Dưới sự giúp đỡ của Lục Tinh Gia, nửa tháng sau tôi nộp lên bản kế hoạch đặt tên là "Nhị Thập Tứ."
Linh cảm đến từ một thoáng nhìn kinh hồng nơi ngọn núi xanh kia, hay là đến từ tâm tư tôi luôn cho rằng Lam Sơn là một đám mây, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Thật ra thì ban đầu tôi muốn đặt một cái tên khác, nó có thể tầm thường hơn, lạc hậu hơn, nhưng cũng sẽ lãng mạn hơn, lại không thể tránh khỏi thiên vị hơn.
Vì vậy Lục Tinh Gia nghe thấy tên đề mục này cái liền cau mày lại, lắc đầu nói không được, không thể gọi là "gió thổi mưa rơi tạo thành mây" được.
Tôi rất tủi thân, nói sao lại không được.
Lục Tinh Gia liền nhẹ nhàng hứ một tiếng, nói có phải em muốn cả thế giới biết em thiên vị Lam Sơn hay không?
Tôi vẫn là muốn cả thế giới biết, nhưng tôi cũng không đến nỗi vì điều này mà đánh mất lí trí.
Ý tưởng ban đầu của tôi là muốn chụp một bộ ảnh có liên quan đến yếu tố thời tiết, nhưng xem xét đến việc không đủ mùa, cộng thêm việc lựa chọn màu sắc phải thiên về màu lạnh nữa, mạch tư duy của tôi liền bế tắc rồi.
Lục Tinh Gia nói có thể thay đổi tư duy một chút, dựa vào hai mươi tư tiết khí theo phong cách Trung Quốc mà chụp, như thế thì yếu tố mà tôi thích có thể giấu vào trong đây, lại cũng không đến nỗi tầm thường tẻ nhạt.
Đậu xanh, Lục Tinh Gia cũng con mẹ nó thông minh thật đấy.
Tôi vui ra mặt, lập tức quyết định chọn cho Lam Sơn một tiết khí đẹp nhất.
Tôi và Lục Tinh Gia ngồi trong một quán cafe sang chảnh nồng nặc mùi, anh ta ngồi ở đối diện giúp tôi vẽ bản đồ khái niệm, tôi ở bên này thì viết dự án kế hoạch, gõ được đến nửa thì tôi ngó đầu sang anh ta:
"Tiết thanh minh xử lý như thế nào?"
"Để cho tôi đi."
"Kiêng kị lắm."
"Giấu kín đáo đi một chút, người mắng em sẽ ít đi." Lục Tinh Gia dựa lưng vào sofa, những ngón tay xương khớp rõ ràng còn trắng hơn cả cái cốc sứ trắng pha cafe, tôi ghen tỵ chết rồi.
"Tiết thanh minh thật ra cũng tốt.
Mùa vạn vật sinh sôi, chỉ có loài người là nói điều kiêng kị."
Lục Tinh Gia nhiều lúc nói chuyện cứ bình thản mà nhẹ nhàng, lại không thể tránh khỏi khả năng làm người ta cảm thấy giả tạo, nhưng anh ta đúng thật đẹp xuất chúng, thế nên mới có thể dễ dàng xóa bỏ cái cảm thấy đó đi.
Dẫn đến về sau mỗi lần tôi nhớ lại cái cảnh này, chỉ có thể nhớ đến cảnh nhà soạn nhạc Lizst trong đĩa than đen đang đàn pinao bên tai tôi, còn Lục Tinh Gia thì ngồi đối diện tôi nghiêng đầu ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời của anh ta đang thất thần, dường như đang cách một tầng mưa trắng xóa ngóng trông một hình bóng mơ hồ nào đó.
Là như thế này, nếu như tôi là những hạt mưa bình phàm ngoài kia, bị tên yêu tinh này dùng ánh mắt đó ngắm, có khi bị rơi xuống đất mà chết, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và may mắn.
Lục Tinh Gia nha, so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, gầy đi rất rất nhiều.
Ba tuần sau tôi bắt đầu công việc ở phòng studio, trước khi chụp ảnh tập thể còn phải chụp ảnh từng người, tôi thất thần ngồi trước máy tính, đang nghĩ đến việc trước lúc nộp dự án kế hoạch lên thì tôi đã vụng trộm đưa cho Lam Sơn xem trước rồi.
Lúc đó Lam Sơn mới tắm xong, ngồi chăm sóc da trước gương, vừa hỏi tôi cái gì đó, vừa cầm lấy lật xem, sau đó nói chị ấy thích dự án này.
"Rồi sao nữa?" Tôi không chịu bỏ qua.
"Rồi sao?"
"Chị thích cái nào, em có thể ưu tiên cho chị chọn nha~"
Khi ấy tôi rất đắc ý, một mặt là vì Lam Sơn thích phương án của tôi, còn lại là vì tôi nghĩ tôi cuối cùng cũng có quyền phát ngôn, ít nhất trong lúc này tôi có thể để Lam Sơn chọn cái chị ấy thích.
Bàn tay đang xoa essence lên mặt của Lam Sơn dừng lại, chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi qua gương, hai chúng tôi liền bốn mắt nhìn nhau một cách kỳ dị như thế.
Sau đó Lam Sơn ngước đầu lên, nhẹ nhàng hôn tôi một cái, ngữ điệu trở nên rất ngoan rất dịu dàng: "Đều được hết, là em chọn, tôi đều thích."
"Em muốn cho chị tiết xuân Phân, có được không?" Tôi lật trang dự án, "Hay chị thích Lập Hạ."
"Xuân Phân đi.
Xuân Phân." Lam Sơn lặp lại một lần, lại hôn tôi một cái.
Tôi luôn cảm thấy Lam Sơn làm nũng với tôi như vậy có vẻ như không giống với lúc trước, nhưng cụ thể như thế nào thì nhất thời tôi không nói được, nhưng mà ánh mắt Lam Sơn nhìn tôi thì thật sự không giống nữa.
Cánh tay mảnh mai trắng bóc của chị ấy vòng ra sau ôm lấy cổ tôi, muốn tôi hôn chị ấy nhiều thêm chút, thế này thì tôi từ chối sao được, vì vậy Lam Sơn muốn hôn bao nhiêu lần tôi liền hôn chị ấy bấy nhiêu lần, hôn mãi cuối cùng tôi mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất là ban đầu tôi muốn hỏi:
Vừa rồi chị, có phải hay không sắp rơi nước mắt?
Mạch tư duy của tôi lại bị Lam Sơn làm cho loạn rồi, chị ấy mặc một chiếc áo khoác dạ lại gần vuốt ve mặt tôi, tôi oán giận nói chị đừng nghịch nữa, em đang trang điểm mà, Lam Sơn liền không chọc tôi nữa, dường như là sắp phải đi.
Tôi vội vã gọi ấy ấy hai tiếng:
"Chị không ngồi sao?"
"Ngồi bên cạnh em?" Lam Sơn hỏi lại, sau đó cúi đầu thì thầm với tôi, "Lát nữa có người sẽ nghi ngờ tôi vì muốn giành vị trí C mà đến đây lấy lòng em."
Tôi liền không nói gì nữa, sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu, em vốn dĩ cũng đã thiên vị chị rồi.
Lam Sơn liền cười chứ không nói chuyện nữa, quay người đi sang nơi nghỉ ngơi khác rồi.
Hôm nay xúc cảm không tồi, chẳng tốn nhiều thời gian lắm, staff của vài nghệ sĩ đầu tiên nhìn qua ảnh chụp xong đều rất hài lòng, thế là quay lại phòng hoá trang chờ chụp tập thể.
Đến khi tôi chụp cho Lam Sơn, cảm giác dường như đã cách một thế kỷ rồi, lần trước tôi chụp cho chị ấy là vào năm mới, tôi ngủ không đủ giấc cộng với lo âu trong một thời gian dài, lúc cầm máy ảnh lên tay vẫn còn run.
Nhưng lần này thì không giống, chị ấy chỉ là một người sống ở trong ống kính của tôi, chỉ là một người đáng yêu hơn so với người khác, chỉ là người của tôi một người mà tôi yêu chị ấy hơn tất cả những người khác.
Tôi chụp rất thuận lợi, Lam Sơn cũng rất thích, tôi tính nếu không có ai, chị ấy chắc là vui vẻ hôn tôi vài cái, gọi đấy là phần thưởng.
Bên này studio Lam Sơn vui mừng hớn hở mà trở về phòng hoá trang rồi, người tiếp theo là Lục Tinh Gia.
Trước mắt Lục Tinh Gia là nhân tài có địa vị cao nhất trong công ty, cũng cuồng công việc nhất, đội tuyên truyền của anh ta muốn tôi chụp thêm mấy bộ nữa rồi lọc, tôi trộm liếc nhìn Lục Tinh Gia một cái, anh ta liền lặng lẽ trả lại tôi một cái đảo mắt, tỏ ý anh ta cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Chụp xong ba bộ đầu, tôi đặt máy tính sang một bên để người ta lọc ảnh, Lục Tinh Gia cầm một tách cafe ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nhìn vẻ mặt của anh ta không đúng cho lắm...!Thật ra thì từ sáng sớm đã không đúng rồi, từ ngày chúng tôi ngồi ở quán cafe kia, dường như luôn có một làn khói bi thương mà cô độc vây quanh anh ta.
Tôi nói anh trai anh sao vậy, có chuyện thì nói có rắm thì thả.
Lục Tinh Gia khác với thường ngày không đấu võ mồm lại, mà chỉ cười mỉm cười nói A Châu, tôi đi rồi em có nhớ tôi không.
"Anh muốn đi đâu?"
"Còn chưa chắc, có lẽ là Los Angeles."
Tôi giả tạo vỗ vỗ lấy ngực vờ như lấy lại bình tĩnh, nói không phải chỉ là LA thôi sao, tôi còn tưởng là anh muốn đi chết cơ.
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng tôi dường như có một chút chút đau xót, cũng không phải đau thương đến tột cùng, bi thương của người trưởng thành luôn giống như kéo tơ, chỉ có vì những chuyện nhỏ nhoi mới sụp đổ như núi sạt.
Lục Tinh Gia quả nhiên cười rồi, nói cái miệng của em thật đủ bậy nha.
Tôi hỏi anh đi làm gì đó, Lục Tinh Gia liền cười tít mắt, nói đi học làm đạo diễn, muốn quay phim rồi.
Tôi thở dài: "Tôi thấy anh nên làm vậy từ sớm rồi."
Tôi không phải đang tâng bốc cái gì, mà thật sự cảm thấy như vậy.
Lần đầu tiên hợp tác với Lục Tinh Gia tôi đã nhận ra được, khả năng tư duy và năng lực kiểm soát tình hình toàn cục của anh ta đều là thiên phú trời sinh.
Sở hữu năng lực như vậy mà chỉ có thể làm đạo diễn thì quá đáng tiếc rồi.
Xem ra Lục Tinh Gia từ sớm đã nhìn xa trông rộng hơn tôi, anh ta thật sự biết mình muốn cái gì.
Tôi bỗng nhiên có chút ngưỡng mộ, bởi vì tôi nhớ đến câu Lam Sơn nói với tôi, chị ấy nói chị ấy hy vọng tôi có thể sống vì bản thân mình.
"...!Quyết định từ lúc nào vậy?" Tôi đột ngột hỏi.
"Từ rất sớm, năm thứ hai chuyển nghề sang làm diễn viên đã bắt đầu nảy sinh ý định rồi."
"Thế thì cũng từ lâu rồi."
"Bởi vì dung tục." Lục Tinh Gia nói, "Hoa cũng có lúc tàn, tôi muốn kiếm thêm tiền."
Mẹ nó chứ, tôi ngậm miệng rơi lệ trước, cái gì mà cao thượng cái gì mà đức hạnh của một diễn viên, đặt trên người anh ta đều là phân chó hết.
Nhưng tôi biết Lục Tinh Gia vẫn còn lương tâm, anh ta tốt ở chỗ không giống mấy minh tinh lưu lượng khác, mặc dù không phải xuất thân từ chuyên ngành, nhưng sở hữu thiên phú lại cực kỳ nỗ lực, thế nên đối với một diễn viên như anh ta thì lời tán dương của quần chúng không thiếu, với lại tôi từng được chứng kiến linh tính của Lục Tinh Gia khi làm đạo diễn rồi, nếu anh ta đi quay phim, chắc sẽ mang lương tâm truyền vào đó, quay một bộ phim nghệ thuật hoặc là một bộ phim điện ảnh sâu sắc thì một phát là nổi thôi.
"Lúc nào thì anh đi vậy?"
"Trên tay đang còn hai bộ phim, vẫn còn một bộ phim đang bàn, đoán chừng cũng không dễ từ chối, chắc là nửa năm đến một năm sau, hiện tại em không cần vội nhớ tôi."
...!Tôi rất muốn chửi thề, nhịn được rồi.
"Thế anh nói với tôi trước tám trăm năm làm gì?"
"Tôi hư vinh như vậy.
Tất nhiên là muốn ghi lại cuộc sống sau sân khấu tươi đẹp rực rỡ của tôi rồi."
Lục Tinh Gia cười xán lạn.
"Em muốn làm đạo diễn của bộ phim tài liệu này không?".