cũng là lớp trưởng trong lớp?"
Thương Tử Tình gật đầu, không biết Nhậm Ngạn Đông rốt cuộc muốn gì, đơn giản mau nói thẳng ra.
"Biệt hiệu 'giáo thảo', bởi vì khi đó tôi để tóc ngắn, có lúc ở đại hội thể thao bị một người nữ sinh khác ban ngộ nhận là nam sinh. Bắt đầu tiếp xúc chụp quảng cáo lúc học lớp cao nhị thì tôi liền không có hứng thú đối với việc học, thành tích bị trượt xuống, sau lại hay biểu diễn ở trường học. Tôi cùng Thịnh Hạ vẫn luôn là oan gia, tôi không thiếu tiền, cô ấy cũng không nhưng tôi muốn đoạt quyền đại diện phát ngôn là vì nhắm vào Mẫn Du, cũng không liên quan đến Thịnh Hạ. Cái chuyện này hẳn là anh đã biết, còn có cái gì muốn hỏi?"
Lớp trưởng, giáo thảo, kết quả là một người phụ nữ.
Nhậm Ngạn Đông bị nghẹn lại mà một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Bởi vì không có lời gì để nói, anh lại quét mắt nhìn Thương Tử Tình.
Thương Tử Tình nghĩ Nhậm Ngạn Đông chỉ có thể muốn cô ấy là: "Mong Nhậm tổng yên tâm, dù tôi cùng Mẫn Du về sau có mâu thuẫn hơn nữa thì cũng sẽ không liên lụy Thịnh Hạ."
Nhậm Ngạn Đông như có như không đáp ' uhm ', đêm nay bữa cơm này xem ra không cần ăn, "Không làm chậm trễ anh nữa."
Thương Tử Tình thở phào nhẹ nhõm, cô dù có ngốc, cũng sẽ không đắc tội với Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông hỏi thêm: "Cô cùng Thịnh Hạ là bạn học cũ vậy sao lại làm khó nhau chi?" Với tính cách của Thịnh Hạ, cô ấy sẽ không 'xé rách mặt' với bạn học cho dù là vì Mẫn Du, cô ấy cũng sẽ dùng khác phương thức xử lý mâu thuẫn.
Thương Tử Tình uống mấy ngụm trà, loại tình huống cả hai bọn họ cũng không cần che giấu vì chỉ cần Nhậm Ngạn Đông muốn biết, anh tự nhiên sẽ có cách điều tra rõ.
Cô đơn giản chủ động giải thích: "Thịnh Hạ lúc trước vẫn luôn vẽ truyện tran trong lớp tự học, còn viết thư tình nên tôi kể cho chủ nhiệm lớp biết."
Đến nay cô còn nhớ rõ, Thịnh Hạ là vẽ truyện tranh cho một nam sinh.
Vẽ một tranh lớn, dùng dụng cụ bấm kim thành cuốn sách trông rất đẹp mắt.
Cô không rõ có phải vì tâm tình ghen ghét Thịnh Hạ có thiên phú về toán học, không làm sao cùng học chung mà cô ấy thi tốt hơn, thêm nữa là lúc ấy cô thích một nam sinh nhưng người đó lại thích Thịnh Hạ, trong lòng cô đột nhiên sinh ra chán ghét.
Vì thế, cô lấy quyền là lớp trưởng quan tâm bạn cùng lớp mà phản ánh việc này cùng chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp tịch thu cuốn truyện tranh.
Thịnh Hạ biết là do cô nói với thầy liền tan học theo sau cô mà đánh nhau một trận...
Mấy năm nay cô thật ra vẫn mang cảm giác tự trách mình.
Nhậm Ngạn Đông nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không nói một lời nhìn chằm chằm Thương Tử Tình Một lúc lâu sau, anh để chén rượu xuống mà rời hội sở.
Ngồi trên xe, Nhậm Ngạn Đông tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thịnh Hạ chia tay không phải bởi vì tình cảm phai nhạt vậy chỉ có thể là vấn đề do anh.
Mấy ngày nay, anh vì Thịnh Hạ mà hoàn toàn đảo lộn đầu óc.
Đến giờ khắc này, lý trí anh mới từ từ bừng tỉnh
Nhậm Ngạn Đông bỗng nhiên ngồi thẳng, cầm một lọ nước đá từ trong tủ lạnh trên xe, một hơi uống hết nửa bình.
Anh ngẫm nghĩ một lần trong khoảng thời gian này tất cả cảm xúc Thịnh Hạ cùng từng biểu hiện nhỏ, trước khi đi thôn nhỏ hết thảy là bình thường, cô còn vẽ cho anh tranh 'công nghệ đen thịnh thị '.
Đến thôn thì cũng không có gì bất thường.
Sau đó anh có duy nhất một lần hoài nghi chính là khi anh muốn gọi video với cô thì bị cô cự tuyệt, nói tín hiệu không tốt.
Nhưng khi đó cô đã ở thôn nhỏ hơn một tuần,. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ cùng anh gọi video, cho dù là tín hiệu đứt quãng, cô cũng sẽ ép anh cho cô nhìn vài lần.
Nghĩ đến cái này, Nhậm Ngạn Đông trong lòng lộp bộp, bình tĩnh vài giây, anh gọi điện thoại cho người thư ký thôn.
Điện thoại được bắt máy nhanh chóng, anh không quanh co lòng vòng, "Hạ thư ký, ngài có biết Thịnh Hạ không?"
Cái thôn này rất nhỏ, nhà ai có người thân từ thành phố lớn về thì cơ bản ngày hôm sau cả thôn sẽ biết.
Thôn thư ký cười, "Đương nhiên biết, là cháu họ của tôi, sao tôi lại có thể không biết chứ?" Sau đó giọng nói mang vẻ kiêu ngạo, "đứa chau này là nghệ sỹ đàn violon. Thẩm lão sư, cậu cũng quen cháu của tôi à?"
Rối loạn, lùng bùng lỗ tai chính là tâm tình của anh lúc này
"Hạ thư ký, Thịnh Hạ là cháu học của anh thật sao?"
Thôn thư ký: "Đúng vậy, là con của em họ tôi, đúng rồi, kỳ nghỉ đông vừa qua cháu tôi còn vào trong thôn ở hơn nửa tháng, các quà mà cậu gửi tới vẫn là cháu tôi phụ tôi đi vào trong huyện nhận."
Trong khi Hạ thư ký còn đang thao thao bất tuyệt khen cháu nhà mình thì Nhậm Ngạn Đông bên này thì không nghe lọt câu nào.
Bên tai vẫn luôn quanh quẩn câu nói kia của Thịnh Hạ: Tam ca, em đang cách anh rất xa rất xa.
Về đến nhà, Nhậm Ngạn Đông không về phòng mà ngồi dãy ghế bên thành bể bơi.
Gió lạnh thổi là tâm trạng anh mới có thể bình tĩnh một ít.
Anh lấy di động ra gọi cho Thịnh Hạ.
Hôm nay Thịnh Hạ kết thúc công việc sớm, diễn xuất xong thì cô liền trở về chung cư.
Cô như bình thường khi về sẽ tắm và đắp mặt nạ dưỡng.
Tiếng nhạc của chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình nhảy dựng, mới kịp hoàn hồn nhìn vào dãy số di động quen thuộc, cảm giác như miệng vết thương này vừa khép thì lại bị xé toạt.
Cô lột đi mặt nạ, hít thở sâu mới nghe điện thoại, "Tam ca."
Chỉ có Nhậm Ngạn Đông nghe ra được âm thanh 'tam ca'này đã không còn có độ ấm hay ngữ điệu làm nũng như trước kia, chỉ là một tiếng xưng hô bình thường
"Đang ở nhà?" Anh khắc chế cảm xúc chính mình
Thịnh Hạ: "Uhm." Cô cố gắng làm thanh âm phát ra hết sức bình thường đối với người đang nghe, "Có chuyện gì sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "Tối nay anh vừa gặp người lớp trưởng giỏi giang biệt danh 'giáo thảo' của em. Thì ra là Thương Tử Tình, anh cũng vừa cùng Hạ đại bá trò chuyện điện thoại."
Trái tim của Thịnh Hạ như bị bóp mạnh, cảm giac như hít thở không thông một lần nữa.
Cô lúc ấy chỉ là tùy tiện nói xạo một người làm lý do bởi vì trước lúc 0 giờ, nhóm chat các bạn học năm nhất cao trung đang náo nhiệt do Thương Tử Tình phát bao lì xì mà trong nhóm chat này thì biệt danh của cô ấy ghi chú là 'giáo thảo '.
Có thể là do phản ứng trong tiềm thức mà lúc ấy cô nói dối là mình đang cùng trò chuyện với người lớp trưởng 'giáo thảo' này.
Cô không nghĩ tới anh là người kiêu ngạo như vậy, lại đi hẹn gặp mặt ' tình địch'.
Thanh âm giọng nói của Nhậm Ngạn Đông truyền tiếp, "Thịnh Hạ, nếu chúng ta có hiểu lầm gì mà em không bỏ qua được thì cứ trực tiếp hỏi anh, anh cũng không muốn giấu em."
Anh lại nói: "trước đây em từng hỏi và anh cũng muốn trả lời là mặc kệ em có tin hay không khi anh đã lỡ nói dối với em, cũng không phải là vì anh thấy xấu hổ."
"Em biết." Thịnh Hạ thanh âm có ti phát run.
Mấy ngày nay, nửa đêm cô ngủ không được đều ngẫm nghĩ phân tích những hồi ức vừa qua.
Trầm mặc một lúc, cô đáp: "Tam ca, quyết định chia tay không phải bởi vì anh làm sai gì mà do em muốn tiếp tục nữa."
Móng tay cô dùng sức cào lớp mặt nạ mới lột ra.
"Em biết anh muốn nói rõ chuyện gì, anh dấu em không phải lưu luyến chuyện đã qua mà do anh đến thăm bọn trẻ trong thôn, không liên quan đến chuyện gì khác."
"Tam ca."
Thịnh Hạ khôi phục hô hấp, "Anh đừng yêu cầu em phải giống bạn anh mà giải thích thêm, nếu em thật sự đều không cảm giac gì đối với chuyện đó, một chút cũng không tức giận, quá lý trí, mà rộng lượng, vậy thì anh với em chẳng khác nào là quan hệ bạn bè đơn thuần."
"Nhưng một ngày nào đó, em khẳng định sẽ toàn bộ tiêu tan, sẽ cảm thấy anh làm như vậy đều là đúng, là do em quá mức so đo hẹp hòi. Em nghĩ chờ đến lúc ấy thì em hẳn là không còn yêu anh rồi."
Nhậm Ngạn Đông nắm chặt di động, nhìn màu sắc nước hồ xanh lam, hơi há mồm, lại không thể nào nói nên câu.
Thanh âm của Thịnh Hạ còn tiếp tục: "Trước kia em cảm giác người lãnh đạm như anh sẽ không có nhiều thú vị vây quanh. Em vẫn luôn nỗ lực nghĩ xem làm thế nào mới có thể mang đến cho anh hiểu được cảm giác động lòng, muốn anh cảm thụ một chút tình yêu có bao nhiêu là tốt đẹp."
Cho nên cô mỗi ngày đều cố gằng làm bản thân mình hoàn hảo, ngẫu nhiên mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ nho nhỏ, làm bản thân mình trở thành tốt nhất.
"Vậy mà cơ bản là anh đã sớm lĩnh hội được tư vị của cái gọi là tâm động .... Khá tốt." Trong tay cô miếng mặt nạ kia đã nhăn thành một nhúm nhỏ.
"Mặc kệ việc động lòng này có phải vì em hay không, anh thật đã trãi nghiệm qua thì cũng tốt."
Giọng nói của cô bình thản, "Tam ca, anh không cần áy náy, cũng không cần quan tâm đến cảm nhận em thế nào, việc này không có ai đúng ai sai, cũng không phải dăm ba câu giải thích hoặc là bồi vài món em yêu thích thì có thể xem như là quá khứ. Anh cứ xem như tự em không nghĩ thông suốt được, chờ em nghĩ thông mà vẫn còn nhớ đến anh, em sẽ đi tìm anh."
Nhậm Ngạn Đông biết lời này của cô chính là vẫn còn cho anh một bậc thang hay không, anh chỉ muốn biết, "Còn nếu em không nghĩ thông suốt thì sao?"
Thịnh Hạ nhàn nhạt cười, "Đừng bi quan như vậy, có lẽ từ từ cho em có thời gian suy nghĩ thêm?" An tĩnh vài giây, cô nói: "Nếu là không nghĩ thông thì đến lúc đó em sẽ chính thức tuyên bố độc thân trên Weibo."