"Chẳng qua chỉ là một chút suy đoán.." Sở Lương chậm rãi nói ra: "Bởi vì đêm qua miêu linh kia có chút kỳ quái, đã là Oán Linh, còn là Yêu Linh, lại là Anh Linh, cũng khiến ta rất tò mò. Cho nên ta bèn nghĩ, nó đi vào Minh phủ của các ngươi là vì cái gì.."
"Tà Ma hại người còn cần lý do sao?" Minh phu nhân nói.
"Cũng là cần, nếu như là Oán Linh, trước tiên tìm chắc chắn là người đã hại chết mình.. Nếu như là Anh Linh, trước tiên tìm kiếm sẽ là mẹ của mình.." Sở Lương tiếp tục nói: "Mà miêu linh ba ngày liên tục ở Minh phủ của các ngươi đều từ từ tiến về phía trước, nhưng không hại bất cứ một ai, giống như là đang tìm đồ vật gì đó.."
"Tìm cái gì?" Tầm mắt của Minh phu nhân dường như có chút bất thiện.
"Ta cũng đang suy nghĩ, Minh viên ngoại nói nhà các ngươi là nhà tích thiện, từ trước đến nay luôn không giết hại động vật. Vậy.. Nó có phải là đang tìm mẹ ruột của mình hay không? Nhưng nó là yêu linh, có phải mẹ ruột của nó cũng là yêu hay không?"
"Mà từ khi miêu linh hiện thân, trong phủ vẫn luôn không dám lộ diện, phu nhân.. Dường như là chỉ có ngươi." Tầm mắt Sở Lương ôn nhuận, nhìn về phía mắt của Minh phu nhân.
Minh phu nhân cười nhạo một tiếng: "Sở thiếu hiệp sẽ không nói ta là yêu chứ?"
"Phải hay không phải, thử một lần sẽ biết." Sở Lương nói.
"Ngươi có kính chiếu yêu?" Lông mày Minh phu nhân hơi dựng ngược lên, dường như cũng không tin.
Muốn yêu ma thế gian hiện hình, hoặc là chúng nó chủ động thi triển yêu pháp sẽ tiết lộ yêu khí, hoặc là có pháp môn thần thông đặc thù, nhưng tu vi Sở Lương còn chưa tu tập đủ, hoặc là có pháp khí chuyên môn, nổi danh nhất là kính chiếu yêu.
Chẳng qua kính chiếu yêu cực kỳ ít ỏi, nghe đồn trong nhân gian vương triều hoàng cung có một chiếc, Vân Khuyết Tự của Phật môn có một chiếc, phái Thục Sơn xác thực cũng có một chiếc. Nhưng có thể để cho một vị tiểu đệ tử mang xuống núi hay không, chuyện này vô cùng đáng nghi.
"Không phải." Sở Lương lắc đầu: "Nhưng mà cũng không có sai biệt mấy."
Trường hợp dường như có hơi im ắng.
Ngừng một chút, đột nhiên, trong phòng cả hai đồng thời thốt lên một câu: "Ngươi xem đó là cái gì?"
Sở Lương và Minh phu nhân cùng lúc chỉ tay trái về phía sau lưng của đối phương, trong khi tay phải thì giấu ở phía sau.
Sau đó, cả hai đều không quay đầu lại.
Thủ đoạn thật thâm sâu.
Bầu không khí có một chút xấu hổ.
"Haha." Minh phu nhân cười nói: "Được rồi, một khi đã như vậy, ta sẽ không nói nhảm với ngươi nữa. Từ khi ngươi bước vào nhà ta đến nay, ta châm lửa ngọn nến đã được giấu Huyễn Tâm độc ở bên trong. Nếu ngươi muốn có thuốc giải, thì lúc này hãy ngoan ngoãn rời khỏi đây, đừng có nhiều chuyện."
"Nếu ta đã dám vào trong đây, ta đương nhiên sẽ có đề phòng, thật ra từ lúc phu nhân bật lửa thắp nến hương, ta đã nín thở không dám lây dính." Sở Lương nói.
Minh phu nhân thu lại nụ cười, vào lúc này nàng mới nhận ra, mình có thể có hơn 400 lòng cảnh giác.. Nhưng nhìn thiếu niên tuổi không lớn trước mắt này, lòng phòng bị so với nàng chỉ có hơn chứ không có kém.
"Những năm qua ta chưa bao giờ làm hại con người, ta chỉ muốn có một cuộc sống an an ổn ổn cùng với tướng công của ta. Nếu ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngươi không thể coi như không có việc gì mà rời đi sao?"
Sở Lương nói: "Nhưng dù sao như thế cũng không ổn."
Ngay sau đó, bất ngờ thay đổi!
Nữ tử yếu ớt trước mắt đột nhiên nhảy lên, tay phải vung lên, một chiếc roi dài màu sáng đen cuốn về phía Sở Lương, giống như một con linh xà phun lưỡi, quyết một phen phải bắt lấy hắn!
Tay trái Sở Lương vung lên, vòng tay leng keng hóa thành kiếm, chống lại roi dài của Minh phu nhân, cuốn vài cái, như muốn chặt đứt nó.
Nhưng không biết sợi roi dài kia được làm bằng vật liệu gì, lại có thể trảm phi kiếm của Thục Sơn liên tục.
Rầm --
Hai bên mỗi người kéo một đầu, tức khắc lâm vào thế giằng co.
Không gian trong phòng ngủ nhỏ hẹp, theo sóng chân khí của hai bên, tiếng ầm ầm không ngừng, đồ đạc trang trí đều vỡ tan tành.
Sau một hồi giằng co, tay trái Minh phu nhân giơ lên, nháy mắt hóa thành móng vuốt bén nhọn, chém ra ba luồng ánh sáng đen vô cùng sắc bén.
Sở Lương lắc mình né tránh, giương cánh tay trái lên, cũng bắn ra một luồng hồng quang.
Minh phu nhân cũng linh hoạt trốn tránh, nhưng ánh sáng đỏ kia dường như có linh tính, khi nàng nghiêng người, một tiếng vút xoay tròn quay lại, nhanh chóng bao trùm lên người nàng.
Mai rùa trói!
Dây thừng trói yêu!
Ở trong khoảng cách gần như vậy, sự khống chế của dây thừng trói yêu quả thực rất khó có thể trốn tránh, nếu bàn về tu vi thì Minh phu nhân cao hơn rất nhiều so với miêu linh tối hôm qua, còn là đánh trong một kích!
Rầm.
Minh phu nhân bị tầng tầng lớp lớp dây thừng màu đỏ trói chặt thành hình mai rùa, lập tức cũng không đứng thẳng nổi té ngã trên mặt đất, roi đen trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất.
Nhưng nàng lại ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Sở Lương: "Ngươi.."
Khi trận chiến ở đây đến hồi kết thúc thì nghe thấy tiếng chào vang lên từ ngoài cửa.
"Nương tử? Vừa rồi là động tĩnh gì vậy? Nàng không sao chứ?" Vừa nói chuyện, Minh viên ngoại vừa bước vào phòng ngủ.
Sau đó.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Trong phòng bừa bộn không tả nổi, nương tử của mình đang nằm trên mặt đất bị trói chặt trong tư thế kỳ quái, đập vào mắt là tơ hồng, roi da, nến đỏ..
"..."
Minh viên ngoại lùi lại hai bước, lấy tay vịn vào cửa, ánh mắt có chút ngây ngốc, không nói thành lời:"Ta có phải hay không.. Có phải ta đến không đúng lúc hay không?
* * *
Sở Lương nhanh chóng ngăn cản Minh viên ngoại, giải thích cho hắn biết rằng hắn đến đây rất đúng lúc, bảo hắn ngồi xuống để bình tĩnh lại tâm trạng một chút, sau đó để cho hắn đỡ Minh phu nhân ở trên mặt đất lên.